← Ch.01 | Ch.03 → |
Làn da Meg trắng bệch đi dưới lớp tàn nhang. Vậy ra đây là nguyên nhân khiến anh không thể tiết lộ nhiệm vụ của mình khi ở một mình với cô. Anh chưa bao giờ muốn hù dọa hay làm cô sợ, chứ đừng nói đến việc kéo cô vào nguy hiểm.
Nhưng vì sự an toàn của Meg, anh vẫn phải cho cô biết một du khách trong đoàn vừa đẩy Kayla khỏi hàng rào chắn. Có phải hung thủ đã nhận ra cô là thành viên CIA, hay chỉ cho Kayla là một du khách lắm chuyện vừa bắt gặp cảnh cô không nên chứng kiến?
Ian vẫn lấy hai tay bưng mặt, tấm lưng gồng lên. Anh chúi mình về phía trước, rên xiết gọi tên Kayla, rồi quay đầu sang một bên, anh lén theo dõi đám du khách qua kẽ ngón tay để hở.
Nếu hung thủ nhận ra Kayla là điệp viên, chắc chắn hắn sẽ biết anh chồng của cô cũng là đồng đội. Ai trong số những khuôn mặt bàng hoàng kia là thủ phạm?
Chiếc đài phát sóng của Meg kêu lẹt rẹt trong khi cô báo lại tình hình bằng chát giọng cứng rắn và đều đặn. Dù cô có đang cảm thấy thế nào, vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ trước đã.
Cô quay sang anh, đôi mắt xanh mở to, "Họ không cử trực thăng đến được, vì thác nước ở gần nên khá nguy hiểm, nhưng đội tìm kiếm và cứu hộ hạt El Paso sẽ tiến vào và đưa cô ấy xuôi dòng. Rồi sẽ có trực thăng do phòng cảnh sát cử đến đưa cô ấy đi từ điểm đó".
Ian vứt chiếc ba lô khỏi vai, "Tôi không đợi đội tìm kiếm hay cứu trợ gì hết. Cô ấy còn sống thì sao?".
Và nếu Kayla còn thoi thóp, có thể sẽ nhận diện được hung thủ.
"Tôi không để anh làm thế được". Chắc vì không biết mình còn phải nhập vai tới bao giờ, Meg đảo mắt về phía đoàn người đang hoảng hốt ở sau Ian, làm anh cũng nhìn theo.
Mấy cô gái tổ chức sinh nhật chung xúm xít lại với nhau, thì thào gì đó, trong khi cặp uyên ương tới hiện trường cuối cùng đang ôm ghì lấy nhau, mặt ai nấy trắng bệch. Còn anh chàng du khách người Đức thì cặm cụi... chụp ảnh.
Mắt Ian hằn rõ cơn giận, nhưng anh chỉ hít một hơi sâu. Anh phải xuống chỗ Kayla. Meg biết anh thừa sức trèo xuống chỗ Kayla để chuyển cô xuôi dòng, cũng như đội cứu trợ đang trên đường tới đây có thể làm được. Có khi còn hơn, vì anh đã từng ở trong tiểu đội đóng trên núi trước khi về làm cho cơ quan tình báo Prospero.
Ian quyết định không để Meg khó xử. Anh nói lớn hơn, giọng đứt quãng vì tiếng nức nở, "Vợ tôi còn ở dưới kia. Cô đừng có cản".
Anh trèo qua mép đá, mũi giày ấn chặt vào chỗ tựa chân Ian đã thấy từ khi nãy. Trong lúc anh từ từ leo xuống mỏm đá gồ ghề, ở phía trên nổi lên nhiều tiếng kêu. Một lúc lâu sau, sỏi đá từ đâu rơi rào rào xuống đầu Ian. Anh ngẩng lên thì thấy Meg đang theo anh trèo xuống thành vực.
Anh nghển cổ ra sau rồi gọi, "Sao cô không trông đoàn tiếp à?" Dù trong tâm can anh vẫn muốn Meg ở dưới này cùng mình hơn là trên đó với một tên giết người.
Cô gằn giọng, "Có một đồng nghiệp trong vùng bắt được tín hiệu của em, vừa có mặt rồi. Anh ta sẽ đưa cả đoàn lên đỉnh núi".
Suốt một lúc lâu, Ian chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của mình cùng tiếng ầm ầm của thác nước. Meg cũng đang từ từ leo xuống theo Ian, thỉnh thoảng lại làm rơi vài viên sỏi lên đầu và tay anh.
