Vay nóng Homecredit

Truyện:Bia Đỡ Đạn Phản Công - Chương 0768

Bia Đỡ Đạn Phản Công
Trọn bộ 1357 chương
Chương 0768
Nữ phụ ác độc muốn xoay người 6
0.00
(0 votes)


Chương (1-1357)

Siêu sale Shopee


Bây giờ mặc dù Kiều Dĩ An còn chưa đến trường, nhưng Lưu Diêu đến trường trước, gặp Bách Hợp, vốn là sỉ nhục cô vài câu, sau đó lại "Phi" một tiếng:

"Mày vẫn còn dám ở kí túc xá của trường? Sao da mặt lại dày như thế? Đồ không biết xấu hổ, mai sau mày cũng giống cha mày, đều là kẻ giết người!"

Tuy Bách Hợp không muốn so đo với một cô bé, nhưng cô cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, nghe thấy những lời này của Lưu Diêu, cô nhếch khóe miệng, muốn trèo lên giường của mình để trải chiếu, chỉ là lúc vừa giẫm lên giường dưới, cô gái ở giường dưới liền đánh cô một cái: "Không được giẫm lên giường của tôi, đừng làm bẩn chiếu của tôi."

Nói xong câu này bọn họ cùng cười, Lưu Diêu nhìn chằm chằm vào mặt Bách Hợp, lại còn mở miệng nói chuyện, Bách Hợp ném chiếu lên giường, vịn vào thang giường bên cạnh, cũng không giẫm lên giường và chiếu, cô trèo lên thang giường liền nhẹ nhàng vượt qua giường dưới lên giường mình, khung giường lung lay vài cái, trên mặt cô gái ngồi giường dưới đang cười mỉa liền cứng đơ, lại càng hoảng sợ khi thấy một màn như vậy, vẻ mặt bắt đầu lộ vẻ khó chịu.

"Cha tôi không có giết người, quan tòa còn chưa phán quyết, trái lại cậu xác định nhanh vậy, cái này học cha cậu ah? Cái tính cách này của cậu giống cha cậu, cậu yên tâm, vài ngày nữa cha của cậu cũng sẽ được ngồi tù, đến lúc đó xem hậu đài nhà cậu lớn như thế nào hay có thể đợi xem ba của cậu phạm phải tội có lớn không, có thể không cứu được ông ta rồi!" Bách Hợp ngồi ở trên giường vừa trải chiếu vừa quay lại nhìn Lưu Diêu, xoắn xoắn lọn tóc của mình:"Nếu tôi là kẻ giết người, người đầu tiên tôi giết sẽ là cậu, vì miệng của cậu quá đê tiện."

Ngày trước tính cách Nhiếp Bách Hợp kiêu ngạo, không thích tranh cãi với người khác, bình thường bị Lưu Diêu khiêu khích, đều chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng trừng cô ta, có tác dụng hay không không quan tâm, dù sao mỗi lần nguyên chủ đều bị Lưu Diêu chọc cho nổi cơn giận. cơn tức bị nghẹn ở ngực không thốt ra lời, trái lại Lưu Diêu mồm miệng nhanh nhẹn sau mỗi lần đều dương dương đắc ý, Lưu Diêu không ngờ bây giờ Bách Hợp sẽ phản bác lại, không chỉ mắng cha cô ta mà còn làm nhục cô ta, lúc cô ta cười nhạo Bách Hợp trong lòng thấy rất sảng khoái, bây giờ khi bị người mắng cha cô ta, trong lòng cô ta bùng lên cơn giận.

