Vay nóng Homecredit

Truyện:Bia Đỡ Đạn Phản Công - Chương 0844

Bia Đỡ Đạn Phản Công
Trọn bộ 1357 chương
Chương 0844
Cô nương muốn nói lời xin lỗi 6
0.00
(0 votes)


Chương (1-1357)

Siêu sale Lazada


Bách Hợp trấn định nhìn tên đệ tử ngoại môn này một cái, cũng không bị hắn dọa: "Lúc trước cha ta là trưởng lão trong Tông, mẹ ta là Điện chủ Điện Thiên Hương, hai người bọn họ vì đại chiến của Tông mà mất, đối với sư môn tốt xấu gì cũng từng có cống hiến, hôm nay thời gian mới qua hơn một năm, cho dù ta không phải là đệ tử của sư phụ, ngay cả ăn phần cơm, cũng phải bị người khác khó xử. Nếu ta cáo trạng với tông môn, một đệ tử ngoại môn bình thường như ngươi dám đối đãi với nữ nhi trưởng lão ngày xưa như vậy, dù ta thất sủng, thì ngược lại ngươi có tốt hơn ta đến đâu?" Bách Hợp thốt ra lời này xong, sắc mặt thanh niên lập tức đã hơi trắng bệch, đệ tử ngoại môn cơ hồ đều không có đường tắt cũng không có người chống lưng, nếu không phàm là có quan hệ, thì đã sớm đi vào nội môn rồi. Trong giới Tu Tiên, mạng người như con sâu cái kiến, nếu như đệ tử ngoại môn phạm sai, có chết thì căn bản không có ai phản ứng, Bách Hợp cũng mặc kệ sắc mặt khó coi của thanh niên này, nói tiếp:

"Ta tố cáo ngươi không cho ta ăn cơm, dù sư phụ có chê ta nhiều chuyện rồi giận ta, nhưng hôm nay ta không sợ, dù sao ta chính là dạng này, nhưng ngươi lại khác, nếu ta tố cáo ngươi, ta thất sủng hay không đều thế này, nhưng tất cả các ngươi đều sẽ chết!" Cô vốn đã không được Tông chủ yêu thích, nào sợ sẽ thất sủng? Quá lắm thì giống như bây giờ, ngay cả muốn một phần cơm đều phải tự mình làm, Tông chủ Kiếm Tông đã sớm quên mất cô, nếu thực sự ầm ĩ lên, Bách Hợp mới không sợ Tông chủ Kiếm tông có thể không thích mình hay không đâu.

Thanh niên kia ngẫm lại lời cô nói quả thực là đạo lý này, chuyện ầm ĩ lên Bách Hợp quá lắm là thất sủng, nhưng cô vốn đã không được sủng, nhưng nói không chừng Tông chủ sẽ vì thanh danh đại nghĩa mà xử tử nhóm người bọn họ. Thanh niên này và đệ tử ngoại môn khác ngồi một bên nhìn nhau một cái, sắc mặt đều hơi tái nhợt, không ngờ mới mấy ngày không gặp, nha đầu Nhạc Bách Hợp chết tiệt kia ngược lại trở nên không yếu đuối dễ bắt nạt như trước. Có thể chuyện đến hiện tại rồi nên mấy người kia cũng không dám làm khó cô nữa, oán hận vào nhà cầm đồ xới cơm, mặt lạnh ném đến trước mặt Bách Hợp, rồi mấy người quay vào phòng bếp.

Tay bưng cơm vừa được nấu chín từ linh mễ, lúc này Bách Hợp mới đi về phía động phủ của mình. Sau khi qua trận ầm ĩ này, cô tin là sau này không ai lại dám khó xử cô lúc ăn cơm nữa, có điều nghĩ đến một đứa trẻ mấy tuổi như nguyên chủ ngay cả ăn cơm đều cần phải tự mình nghĩ cách, khó trách cuối cùng nàng lại dưỡng thành một tính cách âm tình bất định như vậy, thích lạc Thần lại không nói ra lời.