Khi leo đến chân vách đá lởm chởm, Ian nhảy phịch xuống đất, đôi giày giẫm xuống đoạn sông chảy qua đám đá trơn nhẫy, làm nước bắn tung tóe. Anh bước hai bước về phía Kayla, cúi rạp người cạnh cơ thể bất động của cô. Mái tóc vàng trôi dập dềnh trên dòng nước, đôi mắt trừng trừng nhìn thác nước một cách vô hồn.
Ian bắt mạch, nhưng không thấy gì. Anh chưa thân thiết với Kayla, nhưng cô có một lòng trung thành tuyệt đối dành cho Jack Coburn. Ngay khi phát hiện Jack mất tích, cô đã tình nguyện gánh vác nhiệm vụ này, thực hiện nó mà không cần cơ quan CIA của cô biết hay chỉ đạo.
Sẽ phải ăn nói thế nào về chuyện này đây...
Meg đứng nhìn anh, thở dồn, "Cô ấy... ?"
"Cô ấy chết rồi". Ian vuốt mắt cho Kayla, để chúng nhắm lại vĩnh viễn.
Meg vịn lấy vai Ian, khóc nấc lên, "Ai gây ra chuyện này vậy?"
"Một trong đám du khách của em". Nói rồi, anh chỉ tay lên đỉnh vách đá.
"Anh nghĩ liệu Scott có an toàn không?"
"Scott nào?"
"Người hướng dẫn viên vừa thay em phụ trách nốt đoàn ấy".
"Nếu anh ta không hỏi câu nào thì vẫn sẽ an toàn thôi. Mà anh ta hỏi gì chứ? Có điều anh cần danh sách của rất cả những người đi trong đoàn ngày hôm nay". Viên đại tá đã đánh giá nhầm kẻ địch. Ông tưởng tên khủng bố sẽ lẻn tới đây vào giữa đêm khuya để tìm lại thứ bị mất. Nhưng cuối cùng, hắn lại cải trang thành du khách giống hệt Ian.
Nhưng hậu quả thì khốc liệt.
"Sao anh biết Kayla bị đẩy xuống đây? Nhỡ cô ấy ngã thì sao?" Meg quỳ xuống đất rồi sờ lên cổ Kayla bắt mạch.
"Chính em vừa nói đó thôi, chưa có ai gặp tai nạn ở chặng này cả. Việc Kayla bị ngã từ nền đất phẳng thật quá trùng hợp. Cô ấy với anh tham gia đoàn leo núi này để tìm... một thứ, cuối cùng lại khiến cô ấy bỏ mạng ở ngay chân vực này".
"Anh có nghĩ cô ấy phát hiện ra điều gì không?"
"Nếu không, chắc cô ấy vẫn còn sống rồi".
Chiếc đài phát thanh của Meg lại kêu lẹt rẹt trong khi cô báo lại với trụ sở rằng cô và chồng của nạn nhân đang đứng cạnh cái xác, còn Scott đã đưa cả đoàn lên đỉnh núi.
Cô ngắt tín hiệu truyền đi rồi bỏ chiếc đài vào túi, "Anh có nghe thấy không? Họ bảo chúng ta đợi ở đây với Kayla cho tới lúc đoàn giải cứu tới nơi".
"Anh đưa cô ấy xuôi dòng để đón trực thăng cũng được. Thế thì đội tìm kiếm và cứu trợ không phải tốn thời gian lặn lội vào tận đây nữa".
"Để tự lật tẩy mình à? Nên nhớ anh là một du khách vừa mất vợ đấy".
Và một điệp viên vừa mất đồng đội nữa chứ.
Ian ngồi thụp xuống một phiến đá ngay gần đó rồi gục mặt vào hai bàn tay - lần này là thực. Anh muốn đi chuyến này một mình, nhưng đại tá lại bảo nếu đi có cặp sẽ đỡ bị nghi ngờ hơn. Xem chừng như vậy vẫn không ổn. Anh xược những ngón tay qua tóc rồi chửi thầm.
* * *
Nhờ Meg xoa đều trên vai, Ian cũng bình tĩnh được một chút. Anh nhắm nghiền mắt, để hơi ấm Ian tỏa khắp người. Trời ơi, đã ba năm rồi anh chưa được cô chạm vào người.
