Vay nóng Homecredit

Truyện:Chàng Trai Ngọt Ngào - Chương 09

Chàng Trai Ngọt Ngào
Trọn bộ 12 chương
Chương 09
Vượt qua thử thách của bố
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)

Siêu sale Lazada


Vol 1. Vượt qua cửa ải thứ nhất

Tôi tưởng rằng ngày hôm sau, bố sẽ lập tức bắt đầu kế hoạch "thử thách" của mình, nhưng mấy ngày trôi qua mà không thấy chút tin tức nào cả.

Bởi vì lo lắng bố sẽ nghĩ ra những trò quái dị để "chỉnh" Nam Trúc Du, thế nên cứ có thời gian rảnh rỗi là tôi lại chạy đi tìm Trúc Du. Với một người bố yêu thích võ nghệ, một lòng hi vọng chồng tương lai của tôi có thể kế thừa Lâm Nguyên Đường, chắc chắn bố sẽ không bỏ lỡ cơ hội cho Nam Trúc Du đọ sức với các huynh đệ trong Lâm Nguyên Đường, hoặc là trực tiếp gọi Tùng Bình tới để đọ sức với Trúc Du....

Trong đầu tôi hiện ra những cảnh tượng hãi hùng: Nam Trúc Du bị đánh cho tơi tả. Càng nghĩ tôi càng cảm thấy hoảng sợ, cho nên đành phải ngày ngày ở bên cạnh Nam Trúc Du, rất sợ chẳng may anh ấy xảy ra chuyện gì.

Cuối tuần này, cũng không phải là ngoại lệ, tôi liền chạy đi tìm Nam Trúc Du.

Chỉ có điều dường như hôm nay không phải là một ngày tốt lành. Vừa đi ra khỏi cửa, tôi chợt cảm thấy trước mắt đen sì, dường như có ai đó chụp cái gì vào đầu tôi, sau đó...

Khi tôi mở mắt ra đã thấy mình ở trong một căn phòng rất rộng, trên tường có treo một màn hình tinh thể lỏng, dưới màn hình là một chiếc máy đang nhấp nháy ánh sáng.

"Tiểu Vũ, con đến đúng lúc lắm. Mau lại đây, cái tên tiểu tử ấy sắp tỉnh lại rồi!", trước mắt là một chú, à không, là bố tôi đang hào hứng vẫy vẫy tôi và chỉ vào màn hình.

Hả, tôi nhảy dựng lên, mở to mắt nhìn vào màn hình. Trước mắt tôi chính là cảnh tượng ở dưới lầu câu lạc bộ Hoàng tử, mà những người xuất hiện trên màn hình bị lại chính là những người tôi đã nhìn thấy khi mới vào cửa...

"Bố ơi, bố đang giám sát 'câu lạc bộ Hoàng tử' à?", tôi kinh ngạc thốt lên. Đưa mắt nhìn sang xung quanh, tôi phát hiện ra mình đang ở phòng giám sát của 'câu lạc bộ Hoàng tử'.

"Đương nhiên, để chuẩn bị cho trò chơi thú vị ngày hôm nay, bố đã phải mất mấy ngày liền để tìm chiếc máy camera có thể quan sát được mọi ngóc ngách trong phòng!", bố kiêu ngạo nhìn tôi.

Hơ...trò chơi thú vị ư? Bố có ý gì vậy.... toàn thân tôi chợt run rẩy, đột nhiên nhớ ra ba thử thách mà bố đặt ra. Thượng đế ơi, đừng có nói với con rằng thử thách đầu tiên của Nam Trúc Du lập tức sẽ bắt đầu đấy!

"Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi, Tiểu Vũ mau lại đây mà xem này!", tự nhiên bố tôi trở nên hào hứng, kéo tay tôi lại trước màn hình.

Tôi ngẩng đầu nhìn vào màn hình, chỉ nhìn thấy bóng dáng của Nam Trúc Du đang từ từ xuất hiện ở cầu thang. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng tinh và một chiếc quần ngố ngắn tới đầu gối, tay đưa lên che miệng, ngáp một cái thật dài, chậm rãi đi xuống cầu thang, trên khuôn mặt điển trai hiện rõ vẻ mệt mỏi.

Cái tên Nam Trúc Du này chắc chắn tối qua đã đi làm thuê đến khuya đây mà! Tôi cau mày, xót xa nhìn khuôn mặt mệt mỏi của anh.

"Chào anh Lạc!"

"Chào anh Hi"

"Chào anh Yến Nhiễm!"

Mặc dù trông có vẻ rất mệt mỏi nhưng gặp ai anh ấy cũng tươi cười chào hỏi.

"Bốp" một tiếng, vì mải mê chào hỏi những người xung quanh, Nam Trúc Du không cẩn thận đâm sầm vào một người đang lao đến.

"Bịch...bịch" hai tiếng, cả Nam Trúc Du và người lạ mặt kia ngã lăn ra đất.

"Cô à, cô không sao chứ?", Nam Trúc Du ngẩng đầu, lo lắng hỏi han người vừa bị anh đụng phải.

Người con gái bị anh đụng ngã mặc một chiếc váy liền mày hồng, mái tóc đen dài mượt mà buông xõa xuống bờ vai, khuôn mặt trang điểm rất kĩ lưỡng.

"Thật sự rất xin lỗi, tôi vô ý quá!", cô gái đứng dậy, nhăn nhăn cái mũi xinh xắn và khẽ khàng nói.

Một cô gái vô cùng xinh đẹp! Tôi nhìn cô gái xuất hiện trên màn hình, mặc dù cũng là con gái nhưng tôi phải công nhận là cô gái này thật sự rất xinh đẹp, nhất là khi cô ấy mở to đôi mắt, dịu dàng nhìn chàng trai trước mặt.

"Đâu có, đều tại tôi không nhìn nên...", Nam Trúc Du ngồi dậy, sau đó đưa tay ra trước mặt cô gái, nụ cười tươi tắn hé nở trên môi. Nụ cười ấy tĩnh lặng và thuần khiết như làn nước trong veo, dịu dàng và tỏa sáng.

Bàn tay cô gái vừa giơ ra đột nhiên khựng lại trong không trung, cô ngẩng đầu, ngây người ngắm nhìn nụ cười của anh, say mê đến mức quên cả việc phải đứng dậy.

