Da mặt dày
← Ch.151 | Ch.153 → |
Nghe được giọng gần như thoả hiệp của Phó Cảnh Phi, Diệp Ngữ Đồng lập tức mặt mày hớn hở: "Anh Cảnh Phi, đã lâu rồi em không có tới chỗ của anh, anh mang em về ngồi một chút đi."
Đầu chân mày Phó Cảnh Phi từ lúc bắt đầu đã không hề giãn ra, trên gương mặt cũng trải đầy vẻ nghiêm khắc,
Nhưng Diệp Ngữ Đồng lại như hoàn toàn không trông thấy, trong lòng cô ta rất rõ ràng chỉ cần mình dùng chuyện kia uy hiếp Phó Cảnh Phi, anh nhất định sẽ không cự tuyệt yêu cầu của mình.
Cô ta mặc kệ uy hiếp như vậy có thể tạo thành khe hở ngày càng sâu giữa mình và Phó Cảnh Phi hay không, cô ta chỉ cần bây giờ có thể đứng ở bên cạnh Phó Cảnh Phi như vầy là đủ rồi.
Về phần Mộc Lạp Lạp, Diệp Ngữ Đồng khinh thường nghĩ, người phụ nữ kia chỉ là một kẻ thất bại bị đuổi ra khỏi nhà mà thôi, mình hoàn toàn không thèm phản ứng lại cô ta.
Dù sao Phó Cảnh Phi sớm muộn gì cũng sẽ là của mình... Diệp Ngữ Đồng cười rất hài lòng.
Tiếp đó Diệp Ngữ Đồng thuận lợi theo Phó Cảnh Phi đến biệt thự, chỉ có điều dọc đường Phó Cảnh Phi luôn gương mặt lạnh lùng, vẻ làm mặt lạ biểu đạt vô cùng rõ ràng.
Nhưng Diệp Ngữ Đồng lại như hoàn toàn không quan tâm, dọc đường cô ta không ngừng nói chuyện cùng Phó Cảnh Phi, có điều không được trả lời thực chất gì.
Phó Cảnh Phi ở trong phòng một hồi, gọi điện thoại cho Khương Nghị bảo cậu ta chuẩn bị xe.
Khương Nghị ở đầu bên kia điện thoại thật khó xử nói: "Boss, lúc này anh bảo Diệp Ngữ Đồng rời đi, cô ta có thể nói hết ra những chuyện kia hay không..."
Phó Cảnh Phi cười lạnh một tiếng: "Cô ta còn chưa có ngu như vậy, kế hoạch uy hiếp tôi này chỉ mới một lần, cô ta còn chưa đến mức dùng xong nhanh như vậy."
Khương Nghị gật đầu, cảm thấy có đạo lý: "Vậy tôi bảo tài xế chờ ở bên ngoài."
Phó Cảnh Phi cúp điện thoại, nụ cười khoé môi vô cùng lạnh giá.
"Diệp tiểu thư, cô còn ở đây à?" Mộc Lạp Lạp xuống lầu, thấy Diệp Ngữ Đồng vẫn ngồi ở trên ghế sa lon, nhất thời lòng cảm thấy phức tạp.
Diệp Ngữ Đồng xoay đầu lại, cười dịu dàng: "Tôi đang đợi anh Cảnh Phi."
Tốt cho một câu anh Cảnh Phi, trong dạ dày Mộc Lạp Lạp không ngừng dâng lên nước chua, thầm phỉ nhổ cái tên Phó Cảnh Phi này trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi...
"Anh ấy đang tắm, vậy cô chờ một lát nữa đi." Mộc Lạp Lạp giống như không thèm để ý nói, rót cho mình ly nước trên bàn ăn bên cạnh.
Cô vừa uống nước vừa lấy làm lạ nghĩ, sao hôm nay về cũng không thấy dì Xảo, chú Phó cũng không ở đây, chỉ có một mình Diệp Ngữ Đồng ngồi trong phòng khách.
Dựa theo tính cách nhiệt tình của dì Xảo thì lúc này dì ấy hẳn đã bận trước bận sau chào hỏi Diệp Ngữ Đồng mới đúng.
