Xuất thủ kinh người
← Ch.017 | Ch.019 → |
Nghe tiếng, sắc mặt Nhị phu nhân và Tam phu nhân khẽ biến nhìn về phía sau.
Là nó!
Hiển nhiên, vừa rồi nó đã nghe được chuyện các nàng nói! Chết tiệt, nữ nhi của tiện nhân quả thật không có giáo dục, dám nghe lén người khác nói chuyện!
Thập Thất tao nhã tiến về phía hai người, sau khi nhìn thấy thần sắc hai người thay đổi thất thường, khóe miệng hiện lên độ cong khinh thường, chửi mẫu thân nàng là tiện nhân? Nói nàng không biết xấu hổ? Nàng bình thường luôn có tấm lòng nhiệt tình tựa như Bồ Tát, nhưng ở thời điểm khác, thủ đoạn còn độc ác hơn Tu La ma vương, hai ả mắng nàng, nàng không để tâm, nhưng nếu nhục mạ người nàng để ý, thế thì...
Nhị phu nhân và Tam phu nhân đảo mắt nhìn xem phía sau Thập Thất, sau khi thấy không có bóng dáng Mộ Dung Phong, các nàng liền yên tâm, chỉ cần lão gia không có ở đây, các nàng cái gì cũng không sợ! Tiểu nha đầu này còn chưa phải là đối thủ của các nàng!
"Nha đầu chết tiệt kia, sao dám đối với trưởng bối vô lễ như thế! Nay ngươi là một ả dâm nữ, còn dám có thái độ bất kính nói chuyện với Nhị nương và Tam nương thế ư!" Tam phu nhân híp mị nhãn, vẻ tàn nhẫn trong mắt nhộn nhạo, ngông cuồng quát to.
Nhị phu nhân cũng không cam lòng yếu thế, tiến lên từng bước, tay hoa chỉ thẳng vào Thập Thất, cũng nói ra những lời nhục nhã: "Xin khuyên ngươi một câu, về sau ở trước mắt ta và Nhị tỷ, cần phải cúi đầu khom lưng, nếu không sau này sẽ không có thứ tốt để ăn đâu!" Tuy rằng lão gia yêu thương nha đầu chết tiệt này, nhưng tuyệt đối sẽ không dung túng, lúc trước các nàng dùng ra đủ loại biện pháp đối phó nó, khiến lão gia mắng nó, đây chính là tâm cơ, nó căn bản không phải đối thủ của các nàng!
Đối mặt với vẻ vênh váo của hai ả, Thập Thất cúi đầu nhìn móng tay, móng tay tu bổ thập phần xinh đẹp, ít đi phần mượt mà, nhiều hơn phần bén nhọn, đáy lòng nàng thầm nghĩ, nếu như lát nữa hai ả tức giận nổi điên lên, nếu nàng phản kích, thì nên dùng góc độ nào làm người ta đau đớn vạn phần đây?
Các nàng thấy Thập Thất không nói gì, vô cùng đắc ý, cho rằng Thập Thất đã khuất phục dưới quyền uy của mình, đang định ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới trước mặt Thập Thất, tiếp tục chửi đổng, thì Thập Thất lại điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu đi về phía các nàng.
Nó muốn làm gì!
Một chuyến đi vương phủ, sao sau khi trở về lại trở nên yếu ớt như thế! Mới nói hai câu, đã bị dọa tè ra quần? Điều này khiến các nàng không có nửa phần vui sướng vì thắng lợi!
Cẩm Sắc khẩn trương đi theo phía sau Thập Thất, thầm buồn bực, sao tiểu thư lại đột nhiên yếu đuối thế này? Lúc trước chỉ cần Nhị phu nhân và Tam phu nhân nói năng lỗ mãng, nàng nhất định tiến lên tả hữu đánh mắng, nếu không phải lão gia xuất hiện, thì cũng không ai có thể tách các nàng ra. Bây giờ, tiểu thư lại bị dọa đến nước mắt rưng rưng, tựa như tiểu tức phụ bị ức hiếp lâu ngày, ngay cả nàng nhìn thấy mà cũng muốn rơi lệ, chẳng lẽ tiểu thư bị Vương gia lạnh nhạt nên chịu đả kích? Cuối cùng cũng biết nữ nhân nên cần phải dịu dàng một chút rồi sao?
Nhị phu nhân và Tam phu nhân kinh ngạc, nhìn Thập Thất đi thẳng đến đến, không biết nên phản ứng như thế nào.
Thập Thất xoắn tay xoa xoa khăn, mặt lộ vẻ như bị làm nhục, tiếng nói run run mà đứt quãng: "Nhị vị di nương... dù cho không muốn nhìn thấy Thập Thất... cũng xin đừng vũ nhục mẫu thân... Thập Thất nếu như có làm sai cái gì... xin nhị vị di nương thứ lỗi..."
"Ngươi nói cái gì?" Hai người trăm miệng một lời kinh hô! Chuyện gì đây, sao nó lại biến thành như vậy? Khiến cho bọn họ trở tay không kịp!
"Chẳng lẽ hai vị di nương còn muốn Thập Thất phải quỳ xuống sao?" Hàm răng cắn môi dưới, một bộ dáng tiểu tức phụ mười phần bị ức hiếp, Thập Thất thấp giọng nói, Cẩm Sắc đứng sau lưng một tay lau nước mắt, nghe được Thập Thất nói muốn quỳ xuống, lập tức cao giọng hô: "Nhị phu nhân, Tam phu nhân các người hơi quá đáng rồi đó! Tiểu thư dù sao cũng là hòn ngọc quý trên tay lão gia, sao có thể quỳ với hai người!"