"Cô à, tôi dìu cô đứng dậy nhé!", hình như nhận ra rằng cô gái ấy đã bị mình quyến rũ, Nam Trúc Du dịu dàng nói.

"Ha ha...", bố tôi đứng bên cạnh, bật cười thích thú, "Con xem, cái thằng ranh này, vừa mới gặp người đẹp đã thành ra như thế này rồi. Xuân Vũ à, những thằng con trai đẹp mã thường không đáng tin đâu con ạ! Bố chỉ là muốn giúp con nhìn cho rõ thôi!"

"Thật sao?", đối xử dịu dàng và lịch sự với con gái vẫn là thói quen thường ngày của Nam Trúc Du, thế nên nói rằng Nam Trúc Du bị quyến rũ bởi sắc đẹp xem ra không chắc.

Tôi nhìn lên màn hình, cô gái đó đang say đắm nhìn Nam Trúc Du. Từ sau khi quen Nam Trúc Du, tôi đã quá quen với những cảnh tượng này.

"Cô à...", Nam Trúc Du đỡ cô gái dậy, nhẹ nhàng gọi, nhưng mà gọi mãi vẫn không thấy cô gái này đáp lại. Thế là Nam Trúc Du liền định quay người đi vào nhà bếp.

"Anh tên là gì? Tôi có thể làm quen với anh được không?", đúng vào lúc Nam Trúc Du chuẩn bị đi thì cô gái thò tay ra, nắm lấy cánh tay của Nam Trúc Du, vội vàng hỏi.

"Ơ...", bố tôi ngây người ra, kinh ngạc vì tình huống không có trong kịch bản này.

"Ha ha, tôi tên là Nam Trúc Du, rất vui khi được làm quen với cô!", Nam Trúc Du mỉm cười, nụ cười hồn nhiên.

"A.. a.. a...a", cô gái đứng bên cạnh anh ôm lấy mặt, hào hứng đến mức reo lên thích thú.

Ha ha...tôi cười đắc chí với bố.

"A Châu, cậu trốn đi đằng nào rồi? Còn không mau bảo những đám con gái kia cùng xông vào đi!", bố tôi cáu tiết quát lên trong máy điện thoại.

Oái, "đám con gái kia" là sao? Ý của bố là gì vậy?

Mí mắt tôi giật dữ dội.

Tôi há hốc mồm, kinh ngạc nhìn thấy cửa câu lạc bộ hoàng tử chợt trở nên huyên náo, đám con gái lần lượt xông vào.

Đầu tiên là một cô gái có mái tóc xù rất dễ thương, mặc một bộ quần áo cực kì thời trang, cô ta nhảy nhót đến bên cạnh Nam Trúc Du. Tiếp đó là một cô gái mặc chiếc váy trắng tinh khiết, khuôn mặt xinh xắn cùng nụ cười tươi rói e thẹn mỉm cười với Nam Trúc Du. Sau đó là một cô gái đeo kính trông rất trí thức, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt đen láy trông rất thông minh....

Các mỹ nhân mỗi người một vẻ, lần lượt đi vào từ cổng câu lạc bộ Hoàng tử vào, sau đó lần lượt đi về phía Nam Trúc Du.

"Ha ha...ta không tin trong số đám con gái này, thằng nhóc ấy lại không thích một đứa nào cả! Tiểu Vũ, con cứ chờ mà xem! Cứ nhìn xem thằng nhóc này sẽ trở thành nô lệ của sắc đẹp đi nhé!", bố nhìn tôi cười đắc chí.

Đất đá đang đổ rầm xuống đầu tôi. Bố à, có phải bố xem phim ảnh nhiều quá rồi không?

Tôi nhìn thấy Nam Trúc Du ngây ra trước đám con gái đang vây quanh mình, một hồi lâu sau mới mỉm cười nói: "Tôi biết các cô đến K để hát đúng không? Đã chọn phòng chưa? Ai da, bây giờ còn chưa đến giờ kinh doanh, vì vậy không thể phục vụ cho mọi người chu đáo được. Chỉ có điều...giờ tôi cũng không có gì phải làm, vậy thì tôi, nhân viên phục vụ theo ca của câu lạc bộ sẽ làm sẵn sàng làm việc sớm, mọi người nhất định phải ở lại K hát nhé, ở đây chất lượng âm thanh của chúng tôi rất tốt!"

"Mọi người thích uống đồ uống hỗn hợp gì thì cứ gọi nhé! Đó là sở trường của tôi đấy!", Nam Trúc Du vừa nói vừa đi vào quầy bar.

"Em muốn uống cooktail!", một cô gái nói.

"Ok!", Nam Trúc Du cầm bình pha chế lên, tuần tự thực hiện các bước pha và tỉ lệ pha chế, sau khi cho đủ năm loại nguyên liệu, Nam Trúc Du đóng nắp bình pha chế lại và bắt đầu lắc bình.

Cùng với những động tác đẹp mắt là tiếng xạo xạo vui tai phát ra từ bình pha chế.

Ánh đèn ở quầy bar chiếu lên khuôn mặt trắng mịn không chút tì vết của Nam Trúc Du. Động tác điêu luyện, khuôn mặt tươi cười, đôi mắt đảo nhanh theo sự chuyển động của đôi bàn tay, vẻ mặt chăm chú và hạnh phúc của Nam Trúc Du khiến cho không ít người ngồi đó phải ghen tị với chiếc bình pha chế anh cầm trên tay.

"Oa...oa...đẹp trai quá!", các cô gái xinh đẹp ngồi xung quanh quầy bar reo lên thích thú..

"Đúng thế, mọi người nhìn xem, làn da anh ấy còn trắng trẻo và mịn màng hơn cả da con gái, thật là đẹp quá đi mất!", một cô gái khác hùa theo.

"Đúng thế, đúng thế, nếu như tôi mà có được làn da như vậy thì thích biết mấy! Hu hu hu, Nam Trúc Du sao mà đẹp trai thế!"

Một người, hai người, ba người.... các cô gái xinh đẹp ngồi vây quanh Nam Trúc Du lần lượt reo lên thích thú, ánh mắt say mê và sùng bái.

