Tôi không phải là kẻ trộm dép
← Ch.03 | Ch.05 → |
Tôihá hốc mồm.
Anh ta mặc áo bành tô bằng vảinỉ màu vàng nhạt giống các học sinh khác, áo bành tô để ngỏ, lộ ra áo trong (ko phảiáo lót nha) màu trắng. Cùng vớimột chiếc cà vạt màu đen thắt hờ hững, chỗ cổ áo lộ ra phần xương quai xanh cùng một phần ngực rắn chắc.
Trước là tổng thể, sau là bộ phận!
Máu trong toàn thân đều muốn phun ra, nhịn không được nuốt một miếng nước bọt, lạisững sờ, ngẩn ngườinhìn mặt anh ta.
Ánh mắt kiệt ngạo lạnh thấu xương, mắt phượng hẹp dàitinh tế, dướichiếc mũicao thẳng là hai cánh môimỏng kiêu ngạo. Điểm khiến ngườita không thể rờimắt chính là hàng mi đen lóe lên màu sắc rực rỡ như cầu vồng, giống như ánh mắt của hắn lóe lên sự sắc bén.
Như vậy cùng vớivẻ ngoài, lần đầu tiên thấy, khiến cho ngườita cảm thấy hắn rất sắc sảo.
Đầu tôichoáng váng não trướng, tuy rằng trong lòng luôn cảnh cáo chính mình không nên mê đắm như vậy, không nên nhìn chằm chằm ngườita, hai con mắt không bị khống chế, nhưng vẫn không rờikhỏigương mặt tinh xảo tuyệt luân kia được.
Vai rộng, hai chân thon dàicó lực, dáng ngườicao gầy ít nhất cũng phải1m85 (Gato a), hơn nữa...... Hơn nữa còn có làn da khỏe mạnh màu lúa mạch! (=0. ☉=) trờiạ, thật hoàn mỹ......
Con ngươirực cháy của tôidần dần tụ thành một ánh sáng mãnh liệt, thẳng tắp đánh vào ngườianh ta. Oa, thật đẹp, lần đầu tiên phát hiện một ngườicó thể khiến tâmtìnhmình tốt như thế, tựa như cắn một miếng kem phủ mật ngọt......
Ngay lúc tôiđang say mê hình ảnh mỹ lệ trước mắt, nam sinh nặng nề đập cửa sắt phòng trộm cắp của phòng học, mắt phượng tỏa ra tia băng lãnh: "Rốt cuộc là kẻ nào muốn chết dám trộm dép lê của tôi!"Tiếng nóicủa hắn không lớn, nhưng mang theo uy lực bức người.
Vẻ mặt" Lão sư Cơ bắp" kinh ngạc, các học sinh cũng đều mở to hai mắt nhìn nam sinh giận dữ đứng ở cửa phòng học.
Dép lê - ( ̄ khẩu  ̄)
Hai chữ này tựa như hai cáiroi sắt thật to quất vào mặt tôi, quất tớimức tôiđầu váng mắt hoa. Tôi...... Tôinhìn hai thứ đang đeo ở chân mình, sẽ không phảilà "Dép lê" trong miệng anh ta chứ? Mama ơi, dẫn con xuống 18 tầng địa ngục để hạ nỗihổ thẹn này đia......
"Nếu không giao dép lê ra đây, bị tôibắt được sẽ chết rất khó coi!"Giọng nóitràn ngập mùithuốc súng của anh ta một lần nữa va vào màng tai của tôi.
Không đợiđầu óc của tôiphản ứng, chân của tôiđã từng bước đứng lên. Tât cả tầm mắt đều nhìn về phía tôi, bao gồm cả ánh mắt lạnh thấu xương của nam sinh.
Tôibất an xoắn đầu ngón tay: "Tôi...... Thực xin lỗi, có thể, có thể là...... Tôimang nhầm dép lê của cậu......"
Hai tay nam sinh ôm ngực nghiêng ngườidựa vào cửa, lườibiếng nhìn tôi: "Cởira!"