Sao anh lại để Meg đi dù cả hai không hề cãi vã? Vì cô ấy xứng đáng có được nhiều hơn. Một người chồng tốt hơn anh, kẻ đang ở tận đầu kia thế giới trong khi vợ đang sa sút vì sảy thai. Anh đổ lỗi cho bản thân. Chính vì nhiệm vụ của anh mà Meg đã quá căng thẳng. Việc anh giữ bí mật chỉ gây thêm áp lực cho lòng tin giữa hai người.
Vấn đề của Ian là không biết làm một người chồng tốt, càng không biết cách làm một người cha. Người anh noi theo chẳng đóng vai trò gì tốt cả.
Hình như anh cũng không phải là đồng đội tốt nữa.
Thấy anh lên gân, bàn tay của Meg càng xoa mạnh hơn, "Em rất tiếc về chuyện Kayla, nhưng đây không phải lỗi của anh, Ian. Nếu cô ấy đã chấp nhận làm gián điệp cho Prospero, hẳn cô ấy phải chấp nhận rủi ro rồi".
Ian quay sang nhìn đôi mắt xanh trong của Meg. Chẳng lẽ cô thực sự chỉ biết có vậy về Prospero, một tổ chức quân sự hoạt động ngầm, kín kẽ đến mức nhiều lúc đến nhà nước của họ còn không biết họ đang làm gì?
Nhưng anh mong đợi gì? Chính anh đã khép kín phần cuộc sống đó, đẩy Meg ra thật xa, khiến cô có cảm giác bị anh bỏ rơi và không được đối xử thân mật như đồng đội của Ian.
Anh hít một hơi thật sâu không khí se lạnh của vùng núi, "Meg, Kayla không thuộc tổ chức Prospero. Cô ấy từ CIA gia nhập nhiệm vụ này. Không còn Prospero nào nữa. Bọn anh giải thể từ hai năm trước rồi".
Cô đột ngột đứng thẳng dậy, "V... ậy anh đến đây làm gì? Giờ anh lại làm cho CIA?"
"Cũng không hẳn". Ian quệt tay qua cằm. Chuyện quái quỷ gì đây? Hai người đang ở riêng trong khi anh còn nợ Meg quá nhiều. Bỗng nhiên cô bị ném vào giữa chuyện này mà không biết gì cả. Ian cảm thấy phải có trách nhiệm nói cho cô lý do anh cùng Kayla, và có thể một tên khủng bố, lại lợi dụng chuyến leo núi cô phụ trách vào đúng buổi sáng mùa thu trong lành này.
"Ngồi xuống đi. Đằng nào ta cũng chẳng thể làm gì cho Kayla nữa, ngoài việc ngồi đợi đội cứu hộ tới đem cô ấy đi". Nói rồi, anh đập đập tay lên chỗ trống cạnh mình trên phiến đá xù xì.
Cô cúi xuống cạnh anh, nhưng trông như sẵn sàng bật dậy vì tấm lưng căng thẳng và đôi mắt cũng có vẻ canh chừng.
"Em còn nhớ Jack Coburn ở Prospero không?"
Cô gật đầu, cái đuôi tóc màu cam đỏ lúc lắc sau lưng, "Em còn nhớ rất cả mọi người ở Prospero - ông đại tá, Jack, Riley và Buzz nữa. Các anh rất thân với nhau, có một mối ràng buộc vô hình nào đó, chặt chẽ đến nỗi cứ như mọi người bị trói bằng thừng lại vậy".
Giọng Meg nghe thật buồn bã. Ian liền nắm lấy tay cô. Lẽ ra anh phải củng cố sợi dây ràng buộc ấy với vợ mình, nhưng mấy đồng đội kia lại thân thiết với anh chỉ sau cha mẹ đẻ. Cho đến khi anh gặp Meg.
"Jack bị mất tích từ vài tháng trước". Mỗi khi nhắc lại chuyện này, Ian lại thấy quặn ruột lên, anh bối rối siết tay Meg trong tay mình, "Sau khi Prospero giải thể, mỗi người bọn anh đi một đường. Vì là người có tinh thần thép, cộng với cái lưỡi vàng, Jack đảm nhận vai trò đàm phán con tin".
"Tức là bên FBI?"
"Không. Jack đã từng... à không, vẫn làm việc tự do. Các tập đoàn, tờ báo và cá nhân có tiếng tăm thuê anh ấy đế giái cứu cho người thân, thường những người này bị bắt cóc làm con tin ở nước ngoài".
"Công việc có vẻ nguy hiểm".
