Vay nóng Homecredit

Truyện:Bia Đỡ Đạn Phản Công - Chương 0251

Bia Đỡ Đạn Phản Công
Trọn bộ 1357 chương
Chương 0251
Đôi tình nhân giang hồ Nghĩa hiệp (8)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1357)

Siêu sale Lazada


"Ngũ Lang, Tú Tú nói đã nhìn thấy tiểu tiện nhân Lưu thị kia rồi, hơn nữa nàng ta đạp rơi đứa nhỏ duy nhất của con đấy". Lý thị bị giam hơn nửa ngày, cùng Dương Tú Tú nói chuyện, nghĩ tới đứa nhỏ đã mất đi ở trong bụng Dương Tú Tú, lúc này khóc tới vô cùng thương tâm, đem những việc ác mà Bách Hợp làm một năm một mười nói ra: "Con không thể bỏ qua cho tiện nhân lòng dạ rắn rết như vậy được, mau giết nó đi sau đó mang nương và Tú Tú rời đi."

Tiếng nói của Lý thị vừa vang lên, vốn trong địa lao an tĩnh lúc này đột nhiên một tràng vỗ tay vang lên,

"Nói thật hay, không cần phải cố ý đi tìm ta, ta đã ở ngay đây rồi." Bách Hợp mím môi cười, nàng mặc một bộ quần áo đỏ nhạt, ở trong địa lao mờ mờ lúc này đột nhiên xuất hiện giống như tăng thêm màu sắc, khiến cho người trước mắt không khỏi sáng ngời lên: "Đã lâu không gặp, Tống Ngũ Lang, Dương cô nương cùng với Lý đại nương."

"À, đối với Dương cô nương cũng không thể nói đã lâu không gặp, dù sao buổi sáng chúng ta cũng vừa mới gặp mặt." Bách Hợp Dương Tú Tú nửa sống nửa chết bị vác ở trên lưng của Tống Ngũ Lang, cười lạnh hai tiếng, quần áo nửa người dưới của nàng ta đã biến thành từng cục máu cứng rắn bám trên trang phục, Tống Ngũ Lang nắm chân của nàng ta, nơi quần tuột lên có thể nhìn thấy hình dáng máu đông cứng ngắc, có thể thấy được là bởi vì chảy máu quá nhiều mới như vậy.

Lúc này toàn thân Dương Tú Tú khô gầy, bộ dạng vô cùng chật vật.

Thật đúng là kẻ thù gặp mặt đặc biết đỏ mắt, huống chi Bách Hợp đầu tiên còn dùng sức mà dẫm xuống chỗ đau của người, Tống Ngũ Lang lấy làm kinh sợ, nhìn Bách Hợp một chút, suýt nữa quăng Dương Tú Tú ở phía sau lưng ra ngoài, hắn trừng lớn mắt, kinh ngạc nói: "Nàng thật sự không chết?"

"Rất thất vọng? Ta không chết khiến cho ngươi thấy không cam lòng phải không?" Một cỗ oán hận ở trong lòng Bách Hợp xông lên, cơ hồ vào giờ phút này nàng thật giống như không thể nắm được thân thể của mình ở trong tay, chỉ vào Tống Ngũ Lang liền mắng:

"Ngươi là kẻ lang tâm cẩu phế, ta từ mười bốn tuổi đã gả cho ngươi làm vợ, vì ngươi mà phụng dưỡng mẹ già, thay ngươi giặt quần áo nấu cơm, khắp nơi tỉ mỉ hầu hạ ngươi, mẹ ngươi giống như một lão yêu bà, khắc bạc hung ác, ngươi không đủ vô tình nhưng lại không được chân thành chính nghĩa, nhìn thấy sắc đẹp liền vứt bỏ thê tử kết tóc, tới khi Dương Tú Tú suýt nữa dồn ta vào chỗ chết, lúc trọng thương ngươi lại vứt bỏ ta không quan tâm. Tống Ngũ Lang, ngươi còn có lương tâm hay không? Cha ngươi cùng với hai huynh trưởng qua đời, trong nhà nghèo tới không cầm ra được nửa đồng tiền, là ta cầm đồ cưới lấy bạc thay ngươi chôn cất người thân nhất, thế nhưng ngươi trước bởi vì sắc đẹp hại ta bị thương, sau lại vứt bỏ ta còn đang trọng thương ở phía sau, người bất nhân bất nghĩa như ngươi vậy, sau này có chết cũng sẽ phải xuống a tì địa ngục!"

