Vay nóng Tima

Truyện:Động Tiên Ca - Chương 18

Động Tiên Ca
Trọn bộ 37 chương
Chương 18
0.00
(0 votes)


Chương (1-37)

Siêu sale Lazada


Sau khi giả mạo Bát vương gia đến năm thứ tám, tôi đến thế giới quỷ quái này đã được 14 năm, phát sinh một sự kiện xung đột không lớn lắm ở biên giới triều Đại Minh.

Phía nam phản loạn, liên tục không bình loạn được, Nhạc vương phụng chỉ đốc quân.

Đương nhiên đây chỉ là cách nói bên ngoài.

Chủ yếu là xuất hiện vài tên tu tiên biến chất muốn gia nhập vào địa phương nào đó ức hiếp người phàm. Đây xem như là đã trái với quy tắc ngầm. Giống như chuyện người lớn hành hạ trẻ em đến chết cho dù không thể cấm tiệt, vẫn luôn khiến người phẫn nộ vậy. Giả sử có người xông vào nhà trẻ vung tay chém xuống, người lớn nào có chút lương tâm đều sẽ xông lên ngăn cản.

Tôi không nháo nhào đòi đi theo. Bởi vì Vô Cùng chỉ dùng một thành công lực, còn tôi ngay cả nửa chiêu cũng không đỡ được.

Dù sao tôi không nên đi làm vướng chân hắn, đến năng lực tự bảo vệ mình còn không có. Cho nên tôi ngoan ngoãn ở kinh thành chờ hắn, dù sao hắn dựa vào long mạch bày ra trận phòng hộ thật đúng là không có người có thể phá vào.

Việc quân cấp bách, hắn chỉ dặn dò một tiếng, ôm siết tôi một cái liền bước đi. Kỳ thật tôi thật sự không bất mãn lẫn tức giận.

Tôi biết hắn muốn để tôi ở lại nơi an toàn, tôi cũng biết hắn đã nhập thế, khó tránh khỏi sẽ có sự quyến luyến và không đành lòng.

Dù sao, người chân chính có tâm linh vặn vẹo là Lục Tu Hàn, cũng không phải là Vô Cùng. Nhân cách của hắn cách vẫn có cơ hội hướng về phía ánh sáng hoàn mỹ.

Tôi chỉ là... có hơi nhớ hắn. Hơn nữa là có chút lo lắng... không biết còn phải nhớ bao lâu.

Thỉnh thoảng, mẹ tôi cũng sẽ rất triết lý. Bà nói, trên đường đời phủ kín đầy hoa hồng ── một nửa là đóa hoa nửa còn lại là bụi gai.

Đúng vậy, đi đã mấy năm nay. Bụi gai thì ít mà đóa hoa lại nhiều, đã là phúc phận rồi. Còn tôi thì sao, chưa từng phải một thân một mình... kiếp trước có mẹ, kiếp này có Vô Cùng.

Tôi chỉ là phát tác cái tính 'ngóng trời chiều'. Như hoa khiên ngưu không có sào trúc chống mà bò lan tràn mặt đất.

(ngóng trời chiều: nguyên tác triêu nhan, tên gọi khác của hoa khiên ngưu, loài hoa này thường hướng về ánh trời chiều)

Vì không để cho mình rảnh rỗi, tôi lại không thể tĩnh tâm để suy nghĩ cân nhắc chế khí, thế là bắt đầu lôi ra mớ bùa hắn cho, tỉ mỉ đọc một lần, y theo dạng mà vẽ ra... bùa.

Tôi tập vẽ bùa gần năm tháng. Từ lúc ban đầu, thư pháp xấu đến khiến người che mặt, đến bây giờ đã có phần nắn nót ngay ngắn hơn rồi. Kỳ thật trọng điểm vẽ bùa là vẽ đến mức có thể dùng được là tốt rồi, vẽ có dễ nhìn hay không cũng chả quan trọng. Vấn đề là, sau khi bạn ngày ngày đêm đêm vẽ vô số lá bùa, muốn khó nhìn thì có lẽ hơi khó.