"Tôi...... Tôithật sự không cố ý...... Bởivì tôimớichuyển trường đến, không, không biết phảimang dép lê, vừa lúc thấy trên kệ giày có một đôidép lê liền......"Vẻ mặt của tôiáy náy cúingườicởidép lê, sau đó co rúm ngườihai mắt sáng lấp lánh nhình nam sinh trước mặt, cung kính dâng dép lê lên, "Thực xin lỗi, không được sự đồng ý của cậu tự tiện mang nó, thật sự rất xin lỗi......"
Nam sinh miễn cưỡng đưa mắt nhìn dép lê trong tay tôi, giọng nóilạnh lẽo: "Vứt đi!"
"...... Ơ?"Tôikinh ngạc không thôingẩng đầu, chỉ biết kinh ngạc nhìn ánh mắt vạn lần không tốt của nam sinh.
Mặt nam sinh trầm xuống: "Nghe không hiểu sao?!"
Tôichạy nhanh ngồixổm xuống, theo quy củ mang dép lê vào chân nam sinh, lạixin lỗi: "Tôithật sự không cố ý, cậu nhất định phảitha thứ cho tôi......"Trờiạ, nếu sớm biết sẽ như vậy, tôitìnhnguyện ngay từ đầu đichân không bước vào. ***>O<***
Nam sinh mím môikhông thèm nhắc lại. Tôithấy hắn lấy một chiếc khăn tay màu lam từ trong túiáo, không đợimọingườikịp phản ứng, hắn đã lấy khăn tay cầm dép lê thẳng tiến tớithùng rác.
Chỉ nghe"Phịch"một tiếng, dép lê màu lam cùng vớikhăn tay cùng nhau bị ném vào thùng rác.
Trong phòng học một mảnh thổn thức. Máu toàn thân của tôiđổ về một hướng, sững sờ một chỗ cũng nóikhông nên lời.
Nam sinh một tay bỏ vào túiáo một tay chỉ vào tôi, đinhanh đến cửa sau phòng học: "Kẻ trộm dép, tốt nhất đợitôitỉnh ngủ, táiphạm lần nữa cô sẽ phảichết!"
Bỏ lạicâu nóilãnh khốc, hắn ra khỏiphòng học, vung tay nặng nề đóng cửa phòng học, rất nhanh biến mất khỏitầm mắt mọingười.
Nam sinh vừa đi, một nửa số nữ học sinh trong lớp đều đứng lên, bắt đầu không nóigì dọn bàn, sau đó, các nàng vung ba lô, không coi"Cơ bắp Lão sư" vào đâu nghênh ngang rờikhỏi. Còn lạivàinữ sinh không đilạichạy đến thùng rác, điên cuồng cướp lấy đôidép lê nam sinh vừa vứt......
Trong đó có hai nữ sinh không cướp được dép lê điqua chỗ tôiliều mạng trừng tôi, vẻ mặt bi ai nói: "Xem ra hôm nay Tả Qua cũng không đihọc, hạitôiđợihắn đến hai tiết! Vẫn nên về nhà ngủ đi!"
"Oanh!"Một đạo tia chớp xẹt qua -
( ̄ khẩu  ̄)
Tôingây ra như cây đinh bị đóng vào tường, trong mắt tất cả đều là bông tuyết màu trắng tinh tế ngọt ngào.
Xong rồi......
Như thế nào tôilạikhông nhìn ra! Nam sinh hung dữ này chính là Tả Qua ở trong ảnh a!
Mà ấn tượng đầu tiên tôicho anh ta lạilà kẻ - trộm - dép!
A -(o≧0≦o)
Nếu như theo lờinữ sinh trong lớp, Tả Qua ác liệt kia sau khi rờikhỏiđây sẽ không trở về học, mãicho đến hiện tại- thờikhắc tan học.
Trong lúc này, trong lòng tôiđã chuẩn bị tốt trăm ngàn lờixin lỗi, nhưng mà đợikhông được namnhânvậtchính xuất hiện, lờithành khẩn cũng vô ích a......
