Vay nóng Tinvay

Truyện:Chiến Vương Long Phi - Chương 059

Chiến Vương Long Phi
Hiện có 100 chương (chưa hoàn)
Chương 059
Câu dẫn
0.00
(0 votes)


Chương (1-100 )

Siêu sale Lazada


Trở lại Chiến vương phủ, Long Chiến Nhã đi thẳng đến thư phòng, nàng muốn gặp hắn, lúc ở tướng quân phủ tâm tình nàng rất phiền chán, tuy rằng cùng Long Ngự Phong đánh một trận, nhưng tâm tình phiền chán vẫn không giảm bớt.

Phong Ly đưa nàng đến cửa sau đó vẻ mặt kỳ dị, rồi rời đi.

"Tiểu thư." Trước cửa thư phòng, bởi vì Dạ Lăng, Tiêu Triết, Đường Thạc và Trì Huyền bị đưa đến Long các huấn luyện, cho nên Phong Hồn canh giữ ở cửa, mà lúc này vẻ mặt luôn đóng băng của Phong Hồn lộ ra biểu tình như đang xem kịch vui.

Bên trong có chuyện gì? Long Chiến Nhã nhíu mày, đứng lại ở cửa.

"Vương gia, Nguyệt nhi làm cho người bảo canh."

Đang phê duyệt công văn, Mặc Sĩ Lưu Thương cảm giác được có người vào phòng, hắn tưởng là Long Chiến Nhã vì canh giữ ở cửa giờ là Phong Hồn, hắn không cho là Phong Hồn sẽ không thông báo cho hắn mà tự ý để người khác vào. Nhưng ngửi đến một mùi hương gay mũi không quen, Mặc Sĩ Lưu Thương mới ngẩng đầu đã nhìn thấy y phục tỉ mỉ lướt qua, sau đó là áo lụa trắng mỏng, dáng người xinh đẹp, cuối cùng nghe được thanh âm làm cho người ta sởn cả gay tóc.

Doanh Nguyệt hồng khuôn mặt nhỏ nhắn, uốn thanh uốn khí bưng một chén canh, lắc lắc eo thon nhỏ đi đến bên cạnh bàn của Mặc Sĩ Lưu Thương.

Hôm qua Vương gia trở về liền mang theo nha đầu chết tiệt kia đến Chiếc các nghỉ ngơi, mãi đến khuya cũng không có gặp người đâu, Chiếc các lại không cho người khác tùy tiện vào, Chiến vương phủ bình thường đều rất quy củ, nàng cũng không có can đảm đi phá đám. Hôm nay sáng sớm Vương gia đã vào triều, nàng vẫn chưa có cơ hội được tiếp cận Vương gia. Lúc gần ngọ thiện (bữa trưa) lại nghe nói Vương gia đang một mình ở thư phòng phê duyệt công văn, nàng liền ăn diện tỉ mỉ một chút, làm tốt chuẩn bị xong mang theo bảo canh đã nói bạn hạ nhân làm trước đó, muốn quyến rũ Mặc Sĩ Lưu Thương.

Nhìn nữ nhân không ngừng đến gần, long mày đẹp của Mặc Sĩ Lưu Thương cau lại. Vốn là một gương mặt xinh đẹp, lúc này lại bị phấn trắng son đỏ bưng kín mặt không kẻ hở, son bột nước loạn thất bát tao, khiến người nhìn chán ghét, vẫn là Nhã nhi đơn giản không trang điểm mà vẫn trắng xinh nhỏ nhắn đẹp mắt. Nhìn lại y phục kia, Chiến vương phủ hắn không có tiền sao? Sao lại có loại chỉ có mấy khối vải dệt, áo khoát mỏng như lụa, có thể che cái gì? Nên lộ không nên lộ đều lộ ra hết bên ngoài, còn nữa, nàng ta đi thẳng đến đây, hạ nhân vương phủ hắn chắc xem cũng no rồi. Vẫn là Nhã nhi tốt nhất, ăn mặc quy củ, tất cả mỹ của nàng chỉ thuộc một mình hắn. Làm sao bây giờ đây? Hắn nhớ nàng, nếu nàng không cho hắn theo thì hắn đã đi theo Long Chiến Nam về Tướng quân phủ đón tiếp nàng. Khi nào nàng mới về đây? Hắn còn chờ nàng cùng dùng chung ngọ thiện. Đã quen cùng nàng dùng bữa, lúc một mình lại cảm thấy không có chút khẩu vị nào. Nghĩ đến khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn của Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương chỉ cảm thấy cả người khô nóng.