Tôi đắc chí cười ha ha với bố. Mặc dù rất không vui khi nhìn thấy Nam Trúc Du cười rạng rỡ như vậy với đám con gái xung quanh, nhưng nhìn thấy anh ấy chẳng làm gì quá đáng cả nên tôi cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

"Sao có thể thế được?", bố tôi thốt lên kinh ngạc.

"Trúc Du à, bình thường anh vẫn dùng loại kem dưỡng da gì mà da anh lại mịn màng như thế?", một cô gái khẽ hỏi.

"Kem dưỡng da á?", Nam Trúc Du mỉm cười, "Nếu như nhất định phải nói là có dùng, vậy thì tôi đã từng dùng một loại mỹ phẩm bảo vệ da của hãng mỹ phẩm nơi tôi từng bán hàng mà thôi!"

Nam Trúc Du cúi xuống lấy ra một hộp kem dưỡng da ở trong tủ ra, ánh mắt của những cô gái vây xung quanh anh bỗng chốc sáng lên.

Hơ, nụ cười đắc chí của tôi tắt ngấm, cả hai bố con cùng ngây người nhìn vào cảnh tượng không có trong kịch bản này.

"Sản phẩm chăm sóc da này là của một nhãn hiệu rất lâu đời, chất lượng tuyệt đối bảo đảm, hơn nữa nó lại được bào chế hoàn toàn tự thực vật, cực kì dịu nhẹ, giữ ẩm tốt và hiệu quả làm trắng da rất cao, rất thích hợp với các cô gái trẻ!", Nam Trúc Du ngẩng đầu, khuôn mặt trắng bóc như được dát lên một lớp hào quang màu vàng nhạt, đẹp đến mê muội, khiến cho những cô gái ngồi xung quanh hoàn toàn chìm đắm trong ánh hào quang của anh.

"Em muốn mua!"

"Em muốn mua!"

"Em cũng muốn mua!"

Không hiểu là vì các cô gái ấy rất tin tưởng vào sản phẩm hay chỉ là vì nụ cười quyến rũ và khuôn mặt đẹp trai của Nam Trúc Du, thế nên cuối cùng, ai nấy đều móc hầu bao để mua sản phẩm của Nam Trúc Du.

Cả căn phòng giám sát chìm trong yên tĩnh.

Trước mặt các cô gái xinh đẹp, anh ấy chỉ chuyên tâm kiếm tiền, rốt cuộc anh chàng này nghèo đến mức nào chứ? Tuy nhiên, than thở thì cứ than thở, nhưng mà trong lòng tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm bởi trong lần thử thách đầu tiên, Nam Trúc Du đã vượt qua dễ dàng.

Tôi ngây người ra, dán chặt mắt vào màn hình, không nói được nửa lời.

"Không ngờ rằng cái thằng nhóc này cũng có bản lĩnh gớm, chẳng bù cái vẻ bề ngoài cứ ngây ngây ngô ngô, cứ tưởng là dễ lừa!", bố tôi lẩm bẩm.

"Bố à!", tôi thở dài nói: "Kể từ khi bố quyết định dùng mỹ nhân kế để thử thách thì bố đã thất bại rồi! Bởi vì trên đời này, những cô gái có thể xinh đẹp hơn cả Nam Trúc Du chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi!"

Thế là Nam Trúc Du đã an toàn vượt qua cửa ải đầu tiên.

Nhưng mà...thử thách vẫn còn ở trước mắt...

Vol 2. Thử thách thứ hai

Buổi trưa ba ngày hôm sau, trong phòng khách nhà tôi.

"Này, nhóc con, Tiểu Vũ nhà ta đã nói cho người biết về gia thế nhà họ Lâm chưa?", bố tôi nhìn Nam Trúc Du đang ngồi ngoan ngoãn dưới sàn, ánh mắt có vẻ hơi khó chịu.

"Chưa ạ!", Nam Trúc Du đưa mắt nhìn tôi, rồi khẽ đáp.

"Chưa á?", bố trợn mắt nhìn tôi, nói: "Nhóc con, nghe cho rõ đây, làm con rể của nhà ta không những phải gánh vác uy danh của Lâm Nguyên Đường mà còn phải kế thừa cả khu giải trí 'câu lạc bộ Hoàng tử', biến nó trở thành một thiên đường giải trí trên thế giới!"

"Câu lạc bộ hoàng tử, cháu đang sống ở đó đấy!", vẻ mặt hớn hở, Nam Trúc Du ngẩng đầu nhìn bố tôi, nụ cười rạng rỡ trên môi.

Tôi nhìn thấy mặt bố ngây ra trong khoảng vài giây, chỉ có điều.... Cái tên này có nghe bố mình nói chuyện gì không nhỉ? Chỉ phát hiện ra có một thông tin nhỏ xíu không ăn nhập với câu hỏi ở trong một chuỗi thông tin dài ngoằng bố tôi đưa ra.

Bố tôi hắng giọng để lôi dòng suy nghĩ đang chạy đi xa của Nam Trúc Du lại, tiếp tục nói: "Nếu đã là thiên đường giải trí của thế giới, điều quan trọng nhất chính là tinh thần phục vụ chu đáo cho mọi loại khách hàng! Vì vậy, thử thách thứ hai chính là trắc nghiệm xem cậu có tinh thần phục vụ này hay không!"

Như vậy là sao? Tôi và Nam Trúc Du ngây người nhìn bố tôi.

"Lát nữa nhà mình sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ, sẽ có một vài ông chủ trong giới kinh doanh về ngành giải trí cũng có mặt, trong đó có một người tên là Dương Hạo Thiên, chủ tịch tập đoàn giải trí Ngân Hoàng. Này nhóc, nhiệm vụ hôm nay của cậu chính là phục vụ cho ông ấy, phải làm cho ông ta cảm thấy yêu mến và khen ngợi mình!"

Không phải chứ, người mà bố nói là chính là Dương Hạo Thiên, một người cực kì thiếu nhẫn nại, tâm trạng thay đổi bất thường đó sao? Oái....