"Em không hiểu hết đâu. Jack đang làm nhiệm vụ ở Afghanistan thì bỗng nhiên bốc hơi khỏi mặt đất". Ian nghiến răng kèn kẹt. CIA quy cho Jack là kẻ phản bội, nhưng bọn đó biết gì Jack. Chỉ có Kayla, Kayla rất hiểu anh ấy".
Meg vuốt lên khuôn mặt nghiêm nghị của anh, "Vậy hai người làm gì ở Colorado này?"
"Một cựu thành viên Prospero, là Riley đấy, lần theo vụ mất tích của Jack và thấy có đầu mối trong một vụ trao đổi thuốc phiện ở Mexico, mà vụ này lại dây dưa sang một tay buôn vũ khí ở Mỹ. Khách hàng của hắn lúc đó đang vận chuyển thứ vũ khí gì ấy, bằng máy bay tư nhân qua khu vực này. Bọn anh có liên lạc với máy bay, rồi Buzz Richardson ra lệnh cho nó phải hạ cánh xuống sân bay của khu vực phòng không. Hồi ấy cũng xui, vì không tìm thấy món vũ khí nào trên đó cả".
Meg đưa tay che miệng, lông mày nhướn lên, "Thế là có chuyện gì?"
Ian dang hai tay ra, "Buzz nghĩ chúng đổ hàng xuống đây lúc phát hiện ra bị theo dõi".
"Một món vũ khí ở Crestville này? Thế sao người ta không đưa tin? Sao không thấy đội cứu trợ nào vào việc cả?"
"Vụ này không ai hay biết cả, Meg ạ". Anh miết ngón cái lên mu bàn tay cô, "Tay phi công không đặt lịch trình bay, không lắp thiết bị nào trên máy bay, cũng chẳng liên lạc bằng sóng radio với bất kỳ nơi đâu. Cứ như cái máy bay đó chưa bao giờ tồn tại... ngoại trừ trên sóng rađa riêng của Buzz".
"Sao Buzz biết những người trên máy bay bỏ lại hàng ở đây?"
"Cậu ta có thẩm vấn mấy tay phi công một chút. Một đứa không chịu được áp lực nên đã để lộ ra, thú nhận là có hất cái vali xuống".
"Ian, cái vali đó chứa thứ gì?" Meg cắn môi, ánh mắt hiện rõ sự lo lắng.
Anh nhún một vai, thầm mong cô sẽ tin mình, "Bọn anh không biết. Dù trong chiếc vali đó có gì, nó cũng bắt nguồn từ một tay buôn vũ khí tên là Slovenka. Bọn anh chỉ biết đó là một loại vũ khí thôi, một mặt hàng vô cùng đắt, vô cùng nguy hiểm".
"Buzz không làm thế nào tìm ra loại vũ khí đó là gì à?"
"À, kẻ tình nghi tự tử trước khi phun ra thêm điều gì". Chết tiệt, anh rất ghét phải để cô biết những chuyện như thế này.
Meg ôm lấy vai mình, rồi nói, "Bây giờ bọn chúng đang lùng sục món vũ khí này... rồi cả anh nữa. Anh nghĩ bọn buôn vũ khí sẽ vào cuộc, hay bọn khủng bố đã bỏ tiền ra mua?"
Anh không muốn kéo cô vào vụ này, nhưng có vẻ Ian không còn quyết định điều đó được nữa, nên đành thở dài, "Slovenka đã cầm tiền rồi. Bây giờ món vũ khí ở đâu là việc của kẻ đi mua".
Cô búng mạnh tay, hùng hồn đáp lại, "Anh chàng du khách người Đức - anh ta luôn tụt lại phía sau để chụp ảnh. Có lẽ Kayla thấy được gì nên anh ta đã đẩy cô ấy xuống đây".
"Có rất nhiều người tụt lại phía sau, nên có thể là bất kỳ ai trong số họ, Meg ạ. Nếu chỉ vì anh người Đức kia đi một mình, không thể kết luận anh ta là kẻ tình nghi số một được. Có lẽ là một trong số những đôi vợ chồng kia, tình cờ có chung ý tưởng như Kayla...".
Ian nhắm nghiền mắt, tay bóp sống mũi. Việc mất đồng đội là một khía cạnh của công việc mà anh không thể gạt qua được.
Meg đan tay cô với tay anh, "Anh có thân với cô ấy không?"