Bách Hợp thống mạ một phen, mắng tới mức sắc mặt Tống Ngũ Lang hết xanh lại tái, lúc này trên mặt hắn xuất hiện vẻ thống khổ không chịu nổi, đôi môi giật giật, lệ quang chớp động trong mắt: "Ta.... Ta quả thật có lỗi với nàng......" Hắn bị Bách Hợp mắng một trận như vậy, thế nhưng không có nửa câu phản bác, vô cùng xấu hổ mà cúi đầu xuống.

"Ngũ Lang, đừng có nhiều lời với nàng, tiện nhân kia đã thành người của Tần tặc, nữ nhân không biết liêm sỉ như thế, Tống gia chúng ta không hiếm lạ gì mà cần nàng, sau này cùng lắm nương lại thay con may vá, thiếu nợ nàng bao nhiêu thì trả lại cho nàng, con đừng có muốn đón nàng ta về nhà!" Lý thị tàn bạo nhìn Bách Hợp, hôm nay Bách Hợp đã đạp rơi mất cháu ngoan của bà, chuyện này khó chịu giống như là khoét tâm Lý thị, nếu đứa nhỏ trong bụng Dương Tú Tú được sinh ra, có thể bình an sống tới lớn thì mình cũng là người có cháu rồi, nhưng Lưu thị ác độc này, thế nhưng hại chết tôn tử còn chưa ra đời của bà, lúc này Lý thị thù mới hận cũ cùng xông lên đầu, quả thực hận không thể ăn thịt Bách Hợp, uống máu Bách Hợp, nhìn thấy nhi tử còn nói xin lỗi với Bách Hợp, Lý thị giận dữ xông lên, nếu không phải bà còn phải đứng ở sau Tống Ngũ Lang để đỡ Dương Tú Tú, Lý thị đã sớm nhào lên liều mạng với Bách Hợp rồi.

"Tống gia? Bây giờ làm gì còn Tống gia gì nữa? Làm sao ngươi lại cảm thấy ta sẽ trở về, ngươi cho rằng ta sẽ nhặt lại nam nhân mà người khác dùng qua sao?" Bách Hợp cười khẽ một tiếng, không biết Tần Cống từ lúc nào đi theo tới đây nghe được lời nói như vậy, ánh mắt không khói lóe lên, trên khóe miệng lộ ra một nụ cười rất nhỏ.

Lý thị giận tới cả người phát run, Bách Hợp đã không muốn nói nhiều với bà, trực tiếp phất phất tay.

Mấy người môn khách bên người nàng liền cầm vũ khí xông lên, trong lòng Tống Ngũ Lang vốn còn có hổ thẹn, vì vậy vừa đánh vừa lui, căn bản không phát huy được năng lực, hơn nữa hắn lại dẫn theo hai nữ nhân, hành động vô cùng bất tiện, Dương Tú Tú lúc này xem như hưởng được mùi vị bị vác ở trên vai làm bia đỡ đạn rồi, chỉ khi nguy hiểm tới, Tống Ngũ Lang mang nàng ở trên người, quay người lại thì sau lưng Dương Tú Tú liền bị người chém hai đao.

Dao găm đâm vào trong cơ thể, phát ra âm thanh rất nhỏ, Dương Tú Tú đau tới sắc mặt trắng bệch, căn bản không thể la lên tiếng được, thân thể chỉ không tránh được đau buốt, từ vết thương của nàng nhìn lại, dường như có thể thấy được máu thịt mơ hồ, xương trắng lộ ra, thấy vậy một ngụm ác khí trong lòng Bách Hợp cũng thả ra phân nửa.

Thời gian càng lâu sau, Dương Tú Tú vốn mất máu quá nhiều, lúc này lại bị người chém vào cũng không thể chịu đựng được, nàng gắt gao cắn chặt răng, tay chộp mạnh vào trên người Tống Ngũ Lang, đợi tới khi Tống Ngũ Lang phát hiện nàng có điều gì đó không đúng thì Dương Tú Tú đã thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.