"Bố à", tôi khẽ nói, "Ngay cả với những ông chủ khác chú Dương còn không thèm đếm xỉa đến, vậy thì làm sao ông ấy coi Nam Trúc Du ra gì? Đối với Nam Trúc Du mà nói, ngay cả cơ hội được nói chuyện với ông ấy còn khó mà có được, huống hồ bố lại bắt anh ấy phải nhận được sự yêu mến và khen ngợi của chú ấy, như vậy có phải là làm khó cho anh ấy không?", tôi bất mãn nói.

"Này nhóc, yêu cầu của ta có quá đáng không?", bô không thèm nhìn tôi mà quay sang hỏi Nam Trúc Du.

"Không ạ, cháu cảm thấy cũng được, hơn nữa lấy được lời khen của người khác chính là sở trường của cháu mà!", Nam Trúc Du đúng là cái tên không có óc! Anh ta chẳng thèm để ý đến cái nháy mắt ra hiệu của tôi, thản nhiên đáp lời.

"Giỏi, giỏi lắm! Này nhóc, cậu cũng có vài phần khí chất xứng làm con rể của Lâm mỗ ta đấy!", nhìn thấy nét mặt không hề sợ sệt của Nam Trúc Du, bố gật đầu hài lòng...

Xem ra chẳng bao lâu nữa bố tôi sẽ bị Nam Trúc Du mê hoặc hoàn toàn cho xem!

Buổi tối, trong phòng tiệc của nhà họ Lâm.

Mặc dù chỉ là một bữa tiệc nho nhỏ nhưng những người đến dự đều là những nhân vật có máu mặt. Do đó, dưới sự kiên quyết của tôi, Nam Trúc Du bất đắc dĩ đành phải mặc một bộ comple Armani màu trắng.

Trong bộ quần áo comple màu trắng, Nam Trúc Du chẳng khác gì một chàng bạch mã hoàng tử đẹp trai và phong độ. Tôi nhìn anh, gật đầu hài lòng. Dù sao thì cũng phải cho người khác một ấn tượng tốt đẹp về mình chứ!

"Đi nào Tiểu Vũ!", Nam Trúc Du hơi cúi người xuống, thực hiện một tư thế mời rất lịch sự theo kiểu phương Tây.

Khi tôi và Nam Trúc Du bước vào phòng tiệc, những người được bố mời đến gần như đều không nhìn thấy chúng tôi. Tôi đưa mắt nhìn khắp phòng dự tiệc để tìm kiếm mục tiêu tối nay cho Nam Trúc Du.

"Nam Trúc Du, anh nhìn người đàn ông mặc bộ quần áo Tôn Trung Sơn màu xanh tím kia kìa, đó chính là chú Dương, chủ tịch tập đoàn giải trí Ngân Hoàng đấy. Sở thích lớn nhất của chú Dương là ăn những món ngon, điều mà chú ấy ghét nhất là có người làm phiền trong khi chú ấy đang ăn! Hơn nữa tính tình của chú Dương cũng hay thay đổi thất thường, không ai biết được thái độ của chú ấy trong một giây sau đó, vì vậy lát nữa, khi nói chuyện với chú ấy anh phải cẩn thận một chút!"

Bố đã tuyên bố từ trước là trong khi Nam Trúc Du và chú Dương nói chuyện, tôi không được phép xen vào, điều duy nhất mà tôi có thể làm là "làm người ngoài cuộc", hơn nữa phải đứng cách xa 10 mét. Vì thế tôi phải nhân cơ hội này để kể hết những thông tin mà mình biết về chú Dương cho Nam Trúc Du nghe.

"Tiểu Vũ đừng lo! Nhìn anh nhé!", Nam Trúc Du tỉ mỉ quan sát "mục tiêu" của mình một lúc rồi tự tin mỉm cười với tôi.

"Xin chào chủ tịch Dương!", một nụ cười tuyệt mỹ hiện ra trên khuôn mặt Nam Trúc Du khi anh nhẹ nhàng đến bên cạnh chú Dương lúc ấy đang mải thưởng thức các món ngon, "Hình như ngài có thói quen chấm rất nhiều xì dầu khi ăn các món hải sản thì phải? Mặc dù xì dầu Nhật Bản tương đối nhạt, nhưng cũng không nên ăn quá nhiều đâu ạ!"

Đang mải lăn qua lăn lại miếng cá tươi trong đĩa xì dầu, chợt nghe thấy có tiếng nói vang lên bên cạnh, chú Dương liền dừng tay lại, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt khôi ngô của Nam Trúc Du, đôi lông mày của chú từ từ nhíu lại...

Cái tên Nam Trúc Du ngốc nghếch này đang làm cái quái gì vậy? Dám động vào quả địa lôi đáng sợ ấy! Lần này thì tiêu rồi, thế là hết! Chú Dương nổi cáu rồi...tôi thầm than trong bụng.

"Chẳng nhẽ ngài quên rồi sao? Vài ngày trước đây, trong báo cáo sức khỏe, bác sĩ đã nói rõ rằng ngài đang có xu hướng mắc các bệnh như cao huyết áp, mỡ máu cao và tiểu đường, vì thế ăn nhạt và thanh đạm sẽ tốt cho sức khỏe!", dường như không phát giác ra sự biến sắc trên khuôn mặt của chú Dương, Nam Trúc Du nghiêm túc nói, chẳng khác gì một giáo viên đang dạy bảo học trò của mình, "Hơn nữa ngài cũng không nên ăn nhiều hải sản, hải sản dễ khiến cho chỉ số axit uric của ngài tăng cao, cũng không có lợi cho sức khỏe!"

Hài, cái gì mà báo cáo sức khỏe, cái gì mà xu hướng mắc bệnh, cái gì mà chỉ số axit uric thế nhỉ? Nam Trúc Du nghe ngóng được những điều này ở đâu vậy nhỉ? Kể từ lúc bố công bố thử thách thứ hai cho đến giờ còn chưa đầy hai tiếng đồng hồ, hơn nữa chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ này, Nam Trúc Du và tôi không rời nhau lấy nửa bước, vậy thì anh ấy lấy những thông tin này từ đâu chứ?

"Cậu nhóc, cậu đang quản lí tôi đấy à?", nghe thấy Nam Trúc Du nói vậy, chú Dương cau mày, vẻ mặt bất mãn, giọng nói nghe có vẻ đang tức tối.