"Vương gia." Nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương ửng đỏ hai má, Doanh Nguyệt biết là dược đã có công hiệu, liền càng thêm làm càn, lắc mông đi đến bên người Mặc Sĩ Lưu Thương, dán cả người lên.

Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Chiến Nhã kia, Mặc Sĩ Lưu Thương để mặc cho dục vọng của mình trổi dậy, đây là Nhã nhi gây ra cho hắn, dù thống khổ, dù khó chịu hắn cũng vui vẻ chịu đựng. Tiểu nữ nhân của hắn lúc mới có thể lớn lên đây? Nhưng một mùi hương gay mũi kích thích thần kinh Mặc Sĩ Lưu Thương, làm cho hắn thanh tỉnh, mở mắt ra, liền thấy Doanh Nguyệt dán trên người mình.

"Cút!" Quát lên một tiếng lớn, bàn tay to vung lên, cả người Doanh Nguyệt bay ra ngoài. Chết tiệt! Nữ nhân này cũng dám chạm vào hắn! Hắn là của Nhã nhi, chỉ có Nhã nhi mới có thể chạm vào! Hắn muốn chặt tay nàng ta!

Có nữ nhân khác ở đây, Mặc Sĩ Lưu Thương sẽ không thể theo đuổi suy nghĩ bay xa của mình, tình huống hiện tại rất nguy hiểm, hắn có thể cảm giác dục vọng chính mình đang kêu gào. Nếu là trước kia, hắn không ngại chạm vào nữ nhân khác, nhưng mà hiện tại không được, hắn có Nhã nhi, hắn nên vì Nhã nhi thủ thân như ngọc.

"Ngươi hạ độc bổn vương?" Mặc Sĩ Lưu Thương cắn răng ẩn nhẫn, mồ hôi dày đặc ở thái dương chảy ra.

"Vương gia, Doanh Nguyệt chính là muốn hầu hạ người, cầu vương gia thành toàn Doanh Nguyệt." Nàng cũng không tin có vợ chồng nào muốn tuyệt hậu, vương gia còn có thể cự tuyệt được nàng, đến lúc đó, còn sợ nam nhân vĩ đại này không thương nàng thôi. Ảo tưởng tương lai tốt đẹp của chính mình, Doanh Nguyệt đánh bạo lại tới gần Mặc Sĩ Lưu Thương đang tản ra bạo ngược hàn khí lạnh như băng, "Vương gia, người biết không, Nguyệt nhi lúc nhìn thấy người lần đầu tiên đã liền yêu thương ngài, Nguyệt nhi cùng nha đầu chết tiệt kia gả vào vương phủ, vô danh vô phận, cùng lắm có thể ở bên người Vương gia để phục vụ người. Vương gia, người có thể thành toàn Nguyệt nhi không? Nguyệt nhi thật sự rất yêu người."

"Cút ra ngoài!" Giọng nói Mặc Sĩ Lưu Thương tràn đầy áp lực, bàn tay to vung lên, Doanh Nguyệt lại bay ra ngoài, đụng vào trên cửa, sau đó lại bay tiếp đi, phun ra một búng máu, hôn mê bất tỉnh.

"Chết tiệt!" Mặc Sĩ Lưu Thương cuộn mình, chống cự lại dược hiệu.

"Chậc chậc... thật sự là không biết thương hương tiếc ngọc là như thế nào mà." Màn diễn bên trong chấm dứt, Long Chiến Nhã giờ mới tao nhã bước vào thư phòng, nhìn Doanh Nguyệt té trên mặt đất, trong ánh mắt lộ ra hàn khí, "Hồn, đưa Nguyệt đi." Muốn nam nhân phải không? Đơn giản. Ếch bốn chân khó tìm, nam nhân ba chân còn sợ không tìm ra sao? Nàng là nữ nhân lương thiện, không giúp người khác thành toàn thì thực có lỗi.