"Tú Tú, Tú Tú, nàng làm sao vậy?" Tống Ngũ Lang thấy bộ dáng khuôn mặt Dương Tú Tú nhợt nhạt như giấy vàng, cuống quýt bất chấp xung quanh có người, vội vàng thả Dương Tú Tú xuống.

Bách Hợp đứng ở phía xa, thấy một màn như vậy liền cười : "Dương Tú Tú, hiện tại trong lòng ngươi là mùi vị như thế nào?"

Ban đầu Dương Tú Tú để cho nàng làm bia đỡ, vác nàng ở trên lưng, thay Dương Tú Tú đỡ hai mũi tên độc, không nghĩ tới cuối cùng ả ta cũng bị đem làm bia đỡ, chẳng qua người mang là nam nhân mà nàng yêu mến thôi, trong lòng Dương Tú Tú lúc này nhất định là buồn bực muốn chết rồi.

Quan trọng nhất là, đao này cũng có độc như lúc trước, Tần Cống vốn cũng không muốn để cho Tống Ngũ Lang sống mà rời đi, cây đao này ở bên trên đã bôi kịch độc kiến huyết phong hầu (gặp máu là chết) lúc này con ngươi Dương Tú Tú cũng đã có chút rã rời rồi, nghe được lời này của Bách Hợp, trong lòng nàng liền kích động, vừa hận Tống Ngũ Lang là kẻ hồ đồ, vừa hận bản thân mình thù lớn còn chưa trả, còn hận Bách Hợp nói ra lời châm chọc mình, nàng tức giận muốn chết, một ngụm máu không thể nhịn xuống được mà phun ra ngoài "phốc" một tiếng, Tống Ngũ Lang ở gần nàng, lúc này cũng bị nàng phun dính mặt, thoạt nhìn bộ dáng chật vật không chịu nổi.

"Ngươi, ngươi sẽ không được chết tử tế......" Dương Tú Tú dùng hết khí lực của bản thân chỉ vào Bách Hợp, cánh tay run rẩy lên, thù lớn của nàng còn chưa trả, lại ủy thân cho một tên thất phu nơi nông thôn, vốn tưởng rằng sau khi mình báo thù xong có thể cùng hắn trải qua cuộc sống thần tiên quyến lữ, đáng tiếc thù không thể báo được đã thành, đứa nhỏ trong bụng mình nhưng cứ như vậy liền không còn. Hôm nay thân trúng kịch độc, còn bị Bách Hợp chọc giận tới nôn ra máu, trong lòng Dương Tú Tú càng thêm khó chịu, máu bên khóe miệng chảy ra ngày càng nhiều, màu sắc máu kia đầu tiên là màu hồng, càng về sau lại càng biến thành màu đen, ánh sáng trong mắt dần dần phai nhạt xuống nhưng nàng lại không chịu nhắm mắt.

Nguyên bản nàng là người trung lương, muốn thay cha mẹ báo thù diệt tộc, người đời đều nói ma cao một thước đạo cao một trượng, tại sao Tần Cống là người như vậy mà không chết, còn người trung lương muốn báo thù thay cha mẹ như nàng lại muốn chết ở trên tay người?

Dương Tú Tú cũng hận Bách Hợp, bản thân mình xuất thân là nhà quan lại, từ nhỏ thân phận đã không tầm thường, nhưng mà mình nguyện ý gả cho Tống Ngũ Lang, thay nàng sinh con dưỡng cái cho Tống Ngũ Lang, nhưng Bách Hợp lại tình nguyện gả cho kẻ thù của mình, tham sống sợ chết, ban đầu cũng không thật chết sớm đi, hôm nay còn hại mình rơi vào bộ dáng như vậy.

"Ta, ta không phục......" trong miệng Dương Tú Tú rủ rỉ ra khí lực cuối cùng của thân thể, gắt gao nắm chặt Tống Ngũ Lang, ánh mắt từ từ sáng lên : "Ta thật không phục. Ta không cam lòng, cha mẹ, thù, phải báo......"

"Thù cũng không báo được nữa, nhưng ta nghĩ sẽ đưa một nhà các ngươi lên đường, ở dưới suối vàng đoàn tụ một lần nữa." Giọng nói của Tần Cống lạnh lung vang lên, lời của hắn giống như làm sụp đổ một tia hi vọng cuối cùng của Dương Tú Tú, làm cho ả ta không nhịn được mà phun ra một ngụm máu lớn lần nữa, kẻ thù đang ở trước mắt, nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại không thể làm được gì cả, thừa dịp nàng còn đang bị thương, Tống Ngũ Lang lần nữa lại bị bắt lại, đôi mắt đầy tia máu của Dương Tú Tú nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, con ngươi chuyển động khó khăn nhìn về phương hướng của Tần Cống, cuối cùng con ngươi từ từ tan rã.