"Thưa chủ tịch Dương, ngài có biết hiện nay trong cả nước có bao nhiêu thanh niên và người trung niên đang ở trong tình trạng báo động như ngài nhưng vẫn không hề coi trọng mức độ nguy hiểm của vấn đề này không? Chủ tịch Dương, ngài có biết vì sao tỉ lệ tử vong ở nước ta những năm gần đây lại tăng cao như vậy không?", Nam Trúc Du vẫn không hề khiếp sợ, tiếp tục nói: "Chính là bởi vì không ai chịu coi trọng mức độ nghiêm trọng của những căn bệnh này, thế nên tỉ lệ tử vong ở nước ta những năm gần đây đã tăng lên hơn 50%"

"Hài...", xung quanh vang lên tiếng thở dài.

"Thằng nhóc con, mày dám rủa tao chết à? Hơn nữa lại vào đúng lúc tao đang ăn như vậy?", "Bốp" một tiếng, chú Dương vứt đôi đũa xuống đất, phẫn nộ quát lớn.

"Cháu cần phải nói vào đúng lúc chú đang ăn!", Nam Trúc Du chớp chớp mắt, vẻ mặt cực kì nghiêm túc, "Nếu như đợi chú ăn xong rồi cháu còn khuyên chú làm gì nữa? Hơn nữa cháu cũng không hề có ý rủa chú chết. Nhưng nếu chú cứ ăn uống kiểu này thì chẳng khác nào tự tìm đến với tử thần!"

"Á....", tiếng kêu kinh ngạc từ xung quanh vang lên.

"Thằng ranh, mày muốn chết phải không?", chú Dương gầm lên, cùng với nó tiếng cái bàn bày thức ăn đổ đánh rầm và tiếng bát đĩa rơi loảng xoảng...

Tất cả mọi người xung quanh đều tạm dừng mọi hoạt động, ngoảnh đầu lại quan sát. Tính cách nóng nảy của chú Dương không phải không ai biết đến, nhưng mà giận dữ đến mức này thì đây đúng là lần đầu tiên nhìn thấy. Vì vậy tất cả mọi người đều cảm thấy cực kì kinh ngạc.

Tôi thầm than trong bụng: lần này thì coi như xong, hết thật rồi! Còn khen ngợi gì nữa chứ, chú Dương mà không bảo mấy tên vệ sĩ của chú ấy lôi Nam Trúc Du ra đánh cho một trận đã là may lắm rồi!

"Chủ tịch Dương, ngài giận rồi sao?", trong khi mọi người xung quanh ai nấy đều đứng im căng thẳng thì Nam Trúc Du vẫn tỏ ra rất nghiêm túc, mặt không hề biến sắc, nhưng khuôn mặt lại tỏ vẻ đáng thương. Anh bất mãn nói: "Chủ tịch Dương, ngài thật là ức hiếp người quá đáng! Người ta chỉ là vì quan tâm đến ngài nên mới khuyên ngài bỏ thói quen ăn uống không tốt để bảo vệ sức khỏe, vậy mà ngài lại đi nạt nộ tôi! Ngài nạt nộ với tôi thì không sao, nhưng nạt nộ tôi xong lại vẫn không chịu nghe lời khuyến cáo của tôi, tiếp tục ăn những món ăn không có lợi cho sức khỏe của mình, ngài thật là quá đáng!"

"Rắc...rắc...", tôi nghe thấy tiếng những sợi dây thần kinh của mình đang nứt vỡ....

Tôi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Nam Trúc Du từ một người thuyết giáo biến thành một kẻ "bị bắt nạt".

"Thằng ranh con, mày định giở trò gì hả?", chú Dương cũng ngây người ra, lông mày nhăn lại vì khó hiểu.

"Không ạ! Lẽ nào ngài cho phép mình được thay đổi tâm trạng đột biến như vậy trong khi lại không cho phép người khác có hai tính cách sao?", Nam Trúc Du chớp chớp mắt, nhoẻn miệng cười với chú Dương, "thực ra cháu định nói, nếu như nói một loạt những điều đáng sợ như vậy mà vẫn không thể làm chủ tịch thay đổi thì cháu đành phải giả bộ đáng yêu, diễn một vai diễn đáng thương sở trường của cháu mà thôi!"

"Cái thằng ranh này...", chú Dương tức giận nhìn Nam Trúc Du.

Tim tôi lúc này như ngừng đập. Nào ngờ...

Vài giây sau....

"Ha ha ha, tên nhóc này quả là lợi hại! Mềm có, cứng có, chính có, tà có...cậu đã dùng đủ mọi phương pháp. Nếu ta còn không nghe ý kiến của cậu chẳng phải là đã để cậu hao tâm tổn trí hay sao?"

Chú Dương thò tay vỗ vỗ vào vai Nam Trúc Du, sự hiền từ thay thế cho vẻ mặt phẫn nộ: "Lâu lắm rồi mới có người dám làm trái ý của ta, cảm giác thật là thú vị! Nhưng mà cậu nhóc, rốt cuộc cậu là ai? Tại sao lại biết được báo cáo sức khỏe của ta?"

"Ha ha...", Nam Trúc Du nhoẻn miệng cười, nháy mắt với chú Dương, "Cái này là bí mật, cháu phải đổi bằng cái giá rất đắt mới có được!"

"Hả? Tại sao? Tại sao cậu lại làm như vậy?", chú Dương ngạc nhiên hỏi.

"Bởi vì chú là người quan trọng nhất và đáng để cháu coi trọng nhất".

Nam Trúc Du vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía tôi.

Ặc ặc...tôi há hốc mồm, tò mò nhìn về phía chú Dương.

"Ha ha ha....", một hồi lâu sau tôi mới nghe thấy tiếng cười sảng khoái của chú Dương vang lên.

"Cậu nhóc, ta rất thích cậu đấy! Nếu cậu muốn chia tay với Tiểu Vũ thì hãy đến làm con rể cho ta nhé!", chú Dương nói.

"Ngoài Tiểu Vũ ra cháu không yêu ai hết!", Nam Trúc Du lắc đầu.