Nghi hoặc thoáng qua trong lòng Mộc Lạp Lạp rồi biến mất, bởi vì Phó Cảnh Phi đã thay xong quần áo xuống tới.
Tóc của anh còn chưa lau khô hoàn toàn, mặt mày dưới ánh đèn có vẻ nhu hoà nhưng trong đôi mắt kia vẫn không có biểu cảm gì, có thể nói là phát huy gương mặt tê liệt.
"Anh Cảnh Phi, anh tắm rửa xong rồi ư?" Diệp Ngữ Đồng thấy Phó Cảnh Phi xuống lầu thì lập tức kích động đứng lên từ ghế sa lon, chạy vài bước về phía Phó Cảnh Phi.
Người phụ nữ này ở trước mặt cô cũng không căng thẳng một chút nào ư?
Mộc Lạp Lạp trề trề môi, nhưng cũng không làm gì, yên lặng ở một bên nhìn.
Cô thật muốn xem Diệp Ngữ Đồng còn có thể làm ra chuyện thiêu thân gì.
Phó Cảnh Phi không có cho Diệp Ngữ Đồng cơ hội sáp lại, trong nháy mắt lúc Diệp Ngữ Đồng tới gần thì anh dời bước sang chỗ khác, bước đến bên cạnh Mộc Lạp Lạp, giơ tay kéo người vào trong ngực mình.
Diệp Ngữ Đồng nhìn chằm chằm hai người bọn họ, nhất là ánh mắt trừng Mộc Lạp Lạp rất là hung ác.
Mộc Lạp Lạp quẩy người một cái, nhưng phát hiện mình hoàn toàn không cách nào giãy thoát hai cánh tay của Phó Cảnh Phi, anh cứ như vậy dễ dàng giam Mộc Lạp Lạp vào trong ngực mình.
"Không phải vừa rồi nói muốn sấy tóc cho tôi ư, sao đột nhiên đã xuống, hửm?" Phó Cảnh Phi cúi đầu, kề vào bên tai Mộc Lạp Lạp khẽ nói.
Mặc dù nói khẽ nhưng giọng nói lại không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể để Diệp Ngữ Đồng bên kia nghe được.
Vẻ mặt Diệp Ngữ Đồng thoáng cái trở nên rất khó coi.
Mộc Lạp Lạp mở to đôi mắt, cô nói sấy tóc cho anh hồi nào! Người đàn ông này nổi điên gì vậy!
Thấy Mộc Lạp Lạp không có bất kỳ phản ứng nào, Phó Cảnh Phi cũng không giận, đưa tay quẹt chóp mũi cô một cái, khẽ cười nói: "Em đó, mỗi lần đều nói mà không tính làm gì hết."
Mộc Lạp Lạp: "..." Xin trả lại Phó Cảnh Phi bình thường cho cô đi được không... Nhưng Mộc Lạp Lạp thật ra cũng có thể đoán được, Phó Cảnh Phi đột nhiên biểu hiện thân mật như vậy chắc là đang cố ý kích thích Diệp Ngữ Đồng, có lẽ là mong Diệp Ngữ Đồng biết khó mà lui?
Nhưng Diệp Ngữ Đồng da mặt dày như vậy, còn không biết có thể bị kích thích hay không. Phó Cảnh Phi ôm chầm vai Mộc Lạp Lạp, ngón tay hữu ý vô ý vọc trên tóc của cô, hơi thở đầy nam tính yếu ớt toả ra, khiến Mộc Lạp Lạp rất không được tự nhiên.
Diệp Ngữ Đồng oán hận nhìn Mộc Lạp Lạp, nhưng mặt tươi cười nói với Phó Cảnh Phi: "Anh Cảnh Phi! Chẳng phải anh nói muốn cùng em ôn chuyện cũ một chút sao, vậy bây giờ chúng ta đến phòng của anh nhé, thế nào?"
Mộc Lạp Lạp nhướn mày, theo bản năng quay đầu trừng Phó Cảnh Phi. Ôn chuyện cũ vừa nói kia, Phó Cảnh Phi tốt nhất giải thích rõ cho cô!
Vẻ mặt Phó Cảnh Phi không đổi: "Diệp Ngữ Đồng, cô nói muốn tới tham quan, tôi đã mang cô đến tham quan, bây giờ có thể về rồi."