Vốn Lưu Diêu đang nằm trên giường của mình, nghe được những lời này của Bách Hợp, liền nhảy xuống đất, giày cũng không đi, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, chỉ tay vào cô hét:

"Cha mày là kẻ giết người hèn hạ lại muốn cùng so sánh với cha tôi? Ông ta cũng xứng?" bây giờ cô ta một đầu tóc ngắn cùng với vẻ mặt kiêu ngạo hếch lên, ánh mắt hung dữ, trong phòng kí túc xá còn lại 2 cô gái giống như đang ngồi xem náo nhiệt, khẽ liếc nhau, ngồi trên giường cố nhịn cười không nói. Vốn Lưu Diêu mắng một câu trước, sau đó khẽ cong ngón tay chỉ xuống mặt đất:" Người mày muốn giết đầu tiên là tao? Lăn xuống đây. Bà cô cho mày biết lợi hại là như thế nào?Loại người đê tiện như mày thì tao gặp nhiều rồi, gặp mười đánh mười, đã sớm thấy mày không vừa mắt, cả ngày không có việc gì làm cứ gây phiền toái cho Kiều Dĩ An!"

"Muốn đánh nhau với tôi à?" nghe thấy lời đó Bách Hợp liền nở nụ cười:" Cậu chắc chắn?"

Lời này của cô làm cho Lưu Diêu bắt đầu nổi giận, ngay sau đó liền cười:" Các bạn có nghe thấy không? Nhiếp Bách Hợp còn hỏi tớ là có chắc ccậu takhông?Xuống đây, hôm nay tao đánh chết mày! Trước cha mày không có người dạy dỗ, trở thành tội phạm giết người, hiện tại cha mày cũng đã ngồi tù, bà cô đây sẽ thay ông ta dạy cho mày biết thế nào là tốt!"

Hai người nói xong liền xông lên định đánh nhau, dù sao ở đây cũng là trường trung học của tỉnh, lúc đầu hai bạn học ngồi xem náo nhiệt còn tưởng Lưu Diêu cãi nhau chắc ccậu tasẽ chiếm lợi, giống như trước bình thường làm Bách Hợp giận không nói lên lời, người xem náo nhiệt cũng mặc kệ, không ngờ lần này Bách Hợp lại phản bác. Hơn nữa tình trạng bây giờ của hai người đã tiến triển đến mức sắp đánh nhau, hai cô bắt đầu thấy lo lắng, . Do dự một lúc, một trong hai cô gái nói nhỏ:

"Được rồi đó Diêu Diêu, so đo với loại người như vậy làm gì?"

"Cũng được rồi". Ở bên ngoài phòng kí túc xá một cô gái đang lo lắng Lưu Diêu đánh Nhiếp Bách Hợp, đến lúc đó sẽ gọi thầy giáo đến, trong kí túc xá mối quan hệ của Lưu Diêu với mọi người không tệ, nhưng mà cô ta có tính cách nóng nảy dễ xúc động, một khi tính tình bộc phát ngoại trừ Kiều Dĩ An thì không ai có thể ngăn cản được cô ta, đến lúc đó nếu cô ta nổi giận đánh Nhiếp Bách Hợp thành cái dạng gì, thì hai cô ở cùng trong phòng kí túc xá chỉ sợ cũng bị thầy giáo trách phạt, hai cô gái lặng lẽ khuyên bảo, nhưng các cô không khuyên bảo còn tốt, sau khi khuyên bảo giống như lửa đổ thêm dầu, tính tình Lưu Diêu liền bạo phát, càng nghe thấy lời khuyên lại càng thấy ngượng:

"Các bạn không cần lo lắng, việc này là việc giữa tớ với Nhiếp Bách Hợp hôm nay tớ muốn dạy cho cậu ta một bài học, để cho cậu ta về sau không dám tìm Kiều Dĩ An và bọn tớ gây phiền toái, tớ muốn cho cậu ta hiểu rõ Dĩ An không phải là kẻ mặc cho người khác bắt nạt! Cái đồ thối tha, tới đây!"