"Bùng" một tiếng, khuôn mặt tôi đỏ bừng lên bởi những lời đường mật của Nam Trúc Du! Thượng đế ơi, cái tên ngốc này sao lại vô duyên vô cớ nói ra những điều này cơ chứ?

Vol 3. Thử thách thứ ba

Nam Trúc Du, sao anh lại có thể như thế chứ?

Ở cửa ải thứ nhất, anh dựa vào "nhan sắc" của mình để bán hàng kiếm tiền thì thôi không nói làm gì, thế nhưng ở cửa ải thứ hai, sao anh lại có thể sử dụng chiêu giả bộ đáng thương, diễn vai đáng yêu như vậy chứ?

Thượng đế ơi, một Nam Trúc Du như vậy khác biệt một trời một vực với hình tượng người bạn trai lí tưởng trong lòng mình! Người bạn trai mà tôi mong muốn phải đẹp trai, mạnh mẽ, nho nhã nhưng vẫn rất manly, biết dùng hết sức mạnh của mình giải quyết những khó khăn trước mắt nhưng tuyệt đối không giống như kiểu của Nam Trúc Du, giả bộ đáng yêu để giải quyết vấn đề.

Hu hu hu...rõ ràng kiểu bạn trai mà mình thích không phải là Nam Trúc Du, thế mà tại sao anh ấy lại nhận mình là bạn trai của tôi để đối mặt với những thử thách của bố tôi thế nhỉ?

Hài, cái thế giới này đúng là ngập tràn những chuyện hoang đường...

Tôi ngẩng đầu, trợn mắt nhìn người nào đó đang ngồi cạnh tôi.

"Tiểu Vũ, em sao thế? Sao mặt đỏ bừng lên thế này? Em đang nổi giận đấy à?", cái người ngồi bên cạnh tôi đó chớp chớp mắt, ánh mắt khó hiểu nhìn chăm chăm vào tôi, những ngón tay thon dài từ từ đưa ra, nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt đang tức tối của tôi. Chỉ một giây sau, cảm giác tê dại từ trên mặt tôi lan vào tận trong não.

Cả khuôn mặt tôi đỏ bừng đến đáng sợ.

"Tiểu Vũ, em không sao chứ?", nhìn thấy tôi mặt mày đỏ gay, người ấy bỗng trở nên hoảng hốt, áp sát mặt về phía tôi, khuôn mặt lo lắng.

Đáng ghét! Cái tên Nam Trúc Du đáng ghét này, vuốt má người ta đã là quá đáng lắm rồi, lại còn áp sát cái mặt vào nữa chứ! Tôi lập tức giật lùi lại phía sau, không muốn Nam Trúc Du phát hiện ra khuôn mặt đang đỏ bừng lên của mình lúc này.

"Nam Trúc Du, bố em không nói với anh khi nào bắt đầu thử thách thứ ba à?", tôi ngoảnh đầu về phía khác, mắt nhìn ra cây ngô đồng ở phía xa xa, lập tức đổi chủ đề.

"Có chứ!", Nam Trúc Du nhìn tôi, bình tĩnh gật đầu.

"Bố em đã báo cho anh biết rồi à", tôi thốt lên kinh ngạc, "Bố nói bao giờ thì bắt đầu? Nội dung thử thách là gì?"

"Để anh nghĩ xem nào, hôm qua bố em gọi điện tới 'câu lạc bộ Hoàng tử', nói với anh là ngày mai sẽ thử thách lòng dũng cảm. Nói như vậy có nghĩa chính là hôm nay đấy!", Nam Trúc Du nói.

"Hôm...hôm nay...?", tôi kinh ngạc đến nỗi lưỡi suýt cắn phải răng, à quên, răng suýt cắn phải lưỡi, mắt trợn tròn nhìn vào khuôn mặt bình thản của Trúc Du, ngọn lửa tức giận bùng lên đến tận đầu.

"Nam Trúc Du, anh là tên kẻ ngốc à? Anh có biết cái gì gọi là thử thách lòng dũng cảm không hả?", tôi gào lên, "Thôi bỏ đi, anh mau đi theo em! Nhân lúc bố em còn chưa kịp hành động, chúng ta phải đi chuẩn bị áo chống đạn, miếng bảo vệ cánh tay, mũ bảo hiểm. À đúng rồi, còn phải đến phòng kiếm đạo mượn tạm mặt nạ bảo vệ nữa...Nói tóm lại là, chúng ta phải bảo vệ tất cả..."

Tôi chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy một đám côn đồ từ đâu xông đến.

"Chị cả, phiền chị tránh ra một chút!", tên cầm đầu nhìn tôi nói, "Xin đừng can thiệp vào chuyện đánh nhau của chúng tôi!"

Có tên lưu manh nào lại đi gọi người ta là "đại tiểu thư" không hả trời? Hài, không cần đoán cũng biết được chắc chắn những người này là do bố tôi sai tới, đây chắc chắn chính là cửa ải thứ ba dành cho Nam Trúc Du rồi.

"Ha ha..."

Tôi cười nhạt, nhìn đám lưu manh tên nào tên nấy rất là "đô con" đang đứng lù lù trước mặt, ngoảnh đầu nhìn sang bên cạnh lại là một anh chàng thư sinh yếu ớt, đôi môi đỏ hồng, hàm răng trắng tinh, làn da trắng bóc. Tôi khẽ lên tiếng:

"Các vị đại ca, có thể để thêm một lúc nữa cho anh ta có thời gian chuẩn bị được không?"

"Đại tiểu thư, hi vọng cô sẽ tuân thủ quy ước giữa cô và lão gia, tuyệt đối không tham gia vào trận thử thách này!"

Tên cầm đầu cúi khom lưng chào tôi rồi nói: "Xin đại tiểu thư yên tâm, chúng tôi đảm bảo tuyệt đối sẽ không đánh chết hắn đâu!"

Oái, bảo đảm không đánh chết anh ấy ư? Ôi xin các người, câu này của các người chỉ khiến cho tôi càng không yên tâm mà thôi.

"Trúc Du, nếu lát nữa anh thực sự chịu không nổi thì cứ bỏ cuộc, tuyệt đối đừng cố gắng chịu đựng, có biết không?", nhìn thấy không thể thuyết phục được đám lưu manh này, tôi đành quay đầu lại dặn dò Nam Trúc Du.