Diệp Ngữ Đồng giậm chân một cái: "Anh Cảnh Phi! Em không về! Đêm nay em sẽ ở lại chỗ này của anh!"
Đừng có mơ!
Mộc Lạp Lạp lấy cùi chỏ thụt ngực Phó Cảnh Phi một cái. Người phụ nữ này quả thật là cực phẩm Mộc Lạp Lạp từng gặp, vị hôn thê là cô còn sống sờ sờ ở đây, vẫn muốn đục khoét nền tảng ở trước mặt cô? Thật là buồn cười.
Trước kia thường lên mạng xem một ít chuyện ngồi lê đôi mách, khi đó luôn gặp được rất nhiều chuyện cực phẩm, nhưng nhân vật như Diệp Ngữ Đồng này Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình vẫn là lần đầu tiên gặp được.
Người này mặc dù gương mặt tuyệt đẹp, thế nhưng những hành động của cô ta nếu như đưa lên một số diễn đàn bát quái thì tuyệt đối sẽ được đính thành một "hot thread".
Người phụ nữ này quả thật không biết xấu hổ!
Phó Cảnh Phi cảm nhận được tức giận đến từ Mộc Lạp Lạp, trong mắt hiện lên ý cười lơ đãng, liền sờ sờ gáy cô giống như trấn an, truyền đạt cho cô thái độ của mình.
"Xe ở bên ngoài, nếu bây giờ cô không về thì tôi sẽ gọi điện thoại cho bác Diệp, để ông ấy phái người đến mang cô về."
Thường ngày người Diệp Ngữ Đồng sợ nhất là cha của cô ta, nếu cha cô ta biết cô ta trễ như thế mà còn quấn lấy Phó Cảnh Phi ở nơi này thì nhất định sẽ gặp phải phê bình ác liệt.
Huống hồ gia giáo của Diệp gia rất nghiêm, ông Diệp không ưa nhất là chuyện Diệp Ngữ Đồng luôn quấn lấy Phó Cảnh Phi. Hôm nay cô ta ra ngoài cũng bởi vì ông Diệp đi công tác không biết, bằng không cô ta cũng sẽ không to gan chạy đến chỗ này của Phó Cảnh Phi như thế.
Nếu như bị cha biết được, Diệp Ngữ Đồng biết khoảng thời gian tới khẳng định mình sẽ bị giam ở trong nhà không ra được, đến lúc đó càng không có cách nào tìm đến Phó Cảnh Phi.
Cân nhắc một hồi, Diệp Ngữ Đồng rốt cuộc chật vật làm ra quyết định.
Tức giận bất bình trừng hai người đang ôm nhau, Diệp Ngữ Đồng dùng giọng vô cùng tủi thân rống lên một câu: "Anh Cảnh Phi, anh thật xấu! Em sẽ không bỏ qua!"
Nói xong câu này Diệp Ngữ Đồng tức giận rời khỏi.
Có điều mỹ nhân chính là mỹ nhân, dáng vẻ tức giận cũng cực kỳ đẹp.
Trong lòng Mộc Lạp Lạp rất tốt nhìn Diệp Ngữ Đồng tức giận rời đi, hài lòng vỗ tay một cái: "Được rồi, phiền phức đã đi, có thể đi ngủ rồi."
Kết quả là cô vừa quay người lại thì bị Phó Cảnh Phi kéo vào lòng lần nữa.
Phó Cảnh Phi nâng chiếc cằm nhọn của cô lên, giễu cợt nói: "Sao tôi cảm thấy em vô cùng không thích cô ta ở đây."
"Xì, có sao." Mộc Lạp Lạp dời ánh mắt đi, chột dạ không dám đối mắt nhìn PHó Cảnh Phi.
"Em biết tôi thích nhìn nhất vẻ mặt gì của em không?" Phó Cảnh Phi xoay mặt Mộc Lạp Lạp về, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh."Chính là dáng vẻ miệng và lòng không đồng nhất của em, mỗi lần thấy lúc em khẩu thị tâm phi... tôi rất muốn..."