Dương Tú Tú quả thật không cam lòng, nàng cả đời này tự nhận là quang minh lỗi lạc cũng không thiếu nợ ai, đáng tiếc là ông trời không có mắt, để cho nàng chết lúc này, nàng thật sự không cam lòng, nhưng chỉ sợ cho dù không cam lòng thì nàng cũng không thể có được sức mạnh xoay chuyển trời đất.

Vẻ mặt Tống Ngũ Lang bi thống, giống như mất hết cam đảm mà hô tên Dương Tú Tú, hắn không biết tại sao, rõ ràng lúc bắt đầu rất tốt, tại sao cuối cùng lại rơi vào kết quả như thế? Vợ cả Lưu thị hận mình, Dương Tú Tú lại chết ở trước mặt của hắn, một người đàn ông ngay cả nữ nhân của mình đều không thể bảo vệ được, cuối cùng còn rơi vào kết cục khiến cho Tống gia tuyệt hậu. Sắc mặt Lý thị như tro tàn ngã ngồi trên mặt đất, bà không thể tiếp nhận được kết cục như vậy, bà cũng không hiểu tại sao mình làm chuyện gì cũng đều rất tốt, nhưng ông trời lại không thể cho Tống gia giữ lại được một chút huyết mạch, bà là người đã tới tuổi này rồi, cũng không sợ chết, nhưng để nhi tử mất mạng, để cho Tống gia tuyệt hậu, làm sao bà có thể đi gặp được trượng phu đã chết đi nhiều năm cùng với tổ tông? Lý thị nghĩ tới những thứ này thì không khỏi nổi điên mà khóc loạn lên.

Bách Hợp nhìn Dương Tú Tú nhắm hai mắt lại trong lòng mới thở ra một ngụm buồn bực, lúc này Dương Tú Tú toàn thân chật vật, nàng có thể cảm giác được chấp niệm ở trong thân thể này đã từ từ tản đi, cũng giống như oán hận của nàng với Dương Tú Tú cũng bắt đầu từ từ biến mất, đối với loại tình huống này, vừa bắt đầu Bách Hợp còn không cảm giác được có chỗ nào không đúng, nhưng lúc này oán hận cùng với chán ghét đã biến mất quá nhanh mới khiến cho nàng theo bản năng phát giác được có mấy phần không đúng.

Hình như nàng là bị Lưu Bách Hợp ảnh hưởng, nên mới chán ghét Dương Tú Tú như vậy. Nhớ tới tính cách của mình vốn không nên xúc động như vậy mới đúng, từ lần đầu tiên gặp gỡ Dương Tú Tú xong, ngày đó chính là nội dung vở nguyên chủ thay Dương Tú Tú dính kịch độc, nhưng nàng vừa mới bắt đầu đã quyết định tốt là sẽ không muốn có liên quan gì với Dương Tú Tú nữa, cho nên theo lý mà nói ban đầu Lý thị hẹn nàng cùng đi ra ngoài tìm kiếm Tống Ngũ Lang, nàng phải cự tuyệt mới đúng, nhưng lúc ấy thế nhưng nàng lại đáp ứng.

Lúc này sau khi hồi tưởng lại làm sao nàng lại đáp ứng cùng Lý thị đi tìm Tống Ngũ Lang, trong ấn tượng của Bách Hợp thế nhưng mơ màng chỉ còn lại một loại ý niệm không thể làm trái lời Lý thị ở trong đầu thôi, sau đó khi Dương Tú Tú va chạm với nàng, rồi tới nàng bị thương, nàng đối với Dương Tú Tú là hận không thể giải thích được.

Càng nghĩ kỹ, ở phía sau lưng Bách Hợp càng thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, mồ hôi hột to như hạt đậu từ trán nàng toát ra, làm cho thần sắc nàng đại biến.