Đủ loại kiểu dáng bùa, vẽ rồi lại vẽ. Chuyên chú vào công việc này, tôi sẽ không thể suy nghĩ tới gì khác, mệt thì có thể ngủ một giấc. Khuyết điểm là tay không thể ngừng. Nếu dừng lại, sẽ cảm thấy như có viên đạn vô hình bắn thẳng vào tim, đau đến cong cả người, quả muốn lăn lộn.

Năm tháng này, tôi chẳng những vét sạch tất cả linh khí tích lũy dư thừa, thậm chí đến cả chân khí của tôi cũng bị hết nhẵn. Tính cơ giới như vậy lại vẽ một số lượng bùa lớn cũng thực hao tổn. Tôi dứt khoát lôi từng vò Bồi Nguyên Đan ra, không đủ giờ liền ăn một viên.

Đương nhiên tôi cũng lo lắng vấn đề trúng độc. Nhưng so với đau lòng còn tốt hơn nhiều.

Phủ Nhạc vương có gian thiên điện bỏ không. Tôi liền chui vào đó vẽ bùa, vừa vẽ vừa ném qua một bên, định bụng lúc có tâm tình thì đi thu dọn. Chất gần cả nửa điện.

Lúc Vô Cùng trở về, tôi không biết. Phải đến khi hắn gọi tôi, tôi mới mờ mịt quay đầu, nhìn thấy hắn, tôi rất muốn đứng dậy, nhưng tôi phát hiện tôi ngồi xếp bằng quá lâu, thắt lưng bắp chân không hoạt động được, si ngốc nhìn hắn hơn mười giây.

Vẻ mặt của hắn như bị sét đánh, cả mặt là nỗi đau đớn thê lương. Xông đến ôm chặt lấy tôi, thiếu chút nữa xương cốt đều bị hắn siết gãy hết luôn. Hắn đang phát run, sau đó khóc rất thê lương, một chữ cũng không nói nên lời. Tôi rất muốn nói với hắn, nước mắt nam nhi không dễ rơi, cũng rất muốn hỏi hắn, sự tình có thuận lợi hay không? Bất kể thế nào cũng sẽ có biện pháp.

Hoặc là... hắn đã thông suốt rồi yêu phải cô nương xinh đẹp nào đó, cũng có thể trực tiếp nói cho tôi biết, tôi sẽ mừng thay hắn... Về phần đáy lòng tôi thật sự nghĩ như thế nào, hắn cũng không cần biết.

Nhưng năm tháng không nói chuyện, cổ họng tôi không còn linh quang, "Vô, Vô Cùng..." Giãy dụa nửa ngày, miễn cưỡng tôi mới có thể mở miệng được.

Hắn nâng mặt tôi, nhìn rồi lại nhìn, sau đó hôn tôi thật sâu. Tôi thoáng giật mình.

Có thể nguyên nhân là do thiếu thốn tình dục, kỳ thật chúng tôi rất ít hôn môi. Ôm thơm là đã vô cùng thân mật rồi, nhưng Vô Cùng vẫn rất hàm súc, thật sự xem hôn môi là một dạng đối đãi rất trọng đại, thỉnh thoảng trước hoa dưới ánh trăng, bầu không khí cực kỳ tốt, hắn mới hôn phớt, rất trúc trắc cũng rất thẹn thùng. Còn nhiệt tình như hiện tại, quả thực không được bình thường.

Hắn rất ôn nhu, phi thường phi thường ôn nhu. Nhưng lại làm cho mặt tôi nóng bừng, mặt của hắn cũng đỏ như say.

Tỳ lên trán tôi, hắn nhẹ thở gấp một hồi lâu, mới đứt quãng nói, "...Sẽ không bao giờ bỏ em ở lại nữa, thực xin lỗi."

"Không có gì a." Quá lâu không nói chuyện, giọng có vẻ khàn khàn, ngữ điệu cổ quái."Đừng lo."

Hắn dán mặt lên gò má tôi, "Anh sai rồi, thật sự. Anh chưa từng sống chung với ai, anh đã quá đắc ý vênh váo... thực xin lỗi."

"Cái gì a..." Hắn chọc cho tôi khóc, tôi gượng cười nói, "Thật sự không có chuyện gì. Là em không tốt, em không có năng lực tự bảo vệ mình..."