Lúc trở lại động phủ, Bách Hợp lấp đầy bụng trước, một trận mùi thơm của đan dược đã truyền ra. Lúc vừa ra ngoài, đan dược kia khó khăn lắm mới thành hình mà thôi, không ngờ chỉ thời gian trong chốc lát này, đan dược dường như đã đạt đến tình trạng có thể ra lò rồi. Cô bước nhanh vào thạch thất, mùi thuốc bên trong càng nồng đậm hơn một chút, đan hỏa lúc này cũng đang cháy mạnh, trong đỉnh phát ra từng trận tiếng kêu, trong nắp lò tản ra từng làn khói, mùi thơm của thuốc từ đó mà truyền tới.

Cô rừa sạch tay rồi mở nắp đỉnh, liền lấy ra tầm mười hạt đan dược rất tròn bên trong, mặt ngoài những đan dược này hiện đầy vân sáng màu bạc, nhìn phía trên rất độc đáo đáng yêu. Bách Hợp thu đan lại, cũng không biết tại sao những đan dược này lại xuất hiện dị biến như vậy, cô nghĩ nghĩ xong lại ném đống dược liệu còn lại vào.

Lần này vì để biết rõ nguyên nhân đan dược dị biến, Bách Hợp tạm thời ngừng tu luyện, nhưng vượt ngoài dự liệu của cô là lúc này tốc độ luyện đan cũng không thể nhanh so với vừa rồi, ngược lại dùng trọn thời gian mười ngày, mà đan luyện ra cũng không có loại vân sáng màu bạc như trước, lại càng không có linh khí như dạng đan dược trước. Tuy nói hiệu quả cũng có một chút, nhưng chỉ là tốt hơn Ngưng Thần Đan bình thường một chút mà thôi, có thể bổ sung chút ít pháp lực, mà loại Ngưng thần đan vân sáng bạc này Bách Hợp đã thử qua, đan dược như vậy ước chừng dù là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ dùng thì đều tăng thêm pháp lực nhất định.

Bách Hợp bắt đầu nghĩ kỹ lại chỗ khác biệt mình luyện chế hai lô đan dược này. Theo lý mà nói nguyên liệu đều giống nhau, lô Ngưng Thần Đan đầu tiên cô cũng không dùng tài liệu chất lượng cao gì, cũng chỉ là dược liệu một năm mà thôi, cùng một đỉnh lô, thậm chí ngay lúc đó cô vì luyện công nên còn chưa nhìn chăm chú vào cái lò này.

Nghĩ đến luyện công, Bách Hợp đột nhiên nghĩ đến có thể nguyên nhân vì mình luyện công nên mới dẫn tới những đan dược này dị biến hay không? Lúc cô luyện lô đan dược đầu tiên có vân sáng bạc ra lò, cũng không cố ý trông coi, ngược lại tâm tư đặt thẳng lên việc luyện công, lúc luyện lô đan dược thứ hai cô lai luôn luôn trông coi, cả mắt cũng không dám nháy, lại không ngờ chăm chú như vậy chỉ luyện ra được đan dược bình thường. Lúc lần đầu luyện công đã sử dụng Thuật Luyện Thể, lúc ấy dẫn số lượng lớn thiên địa linh khí nhập vào cơ thể, nhưng vì nguyên nhân bản thân thân thể Nhạc Bách Hợp là Ngũ Linh căn, ngay từ đầu căn bản không giữ được linh khí, dưới sự tập hợp lượng lớn linh khí, thân thể cô không khóa nổi, linh khí còn lại cơ hồ đều thoát mất.

Mà lúc đó lò đan dược lại ở xung quanh, nếu linh khí bị cô đưa tới mà lại không hấp thu được chui vào những đan dược này, thế thì nguyên nhân có thể những Ngưng Thần Đan này hấp thu lượng lớn linh khí, cho nên mới tạo thành nhóm Ngưng Thần Đan đầu tiên nồng đậm linh khí hơn xa só với nhóm Ngưng Thần Đan thứ hai, mà hiệu quả gấp bội rồi.

