Cô trộm thứ gì của tôi vậy!
Ch.02 → |
Màn đêm buông xuống, đèn đuốc sáng như ngọc.
Ở trong khách sạn Thất Tinh nằm giữa trung tâm thành phố A, đang có một giao dịch bí mật được tiến hành.
Hơn mười chiếc xe Bentley chờ ở cửa khách sạn, người bước từ trên xe xuống đều mặc âu phục màu đen, mặt không hề đổi sắc bảo vệ cho một người đàn ông trung niên hơi béo, chậm rãi đi vào khách sạn. Thang máy đi lên, đến phòng tổng thống ở tầng 33.
Trong phòng, ánh sáng mỏng manh, lờ mờ bóng dáng không rõ của một người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất.
"Tiêu tổng, thứ anh muốn đã được mang đến!"
Lúc này, người đàn ông trung niên tươi cười nịnh nọt, trong tay cầm một cái vali.
Người được gọi là Tiêu tổng quay người lại, khuôn mặt tuấn mỹ như ẩn như hiện, môi mỏng nhẹ nhàng giương lên, phát ra âm thanh mê hoặc.
"Lần sau ông lại muộn thì không thể hợp tác."
"Đúng vậy, thật ngại quá!"
Nghe vậy, người đàn ông trung niên vội vàng cười, ý bảo kẻ đứng bên cạnh mang vali tiền lên.
Giao dịch tiến hành.
Một màn này, thản nhiên rơi hết vào trong một đôi mắt tinh khiết sáng ngời.
Lúc này, trong đám người mặc áo âu phục màu đen ẩn nấp một thân hình cao gầy, mũ đè thấp xuống, mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoaus, gọng kính trên sống mũi dường như gợi mở ra khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
"Tâm Tâm, tình hình bên cháu thế nào?"
Tai nghe truyền đến âm thanh của ông nội.
Hạ Noãn Tâm nghiêng đầu, nhẹ nhàng gõ vào tai nghe, làm ám hiệu trả lời.
Bấy giờ người đàn ông trung niên phất tay.
"Mở vali, để Tiêu tổng kiểm nghiệm."
Hạ Noãn Tâm cúi đầu, bước nhanh về phía trước, ngồi xổm trước bàn trà, tay lưu loats mở ra ba tầng mã hóa của chiếc vali.
Một miếng nhỏ tinh phiến được giấu ở giữa.
Tiêu Quyết từ trên cao nhìn xuống, liếc mắt qua, giọng nói điềm nhiên: "3 phút sau, ông sẽ nhận được tiền!"
Giao dịch đã muốn hoàn thành?
Không!
Tất cả, mới chỉ là bắt đầu!
Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng mờ mịt, ai cũng không chú ý đến Hạ Noãn Tâm ngay lúc mở vali rồi lại đóng lại, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đã nhanh chóng tráo đổi tình phiến! Mắt thấy mình thành công, liền giảo hoạt cong khóe môi lên cười, sau đó không có vẻ mặt gì đóng lại vali, đang muốn rời đi.
Thật ra tất cả đều thuận lợi, nhưng cô trăm triệu lần không thể tưởng tượng được...
"Chờ một chút!"
Cổ tay, bị dùng sức nắm lấy.
Hạ Noãn Tâm chấn động, cả người cứng ngắc trong nháy mắt.
Tiêu Quyết đứng cách cô hai bước, thân hình cao lớn đột nhiên tới gần, bàn tay to bỗng dùng lực, khiến cô mất sức giơ nắm tay nhỏ lên.
"Cô trộm thứ gì của tôi vậy?"
Một câu hỏi, nhưng không phải nghi vấn, mà là khẳng định!
Hạ Noãn Tâm đè thấp đầu, hơi cắn môi, thử giãy giụa nhưng cũng không có kết quả.
Người đàn ông này... đã phát hiện ra cô?
"Tâm Tâm, nguy hiểm, mau rời đi..."
Bên tai nghe điện thoại, ông nội lo lắng còn chưa nói xong, đã bị anh ta tháo xuống.
Tiêu Quyết híp mắt lại, khẽ cười một tiếng: "Cô dám ăn trộm của tôi, không biết hậu quả sẽ thế nào sao?" Lúc nói chuyện, ngón tay thon dài của anh theo độ ấm của lòng bàn tay cô đoạt lại miếng tinh phiến.
Giây tiếp theo, Hạ Noãn Tâm dùng hết toàn bộ sức lực đánh anh một cước, sau đó quay đầu bỏ chạy!
Trong phòng, những người còn lại đều sợ run.
"Không đuổi theo sao?"
Tiêu Quyết nhắc nhở một câu, khiến người đàn ông trung niên đang khiếp sợ đột nhiên phản ứng.
Ngay sau đó, mười mấy người mặc âu phục màu đen đuổi theo hướng Hạ Noãn Tâm vừa chạy trốn.
Ánh sáng chợt lóe qua, Tiêu Quyết rõ ràng chớp mắt một cái, khuôn mặt anh tuấn mỹ mà lại vô cùng yêu nghiệt.
Ch. 02 → |