Nào ngờ anh ấy lại cứng đầu nói:

"Không được!"

Nam Trúc Du không chút do dự, từ chối ý tốt của tôi thì không nói làm gì, đã vậy lại còn ương ngạnh ngẩng cao đầu, hạ "chiến thư" với đám lưu manh: "Tôi không biết các anh có thực sự là lưu manh hay chỉ là người mà bác Lâm cử đến diễn kịch. Nhưng cho dù thế nào, tôi quyết không lùi bước!"

Nam Trúc Du lớn tiếng nói rõ từng chữ: "Tôi tuyệt đối không lùi bước trước các người, tôi phải chứng minh cho người thân nhất của tôi là Tiểu Vũ biết rằng, mặc dù tôi không biết võ công nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức bảo vệ cô ấy!"

Tôi ngây người, ngoảnh đầu lại nhìn Nam Trúc Du.

Lúc này đang là hai giờ trưa, ánh nắng vàng gay gắt chiếu xuống mặt đất, nhuộm một màu vàng rực xung quanh người Nam Trúc Du.

Nam Trúc Du đứng thẳng người, sừng sững như một ngọn núi.

Ánh mắt đẹp như hoa đào tháng ba nhưng lại vô cùng kiên quyết ấy khiến cho người khác cảm thấy khó mà đánh gục được anh.

Nụ cười rạng rỡ và quyến rũ trên khuôn mặt lúc này lại trở nên vô cùng cố chấp, kiên cố như một viên đá kim cương không một thứ máy móc nào có thể cắt vụn chúng ra được.

Tôi ngây người nhìn chàng trai khôi ngô đang đối mặt với nguy hiểm trước mặt. Khoảnh khắc này đây, tôi thấy trái tim mình khẽ rung lên, những cảm xúc dạt dào dâng lên trong lòng.

"Cẩn thận", rất lâu sau tôi mới có thể cất lời.

"Ừ", Nam Trúc Du khẽ gật đầu, cách xa tôi ra rồi ngoảnh đầu lại, bước về phía đám người hung hổ kia.

"Này nhóc, biết bọn tao là ai không?", tên thủ lĩnh đưa mắt nhìn từ đầu đến chân Nam Trúc Du rồi nói: "Nếu ngươi tưởng rằng bọn tao cầm tiền của ông chủ rồi sẽ khách sáo với mày thì mày nhầm to rồi đấy! Nói cho mày biết, ông chủ nói rồi, chỉ cần không đánh chết mày, mọi hậu quả ông chủ đều có thể dàn xếp ổn thỏa, thế nên chúng tao cứ đánh nhiệt tình! Ha ha ha..."

Không phải chứ, bố bỏ tiền ra để thuê đám lưu manh này sao? Tôi căng thẳng tột độ nhìn về phía Nam Trúc Du, thực sự rất muốn chạy đến che chắn cho anh ấy.

"Đúng thế, đại ca, làm côn đồ đã lâu như vậy, đây là công việc thú vị đầu tiên mà chúng ta có được, không chỉ cho chúng ta thoải mái đánh người mà không phải chịu hậu quả, đánh xong lại còn được một món tiền lớn nữa chứ...Ha ha ha!", một tên đàn em lên tiếng hùa theo.

"Chú em, đừng có mà đắc chí quá đà, đừng quên lần trước mày đấm một cái gãy hết cả hàm răng của người ta, đấm cái thứ hai làm mù mắt nó, đấm thứ ba làm nó hôn mê ngay tắp lự đấy. Nghe nói tên đó giờ vẫn còn chấn động não đến điên điên dại dại!", tên thủ lĩnh trợn mắt quát đàn em.

Ặc...bố ơi, cho dù bố có không ưa Nam Trúc Du thì cũng đâu đến mức phải tìm đến đám côn đồ dữ tợn này để xử lí anh ấy? Đây là thử thách cái kiểu gì vậy?

"Không sao đâu đại ca, ông chủ Lâm nói rồi, nếu như thằng ranh này có tàn phế thì ông ấy cũng sẽ chịu trách nhiệm đưa nó tới bệnh viện, chăm nuôi nó cả đời!", một tên côn đồ thân hình vạm vỡ lên tiếng.

Ha ha ...tôi cố gắng cười nhạt vài tiếng, cố gắng coi những điều mà đám côn đồ này nói là chuyện cười, nhưng mà trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Nam Trúc Du bị đánh cho thê thảm, tự nhiên toàn thân tôi bắt đầu run rẩy.

"Nam Trúc Du..."

Tôi gọi tên anh ấy, rất muốn ngăn chặn khi bi kịch vẫn chưa kịp xảy ra.

"Tiểu Vũ, em cứ yên tâm!", dường như cảm nhận được sự lo lắng của tôi, Nam Trúc Du ngoảnh đầu lại, khóe môi khẽ nhếch lên, nở nụ cười tươi tắn để cho tôi yên tâm.

Yên tâm? Trước tình huống này làm sao tôi có thể yên tâm cho được?

Nam Trúc Du ơi, anh mau nhận thua đi mà! Em thà nhìn thấy anh cúi đầu nhận thua trước mặt đám lưu manh này, hoặc là dùng "nhan sắc" hoặc giả bộ đáng yêu như trước đây để đạt được mục đích của mình còn hơn phải nhìn thấy anh bị đám lưu manh này đánh cho thành mù, câm, điếc, thậm chí là bị chấn động não phải nằm liệt trong bệnh viện.

"Tiểu Vũ, em yên tâm, vì em anh tuyệt đối không cúi đầu trước đám lưu manh này!", Nam Trúc Du nói dứt lời liền ngoảnh đầu lại, lớn tiếng nói với đám côn đồ: "Đám người các ngươi ngày ngày rỗi hơi, chỉ biết đi gây chuyện thị phi, ức hiếp người yếu ớt. có giỏi thì lại đây!"

Xong.... rồi....

Quạ quạ...từng con quạ đen kêu la thảm thiết lần lượt bay trên đầu tôi.

"Thằng khốn kiếp, mày thật không sợ chết đúng không? Anh em đâu, xông lên!"