Mộc Lạp Lạp bởi vì khẩn trương mà không ngừng chớp mắt: "Muốn, muốn cái gì..."
Phó Cảnh Phi lộ ra một nụ cười vô cùng nguy hiểm: "Muốn, như vầy..."
Giọng của anh vừa rơi xuống, liền cúi đầu không chút do dự ngậm lấy bờ môi Mộc Lạp Lạp.
Thế là Mộc Lạp Lạp lại bị Phó Cảnh Phi hôn đến rối bời lần nữa, suýt chút thiếu ôxi mà chết.
"Sao vẫn chưa học được lúc hôn thì hít thở thế nào?" Hôn môi xong, Phó Cảnh Phi đầy trêu đùa vuốt ve bờ môi Mộc Lạp Lạp.
Cảm thấy mình bị cười nhạo, Mộc Lạp Lạp rất căm phẫn: "Đây là anh đang nói em ngu sao!"
Phó Cảnh Phi biểu hiện rất vô tội: "Ai không học được, tôi đang nói người đó."
Mộc Lạp Lạp thẹn quá hoá giận: "Phó Cảnh Phi anh lưu manh!"
Người đàn ông này cười nhạo cô không học được hôn môi! Quá xúc phạm biết không!
Ý đồ xấu của Phó Cảnh Phi được thoả mãn, con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn Mộc Lạp Lạp: "Tục ngữ nói mùa xuân không gieo, mùa hè sẽ không sinh trưởng, mùa thu sẽ không thể gặt hái, mùa đông sẽ không thể thưởng thức..."
Mộc Lạp Lạp sửng sốt: "Hả?"
Phó Cảnh Phi đây là đang chia xẻ danh ngôn tục ngữ với cô sao?
Phó Cảnh Phi cười không có ý tốt: "Chính là như vậy."
Sau mê hoặc ngắn ngủi Mộc Lạp Lạp lập tức hiểu ý câu nói kia của Phó Cảnh Phi. Mùa xuân không gieo, mùa hè sẽ không sinh trưởng, mùa thu sẽ không thể gặt hái, mùa đông sẽ không thể thưởng thức... Không phải là gián tiếp nói... Muốn học hôn môi phải... luyện tập nhiều hơn gì gì đó sao...
Bị đùa giỡn một phen, gò má Mộc Lạp Lạp lại nhuốm màu đỏ ửng.
Phó Cảnh Phi nhướn nhướn mày: "Cho nên, vì để cho em có thể càng thêm thành thạo, tôi cảm thấy chúng ta có thể luyện tập nhiều hơn."
Mộc Lạp Lạp vừa muốn phản bác, Phó Cảnh Phi đã cúi đầu hôn lên cô lần nữa.
Lần hôn này còn muốn nhiệt liệt cùng triền miên hơn lần trước. Mộc Lạp Lạp cho tới bây giờ cũng không cách nào dùng lý trí đối với tiếp xúc thân mật cùng Phó Cảnh Phi, đầu óc cô nhanh chóng lâm vào mơ hồ, mặc cho Phó Cảnh Phi muốn làm gì thì làm.
Mộc Lạp Lạp không biết lúc nào đã quàng hai tay trên cổ Phó Cảnh Phi, Diệp Ngữ Đồng gì kia đã bị cô ném sang một bên. Hiện giờ đầy đầu cô chỉ có hơi thở của Phó Cảnh Phi, tất cả đều là mê say Phó Cảnh Phi gây cho cô.
Cô cảm thấy mình nhất định đã trúng độc của Phó Cảnh Phi, nếu không thì sao chỉ bị anh hôn môi mà đã gần như khó kềm lòng nổi...
Trong thoáng chốc, Mộc Lạp Lạp đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó cô phát hiện mình bị Phó Cảnh Phi bế ngang lên, cả người đều nằm ở trong ngực anh.
"Phó Cảnh Phi, anh làm cái gì!" Mộc Lạp Lạp hơi kinh hoảng.
Ánh mắt Phó Cảnh Phi u ám, giọng đặc biệt khàn khàn, anh hỏi ngược lại: "Em nói xem?"
Lời của tác giả:
Nhìn như là rất muốn ăn...
← Ch. 151 | Ch. 153 → |