Hai cô gái nghe thấy thế, đều nhìn sang Bách Hợp:" Nhiếp Bách Hợp, cậu hãy nhận lỗi đi, chúng ta đều là người cùng một phòng trong kí túc xá, mối quan hệ cũng không cần làm căng và gây ầm ĩ như vậy, làm sao cô cứ phải gây khó dễ Dĩ An, cô ấy cũng không làm gì cậu cả."

Bách Hợp trải chiếu xong, đem lõi gối nhét vào vỏ và kéo khóa lên, ném lên trên giường, vốn còn định treo màn, lúc này tay vịn mép giường liền nhảy xuống đất, người ở giường dưới vẫn còn đang khuyên cô xin lỗi, thấy hành động của cô lại càng sợ hãi, Nhiếp Bách Hợp chỉnh lại quần áo, đưa tay buộc lại mái tóc dài của mình:" Ở đâu?"

Khi nghe hai cô gái khuyên Bách Hợp nhận lỗi, Lưu Diêu ở bên cạnh cười mỉa, cô ta không nói gì, bây giờ Bách Hợp nhảy từ trên giường tầng xuống, một lúc sau cô ta mới có phản ứng với câu hỏi địa điểm đánh nhau của cô, trong lòng của cô ta cơn giận bùng phát:

"Bất cứ nơi nào cũng được, đánh một tiện nhân như mày thì tao không cần tốn sức." Cô ta nói xong, giày cũng không đi liền lao tới Bách Hợp.

Vốn Lưu Diêu là học sinh được tuyển đặc biệt do có năng khiếu thể thao, từ nhỏ cô ta giống như một bé trai, suốt ngày vui vẻ chơi đùa, thích chơi nhất với cùng với các bạn trai, không thích chơi cùng các bạn nữ, sau khi cô ta quen Kiều Dĩ An, tự cho mình là thần hộ mệnh của Kiều Dĩ An, cô ta luôn không thích tính kiêu ngạo của Nhiếp Bách Hợp, sớm đã muốn dạy dỗ cô, nhưng lần nào cũng bị Kiều Dĩ An ngăn cản, sức lực của Lưu Diêu hơn xa so với các cô gái bình thường, ngay cả một ít con trai đều chưa chắc là đối thủ của cô ta, cô ta chưa từng nghĩ mình sẽ thua, Bách Hợp gặp cô ta chính là tự tìm chết, vừa hay cô ta cũng đã sớm muốn đánh Bách Hợp, nhân cơ hội lần này, dự định phát tiết hết những bực tức trong lòng.

Xuất thân của cô ta cũng không phải từ nơi huấn luyện chiến đấu thực sự, lúc này mọi động tác đều không có quy luật gì cả, chỉ dựa vào bản thân từ nhỏ đã vận động mà có sức lực, Bách Hợp thấy bộ dáng xông vào của cô ta, cho dù là trước khi cô chưa luyện một tháng Luyện Thể Thuật, dựa vào kỹ năng của cô đều có thể đánh bại Lưu Diêu, nhìn bộ dáng hung hăng của cô ta, Bách Hợp tránh sang một bên, Lưu Diêu vung tay định tát cô nhưng đánh trượt, muốn dừng lại nhưng không được liền lao về phía trước, Bách Hợp đưa tay định túm tóc của cô ta, nhưng mà tóc của Lưu Diêu cắt ngắn giống y như con trai, căn bản không thể túm được, vì vậy cánh tay cô vung ra ngoài, sau đó đưa tay túm lấy cánh tay cô ta quặt ra sau ghì vào cổ cô ta kéo trở lại.

Lần này cổ Lưu Diêu bị ghì chặt, hai mắt trợn tròn, trong khoảnh khắc đó dường như cô ta ngừng thở, theo bản năng đưa tay túm cánh tay Bách Hợp, chỉ là sau đó từ chân truyền đến cơn đau dữ dội, Bách Hợp đá một phát vào chân của cô ta, cơ thể của cô ta không tự chủ được dần trượt xuống, sở dĩ còn chưa ngã ngồi trên mặt đất là vì cổ bị Bách Hợp túm làm điểm tựa bây giờ mà thôi.

