Xa nhau trở về vị trí cũ
← Ch.88 | Ch.90 → |
" Không, Thanh nhi, vật nhỏ, ngươi mau cắn Vô Ảnh một cái giống Tư Đồ Huyền trước kia đi, hắn sẽ tốt, có phải không? Thanh nhi, có phải không? các ngươi nhất định sẽ có biện pháp có phải không?" Bắc Dao Quang khóc lóc, vẻ mặt có chút cuồng loạn cần lấy Tóc Đen đặt lên người Phong Vô Ảnh nhưng Tóc Đen không dám há miệng.
" Phu nhân, không còn kịp rồi, Phong đại phu độc đã công tâm, Tóc Đen nếu cắn hắn thì chỉ làm hắn chết nhanh hơn, nếu có gì cần nói thì tận dụng thời gian đi, chậm nữa thì e rằng một lời trăn trối cũng không kịp" Thanh nhi vận dụng pháp lực rót vào cơ thể Phong Vô Ảnh, cố bảo trụ cho hắn một hơi thở, để hắn có thể mở mắt ra.
Thanh nhi trong lòng cũng đã có tính toán, sau khi Phong Vô Ảnh xảy ra chuyện, hắn cũng không muốn sống thêm nữa, cuối cùng nhìn thoáng qua Ngọc Linh Lung một cái, hắn biết nàng thật tâm với hắn nhưng hắn hiểu được thì đã quá muộn, đã không còn kịp nữa rồi, đã gây ra họa lớn rồi.
Một cái liếc mắt kia xem như là cáo biệt, là tuyệt vọng, làm cho tâm của Ngọc Linh Lung cũng căng thẳng, đau đến tâm tê phế liệt, làm cho nàng dường như không thể thở được, không ngừng dùng ánh mắt nói hắn ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ, nhưng Thanh nhi lại né tránh ánh mắt của nàng.
Trần Ngọc Bạch tức thì bị tin tức này làm cho ngây ngốc, nhất định không tin đó là sự thật, buông kiếm trong tay, ngồi xuống bên cạnh người bằng hữu từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tâm vừa đau vừa giận, lại cố gắng kiềm chế, hắn chưa từng hận như vậy, hắn hận Bắc Dao Quang, hận Như Mặc, bọn họ đến làm cho Vô Ảnh đau khổ như vậy, đến giờ ngay cả mạng cũng phải mất, hắn không thể tha thứ. Nếu Vô Ảnh chết, hắn sẽ không có cách nào để tha thứ cho bọn họ.
"Vô Ảnh, không, Vô Ảnh, ngươi đừng chết, ngươi ngàn vạn lần không được chết, ngươi có nhìn thấy ta không? Vô Ảnh, ngươi nói chuyện với ta đi". Bắc Dao Quang một tay ôm Bảo Bảo, một tay nắm chặt tay của Phong Vô Ảnh, khóc lóc kích động, sợ hãi, đau khổ "Vô Ảnh, van cầu ngươi, ta không thể không có ngươi, ta không thể mất đi ngươi"
Đôi môi của Phong Vô Ảnh đã đen thẫm lại, ánh mắt rốt cuộc cũng có chút sinh khí nhìn khuôn mặt thấm đẫm nước mắt của Bắc Dao Quang, nhẹ nhàng nâng bàn tay lên, nhưng chỉ có ngón tay là nhúc nhích được, Bắc Dao Quang lập tức nắm chặt tay hắn đưa đến trước mặt, nước mắt ướt đẫm bàn tay của cả hai "Vô Ảnh, ngươi muốn nói cái gì? Ta nghe đây"
" Đừng, đừng khóc!" Phong Vô Ảnh run rẩy nói, nước mắt của hắn cũng tràn ra, hắn cuối cùng không thể làm bạn cùng nàng cả đời này, trong môt khắc này, hắn không muốn rời khỏi nàng, trong lòng hắn có rất nhiều hoài niệm, đến chết, hắn cũng không thể gạt được bản thân mình, cho tới giờ hắn vẫn không thể buông nàng ra được "Bắc Dao bảo trọng"
" Không-, Vô Ảnh, không cần như vậy, ta không cần bảo trọng, ta muốn ngươi cùng ta, cùng Bảo Bảo, còn có Mặc Mặc chưa trở về nữa, ngươi không nhớ hắn sao? Van cầu ngươi, đừng rời xa ta. Không cần, ta không chịu nổi, ngươi luôn ôn nhu, luôn rất tốt với ta, ngươi sao lại tàn nhẫn rời bỏ ta chứ. Vô Ảnh" Bắc Dao Quang gắt gao nắm chặt tay Phong Vô Ảnh, khóc không thành tiếng. Bảo Bảo lúc này cũng khóc theo.