Tên thủ lĩnh vừa ra lệnh là lập tức đám đàn em liền hùng hổ lao đến.

"Đừng mà...", tôi than thầm trong bụng, nhắm nghiền mắt vào không dám nhìn.

"Đừng mà...", một giọng nói hoảng loạn, vô cùng thê lương và yếu đuối đột nhiên vang lên, "Cứu tôi với, có đám côn đồ bắt nạt người khác này..."

Hả....

Toàn thân tôi như gặp phải một cơn chấn động mạnh, mắt mở to kinh ngạc nhìn Nam Trúc Du vốn đứng cách tôi không xa không biết từ lúc nào đã chạy ra xa tôi cả trăm mét, đứng giữa đường có đông người qua lại, mặt tỏ vẻ đáng thương, chỉ vào đám côn đồ hung dữ rồi gào to: "Cứu tôi với, bọn họ muốn hại tôi! Có ai tốt bụng mau mau lại cứu tôi với!"

Hả? Cả người tôi cứng đờ như đóng đá, cố gắng mãi mà không sao cử động được.

"Sao thế? Có chuyện gì vậy?", một đám người qua đường vội vàng dừng bước, quay đầu lại nhìn chàng trai có khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đang hoảng loạn như một con cừu yếu đuối bị đàn sói bao vây.

"Có đám côn đồ đuổi theo định đánh tôi, bọn họ còn nói sẽ ...a...đáng sợ quá!"

Đôi mắt quyến rũ ngân ngấn nước, bộ dạng thật đáng thương nhưng vẫn toát lên vẻ quyến rũ lạ thường. Người thanh niên đang đứng đó, ánh mắt chỉ cần khẽ chạm vào ai đó thôi cũng đủ khiến cho người đó chìm vào trong sự mê hoặc rồi.

"Đáng ghét thật, giữa ban ngày ban mặt mà dám cậy đông ức hiếp người quá đáng! Thật là không thể chịu nổi!", một người đàn ông trung niên đứng ra, phẫn nộ gào lên.

"Đúng thế, thật là tội nghiệp! Đám côn đồ đáng ghét này, nhìn một cái đã biết là ghen tị với vẻ đẹp của người ta nên mới muốn đuổi theo hủy hoại con nhà người ta đây mà! Thật là quá độc ác!"

Đám các bà, các chị đứng bên cạnh Nam Trúc Du, bất bình lên tiếng.

Ặc ặc, tôi nhủ thầm trong bụng: các bà các chị thân mến, đám côn đồ đánh người xưa nay đâu cần có lí do, huống hồ cái lí do mà họ đưa ra lại vô cùng vô lí.

"Chàng trai à, cháu đừng lo, có bà đứng về phía cháu đây!"

Cuối cùng, ngay cả một bà lão tay chống gậy, hơn 80 tuổi cũng đứng ra bênh vực cho Nam Trúc Du.

Tôi không biết phải dùng cách gì để thể hiện tâm trạng của mình lúc này. Hu hu hu...bà cụ ơi, bà có thể đừng đứng ra giữa đường như vậy được không, nguy hiểm lắm đấy!

"Các người..."

Đám côn đồ hung hãn đuổi theo Nam Trúc Du kinh ngạc nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, hoàn toàn không biết phải làm như thế nào.

"Đại ca..."

Đám đàn em lập tức đưa mắt cầu cứu đại ca của mình.

"Các vị, tên đứng đầu kia chính là tên cầm đầu đám côn đồ đấy, mọi người hãy báo thù cho chàng trai này đi!", một tiếng hét giận dữ vang lên từ phía đám đông.

Trong phút chốc, sách báo, truyện tranh, bút chì, cặp sách...các chị, các anh, .... tất cả mọi người đã bắt đầu hành động...

Tiếp theo sau đó là cà chua, trứng gà, trứng vịt, thịt gà, cá tươi, cua bể...của các thím, các bà, các mợ cũng lần lượt lao như bay về phía đám côn đồ.

"Chúng tôi không phải là côn đồ...Chúng tôi chỉ đến thử sự gan dạ của thằng nhóc kia thôi...", tên cầm đầu gào lên.

Đáng tiếc là tiếng kêu của hắn chìm vào trong không trung. Rồi sau đó là đất đá, những nắm đấm, cả những cú đá...liên tiếp giáng xuống người chúng.

Bộp...bộp...bộp.... Cuối cùng, ngay cả những cây gậy trong tay các cụ ông, cụ bà cũng lần lượt giáng xuống.

Tôi cứng đờ người, không nói nổi nửa lời, đứng ngây người nhìn cảnh tượng trước mặt, không biết nên khóc hay nên cười trước "số phận" của đám côn đồ.

"Các anh em, kẻ thù quá mạnh, mọi ..."

Kẻ đầu tiên không chịu đựng nổi nữa chính là tên cầm đầu, toàn thân hắn liên tiếp bị tấn công bởi cà chua, trứng gà, sách báo, đất đá, gậy gộc...Cuối cùng chịu không nổi, hắn đành gào lên.

"Bốp" một tiếng, tên côn đồ chưa kịp gào đến chữ "người" thì một quả trứng gà bay vèo đến, rơi trúng vào miệng hắn.

"Ư...ư...ư..."

Cổ họng tên cầm đầu bị chặn lại.

"Mau chạy thôi, không diễn kịch được nữa rồi!", đám côn đồ vừa gào thét vừa chạy tán loạn.

"Ha ha ha..."

Từ đám đông phát ra những trận cười hả hê, thích thú.

"Hú...hú...hú..."

Tiếng còi xe cảnh sát vang lên gấp gáp.

"Mọi người chạy mau!", lần này cho dù ông trời có không ra lệnh thì đám côn đồ cũng phải bỏ chạy.

Cửa ải thứ ba đã kết thúc với phần thắng thuộc về Nam Trúc Du. Mặc dù thắng lợi này có được là nhờ công của người khác.

"Thế nào, anh đã nói là sẽ giải quyết bọn chúng mà! Tiểu Vũ, anh sẽ không để cho bất kì kẻ nào làm hại em đâu!", sau khi đám đông giải tán, Nam Trúc Du mỉm cười nhìn tôi.

Tôi lặng yên không nói, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-12)