Ngày trước Lưu Diêu đã từng oánh lộn, nhưng đây là lần đầu tiên đánh nhau thức sự, bây giờ bị người chế trụ, thoắt cái liền luống cuống, cô ta cố gắng muốn thoát khỏi tay của Bách Hợp, nhưng không được, trái lại vì không có cách nào bộc phát, làn da rám nắng giống màu mật ong như có chút sắc xanh, một lúc sau Bách Hợp vung tay tát cô ta một bạt tai, "Bốp" một tiếng giòn tan, tát một cái rách khóe miệng Lưu Diêu, một lúc sau có máu rỉ ra.

Hai bạn cùng học ở chung kí túc xá thấy cảnh này, liền bị sốc, các cô không nghĩ rằng Bách Hợp rất dễ dàng chế trụ được Lưu Diêu, vốn đang lo lắng Lưu Diêu đánh Bách Hợp, nhưng khi tình hình đảo ngược xảy ra, hai cô giật mình, một lúc sau lại như người mất hồn.

"Đánh tiểu tiện nhân không cần tốn sức? Đúng là như thế này đó!" tay Bách Hợp lại ghì chặt hơn chút nữa, lại thêm một cái tát vào mặt Lưu Diêu, hôm nay cô cũng không định đánh Lưu Diêu đến nỗi không nhận ra, nhưng lại cứ mặt cô ta mà đánh, đánh hai bạt tai, thấy Lưu Diêu có chút không thể chịu được nữa, cô mới buông tay ra, đẩy mạnh Lưu Diêu sang giường đối diện.

"Bụp Bụp Bụp" Lưu Diêu liên tục lùi lại vài bước, sau đó chân va vào giường đối diện ngã ngửa ra sau, "Đùng" tiếng đầu va vào tường, cô ta cảm giác giống như vừa mới không thể thở được, ôm cổ họng, ra sức ho khan, sau khi trải qua cảm giác giống như đã chết cô ta không còn quan tâm đến việc bị tát hai cái, khi hết cảm giác não bị thiếu dưỡng khí trầm trọng, cô ta bắt đầu khóc như mưa.

Vốn trên chiếc giường này trong phòng kí túc xá còn một bạn gái nữa cùng ngủ, bây giờ vẫn chưa đến trường, trên giường chiếu và chăn không có, cơ thể cô ta đụng vào khung giường sau khi được thả lỏng cảm thấy toàn thân đều đau nhức, sau khi ngơ người, Lưu Diêu lại ho vài tiếng, mới ôm cổ đứng dậy, ngước đôi mắt đầy nước nhìn chằm chằm Bách Hợp.

Khi cô ta lao lên tóc Bách Hợp còn chưa được buộc hoàn toàn, lúc này tóc buông xõa, vốn Nhiếp Bách Hợp lớn lên rất xinh đẹp, một đầu tóc vừa đen lại vừa dài vừa mượt, khuôn mặt vô cảm nhìn cô ta chằm chằm, không giống như người hung dữ vừa đánh người ta đến mức chật vật, Lưu Diêu không ngờ trước kia Nhiếp Bách Hợp chỉ biết đọc sách, vậy mà đánh nhau lại lợi hại như vậy, trong lòng cô ta bắt đầu lo sợ, chỉ nghĩ đến việc mình bị Bách Hợp tát vài cái, bị đánh trước mặt bạn cùng phòng, sau này trong kí túc xá cô ta làm gì còn mặt mũi, càng nghĩ cô ta càng thấy giận, vốn bình thường cô ta cũng bất cần đấy, nhưng thật ra Lưu Diêu chỉ là cô gái mới mười bảy tuổi, lòng tự trọng cao, cô ta nén không khóc, một tay chê mặt lao đến Bách Hợp:" Tao liều mạng với mày!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1357)