Tôichẩm cằm xuống mặt bàn, hai mắt dạira nhìn chằm chằm vách tường màu trắng.
Đột nhiên, một quyển vở da cứng rắn màu lam vỗ vào mặt bàn của tôi, tiếng vang thật mạnh đáng sợ tớimức thiếu chút nữa tôiđã mất 3 hồn 6 phách rồi. A, thì ra là đã đến thờigian nghỉ trưa! 〒▽〒
Một nữ sinh tóc uốn mắt to đem gương mặt đỏ bừng của cô lạigần tôi, chỉ thấy miệng của cô chuyển động rất nhanh: " Bạn học BốiLộ Lộ, xin chào, tôitên là Viên Đán, là Ủy Viên của HộiHọc Sinh hơn nữa còn đảm nhiệm chức độitrưởng của đoàn hộ vệ - NO. 1 tam huyễn -Tả Qua, về sau bạn có chuyện gì không hiểu có thể hỏitôi. Đầu tiên tôiđạibiểu - tam huyễn vương thành -khoa thể dục 111 lớp, và toàn thể học sinh chào hỏibạn; tiếp theo bạn đến phòng giáo vụ lấy hai áo bành tô, ba bộ đồng phục, sau đó đem nó gia cho - phòng làm việc bố y phường -, đạihồ tử Ngô thúc thúc của hộiphụ trách sẽ lấy số đo của bạn để may đồng phục mớicho bạn."
Nóixong, Viên Đán vươn tay nặng nề vỗ vỗ quyển vở da cứng trên mặt bàn.
Tôithình lình tỉnh khỏigiấc mơ, Cà Lâm nói: "Cáigì, cáigì?"
"Tóm lạibạn nhớ kỹ lờicủa tôilà - phòng làm việc bố y phường - đithông qua khoa thể dục, khoa nghệ thuật, khoa tự nhiênmở rộng chi nhánh bên cạnh, nóc nhà thủy tinh màu đỏ! Được rồi, -NO. 1 tam huyễn - bên kia còn có rất nhiều việc chờ tôi, vừa đến thờigian nghỉ đám ngườiđiên kia, liền đặc biệt sinh động!"
Viên Đán lấy tốc độ siêu thần kỳ nóixong chuyện dàidòng này, không đợitôitrả lờiđã dùng tốc độ lốc xoáy ra khỏiphòng học.
Tôisững sờ nhìn bóng lưng của cô gáinóichuyện như pháo nổ, hơn nữa ngày mớiđưa ra một kết luận: trong trường học này hơn phân nửa học sinhđều là kẻ điên!
Ách, vẫn nên xem có đồng phục gì đi, ha ha......
Vừa mở quyển vở da màu lam tôiliền trợn tròn mắt -
Oa a! (つ^з^)つ chỉ là áo bành tô thôimà có hơn một trăm loại-
Áo bành tô kiểu thục nữ, áo bành tô dạng váy thanh lịch, áo bành tô cổ chữ A cổ điển, áo bành tô kiểu tiểu thư quý tộc, áo bành tô cá tính Trương Dương, áo bành tô kiểu công chúa thêu nụ hoa.... . Thật nhiều thật nhiều, nhưng đều thuần một sắc vàng nhạt.
Mà quần áo mặc ở bên trong, váy đồng phục cùng khăn quàng cổ lạirực rỡ muôn màu, khiến tôihoa cả mắt.
Tuy rằng khoản tiền của chúng cũng không giống nhau, nhưng tất cả đều cùng một loạt, hơn nữa bên ngực tráiđều thêu huy hiệu Học viện "Tam huyễn vương thành"- hình ba cánh hoa hảiđường.
Khiến cho tôihưng phấn là: ngườitrên hình ảnh các kiểu dáng đồng phục nữlà thần tượng ngôisao mà tôisung báinhất An Khả Khả (đã sớm nghe nóicô ấy ở giáo học lầu ở đây đọc sách), mà ngườimẫu cho kiểu đồng phục nam lạilà tên đạiác Tả Qua kia, thật không nghĩ tớidáng ngườitên đó còn vượt xa cả ngôisao!