Nhưng mà đây hết thảy chỉ là Bách Hợp suy đoán mà thôi, có phải thật vậy không thì cô còn cần phải thử lại một lần, nếu ý nghĩ của cô đúng, linh lực Thuật Luyện thể của cô đưa tới thực sự hữu dụng với đan dược, nếu chính mình có thể luyện ra đan dược cao phẩm, như vậy thân thể Nhạc Bách Hợp nào sợ là phế vật ngũ linh căn, cũng có thể trong thời gian cực ngắn tăng lên thực lực.

Thảo dược trong động phủ đã dùng không còn nhiều, nếu muốn thử nghiệm lại, còn phải ra ngoài thu thập thêm.

Cất Ngưng Thần Đan vào người, Bách Hợp vác gùi ra ngoài, dược liệu có thể sử dụng ở vài nơi an toàn trong dược sơn quanh Kiếm Tông gần như đều bị đệ tử trong môn hái gần hết, nguyên liệu của loại Ngưng Thần Đan này tuy bình thường, nhưng nếu thu thập giao cho tông môn, có thể đổi lấy cống hiến nhất định, mà những cống hiến này thì có thể đổi lấy một ít các thứ như linh thạch và phù chú, vì vậy đệ tử hái thuốc đổi cống hiến xung quanh không ít, một vài nơi nguy hiểm Bách Hợp lại không dám đi.

Trong tông vẫn có Dược Viên có thể thu thập những thứ này, nhưng nguyên chủ lại không có cống hiến trong tông môn, dù biết rõ dược viên trong tông có loại thảo dược nguyên liệu của Ngưng Thần Đan nhưng cô cũng không đi hái được. Càng nghĩ, Bách Hợp tuy biết có chút mạo hiểm, nhưng vẫn quyết định lại đến núi Linh Vụ một chuyến, bên kia thuộc phạm vi Lôi Ẩn Tự, địa bàn rộng lớn, chỉ cần cẩn thận không bị người Lôi Ẩn Tự phát hiện, thì cô muốn hái dược liệu sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Trong tình tiết câu chuyện, Nhạc Bách Hợp chính là làm như vậy, địa bàn Kiếm Tông cũng không lớn, vì hái một ít nguyên liệu hiếm luyện đan cho Lạc Thần, cô thường xuyên trộm đến phạm vi núi Linh Vụ, có mấy con đường gần như cô đều quen rồi, chỗ đó bình thường không ai dám đi, dược liệu hiếm không ít, có chút loại tuổi hơn một năm, vận khí Nhạc Bách Hợp tốt nên chưa từng bị bắt, nhưng dược liệu tốt chân chính ở trong núi Linh Vụ, nhưng sau này nàng cũng không dám đi nữa, nên sau đó nàng toàn làm nhiệm vụ thay sư môn để đổi lấy nguyên liệu, tiến độ bèn chậm lại, khiến chậm trễ một thời gian dài, cuối cùng tu vi của mình cũng đình trệ.

Bách Hợp quyết định chỉ làm lần này nữa thôi, hiện tại Bách Hợp đã đạt đến Luyện Khí trung kỳ, trong tay cô có tầm mười viên Ngưng Thần Đan cực phẩm, dựa vào những đan dược này, nếu cô muốn đánh tiến vào Luyện khí Hậu kỳ cũng không khó, chỉ cần cô đánh tiến đến Trúc Cơ kỳ, một khi ích cốc không cần phiền lòng về việc ăn uống, thì cô có thể dồn thêm tâm tư lên phần tu vi, đến lúc đó cũng có thể vừa làm cống hiến tông môn vừa đổi lấy dược liệu. Cô không định làm việc vì Lạc Thần như nguyên chủ nữa, đến lúc đó luyện đan chắc hẳn có lẽ chỉ đủ cho một người tu hành, cũng không cần lại mạo hiểm tiến lên núi này hái thuốc.