"Lại đây." Nhìn thấy người đến là Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương căng thẳng bắt đầu thả lỏng.

"Vương gia, Nhã nhi còn nhỏ nha." Chớp chớp nhãn tình, Long Chiến Nhã phi thường vô tội nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, đáy mắt tất cả đều là ý cười.

"Chết tiệt! Vậy nhanh đi ra ngoài!" Hắn lại đã quên chuyện này. Nàng thông minh, cơ trí, giảo hoạt tất cả đều làm cho hắn quên đi tuổi của nàng. Nếu biết chính mình còn chưa cập kê, làm cái gì còn muốn tiến vào? Làm gì còn bày ra biểu tình trìu mến chọc người như vậy? Nàng biểu tình như vậy không biết sẽ làm nam hung hăng muốn yêu thương nào sao? Tiểu nữ nhân này từ nhỏ đã muốn tra tấn hắn đi!

"Ha ha, " Nam nhân này, thật đúng là đáng yêu đâu, "Phong Hồn, đi ra ngoài."

"Tiểu thư?" Phong Hồn tự nhiên biết tiểu thư là bảo hắn một mình ra ngoài, không khỏi có chút kinh ngạc.

"Quên đi, ngươi đi mang nước trong bồn tắm đổi thành lạnh, lấy ngân châm đến." Long Chiến Nhã biết Mặc Sĩ Lưu Thương trúng xuân dược, điều cần làm đầu tiên chính là giúp hắn hạ hỏa, nhưng vừa rồi Phong Hồn gọi một tiếng làm cho nàng một giây tự hỏi, mới nhớ lại Nam Phong Nguyệt có dạy nàng dùng ngân châm để bức xuân dược ra, đã vậy nàng đương nhiên muốn chọn phương thức ít dùng sức khí. Tự mình làm giải dược của hắn, nàng hoài nghi mạng của nàng không biết còn không.

"Dạ, tiểu thư." Phong Hồn nhẹ nhàng thở ra.

"Có thể tự đi không?" Trên mặt Mặc Sĩ Lưu Thương hiện lên một chút yêu dị màu đỏ, mềm mại nằm úp trên ghế, thở hổn hển, mồ hôi theo thái dương chảy ra, yêu mị lại gợi cảm. Long Chiến Nhã nuốt nước bọt, quyết định không nên đụng hắn có vẻ tốt hơn, nếu không nàng không chắc chắn chính mình có thể hóa thành sói hay không.

"Đi không được." Thanh âm Mặc Sĩ Lưu Thương có chút khàn khàn, có lẽ là có liên quan đến dược tính, hai trong mắt tối đen ngập nước, miết môi, có chút ủy khuất nhìn Long Chiến Nhã.

Long Chiến Nhã cảm thấy trái tim mình hung hăng run rẩy một chút. Bộ dáng hiện tại của Mặc Sĩ Lưu Thương thật đúng là...... quyến rũ a. Ánh mắt ngập nước, tràn đầy nhu tình, hai má phiếm hồng, cánh môi anh đào, trời ạ, nàng chịu không nổi! Rất yêu nghiệt! Thật sự là chịu không nổi, bị một đôi mắt ngập nước như vậy nhìn chằm chằm, giống như đang lên án nàng đang làm chuyện xấu nhất thiên hạ. Long Chiến Nhã bĩu môi, ổn định lại tâm tình một chút, tiến lên nâng Mặc Sĩ Lưu Thương.

"Nhã nhi." Mặc Sĩ Lưu Thương giống như không xương cốt, đem sức nặng toàn thân tựa trên người Long Chiến Nhã, làm hại Long Chiến Nhã dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

"Ngươi thật nặng." Tức giận trừng hắn một cái, Long Chiến Nhã cất bước đi đến bể nước. Bên trong Chiến các, thư phòng và phòng ngủ liên thông nhau, ở giữ có một đạo môn, dễ dàng ra vào, mà bể nước ngay tại bên trong phòng ngủ.