Tôivui sướng hàilòng chọn áo váy bành tô ở cổ áo và eo đều có hình con bướm, còn có áo bành tô caro gắn đèn lồng nhỏ......
HOHO, đều thật đáng yêu, tôithích nhất là thứ đáng yêu.
Chọn a chọn a, chờ tôichọn kiểu dáng cho 3 bộ đồng phục xong, trong phòng học đã vắng tanh, không có lấy một người.
Tôiđem viết tờ giấy ghi chú bỏ vào túiáo, vẻ mặt thỏa mãn ra khỏiphòng học. Ha ha, tuy rằng hôm nay bị nhiều ủy khuất như vậy, nhưng mà mấy bộ đồng phục xinh đẹp này cũng đã đem sự buồn bực của tôiđihết rồi!
Cố lên cố lên! BốiLộ Lộ, cô là giỏinhất, nhất định trong vòng ba tháng có thể theo đuổiđược thiếu gia ác độc Tả Qua kia!
Tôithoảimáitiến lên phía trước, nhưng tâm trạng tràn đầy tự tin sau khi tôibước vào"phòng làm việc Bố y phường"Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Tả Qua thì nhanh chóng sụp đổ.
Đây là nơimay trang phục mùa đông, màu tường lấy màu xanh dương làm chủ đạo, (﹁﹁) Tả Qua bắt chéo chân, một nữ sinh xinh đẹp càikẹp tóc Hồ Điệp trên đầu ngồiở bên cạnh hắn, mà phía sau hắn còn có nhiều nam học sinh mặc áo bành tô.
Nhiều ngườinhư vậy vây quanh, nhưng Tả Qua chỉ nhếch môi, không chút để ý chuyển động ngón tay trên chiếc nhẫn Phỉ Thúy. Hàng mi như hắc thạch của hắn lấp lánh rũ xuống giống như đang say ngủ, phóng ra ánh sáng hòa hoãn.
Giờ phút này, thế giớicủa tôixẹt qua vô số mưa sao băng. (*∩_∩*) 'Thật' đẹp trai, đẹp trai muốn chết!
Một ông chú vẻ mặt trách móc từ trong buồng đira, đithẳng đến chỗ Tả Qua: "Giống như trước đây, cậu muốn kiểu áo số 0368 đúng không?"
Tả Qua phủimiệng, từ chốicho ý kiến gật đầu. Khi ánh mắt của hắn vô ý chuyển qua chỗ tôiđang chần chừ đứng ngoàicửa không dám vào, gương mặt lạnh kia liền ngưng kết, khiến toàn thân tôigiống như hóa đá.
Ông chú râu dàivung cán bút lên một bức tranh, nhíu mày quở trách Tả Qua: "Vì sao lạichưa bắt được kẻ trộm áo Bành tô của cậu, còn nữa tạisao cứ cốtìnhtrộm của cậu?! Tả Qua, mớikhai giảng chưa được một học kỳ, đây đã là cáiáo bành tô thứ bốn của cậu rồiđó!"
Tả Qua nhướng mày: "Chú thật sự muốn biết vì sao ư, phảiđihỏikẻ trộm quần áo đi."Nóixong, hắn thâm ý liếc tôi, ra vẻ" trộm chính là cô".
Tôihá miệng thở hổn hển muốn giảithích, nhưng cáiyếu đuốigiấu ở trong cơ thể kia cứ chậm rì rì đira, ăn mòn ý chí dũng cảm của tôi. (. ﹏. #)
"Ngườihọc sinh này, cháu cũng tớimay đồ sao? Lạilấy số cho chú đi."Lúc này ông chú râu dàimớiphát hiện tớisự tồn tạicủa tôi, gở thước dây treo trên cổ xuống mỉm cườiđitớichỗ tôi.
Tôirun rẩy lấy tờ giấy viết số đo cho chú râu dài.
