Câu chuyện thế giới cha con 6
← Ch.0005 | Ch.0007 → |
Edit: Sakura
Thiên lôi động địa hỏa, có lẽ Lương Bình không nhin được sức sống thanh xuân từ cơ thể con gái mình nên hai người lăn cùng nhau. Hết một lần thì Lương Bình lại nghĩ tới ngày mai sẽ phải tiễn đưa con gái nên đau lòng khó nhẫn nại, lão cảm giác đau khổ giống như lúc trước Bách Hợp có người yêu vậy, nên không nhịn được đặt Lương Tình dưới người mình.
Mà Lương Tình cũng như kiểu bị chia rẽ uyên ương, khóc lóc hô hào nói: "Ba ba, yêu con đi, con không lỡ ba, về sau nhất định ba phải tới xem con đấy.
Hai người điên cuồng cả đêm, ngày hôm sau Lương Tình suýt nữa thì không dậy được, nhân dịp sắc trời chưa sáng lắm thì Lương Bình cố nén nhịn không lỡ bỏ, nhìn xem trong xe không còn nhiều dầu lắm, lại nghĩ đến cách nhà Bách Hợp còn khá xa, đêm qua Lương Tình bảo bối mới bị lão yêu thương qua nên lúc này cả người bủn rủn không đi bộ được, bởi vậy Lương Bình mới lái xe đưa cô ta đi, về phần xăng không đủ lúc về thì đành bảo Bách Hợp hỗ trợ một tí hoặc để Bách Hợp cho ít tiền, nể tình vợ chồng lâu lắm chẳng lẽ lại không cho.
Nghĩ như thế Lương Bình dứt khoát quyết định muốn thương tiếc con gái.
Lúc hai người tới chỗ Bách Hợp thì trời mới vừa sáng thôi, sáng sớm đã bị người khác đánh thức, trong lòng Bách Hợp vô cùng không thoải mái, lúc nhận điện thoại của Lương Bình thì gương mặt lạnh lùng không có chải đầu đánh răng không thèm thay cả đồ ngủ đã chạy thẳng ra ngoài, ý định đợi lát nữa về ngủ tiếp.
Lương Bình thấy bộ dạng này của cô thì cũng không biết là vì con gái và mình phải tách ra hay còn vì cha con mình sống vô cùng chật vật, nên lão rất bất mãn bộ dạng nhàn nhã này của Bách Hợp, thấy cô ta ngủ ngon cảm thấy không thoải mái, mặt mũi khó coi.
"Tình Tình lúc này còn chưa ăn sáng mà cô lại như thế này, chẳng lẽ không chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn sáng sao?" hai người làm vợ chồng mười tám năm, Bách Hợp hận lão nên không ở nhà nấu cơm mà đều dẫn con gái ra quán ăn, cô ta vọng tưởng con gái ghét mình nhưng không ngờ vận mệnh đưa đẩy, Tình Tình lại là của mình.
Nghĩ tới đây thì sắc mặt Lương Bình mới dễ nhìn một tí, Bách Hợp phiền chán nhìn Lương Bình, nhìn thấy thiếu nữ đang cúi đầu, cứ như vậy, ngay cả gọi mẹ cũng không gọi, trong lòng càng cảm thấy chán nản.
Tuy nói cô cũng không hơn Lương Tình là bao cũng không muốn làm mẹ của ả ta, nhưng cô đã xuyên thẳng vào thân thể này rồi, nếu Lương Tình thức thời, cô cảm thấy mền lòng nói không chừng còn để cho ả ta sống tốt hơn một tí, đã Lương Tình không nhớ công ơn sinh dưỡng thì Bách Hợp cũng không khách khí, càng không coi cô ta là con gái mình, thật ra như vậy cũng tốt miễn cho đến lúc mình trả thù thì lại không đành lòng.
"Tôi không có loại con gái như cô ta, nhìn tại tôi sinh ra cái oan nghiệt này nên tôi mới nuôi cô ta một thời gian ngắn, tôi chỉ cho anh nửa tháng, nếu không tôi sẽ đuổi cô ta đi." Nghĩ còn muốn mình mua đồ ăn sáng cho cô ta, cô ta sướng nhỉ, thấy vẻ mặt đầy ý xuân này của Lương Tình thì cũng biết tối qua đôi cha con chó má này làm cái gì, còn bắt cô mua đồ ăn sáng thế mà cũng dám nói ra.
