Vay nóng Tima

Truyện:Lỗ Ái (Bắt Yêu) - Chương 078

Lỗ Ái (Bắt Yêu)
Trọn bộ 445 chương
Chương 078
Sinh một đàn con nhỏ
0.00
(0 votes)


Chương (1-445)

Siêu sale Lazada


Trâu Tiểu Hàm bước nhẹ nhàng vào cửa, đập vào mắt đầu tiên là nhẫn kim cương sáng lấp lánh, trên mặt cười tủm tỉm xuất hiện sự vui mừng, nhẹ nhàng hô lên anh Duệ Triết.

Mỗi đường cong trên mặt Đằng Duệ Tiết đều lạnh như băng, nghe tiếng thản nhiên quay đầu, đôi mắt sáng liếc thành một đường, ôn hoà nhìn Trâu Tiểu Hàm, môi mỏi khẽ nhếch:"Em thích nhẫn kim cương này?"

Trong lòng Trâu Tiểu Hàm thêm một trận vui sướng, tựa như một dòng nước ấm đánh thẳng vào tim, hưng phấn không thôi, nhưng trên mặt vẫn bảo trì nụ cười ngọt ngào như cũ, đi tới nhìn chiếc nhẫn kia:"Anh Duệ Triết, anh đã mua cho em nhẫn, vòng cổ, lắc tay rồi, cái này không cần thiết. Chiếc nhẫn quý giá như thế em không xứng nhận..."

"Thật không?" Khóe môi Đằng Duệ Triết gợi lên nụ cười lạnh, đứng dậy bước tới, cầm chiếc nhẫn kim cương lên xem, con ngươi sâu thẳm lóe lên ánh sáng kim cương trở nên nham hiểm bất thường, phảng phất sự âm trầm của bậc đế vương bạo quân, nói:"Không thích ư? Em không muốn sao?"

"Đương nhiên em thích! Chỉ cần của anh tặng em đều thích!" Trâu Tiểu Hàm lập tức bật thốt ra, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn anh, vẫn giữ nguyên trạng thái rụt rè, âm thanh thổ lộ tiếng lòng của cô lại vang lên, "Anh Duệ Triết không nói là tặng cho em, em không dám mong muốn! Em không dám tự mình đa tình!"

Cô bước tới ôm lấy Duệ Triết, dùng cổ tay mềm mại của cô gắt gao vòng qua lưng áo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong lòng anh:"Duệ Triết, chiếc nhẫn này thực sự mua cho em sao? Em vẫn nghĩ là anh sẽ không mua..."

Hai hàng lông mày của Duệ Triết nhướn lên, thùy mâu lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang ôm lấy anh, đột nhiên lạnh giọng cười, nói:"Ừ, cái nhẫn này không phải để tặng em! Nó không thích hợp với em! Trâu Tiểu Hàm, nếu trong tương chúng ta thực sự kết hộn, anh không hy vọng mình sẽ cưới một người vợ không thích hợp ngả vào lòng anh! Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, tốt nhất không nên mù quáng!"

Tiểu Hàm nghe vậy liền cả kinh, từ trong lòng anh mạnh mẽ ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nói:"Anh Duệ Triết, em chỉ sợ anh nói em là loại phụ nữ ham hư vinh."

Duệ Triết không chút cảm tình đẩy cô ra, bàn tay to cầm lấy nhẫn kim cương lấp lánh, ánh mắt quyến rũ liến một cái, sau đó, xoay mình đứng lên, ném nhẫn kim cương vào thùng rác! Nhẫn rơi vào thùng rác không phát ra một tiếng động, tựa như khuôn mặt tuấn tú của anh thủy chung không sợ hãi, vô cùng bình tĩnh.

Anh lẳng lặng nhìn Trâu Tiểu Tàm, cười như không cười:"Anh biết em rất thích nó, nhưng nó không hợp ở trên tay em."

Trâu Tiểu Hàm cả kinh lần nữa, nước mắt trogn suốt thoáng chóc tuôn trào, vội vàng chạy đến bên thùng rác để kiểm tra, quỳ trên mặt đất, không màng dơ bẩn làm vội tìm chiếc nhẫn, run giọng nói:"Duệ Triết, em muốn chiếc nhẫn này! Mặc kệ nó thích hợp với ai, em đều muốn nó! Nó là của người đàn ông đầu tiên em xem trọng, là người em đem lòng yêu thương, em đã chờ mong anh sẽ tặng cho em cỡ nào, đeo lên tay em! Cô ấy không cần, nhưng em muốn!"

Đầu cô run run theo động tác bới rác tìm chiếc nhẫn, đứng lên đi đến trước mặt Duệ Triết, đem chiếc nhẫn kia lồng vào ngón tay non mềm, ngửa đầu nhìn người đàn ông đẹp như Thiên Thần:"Em thích cái nhẫn này, Duệ Triết, anh tặng cho em."

Khuôn mặt tà tuấn của Duệ Triết ẩn sâu đen tối không rõ, cánh môi giương thẳng, ánh mắt sâu kín nhìn cô chằm chằm. Sắc mặt anh không vui không giận, không nói một lời, nhưng sự hung ác nham hiểm trên người rõ ràng yếu bớt, ánh mắt nhìn Trâu Tiểu Hàm chuyển hướng nhu hòa.

--

Tiêu Tử kinh ngạc nhìn chằm chằm Đại Lận, một giây sau, anh liền nhanh chóng nắm lấy drap giường, khóa chặt lại thân thể như ngọc của Đại Lận.

"Đại Lận, làm cái gì vậy?!" Anh phát ra giọng thành thục, dùng chăn gắt gao bao lấy Đại Lận, cúi xuống khuôn mặt tuấn tú, vô cùng lo lắng nhìn đôi mắt trong veo của cô:"Em không nên dùng phương thức này đẻ chứng minh em trong sạch, anh vẫn luôn tin tưởng em, vô cùng tin tưởng em không hề yêu anh ta! Anh chỉ tức giận tên Đằng Duệ Triết khốn nạn không tôn trọng em, luôn làm cho em tổn thưởng! Đại Lận, anh sẽ chờ đến khi em hoàn toàn nguyện ý, nhưng không phải bây giờ!"

Đại Lận ngẩng đầu, ôn nhu nói:"Tiêu Tử, là em nguyện ý."

Tiêu Tử đột nhiên ôm cô vào trong ngực, ôm thật chặt, âm thanh khàn khàn mang đầy vẻ vui sướng xen lẫn chút lo âu:"Đại Lận ngốc. Cách áap lại tình yêu không phải hiến thân, mà là chúng ta có thể cho đối phương sự tín nhiệm, tự nguyện trao đổi. Mặc kệ tương lai gặp bao nhiêu khó khăn, chúng ta đều không rời không bỏ, luôn luôn sát cánh bên nhau. Đại Lận em rất giỏi, khi anh đến công ty, em không vụng trộm trốn đi nữa, mà là dũng cảm đối mặt."

Đôi tay anh càng ôm Đại Lận thật chặt, cơ hồ như khảm sâu vào thân thể của anh, dùng cằm ma sát lên đầu nhỏ của cô, "Đồ ngốc, anh không cho phép em nghĩ đến chuyện sau một đêm ân ái liền trốn đi đâu nhé! Anh không hề muốn một đêm của em, mà là cả đời triền triền miên miên, sau đó sinh cho anh một đàn con nhỏ."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Lận đỏ bừng, chùi vào lồng ngực tươi mát của anh, bên tai cũng theo đó mà nóng lên.

Sinh cho Tiêu Tử một đàn con ư?

Nhóc con lớn lên sẽ giống Tiêu Tử chứ? Mở miệng ra liền kêu cha gọi mẹ, chân bé nhỏ mập ú sẽ chạy tới chạy lui, đến đến đi đi? Bọn họ không nhất định phải có nhiều tiền, mà là một cuộc sống gia đình hạnh phúc, cô sẽ ôm con của mình chờ Tiêu Tử tan tầm, vì anh nấu cơm, anh sẽ hôn lên má của nhóc con, một tay sẽ ôm cô, có một gia đình nhỏ ấm áp ngọt ngào.

Đúng là một hình ảnh ấm áp.

Cô cười rộ lên, cười đến ngọt ngào, nhưng cũng đắng chát, nhẹ nhàng tựa vào trong lòng anh.

Nếu cô không phải ngồi tù, thì tốt biết bao.

Mười hai giờ đêm, Tiêu Tử mang cô trở về Tiêu gia. Cha mẹ Tiêu vẫn chưa ngủ, sắc mặt cha Tiêu xanh mét ngồi ở phòng khách chờ Tiêu Tử trở về, ánh mắt sắc lạnh liếc bọn họ một cái, mày nhíu lại.

"Đi theo tôi đến thư phòng một chuyến!" Lớn tiếng, liếc mắt nhìn Tiêu Tử một cái, khoanh tay bước đi.

Đại Lận chậm rãi buông tay Tiêu Tử, cúi đầu, trên mặt tăng thêm ưu thương cùng áy náy.

Tiêu Tử vỗ vỗ lên tay nhỏ bé của cô, bảo cô trở về phòng nghỉ ngơi, đừng nghĩ nhiều, hãy tùy ý cha Tiêu đi.

Cô không trở về phòng, mà bị người hầu dẫn vào phòng mẹ Tiêu.

Đầu tiên là Tiêu mẫu nhìn thấy mặt sưng đỏ và chân bị thương của cô, một đôi hạnh mâu ảm ảm, ánh mắt dừng trên cổ cô, nói:"Chân bị thương đã đến bác sĩ xem chưa? Ba năm trước con gây thù chuốc oán không ít, chắc là do cừu gia*(ý nói kẻ thù) làm." Đôi mắt hạ xuống, thái độ lạnh nhạt, đối với vết hôn ngấn trên cổ không hờn không giận, "Trước khi kết hôn, hãy giữ đúng mực một chút. Con là phụ nữ, xảy ra chuyện tai tiếng, vĩnh viễn người chịu thiệt thòi là con. Hiểu chưa?"

Tuy nghĩ rằng vết hôn ngấn đó là do Tiêu Tử làm, nhưng cũng phải phê bình kín đáo, nhịn không được răn dạy một chút.

Đại Lận đứng ở bên giường, đôi tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt, không lên tiếng. Cô thực sự xin lỗi Tiêu Tử.

Tiêu Tử với chuyện với cha ở thư phòng cũng trở lại rất nhanh, đi tới bên giường, nghiêm túc nói với mẹ:"Mẹ, là con kìm lòng không đậu mà hôn Đại Lận, mẹ đừng trách cô ấy. Vừa rồi con đã thương lượng với cha ở thư phòng, quyết định mai sẽ là ngày đính hôn!"

Đại Lận nghe vậy liền quay đầu, cả kinh giống như mẹ Tiêu!

Cô kinh ngạc nhìn Tiêu Tử, lắc đầu liên tục:"Tiêu Tử, đừng nhanh như vậy, dì còn bệnh......"

Cô có nghĩ đến mình sẽ vì anh mà sinh một đàn con nhỏ, nhưng không nghĩ mình có thể gả vào Tiêu gia, được Tiêu gia công nhận. Giấc mơ đẹp đẽ của côchỉ vỏn vẹn được đứng cạnh Tiêu Tử, được anh quý trọng!

Mà ở tại Tiêu gia, lòng của cô chỉ có giày vò và thống khổ, mặc kệ cha mẹ Tiêu nhìn cô bằng ánh mắt nào, cô cũng không dám ngỗ nghịch, lại càng không muốn Tiêu Tử xung đột với cha mẹ. Hôn sự của bọn họ, tựa như một trái bom nổ chậm, một khi đề cập, sẽ ầm ầm nổ mạnh, nhà mất an vui!

Cho nên cô không hy vọng trước khi cô rời đi Tiêu Tử sẽ đề cập đến chuyện này, không hy vọng anh làm cho cha mẹ tức giận.

Nhưng tiêu tử bướng bỉnh nhìn cô, đột nhiên 'huỵt' một tiếng, quỳ gối trước giường của mẹ, khẩn cầu nói:"Mẹ, nếu đã đồng ý rồi, thì hãy để con cho Đại Lận một danh phận, công khai với mọi người rằng cô ấy là hôn thê của con. Cô ấy sẽ không bị người khác ước hiếp, mà mẹ và ba, cũng không thể nghĩ kế hoãn binh. Con nhất định phải cưới cô ấy, xin mẹ đồng ý."

Tiêu mẫu lay động thân mình, nhìn con trai cố chấp, môi cánh hoa run run, đứng dậy, bất đắc dĩ mà chua xót:"Tiêu Tử......"

"Nếu anh cố ý cưới cô ta, chúng ta tuyệt không nhận anh là con nữa!" Giọng nói Cha Tiêu nghiêm khắc lạnh như băng vang lên từ phía sau, tựa như sấm đánh từng đợt, to và nghiêm nghị, trước sau chỉ có uy nghiêm và vô tình, "Nếu bây giờ anh dẫn cô ta bỏ đi! Thì không cần bước vào Tiêu gia chúng tôi nữa! Xem như tôi không có thằng con bất hiếu như anh!"

Đính hôn gấp gáp, con bướng bỉnh, dĩ nhiên hoàn toàn chọc giận cha Tiêu, làm ông tức giận không thể kìm chế!

Mà Tiêu Tử sớm đã nhìn rõ dụng ý của cha mẹ, nghĩ đến Duệ Triết từng bước từng bước ép sát, chỉ muốn mau chóng cho Đại Lận một danh phận! Bởi vì, anh không thể không cưới cô, anh phải bảo vệ cô!

Mà Đại Lận đứng một bên, chứng kiến cảnh cha con họ giằng co, nước mắt rơi như mưa.

Ngày này đến quá nhanh, thật sự quá nhanh, nhanh đến mức cô vẫn còn chưa kịp chăm sóc mẹ Tiêu, không kịp cảm thụ sự ấm áp của Tiêu Tử, bọn họ sẽ ly biệt.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-445)