Trờiạ, sao lạicảm thấy có một đôimắt sóimang theo tia X cùng sóng điện chết ngườia!
"A, đều là kiểu dáng đồng phục thật đáng yêu nha!" Ông chú nhìn hình đánh số, vẻ mặt tươicườinói, "Vì muốn đồng phục của các học sinh khác nhau, chúng tôisẽ thêu hình lên đó! Dấu hiệu có thể là chữ cái, có thể là động thựcvật, cũng có thể là hình đáng yêu...... Nhưng phảikhác những đệ tử khácnha, cháu thích dấu hiệu gì?!"
"Oa, còn có dấu hiệu a?!"Tôihưng phấn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, cúiđầu nghĩ, "Cháu thích con thỏ, cho cháu thêu con thỏ là được ạ......"
Tôinóicòn chưa xong, một tiếng nóilạnh lùng liền vang ở bên tai: "Thêu hình dép lê cho cô ta đi, quý danh đó." ̄ 0  ̄∥
Lờinày vừa nóira, toàn phòng làm việc lập tức phát ra một trận tiếng cườichóitai, tôihận không thể lập tức chết ở dướichân bọn họ.
Tôitừ từ chuyển động cổ, chỉ thấy Tả Qua ngồiở trên sô pha cườità nhìn về phía tôi. Trong ánh mắt của hắn có một ngọn lửa, lửa xanh đen nha, đồng thờicòn toát ra khí trời.
Ông chú râu dàinhịn cười, ra vẻ nghiêm túc ho khụ khụ: "Ừm, dấu hiệu dép lê này chưa có đệ tử nào dùng qua đâu, con thỏ thì cũng đã có đệ tử dùng qua, hay là......"
"Cháu không cần!"Tôivạn phần ủy khuất nháy con ngươi, "Cháu một chút cũng không thích dép lê......"
Trờiạ, nếu trên áo đồng phục đáng yêu lạiđithêu một đôidép lê...... Tôithật sự muốn tự tử a.
Sắc mặt Tả Qua trầm xuống, ánh mắt nhìn tôigiống như sóng lớn làm ngườita sợ hãi: " Kẻ trộm dép chết tiệt, cô dám cãilờitôisao?!"Trong không khí mơ hồ tràn ngập mùithuốc súng......
"Tôi...... Tôi......"Tôigắt gao nắm tay thành nắm đấm, nắm thật chặt. Tôikhông phảikẻ trộm dép, lạicàng không muốn trên áo đồng phục thêu dép lê! Không muốn dép lê, không muốn! Nhưng tôilạicáigì cũng không dám nói...... Ô!
Tả Qua không nhìn vẻ mặt đáng thương của tôi, đithẳng ra cửa, Nữ sinh "kẹp tóc Hồ Điệp " kia cùng" độinam sinh áo bành tô màu vàng nhạt" cũng nhắm mắt chạy theo phía sau hắn.
Ngay lúc Tả Qua đạp ở bệ cửa, thân hình hắn dừng một chút, giọng nóilãnh khốc xuyên qua không khí đâm thẳng vào tráitim tôi: "Nhớ kỹ, là quý danh."
Oa a - nhìn cáikiểu rờiđikiêu ngạo kia kìa, cáisự ủy khuất dờinúilấp biển kia đánh về phía tôi. Vì sao, vì sao tôinhất định phảitheo đuổimột tên ác độc như vậy?
"Đừng buồn nhé cô bé, chú sẽ kêu các dì biến cặp dép lê thành siêu cấp đáng yêu."Ông chú râu dàian ủivỗ vỗ bả vai của tôi, nhưng trong ánh mắt lạimang ý cườitràn đầy giảo hoạt, "Lạiđây, cởiáo bành tô bên ngoàira, để chú láy số đo......"
Tôinước mắt lưng tròng cởiáo bành tô. Thượng Đế làm chứng, giờ phút này tôichỉ muốn chết!
← Ch. 03 | Ch. 05 → |