" Bắc Dao, ta, thích ngươi! Vẫn luôn thích ngươi!" Phong Vô Ảnh lệ cũng tràn mi "không thể tiếp tục cùng ngươi, đừng giận ta cũng đừng tự trách mình"
" Không, ngươi nếu dám đi, ta vĩnh viễn đều hận ngươi! Vô Ảnh, ngươi nghe được sao? Bảo Bảo cũng đang khóc, ngươi nghe không? đừng đối với ta như vậy, Như Mặc, ngươi mau trở về a, mau giúp ta cứu Vô Ảnh, Như Mặc" Bắc Dao Quang ngẩng mặt lên trời, thê lương tuyệt vọng kêu to.
Trong không trung đột nhiên vang lên tiếng sấm, một thân ảnh xanh thẫm dường như là từ trên trời rơi xuống.
" Dao Quang-" Như Mặc nhìn thấy Bắc Dao Quang đang khóc nức nở, còn Thanh nhi thì đang đỡ Phong Vô Ảnh đang hấp hối, bất chấp việc phải an ủi Bắc Dao Quang đang thương tâm muốn chết, lập tức chỉ tay vào Phong Vô Ảnh "mở"
Nhất thời, một đạo kim quang chiếu rọi vào người Phong Vô Ảnh, Bắc Dao Quang ngừng khóc, chờ mong kỳ tích xuất hiện, hi vọng Như Mặc sẽ cứu sống Vô Ảnh, những người khác thì kinh ngạc ngây ngốc.
Như Mặc đỡ lấy Phong Vô Ảnh thay Thanh nhi, nhẹ nhàng mà thương cảm nói "Vô Ảnh, thực xin lỗi, ta về trễ"
Phong Vô Ảnh đang được tầng kim quang bao phủ, mỉm cười, nụ cười trong sáng và chứng tỏ không hối hận, tuyệt nhiên xuất trần, giống như đã hài lòng với hết thảy "Như Mặc, cảm ơn ngươi, kim đan này uổng phí rồi, đây là sứ mệnh của ta, ta nên trở về nơi vốn thuộc về ta"
" Vô Ảnh ngươi-" Như Mặc nghe vậy nhìn về phía ngạch gian của hắn, cái này phàm nhân không thấy nhưng đối với Như Mặc, Thanh nhi...thì thấy rất rõ, ngạch gian kia sáng rỡ, biến ảo lấp lánh, phàm nhân không có khả năng nhìn thấy nguyên thần, mà cũng chỉ có tinh quân tạ thế mới có bản mạng như vậy, lúc này đây biểu hiện là hắn đã chấm dứt sứ mệnh, hắn nên trở về vị trí cũ, bất luận là ai cũng không thể thay đổi được kết quả, nhân gian từ giờ đã không còn ngươi tên gọi Phong Vô Ảnh.
" Ta nhớ rõ hết thảy, nhớ rõ nguyên nhân ban đầu khi xuống trần, Như Mặc, hãy chiếu cố nàng thật tốt" Phong Vô Ảnh cười khổ, sau đó tầm mắt nhìn về phía Bắc Dao Quang đang không ngừng rơi lệ "Dao Quang, đừng khóc, gọi ta một tiếng ngũ ca đi"
" Ngũ Ca!" Bắc Dao Quang tuy rằng không hiểu vì sao Phong Vô Ảnh muốn mình gọi hắn là ngũ ca nhưng cũng nhận rõ hắn đang hồi quan phản chiếu, Như Mặc và bọn họ nói đúng, nàng không giữ được hắn lại.