Hắn chặn môi tôi lại không cho tôi nói, hôn phớt như hồ điệp vỗ cánh, như một đứa bé khóc không ngừng."Chúng ta... rời khỏi phủ Nhạc vương. Sau khi rời đi... Chúng ta sẽ thành thân."

"Vì sao?" Tôi sửng sốt, nhưng hắn chỉ nhắm mắt rơi lệ, đem mặt chôn tại cổ tôi.

Hắn vẫn không giải thích. Chỉ dỗ tôi đi ngủ, sau đó thu thập tất cả đồ đạc. Thu thập toàn bộ thiên điện, cẩn thận xếp lại toàn bộ lá bùa tôi viết, có thể chất đầy ắp hai mươi gian phòng lớn, hoàn toàn là thủ công, tính sơ sơ hai người chúng tôi có dùng một trăm năm cũng không hết.

Mãi đến mấy tháng sau khi dẫn tôi rời khỏi phủ Nhạc vương, Vô Cùng mới nói cho tôi biết vì sao.

Ngày đó khi hắn trở về, nhìn thấy bùa rơi rải rác như lá khô, mà tôi thì an vị trong sắc thu thê lương đó, vùi đầu vẽ bùa. Khoảnh khắc khi quay đầu nhìn hắn, môi trắng bạc như giấy, khuynh đảo một cách đồi diễm (vẻ đẹp rực rỡ đầy ma mị), thảng như u hồn, song lúc nhìn thấy hắn, ánh mắt bạc nhược như bụi kia lại tuôn ra ánh sáng vui mừng... mà như sót lại đâu đó một chút tức giận.

Cái gọi là tương tư thành bệnh.

Hắn phải lập tức ngăn lại. Hắn luôn nghĩ, tôi là người tính tình lạnh bạc, nếu không phải hắn tận sức lôi kéo, tôi cũng sẽ tùy duyên đạm bạc. Nhưng lại không ngờ chỉ mới xa cách 5 tháng mà thôi, đã tra tấn tôi thành như vậy.

Hắn nói, một khắc kia, hắn đau lòng muốn chết, tuy nhiên cũng vui mừng muốn chết.

"... Em không thấy khổ a." Tôi lúng ta lúng túng nói.

"Ngốc..." Mỗi lần tôi nói như vậy, hắn đều nhiệt lệ như khuynh. (khóc ròng như dốc sạch nước mắt) Nhưng hắn khóc như vậy, tôi vẫn chưa từng chán ghét, cũng sẽ không cảm thấy hắn ẻo lả. Có trời biết tôi ghét nhất mấy tên đàn ông ẻo lả cỡ nào.

Có lẽ là do tôi biết lý do của hắn.

Đương lúc Vô Cùng đang tích cực chuẩn bị chọn ngày lành làm cho Bát vương gia "chết" một cách danh chính ngôn thuận... Con rối Chu Anh lại lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng tôi, xém chút hù chết tôi.

Đương lúc Vô Cùng đang tích cực chuẩn bị chọn ngày lành làm cho Bát vương gia "chết" một cách danh chính ngôn thuận... Con rối Chu Anh lại lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng tôi, xém chút hù chết tôi.

...Tuy đã luyện thể được ba bốn năm, con rối Vương gia tuy bề ngoài đường đường, nhưng vẫn rất có chút gió âm thảm thảm... Phải, cho dù là một tiểu thụ yếu ớt với vẻ ngoài bạch diện thư sinh, nhưng căn bản vẫn là một hồn ma.

"Cái kia, " tôi chần chờ mở miệng, "Vô Cùng không phải đã nói với ngươi, sẽ tặng cho ngươi thân thể con rối này sao?" Dù sao cũng phải giả chết rời khỏi phủ Nhạc vương, nên hiệp ước với tiểu thụ cũng sẽ không mấy so đo lắm, được chấm dứt trước thời hạn.

Tôi nghĩ hắn sẽ rất cao hứng, dù sao làm mồi cho đám hổ sói kia không phải là chuyện gì dễ dàng... nào ngờ hắn im lìm vài ngày, đột nhiên vẻ mặt u uất xuân thương tới tìm tôi.