Anh lắc đầu, "Không, đến tên thật cô ấy anh cũng không biết. Có lẽ như thế lại tốt hơn".
Bỗng tiếng quạt trực thăng phạch phạch nổi lên, ngắt quãng câu chuyện của hai người.
Meg lấy tay che mắt rồi nhổm dậy, "Đội cứu hộ tới rồi. Trực thăng sẽ thả đoàn cứu trợ xuống, sau đó họ sẽ đi ngược lên đây để đón Kayla".
Meg phát tín hiệu cho chiếc trực thăng, thông báo cụ thể nơi họ đang đứng. Mười lăm phút sau, hai người hiện ra từ sau tán cây rậm rạp.
Ian nín thở trong khi họ kiểm tra thi thể Kayla. Anh không thực sự để ý việc họ làm, vì còn đang nóng lòng muốn tìm kiếm quanh khu vực này trước khi có kẻ có cơ hội trở lại đây.
Một người trong đội cứu trợ đứng dậy, vỗ vỗ lên vai Ian, "Tôi thành thật chia buồn với sự mất mát của anh, anh Shepherd ạ. Có phải chị nhà tựa vào thành Ian can rồi bị ngã không?"
Ian lắc đầu, nhắm nghiền mắt, "Lúc đó tôi không ở cạnh cô ấy, kể cả những du khách khác cũng không có ở đó".
Ít ra không ai trong đoàn leo bộ thừa nhận đã chứng kiến toàn bộ sự việc, nhưng Ian biết có một hay có thể là hai người biết chính xác Kayla gặp nạn như thế nào.
Hai nhân viên căng chiếc cáng vải ra rồi nâng thi thể Kayla lên đó. Họ vừa lật cô lên, chiếc máy ảnh của Kayla vung ra, đung đưa trước cổ.
Ian đột ngột vươn tay ra, "Tôi lấy lại máy ảnh của cô ấy được không?"
"Được chứ". Nhân viên cứu trợ cẩn thận tháo dây buộc ra khỏi cổ Kayla rồi đưa nó cho Ian, sau mới quay sang Meg, "Meg, chúng tôi đưa cáng lên trực thăng, nhưng vẫn còn chỗ cho một người đấy. Có lẽ chúng tôi đưa anh Shepherd đi cùng, còn cô leo trở lên kia nhé".
"Không!" Ian hét lên, làm ba người giật mình quay lại, nhìn anh kinh ngạc. Ian ấp tay lên bàn tay đã lạnh ngắt của Kayla rồi tuột chiếc nhẫn cưới ra, "Nh... nhẫn cưới của vợ tôi rơi đâu mất rồi. Tôi phải tìm nó, không thấy nó tôi chưa thể đi được. Cứ để tôi lại đây. Tôi muốn được ở một mình".
Nói rồi, anh đưa hay tay ôm mặt để khỏi phải giải thích gì thêm. Anh thấy bàn tay của Meg đặt trên vai anh, "Không sao đâu, Greg ạ. Tôi sẽ đưa anh Shepherd lên kia, rồi thu xếp phương tiện chở anh ấy thẳng đến bệnh viện ờ Colorado Springs sau".
Qua kẽ ngón tay, Ian thấy hai nhân viên cứu trợ nhìn nhau ái ngại, nhưng xem chừng chẳng phải vì họ không muốn tranh luận với người vừa mất vợ, giờ đang thiếu bình tĩnh, mà là lo cho Meg vì cô tình nguvện ở lại với anh.
Trước khi nhóm cứu trợ khiêng thi thể của Kayla bằng cáng về chỗ chiếc trực thăng, Ian siết bàn tay cứng đờ của người đã khuất, hôn lên má cô rồi thì thầm, "Tôi sẽ kể với Jack chuyện cô đã hi sinh mọi thứ vì anh ấy".
Rồi anh và Meg cùng nhìn theo cho tới khi hai người kia khuất dạng, mới quay trở lại con sông và thác nước, "Lẽ ra em nên theo trực thăng đi về thì hơn".
"Để anh ở đây một mình sao", Meg xoắn đuôi tóc quanh tay, "Nếu thế em có đỡ gặp rắc rối hơn không? Rất có khả năng em sẽ bị đình chỉ công tác, chứ chưa tính đến chuyện bị đuổi việc, trong thời gian công ty du lịch Núi Rocky chờ điện thoại từ luật sư của anh".