" Dao Quang đừng khóc, sau này ngũ ca không có ở đây để chiếu cố ngươi, nhưng ngươi yên tâm, ngũ ca ở trên trời sẽ luôn dõi theo ngươi, tiếp tục bảo hộ cho Dao Quang của ta, còn có Bảo Bảo và Mặc Mặc, khi nào nhớ ta thì hãy ngẩng đầu lên nhìn bầu trời"
Phong Vô Ảnh tuy rằng không muốn cứ như vậy mà từ biệt nàng, mất đi trí nhớ của tinh quân, hắn thật lòng yêu Bắc Dao Quang nhưng bây giờ hắn sắp trở về vị trí cũ, cũng đã nhớ rõ mọi việc, trong lòng hắn càng không bỏ được Bắc Dao Quang, cho dù bao nhiêu năm thì hắn vẫn hi vọng thất muội mà bọn họ yêu thương nhất sẽ được hạnh phúc, hiện giờ nàng đã tìm được hạnh phúc rồi, hắn cũng nên đi.
" Vô Ảnh! Không! Không cần! Không cần chết, ô...đừng chết" Bắc Dao Quang ngoài trừ những lời này cũng không biết nói gì để giữ hắn lại.
"Ngọc Bạch, hãy chiếu cố Dao Quang, nàng rất quan trọng với chúng ta, nhớ kỹ, đáp ứng ta, đừng hận" Phong Vô Ảnh run rẩy nắm hặt ta Trần Ngọc Bạch, muốn gọi hắn một tiếng tam ca nhưng lại không thể, còn chưa đến lúc, bọn họ rồi cũng sẽ gặp lại nhau trên trời, bây giờ hắn phải rời đi, chỉ hi vọng Ngọc Bạch không vì cái chết của hắn mà giận chó mắng mèo, trút giận lên Bắc Dao Quang.
" Vô Ảnh, ngươi không thể chết được, nếu ngươi dám chết, ta sẽ lập tức đuổi bọn họ ra khỏi Hiệp Khách thành, ta nói được làm được" Trần Ngọc Bạch dù không khóc nhưng sự đau đớn hằn sâu trong mắt.
" Ngọc Bạch, thực xin lỗi, sau này chỉ còn lại cô đơn một mình ngươi, nhưng hãy tin tưởng ta, không lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại, hãy chiếu cố tốt cho chính mình" Phong Vô Ảnh nói xong câu này thì cũng đã đến lúc, trước khi nhắm mắt lại, hắn còn nói "Như Mặc hãy chiếu cố tốt cho nàng"
Nguyên thần bay thẳng lên bầu trời, Như Mặc cùng Ngọc Linh Lung ngẩng đầu nhìn thấy hắn đã trở về vị trí cũ, cùng lúc đó Bắc Dao Quang thảm thiết kêu to" Vô.. Ảnh.. không"
Nhưng Phong Vô Ảnh đã không thể nói chuyện với nàng nữa, ánh mắt ôn nhu kia đã vĩnh viễn khép lại, bàn tay cũng rủ xuống, tận mắt chính kiến người mình coi trọng chết đi, tâm của Bắc Dao Quang như bị ai đâm cho một cái, đau đớn vô cùng, cái cảm giác này làm cho Bắc Dao Quang cảm thấy mình cũng chết đi "không, Vô Ảnh, vì cái gì?"
" Dao Quang!" Thấy nàng đau lòng vì Phong Vô Ảnh chết đi như vậy, tâm của Như Mặc cũng khó chịu, đau lòng lại ghen tỵ, dùng sức ôm chặt nàng vào lòng, muốn nói cho nàng biết Phong Vô Ảnh chỉ là trở về vị trí cũ của hắn, nhưng mà lại không thể, có một số việc nếu nói ra quá sớm sẽ không tốt. Hơn nữa hắn cũng vừa mới biết Bắc Dao Quang chính là tinh quân thứ bảy Dao Quang Tinh Quân, nếu không có Phong Vô Ảnh lúc nãy muốn nàng gọi hắn là ngũ ca thì hắn cũng đã nghĩ không ra, như thế cũng khó trách tại sao các vị tinh quân chuyển thế đều tập trung quanh Bắc Dao Quang, bọn họ vốn dĩ là một thể, bây giờ Phong Vô Ảnh đã trở về vị trí cũ, tiếp theo sẽ là ai?