Trên mặt Lương Bình tỏ vẻ xấu hổ, hai mắt Lương Tình đỏ bừng nhưng ả không dám lên tiếng, cô ta không dám trở về biện thự Lương gia, đám người điên cuồng kia suýt nữa làm ả phát điên nên không dám trở về để nhìn sắc mặt người khác, nhưng khi quay mắt nhìn về phía mẹ "tình địch" lại thấy cha mình nói nhiều như thế, trong lòng Lương Tình ghen ghét không thôi càng không thèm để ý tới Bách Hợp.
"Dù sao vẫn là do cô sinh ra mà..." Lương Bình còn chưa nói xong thì Bách Hợp không kiên nhẫn mà nói: "Đừng có nói nhảm, nó vào hay không vào, tôi còn muốn ngủ tiếp." Bách Hợp nói xong quay người sắp đi, Lương Bình thấy trên mặt cô không hề có vẻ khó chịu hay khiếp sợ nào chỉ có phiền chán mà thôi, vô cùng không cam lòng nhưng chuyện này ai bảo do mình để lộ sơ hở, Lương Bình cố nhìn lửa giận trong lòng.
"Bách Hợp, một ngày vợ chồng trăm năm ân..."
"Anh câm ngay hoặc để cô ta lại rồi cút khỏi đây, hoặc cả hai người cùng cút." Bách Hợp không chịu nổi vẻ mặt Lương Bình coi chuyện xấu hổ kia như thiên kinh địa nghĩa, phiền chán nhìn lão ta lại cảm thấy ánh mắt bất bình chiếu vào người mình, quay đầu lại vừa nhìn thấy trong mắt Lương Tình chưa kịp thu hồi vẻ tức giận, hiển nhiên Lương Tình rất bất mãn khi thấy mình cắt đứt lời của Lương Bình.
Hiện tại cô sẽ không so đo với Lương Tình, bởi cô muốn Lương Tình vô cùng thống khổ cả đời.
Làm bọ như không thấy được Lương Tình oán hận, mặt mũi vẻ không kiên nhẫn ra hiệu cho Lương Bình chuyển đồ vật của Lương Tình lên trên phòng, Bách Hợp không thèm nhìn Lương Tình trực tiếp nói với Lương Bình.
"Được rồi, anh đã đưa người đến rồi, anh biến nhanh lên."
Lương Bình nghĩ đến chiếc xe ngoài kia, do dự hồi lâu lúc thấy vẻ mặt phiền chán của Bách Hợp thì trong lòng Lương Bình tức giận lên, khuân mặt cứng lại lạnh giọng nói: "Vậy cô chăm sóc con gái cho tốt, tôi đi trước." hắn nói xong, cũng không dám hạ mình vay tiền Bách Hợp nữa, lạnh lùng bước ra cửa.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài đã hết, Bách Hợp nhếch miệng cũng không thèm liếc Lương Tình ở trong phòng khách lấy một cái, ngáp một cái đi thẳng lên lầu.
Để Lương Tình một mình ở lại phòng khách lạnh như băng, Bách Hợp tắt đèn đi lại không sắp xếp phòng cho ả cũng không có ý chuẩn bị đồ ăn sáng, Lương Tình đột nhiên sinh ra cảm giác ăn nhờ ở đậu, không chịu được nước mắt lặng lẽ chảy ra.
"Ba ba, ba ở đâu, ba ba Tình Tình nhớ ba ba ba..."
Tiếng khóc nỉ non của cô bé vang khắp phòng, Bách Hợp đứng ở trên lầu nhìn xuống, trong bóng tối cô mơ hồ nhìn thấy Lương Tình ngồi xổm xuống hành lý của ả mà khóc, lạnh lùng ngoéo cái miệng: "Khóc đi, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, kế tiếp cô cần phải làm là cho Lương Tình khóc không ra nước mắt.
Ngủ đến lúc trời sáng hẳn, lúc này Lương Tình mở to đôi mắt sưng húp vất vả lắm mới nhìn thấy Bách Hợp xuống lầu, ả mới ngẩng đầu lên nhìn Bách Hợp có chút bất mãn nói: "Đã trễ thế này mẹ mới dậy, mẹ không lên lớp à?"
Ả định đợi Bách Hợp đi làm thì mình tìm chỗ nào ngủ một giấc, tối qua một đêm cuồng dã, ả không có ngủ qua, tới chỗ này Bách Hợp lại không thèm an ủi mình để mình ngồi ghế salon cả buổi, ai ngời sau khi Lương Tình nói xong thì Bách Hợp lạnh lùng nhìn ả một cái."Nhờ phúc của cô với cha cô không biết xấu hổ đấy, hiện tại tôi phải nghỉ việc, hai người vui không?"
← Ch. 0005 | Ch. 0007 → |