Nghĩ được như vậy, Bách Hợp thừa dịp không ai chú ý, vẫn chạy vào phạm vi Núi Linh Vụ.

Sản vật dược liệu trong núi bên này quả thực phong phú hơn nhiều so với địa bàn bên Kiếm Tông, Bách Hợp cũng không dám xâm nhập quá mức, cũng chỉ đảo quanh ngoài núi Linh Vụ, nhưng cho dù chỉ như vậy, mất thời gian hơn nửa ngày, cô vẫn hái được không ít dược liệu, lúc đang chuẩn bị rời đi, một giọng nói đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu:

"Tại sao lại là muội?" Bách Hợp ngửa đầu lên nhìn, một cái bóng màu xám xẹt qua đỉnh đầu, đáp xuống trước mặt cô.

Vẫn là tiểu thiếu niên mặc sa y màu xám trước đó, lúc này cau mày, nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, một đôi mắt rơi vào trong gùi bên trong ba lô của Bách Hợp, trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn lộ ra biểu lộ nghiêm túc:

"Nơi này là phạm vi Núi Linh Vụ, ta đã từng nói với muội, ngoại trừ người Lôi Ẩn Tự, ngươi không thể xuất hiện ở đây, nếu không sẽ bị cho rằng là gian tế của Ma Môn." Hắn nói xong, chắp tay trước ngực: "Thượng Thiên có đức hiếu sinh, lần trước ta đã tiễn muội đi ra ngoài, sao muội lại đến nữa?" Nếu như gặp phải sư huynh khác, Bách Hợp đã bị người siêu độ từ lâu rồi.

Cũng không biết có duyên phận gì với tiểu thiếu niên này, hai lần mình vào nhiệm vụ, hai lần vào núi Linh Vụ đều có thể gặp được hắn.

Lôi Ẩn Tự mang danh đệ nhất đại danh môn chính phái ở Hải vực Tinh Lan, môn hạ đệ tử tính bằng mấy trăm vạn, trong vùng đất rộng lớn của tông môn này, tỷ lệ muốn gặp phải một người đều rất nhỏ, càng đừng đề cập đến trùng hợp gặp phải một người hai lần trong một mảnh đỉnh núi lớn thế này, mà mỗi lần đều bị hắn phát hiện mình thu thập dược liệu trên núi Linh Vụ, Bách Hợp cũng có chút buồn bực rồi.

Cô rất sợ thiếu niên này sẽ yêu cầu mình để dược liệu lại, mặc dù vừa rồi hắn không nói đến, nhưng khó mà đảm bảo lúc này hắn không nhắc đến. Thoạt nhìn tuổi thiếu niên không lớn lắm, Bách Hợp nghĩ nghĩ, cắn răng, trong lòng ngược lại sinh ra một chủ ý. Cô móc ra bình ngọc nhỏ luôn mang theo bên người, đổ hai hạt Ngưng Thần Đan từ bên trong ra, đưa về phía thiếu niên:

"Lần trước làm phiền huynh đã cứu ta một lần, còn chưa hỏi tên của huynh, vẫn luôn cảm kích huynh nhưng lại không biết báo đáp huynh thế nào, ở đây ta có hai viên đan dược, tặng cho huynh đấy."

Trẻ con đều sẽ thích những thứ bề ngoài xinh đẹp, hai hạt đan dược này tuy không phải loại Ngưng Thần Đan có vân sáng bạc mà Bách Hợp luyện ra, nhưng qua tay cô chế luyện, bề ngoài nhìn vẫn rất đẹp, ai ngờ tiểu thiếu niên chỉ mang vẻ mặt không biểu tình nhìn cô một cái, đuôi lông mày cũng không nhúc nhích:

"Đây không phải nơi muội nên ở lâu, chẳng lẽ sư môn của muội không quản muội sao?"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1357)