"Ta... Ta không dám quấy rầy Vô Cùng đại nhân..." Hắn khép nép nói, "Loan Ca cô nương... Có thể, có thể nhờ cô nói lại giúp với Vô Cùng đại nhân..." Hắn ấp úng nửa ngày, mới đỏ chín cả gương mặt trắng bệt, giọng nói như muỗi kêu, "Để cho, để cho ta... thay thế ngài ấy ở lại phủ Nhạc vương?"

Bình đan dược trên tay tôi rớt xuống đất. May mà chất liệu là hàn ngọc, rất chắc chắn.

Quan sát hắn từ trên xuống dưới, tôi thực không thể tin được. Hắn từng ngày ngày, buổi sáng ở trong tầng hầm chấm nước mắt rơi lệ, bị đám nữ nhân kia ép đến cực thảm, cư nhiên còn có dũng khí ở lại.

Tôi nghĩ có mỗi một khả năng... nhưng cũng không có khả năng lắm. Đành phải hàm súc nói với hắn, "...Việc này á, tiểu thụ, song tu không phải dạng tu như vậy... ngoài việc bị ép khô ra, không có tiến độ gì hết."

Tám người, tám người đó a! Mỗi đêm một người cũng đã cật lực lắm rồi, có đôi khi còn có thể gặp hai hoặc ba... bà tranh sủng mà trở nên thực khủng bố, hễ đau ốm tí gì đều vật vã tranh nhau bò đến viện mà "Vương gia" qua đêm, gõ cửa kêu người.

Ngẫm lại, cái loại "đêm đêm xuân tiêu" này căn bản không phải hưởng thụ mà là chịu tội mới đúng? Tôi thực không thể tưởng tượng được vì sao đàn ông lại thích hành hạ chính mình như vậy... Không cần nói cái gì mà một giọt t*ng trùng bằng mười giọt máu, mỗi khớp xương ở thắt lưng thôi cũng đã bị mài mòn đến kinh người rồi chưa biết chừng? Cho dù không phải là một hồn ma thư sinh bị mòn xương thắt lưng dẫn đến gai cột sống, cũng bị vắt cạn quá mức...

Không cần nói là phái nữ như tôi mà cũng sợ, cái tên Vô Cùng âm hiểm xảo trá to gan lớn mật kia, sau khi biết được chân tướng, cũng đối với đám nữ nhân kia lễ ngộ có thừa, phi thường kính nhi viễn chi. (cung kính đứng xa)

Con rối Chu Anh không nói gì, cực kỳ phù hợp với hình tượng tiểu thụ: xoắn xoắn ngón tay. Uốn éo nửa ngày, hắn mới thở dài một cách đầy khí chất văn nhân, "...Những nữ nhân đó... cũng rất khổ. Ngộ nhỡ Nhạc vương gia "không còn"... tương lai các nàng ấy sẽ ra sao? Đến một đứa con nối dõi để đỉnh môn lập hộ cũng không có..." Nói xong liền đỏ vành mắt.

* đỉnh môn lập hộ: gánh vác gia đình, tự ra ngoài lập nhà riêng

Thẳng thắn mà nói, hắn "nhược thụ" như vậy, khiến da gà của tôi nổi lên từng lớp lại từng lớp, nhịn không được rùng mình."Nhưng, nhưng ngươi là một... linh hồn." Tôi vắt hết óc trả lời, "Muốn làm cho phụ nữ sinh con, ít nhất phải tu luyện thành linh... Tôi nghĩ các nàng chờ không nổi đâu."

Tôi đã tận lực hàm súc rồi. Chiếu theo tư chất của hắn, không đến 3 - 5 trăm năm là có thể thành tài. Nhưng đám phụ nữ kia sao có thể chờ được 3 - 5 trăm năm... ba mươi năm còn chờ không được nữa là.

Hắn cúi đầu thật lâu, sau mới sắc mặt nhuộm ráng đỏ lại đau thương nói, "Cũng đã chậm trễ 50 năm rồi... dù sao ta cũng đã chết. Những nữ nhân kia... Là, là thê thiếp của ta." Giọng hắn ngày càng nhỏ, "Ta chỉ quan tâm các nàng được bình an nhắm mắt... những chuyện khác, làm sao, có thể quản được..."