"Nhã nhi, ngươi ghét bỏ vi phu." Thanh âm Mặc Sĩ Lưu Thương rất ủy khuất, ánh mắt nhìn Long Chiến Nhã như đại hình khuyển, đang oán giận chủ nhân ghét bỏ.

Long Chiến Nhã bối rối. Nam nhân chết tiệt này! Hắn không biết diện mạo của hắn đang có rất nhiều lực sát thương sao? Thế nhưng còn quyến rũ nàng, này thật sự là đối với nàng khảo nghiệm lớn nhất a!

"Nhã nhi." Mặc Sĩ Lưu Thương ánh mắt sương mù, nghiêng đầu, cánh môi ở hai má và vành tai Long Chiến Nhã liếm nhẹ, sau đó còn ý xấu ma sát qua lại, hơi thở nóng rực phả vào cổ Long Chiến Nhã.

Mặt Long Chiến Nhã nháy mắt liền đỏ, cắn răng, không thèm để ý trò đùa dai của Mặc Sĩ Lưu Thương, đi về phía bể lại càng thêm gian nan.

"Ha ha." Nhìn lỗ tai nhỏ của Long Chiến Nhã hồng hồng, Mặc Sĩ Lưu Thương sung sướng nở nụ cười, không tự giác há mồm cắn một ngụm, trong nháy mắt liền yêu ngay xúc cảm mềm mại kia, mút nhẹ, khẽ cắn, lại cảm nhận được dục vọng của mình càng thêm mãnh liệt, bởi vì phản ứng đáng yêu của Long Chiến Nhã. Này thật đúng một là loại tra tấn a, cưỡng chế dục vọng, Mặc Sĩ Lưu Thương không dám tiếp tục, bằng không lý trí của hắn tuyệt đối sẽ hỏng mất. Hắn không thể tổn thương tiểu nữ nhân, đây chính là bảo bối của hắn.

Hai người rốt cục đi đến bên thành bể nước, Phong Hồn cầm ngân châm đứng ở bên cạnh.

Giúp đỡ Mặc Sĩ Lưu Thương xuống nước, Long Chiến Nhã cũng nhảy xuống theo, cho dù là tháng năm, nước lạnh băng như vậy vẫn làm cho Long Chiến Nhã rùng mình một cái.

"Đi lên." Mặc Sĩ Lưu Thương không vui nhìn tiểu nữ nhân cùng mình nhảy vào nước lạnh.

"Ta lên rồi làm sao thi châm?" Cười khẽ nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã tiếp nhận ngân châm trong tay Phong Hồn, "Hơn nữa, đồng cam cộng khổ thôi."

Le lưỡi, Long Chiến Nhã lập tức bận việc trên người Mặc Sĩ Lưu Thương, Mặc Sĩ Lưu Thương nhắm mắt lại, một bộ dáng mặc cho người làm thịt.

Nửa canh giờ sau, trên mặt Mặc Sĩ Lưu Thương yêu hồng chậm chậm thoái lui, cho đến khi khôi phục lại bình thường, Long Chiến Nhã thu nội lực, rút ngân châm, nhảy ra khỏi bể.

"Ngươi tính xử trí Doanh Nguyệt như thế nào?" Sau khi hai người đều thay xong y phục, Long Chiến Nhã thuận miệng hỏi.

"Doanh Nguyệt?" Mặc Sĩ Lưu Thương mờ mịt.

Long Chiến Nhã ngẩng đầu nhìn hắn, quả nhiên, trên mặt viết 'ta không biết nàng'.

"Là nữ nhân vừa rồi đến quyến rũ ngươi."

"Nàng ta?" Mặc Sĩ Lưu Thương hừ lạnh một tiếng, "Đưa đi quân doanh."

Long Chiến Nhã nhíu mày, thật đúng là nam nhân vô tình, người ta Doanh Nguyệt vừa rồi còn nói thích hắn như vậy. Bất quá nàng thích. Truyền cho Phong Hồn một ánh mắt, Phong Hồn hiểu ý, lập tức đi an bài.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-100 )