Mặc kệ kế tiếp là tinh quân nào phải trở về, miễn là bọn họ đừng đánh chủ ý đến Dao Quang, nếu không hắn dù quậy lên tới tận trời cũng muốn cướp Dao Quang trở về, Như Mặc gắt gao ôm chặt nàng, làm cho tiếng khóc của nàng đều nhập vào lồng ngực hắn, ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt hừng hực quyết tâm.
Thái Bạch Tinh Quân nhìn xuyên qua kính chiếu thiên thấy ánh mắt tràn đầy quyết tâm của Như Mặc, biết hắn không thể nhìn tới, vẫn xua tay nói "Xà quân, ngươi yên tâm, nha đầu Dao Quangkia là chúng ta tặng cho ngươi, tuyệt đối sẽ không lấy về, ngươi có tặng không cho chúng ta, chúng ta cũng không lấy a"
" Như Mặc, ta hảo khổ sở! Như Mặc!" Bắc Dao Quang không ngừng khóc, oán hận đánh lên người Như Mặc "vì sao ngươi không về sớm một chút?"
"là ta sai, là ta về trễ" Như Mặc hôn lên môi nàng, nếu không phải không đúng lúc, hắn rất muốn hôn hết nước mắt của nàng, nhìn người mình yêu mến vì nam nhân khác mà khóc đến đau lòng như vậy, trong lòng Như Mặc cũng thấy khó chịu, nhưng cũng biết Bắc Dao Quang thương tâm là vì toàn bộ tình cảm nàng dành cho mình, mà Phong Vô Ảnh cũng dành toàn bộ tâm của hắn cho nàng, cho nên đối với hắn, nàng cảm thấy áy náy, có lỗi, cho nên tất cả đau đớn của nàng cũng vì cái chết của hắn.
"Trong vòng một giờ, toàn bộ các ngươi phải rời khỏi Hiệp Khách thành cho ta, nếu không đi đừng trách ta không khách khí" trong lúc Bắc Dao Quang còn khóc lóc thì thanh âm lạnh băng của Trần Ngọc Bạch đã vang lên, các thị vệ của hắn cũng nhất loạt rút kiếm chỉa về phía đám người Như Mặc.
" Ngọc Bạch......" Bắc Dao Quang nhìn hắn ôm lấy thân hình Phong Vô Ảnh rời đi, vội vàng kêu
"Đừng gọi ta nữa, lập tức rời đi cho ta, ta không muốn nhìn thấy các ngươi" Trần Ngọc Bạch không quay đầu lại, chỉ dùng thanh âm lạnh lùng hơn đáp lại, nhóm thị vệ cũng theo hắn đi ra khỏi Bắc Dao phủ.
" Như Mặc!"
Vô Ảnh đã chết, Trần Ngọc Bạch cũng hận bọn hắn, Hiệp Khách thành đã không còn là nơi bọn họ có thể sống yên ổn, Bắc Dao Quang trong lòng càng thêm thống khổ, nhìn Như Mặc, nước mắt lại rơi ra như không bao giờ ngừng.
" Dao Quang, chúng ta trở về nhà đi, được không?" không còn người ngoài, Như Mặc cũng không thể chịu đựng thêm nước mắt của nàng nữa "Vô Ảnh là tinh quân chuyển thế, lúc này là hắn trở về vị trí cũ trên trời, nếu ngươi thực sự muốn thấy hắn, buổi tối hãy nhìn lên trời, tìm vị thứ năm trong Bắc Đẩu Tinh Quân thì đó chính là Vô Ảnh"
← Ch. 88 | Ch. 90 → |