Trong nháy mắt, tôi đột nhiên cảm thấy phản ứng nổi da gà của mình thực không lễ phép chút nào, thực đáng xấu hổ. Hình tượng tiểu thụ ẻo lả này trong chớp mắt trở nên thật cao lớn, khiến cho tôi bất giác cảm thấy kính nể.

Hắn nói, những người phụ nữ kia, là thê thiếp của hắn. Từng cùng hắn chung giường chung gối, không thể tùy tiện vứt đi không đếm xỉa gì đến được. Cho dù bị ép khô đến dở sống dở chết, cũng không làm mất đi lòng trách nhiệm của hắn.

Đàn ông, có vài người vẫn còn có lương tâm.

Đáng tiếc không phải hạng người biến thái như Vô Cùng, mà chính là con rối Chu Anh - một người đã chết. Vốn xem thường đàn ông, tôi cũng không nhịn được mà thương xót... Thế sự xưa nay khó vẹn toàn a, đàn ông cũng không thể thập toàn thập mỹ.

Chính là thật sự cảm động, cho nên tôi hao hết lời lẽ thuyết phục Vô Cùng, bảo hắn kéo dài thời gian giả bệnh, đồng thời dạy con rối Chu Anh cách làm "Nhạc vương gia" như thế nào.

Thế là, tôi thường xuyên nhìn thấy Vô Cùng thái dương nổi gân xanh, nổi trận lôi đình, con rối Chu Anh chấm nửa giọt lệ xoắn ngón tay. Vô số lần Vô Cùng muốn dứt khoát phóng hỏa đốt trụi phủ Nhạc vương cho xong, đỡ phải dạy đứa đệ tử vừa ngốc vừa ẻo lả này.

Cuối cùng vẫn là tôi dùng tình tiết kinh điển của tiểu thuyết võ hiệp... té vực!

Té một cái thiên hạ liền không có việc gì khó. Tuy nói không có bí kíp võ công và mỹ nữ, nhưng chân đã gãy, người cũng té đến "Vết thương cũ khó chữa khỏi", như vậy hoàng đế cũng sẽ ngại sai phái Bát hoàng tử đang dưỡng thương, đám oanh oanh yến yến muốn diễn bộ phim hành động 'ái tình' cũng có thể thông cảm một chút cho nam diễn viên chính. Để cho tiểu thụ vừa được giảm bớt rất nhiều lượng công việc, vừa không quá lộ tẩy.

Thế mới nói, kinh điển sở dĩ là kinh điển, cho dù có cái định luật tồn tại không thể bàn cãi kia.

Quả nhiên sau khi té vực, con rối Chu Anh diễn vai Nhạc vương gia ốm yếu không hề có một chút sơ hở nào, chưa từng có ai sinh nghi. Dù sao hắn không bước ra cửa lớn, đám cao nhân không gặp hắn, cũng sẽ không nhìn ra hình dáng thật của hắn.

Thật lâu thật lâu về sau, tôi mới ngẫu nhiên nghe được giai thoại về "Nhạc vương gia". Nghe nói Nhạc vương gia vẫn luôn ốm đau nằm liệt giường bỗng... có con trai... mà còn là đích tử. Tôi bấm đốt ngón tay tính toán, rợn cả tóc gáy, mẹ ơi... Nhạc vương phi cũng đã bốn mươi gần năm mươi đi? Sản phụ siêu cao tuổi a!

Tôi hồ đồ, độ tuổi như vậy "hồng hạnh ra tường" không phải quá muộn ư...?

Càng lâu về sau, tôi và Vô Cùng tình cờ gặp Chu Anh một lần. Tôi rất lấy làm ngạc nhiên hỏi chuyện này, lại khiến hắn giận tím mặt, nghiêm túc trách cứ tôi một hồi, lại còn bảo vệ sự trong sạch của đám thê thiếp hắn.

"...Vậy đứa bé kia từ đâu mà ra?!" đừng có nói với tôi, Nhạc vương phi là thánh mẫu Maria đấy!

Hồn ma tu luyện đã lâu nay đã hóa linh kia đỏ mặt, vô cùng thẹn thùng, "Tu vi mấy chục năm của ta, toàn bộ hóa thành hạt giống kia..."

...Không lừa bạn đâu, tôi thật sự bị té xỉu.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-37)