Thanh âm cao hơn vài phần biến mất, theo sau chính là từng đợt bàn luận, Nhị phu nhân, Tam phu nhân phóng nhãn nhìn sang, thấy không biết từ khi nào mà bốn phía chung quanh các nàng đều là bọn hạ nhân, vẻ mặt người người đều lên án khiển trách nhìn các nàng.
Bọn hạ nhân ở đây từ lúc nào!
Mà khi hai người xoay thân nhìn sang Thập Thất thì thấy nó đâu còn là bộ dáng tiểu tức phụ như vừa rồi! Lúc này nó đang cười xinh đẹp nhìn các nàng!
Chết tiệt! Đây là thủ đoạn mà các nàng đã từng dùng!
Các nàng vậy mà bị nó tính kế!
Hai người càng tức giận, Thập Thất lại càng cười sâu hơn, nhưng mà nàng đưa lưng về phía bọn hạ nhân, giọng nói càng thêm run run: "Nhị di nương, Tam di nương, bình thường hai người chửi rủa vũ nhục con, con đều có thể nhịn, nhưng mà, hai người vì sao phải vũ nhục mẫu thân? Mẫu thân ôn nhu dịu dàng, luôn được hạ nhân trong phủ yêu quý, tuy rằng phụ thân không yêu thương bà, nhưng bà cũng là nữ chủ nhân! Cho nên Thập Thất xin hai người, về sau có thể không cần cố kỵ mà vũ nhục Thập Thất, nhưng xin đừng làm nhục mẫu thân. Hu hu hu..."
"Trời ạ, thật không ngờ Nhị phu nhân và Tam phu nhân lại gan lớn đến thế, dám nhục mạ phu nhân trước mặt tiểu thư!"
"Là chúng ta lúc trước hiểu lầm tiểu thư sao?"
"Đúng vậy, thảo nào tiểu thư lúc trước luôn tranh cãi với Nhị phu nhân và Tam phu nhân tranh cãi, thì ra là có nguyên nhân a!"
Bọn hạ nhân vây xem tuy rằng chỉ trỏ bàn tán cực kỳ nhỏ, nhưng vẫn làm cho ba nhân vật chính nghe được!
Một luồng sáng giả dối hiện lên nơi đáy mắt, Thập Thất tiến lên hai bước, đứng ở giữa Nhị phu nhân và Tam phu nhân, dùng thanh âm chỉ có ba người mới có thể nghe được nói: "Nghe qua gậy ông đập lưng ông chưa? Ha ha... Nhị vị di nương, đây chỉ mới là bắt đầu. Chậm rãi hưởng thụ đi!"
Hai người vừa nghe, sắc mặt đại biến. Phẫn hận siết chặt tay, các nàng lúc này không thể ra tay, nếu như xuất thủ, sẽ trúng gian kế của nó! Đáng hận!
Thập Thất vô cùng vui sướng thưởng thức vẻ mặt như tro tàn của hai ả, khoan thai thoải mái, còn tức chết người không đền mạng nói: "Không biết phụ thân sẽ dùng phương pháp gì nghiêm phạt các ngươi đây!" Dứt lời, đưa khăn tay bụm mặt, 'bi thống vạn phần' chạy, vừa chạy vừa nói: "Nhị vị di nương muốn Thập Thất đi chết, vậy thì, Thập Thất chỉ đành tuân mệnh!"
Cẩm Sắc đi theo phía sau, đầu bỗng phản ứng linh mẫn hô lớn: "Hai vị phu nhân tại sao tâm ngoan như thế? Sao cứ nhất định muốn tiểu thư treo cổ tự tử!"
Đám hạ nhân vây xem ồ lên! Nhị phu nhân và Tam phu nhân quá lớn gan rồi! Nhìn không được cảnh người bị ức hiếp như thế, có hạ nhân có tinh thần trừ gian diệt bạo nhanh nhẹn chạy đi báo tin cho Mộ Dung Phong.
Hai vị phu nhân ngốc lăng tại chỗ, ù ù cạc cạc không biết phản ứng như thế nào! Các nàng là lão bánh quẩy, không nghĩ tới bị một cây nộn hành tính kế! [cây nộn hành này thành tinh rồi ]
Thập Thất chạy phía trước nghe thấy tiếng Cẩm Sắc rống to, thiếu chút nữa muốn ngửa mặt lên trời thở dài, lại một lần nữa lệ rơi đầy mặt, không phải đã bảo phòng bếp cho nàng canh bổ não rồi sao? Treo cổ tự tử... Chiêu này thật đủ gây kinh sợ a...
Ở đây thì trình diễn một trò hay, nơi khác thì có một màn tràn đầy hơi thở sát nhân...
Phượng Thiên quốc, hoàng cung.
Kiền Thanh Cung, ngự thư phòng.
"Ba" một tiếng, tấu chương trên bàn rơi xuống đất.
"Chết tiệt! Tam đệ dám càn rỡ như thế, quân địch gây rối biên quan, hắn cũng dám thỉnh xin đi dẹp loạn!" Hiên Viên Hạo gầm lên một tiếng, khuôn mặt tuấn tú bị che kín bởi vẻ u ám.
"Đúng, thật là đáng giận. Còn xin làm đại tướng quân, hắn đang vọng tưởng cướp binh quyền trong tay hoàng huynh đấy! Biên quan bình loạn, khi nào thì đến phiên hắn! Người lĩnh mệnh, cũng chỉ có thể là Ngạo Thiên!" Trong phượng mâu của Hiên Viên Diệp ánh lên lửa giận bừng bừng, khuôn mặt u ám.
← Ch. 017 | Ch. 019 → |