Ian gõ nắm đấm vào lòng bàn tay. Anh chưa tính đến chuyện này. Bất kỳ tay người Mỹ nào hung hăng cũng sẽ kiện công ty du lịch Núi Rocky chỉ trong tích tắc.
"Xin lỗi Meg. Tự nhiên anh lại xen vào cuộc sống của em, đã ba năm rồi... nhìn chuyện vừa nãy...".
Cô nhún vai, hai má ửng đỏ khi nghe thấy biệt hiệu anh vừa nhắc đến, "Ít ra em cũng biết anh không có ý định kiện công ty em".
Ian bấm mấy chiếc nút trên cái máy ảnh đã ướt nhẹp của Kayla, "Hi vọng Kayla kịp chụp gì từ thứ mà đáng ra cô ấy không được thấy, hay chộp được vài kiểu mặt của hung thủ".
Meg nhòm qua vai anh, nhưng màn hình vẫn đen thui, Ian thở dài, bỏ cái máy ảnh xuống, mặc cho nó lủng lẳng trên ngực, "Chắc do nước làm hỏng hay bị hết pin rồi".
"Anh cố tình ở lại để lần tìm quanh khu vực này, đúng không?"
"Ừ, nhưng anh không định kéo em vào vụ này".
"Có bao giờ anh muốn thế đâu".
Chết dở.
Meg bỏ ba lô khỏi vai, "Em có vài chiếc ống nhòm đấy. Có lẽ Kayla đã thấy gì đó ở bờ sông bên kia hay tận trên đỉnh thác".
Hai bàn tay đeo găng chạm phải nhau trong khi Meg đưa ống nhòm cho Ian. Dù lớp da của họ không tiếp xúc, cả hai vẫn thấy như có luồng điện chạy qua. Meg giật tay lại như bị bỏng. Hóa ra cô ấy cũng cảm thấy y hệt Ian.
Từ lúc trên xe bước xuống rồi phát hiện ra Meg là người dẫn đường, Ian đã vô cùng căng thẳng. Anh chưa có lấy một cơ hội tận hưởng cảm giác lại được ở gần cô. Cuộc hội ngộ này không hề giống như tưởng tượng của anh suốt ba năm thiếu vắng Meg.
Mà tình huống bây giờ còn thậm tệ hơn.
"Anh sẽ đi dọc theo bờ sông. Có thể Kayla đã thấy có gì mắc giữa các kẽ đá trong dòng nước". Cô chống nạnh, "Nhưng rốt cuộc là em phải tìm gì? Cái vali đó trông thế nào?"
"Em cũng đoán giống anh. Có thể là vali vỏ cứng, không quá lớn, cũng không quá nhỏ". Ian hướng ống nhòm lên triền đồi phía xa sau hẻm núi, xem xét từng gờ đá, từng cái cây. Anh nín thở đến mấy lần, nhưng cuối cùng phải chưng hửng.
Rốt cuộc Kayla đã thấy gì từ trên vị trí đó để đến nỗi bị giết ngay tại chỗ?
Cái đài thu thanh của Meg kêu lẹt rẹt, rồi có giọng ai đó phát ra, "Meg à? Meg, có ở đó không?"
Trong khi Meg trả lời cuộc gọi, Ian tập trung hết mức vào một chỗ phía sau thác nước.
"Tôi ở lại với... anh Shepherd, Matt ạ. Chúng tôi đang tìm đường lên nếu anh không cử được trực thăng khác tới đón".
Ian chửi thầm. Vật lấp lánh sáng sau làn nước kia chỉ do ánh sáng mặt trời đang chiếu ra từng mảng sáng qua các đám mây gây nên. Anh hy vọng nếu đội cứu hộ cử một chiếc trực thăng nữa, họ sẽ có thời gian tìm kiếm tiếp.
Chiếc radio rít lên vì nhiễu tín hiệu, "Chắc không được đâu, Meg ạ, nhưng tôi gọi vì việc khác. Không thấy một du khách nữa trong đoàn của cô".
Ian vội thả chiếc ống nhòm rồi quay sang, làm nó đập mạnh vào đầu anh.
Meg tròn mắt, tóm lấy chiếc đài phát thanh bằng cả hai tay, "Có khách du lịch bị thất lạc à? Ai thế?"
Đúng lúc đó, Ian nghẹt thở vì một điểm sáng màu đỏ vừa xuất hiện chính giữa hai mắt của Meg. Tim anh thót lại, rồi lập tức Ian lao tới, tóm chặt lấy cô.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |