Chuẩn bị đính hôn
← Ch.039 | Ch.041 → |
Edit: Ru Tơ
Kết thúc cuộc gặp mặt ở khách sạn Lira, Đằng Duệ Triết cùng Đằng lão gia, gia đình Trâu bí thư đứng trên thảm đỏ trước khách sạn, trang phục chỉnh tề, khí chất cao quý; Cả hai gia đình đều là nhân vật quyền cao chức trọng, bước ra khỏi khách sạn đều có người ngoáy đầu nhìn theo.
Trâu bí thư và phu nhân trông càng thêm mừng rỡ, vì nhìn thấy Đằng lão gia tỏ vẻ hài lòng, lại còn có thể cùng Đằng gia bàn chuyện hôn sự của Duệ Triết, giải quyết gánh nặng trong lòng. Vợ chồng hai người cùng Đằng lão gia vui vẻ ra mặt, vừa đi vừa hàn huyên, không hết lời muốn nói.
Bà nội Viên vẫn tiếp tục trò chuyện, mặc bộ quần áo màu sẫm, cùng Đằng lão gia nói về chuyện cũ, ôn lại chuyện quá khứ, bàn chuyện con dâu cháu gái, ngẫu nhiên phát ra một trận cười lanh lảnh. Cháu gái Tiểu Hàm dịu dàng nữ tính đứng ở một bên, trên người khoác bộ âu phục màu vàng nhạt đoan trang, miệng cũng nở nụ cười trong suốt.
"Anh Duệ Triết quả không hổ danh là con trưởng Đằng gia, tuấn mi lãng nhục, khí chất ngời ngời." Tiểu Hàm mắt rưng rưng xoay quanh Đằng lão gia một vòng nhìn ông tuổi vẫn chưa già, tinh thần cùng diện mạo vẫn hiên ngang, đôi mắt thâm sâu lạnh thấu xương. thanh thúy cười nói:"Khó trách anh Duệ Triết lại tuyệt vời như thế, thì ra đều là do di truyền."
Đằng lão gia được khen vui tươi hớn hở, tinh thần phấn chấn vui mừng, miệng cười tủm tỉm nhìn Tiểu Hàm:"Hàm Hàm, về sau nếu Duệ Triết có khi dễ cháu, thì phải lập tức báo cho bọn ta biết, ta lúc nào cũng đứng về phía cháu!"
"Cám ơn ông nội." Tiểu Hàm dìu cánh tay Đằng lão gia, miệng tươi cười ngọt ngào, đưa ông lên xe.
Đằng Duệ Triết đứng một bên nhìn, ánh mắt xa xăm, dung nhan tuấn mỹ chẳng có chút gì là vui mừng, cũng không hờn giận, vô cùng bình tĩnh. Anh lấy điện thoại áp lên tai, chậm rãi đi về phía bên kia, giọng nói trầm thấp khàn khàn:"Nói."
"Thiếu gia, Tiêu thiếu gia lái xe đến đây đưa Tô tiểu thư đi mất rồi..."
"Đi đâu?" Đôi mày của anh nhíu lại.
"Tiêu thiếu gia trở về nhà của ngài ấy. Tô tiểu thư có vẻ rất ỷ lại ngài Tiêu, ôm chặt ngài ấy không rời..."
"Tốt lắm, tôi biết rồi." Anh lẳng lặng cất vào chiếc đi động, sắc mặc không chút thay đổi quay trở lại, mở cửa, đưa bà nội Viên, vợ chồng bí thư lên xe, nhanh chóng cúi cào, rồi cho người lái xe đưa bọn họ về nhà an toàn.
"Về đến nhà gọi điện cho anh." Anh nhìn Trâu Tiểu Hàm thấp giọng nói, không đầy ắp tình cảm, cũng không quá lạnh lùng xa cách, môi thản nhiên nở nụ cười, xoay người trở lại bên cạnh xe của Đằng lão gia.
Trâu Tiểu Hàm nũng nịu kêu lên 'Ông nội, anh Duệ Triết, tạm biệt', như một cô công chúa nhỏ nhắn ngồi trong xe với bà nội, ba mẹ của cô cùng nhau về nhà, đúng chất một tiểu thư khuê các.
Đằng lão gia vẫn cười haha, mặt mày hồng hào, hiển nhiên cảm thấy vừa lòng với chuyến đi Cẩm thành lần này, ý bảo Duệ Triết mau ngồi vào trong xe, cao giọng nói:"Duệ Triết, ta lần này không hề ép cháu, là cháu tự nguyện kết hôn với Trâu tiểu thư. Ông chỉ đến đây, xem cháu dâu mà cháu chọn như thế nào, ta hoàn toàn tôn trọng quyết định của cháu. Nhớ không được làm phụ lòng người ta."
"Đưa ông nội về!" Duệ Triết đứng bên ngoài không có ý lên xe, nói người lái xe đưa Đằng lão gia về Đằng trạch trước, rồi ngồi vào xe riêng, chạy về hướng ngược lại.
Anh không đến Tiêu gia, anh biết hôm nay tập đoàn Hồng Vũ diễn ra buổi hội nghị, bác Tiêu gái bị bệnh, Tiêu Tử sẽ trở thành người nối nghiệp trong nay mai, trủ trì hội nghị lần này, đương nhiên sẽ không còn ở Tiêu trạch.
Mà Tô Đại Lận, trừ chỗ làm ra, còn có thể đi đâu?
← Ch. 039 | Ch. 041 → |