Có phải là do ban đầu nàng nhận lấy sự ảnh hưởng từ chính bản thân Lưu Bách Hợp, mới để cho nàng cố ý va chạm với Dương Tú Tú, từ đó bị Dương Tú Tú làm hại, cho nên cảm nhận được những gì Lưu Bách Hợp cảm nhận, đau nỗi đau của Lưu Bách Hợp?

Nếu không thì nàng không thể hành động theo cảm tình như vậy được, toàn tâm toàn ý muốn giết Dương Tú Tú.

Nàng chỉ là một người ngoài tới, những nội dung ở trong vở kịch này không thể nào ảnh hưởng tới tâm tình của nàng như vậy, nhiều nhất chẳng qua nàng không thích Dương Tú Tú thôi, nhưng lại không tới nỗi có thể hận nàng ta như thế, hận không thể để nàng ta chết, hận không để nàng ta thê thảm mà chết đi. Dù sao nàng không phải nguyên chủ chân chính, cũng không cảm giác được tâm tình thống khổ kia của nguyên chủ, cho nên lần này tâm tình của nàng khi thi hành nhiệm vụ xong tỉnh táo lại, liền phát giác ra được có điều gì đó không đúng rồi.

Ban đầu cũng không phát hiện ra, ngược lại thời điểm Dương Tú Tú bị thương liền cảm thấy thoải mái vô cùng, giống trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã rõ ràng vậy, khiến cho Bách Hợp không tự chủ hít vào một hơi.

Ở thời điểm sắc mặt Bách Hợp đại biến, mẹ con Tống Ngũ Lang cũng bị bắt lại, lấy thân phận phản tặc ba ngày sau mang ra ngọ môn xử trảm. Tần Cống nhìn thần sắc đại biến của Bách Hợp, bên khóe miệng lộ ra nụ cười rất nhỏ, trong mắt của hắn cũng mang theo phức tạp, giống như đã biết bí mật gì đó, khiến cho hắn lộ ra thần sắc hài lòng, để trên khuôn mặt băng sương dường như vì vậy mà hòa tan vài phần. Hắn cũng không che dấu tâm tình tốt của mình, chỉ đi tới ôm lấy Bách Hợp rời khỏi.

Lưu Bách Hợp hận Dương Tú Tú tận xương, nàng ta sợ người thay nàng ta làm nhiệm vụ cũng giống như những người bên trong nội dung vở kịch vậy, bị thái độ của Dương Tú Tú mê hoặc, giống như bị Tống Ngũ Lang cùng với đám người kia mê hoặc, vì vậy nàng ta cố ý để cho Bách Hợp cảm nhận được thống khố ban đầu của nàng, ban đầu không có năng lực, do đó oán hận trong lòng của Bách Hợp cùng với oán khí ở trong lòng nàng quấn lại với nhau, cuối cùng để cho Dương Tú Tú vô cùng thê lương mà chết đi. Oán hận của Lưu Bách Hợp quá mức mạnh mẽ, mà tinh thần lực của Bách Hợp lại quá mức yếu kém, cho nên khó tránh khỏi bị nàng ta ảnh hưởng, bị Lưu Bách Hợp này bày một đường mà không biết, Lưu Bách Hợp muốn để cho nàng cảm thấy được cảm nhận của Lưu Bách Hợp, đau nỗi đau của hàng, hận nỗi hận của nàng.

May mắn cuối cùng Bách Hợp cũng hiểu được điều này, cho dù hắn tạm thời bị vây ở chỗ này không thể quay về thì chắc nàng cũng biết đi. Nụ cười bên khóe miệng Tần Cống càng thêm mê người, thở dài một hơi.

Nữ tử mà hắn chọn, chỉ sợ không cần hắn chỉ điểm thì nàng ấy cũng có thể phá kén thành bướm, có lẽ đây là một chuyến đi mà ngay từ đầu mình cũng không ngờ tới, cũng không có nhàm chán như trong tưởng tượng kia của hắn, cho dù là trong đó có sinh ra một chút gợn sóng nhỏ, nhưng ít nhất để cho hắn phát hiện ra được niềm vui thú khác.

Bách Hợp cuối cùng đi theo bên cạnh Tần Cống, trở thành phu nhân Tần Cống trong mắt mọi người, chỉ sợ thật ra thì trong lúc đó nàng cùng với Tần Cống vẫn là quan hệ như lúc ban đầu mới thấy kia thôi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1357)