Vay nóng Homecredit

Truyện:Xà Quân Như Mặc - Chương 39

Xà Quân Như Mặc
Trọn bộ 99 chương
Chương 39
Thúy xà đồng tử
0.00
(0 votes)


Chương (1-99)

Siêu sale Shopee


Thời điểm gió thổi làm cho những cánh hoa đào bay xuống mặ Bắc Dao Quang thì nàng cũng tỉnh lại, mở to mắt, phát hiện trời đã sáng, mà Như Mặc lại không thấy đâu, trên giường hoa chỉ có một mình nàng, lục thúy xà vẫn ngoan ngõan bám trên cánh tay nàng, đang dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn nàng như muốn thỉnh an sáng sớm.

"Xin chà, tiểu tử kia, ta cư nhiên ngủ say như vậy? ngủ một mạch tơi bây giờ, Như Mặc đâu?", đêm qua đột nhiên không vui, sáng sớm lại không thấy tăm hơi nếu nàng vì chuyện nhỏ mà không vui thì làm sao còn có thể thâu tâm của Như Mặc? Biết rõ hắn là một người đơn giản, cái gì cũng không hiểu, vậy mà nàng còn dùng cách đối với người bình thường với hắn, như thế sao được.

Ta ở trong này, ngươi tỉnh? Ngủ ngon không?" Như Mặc im lặng đứng dưới một gốc đào gần nàng nhất, ánh mắt có chút quan tâm nhìn nàng, trên mặt nàng đã không còn sự giận dỗi hay mất hứng, Như Mặc nghĩ nàng đã quên chuyện giận hờn hôm qua, trong lòng cũng thả lỏng hơn.

"ngon lắm, Như Mặc, hôm qua ta thật có lỗi, không nên giận dỗi đối với ngươi, ngươi không giận ta chứ?", Bắc Dao Quang, đứng dậy, rời khỏi giường hoa, đi về phía hắn, nói.

" Sẽ không!" Như Mặc lắc đầu, hắn sao có thể giận nàng được? Hắn còn đang nghĩ đã làm gì khiến nàng tức giận, đối xử với nữ nhân, nhất là nữ nhân nhân lọai, hắn chưa từng có kinh nghiệm, bất quá xem ra lúc này nàng thực sự không còn giận nữa, vậy là tốt rồi. Hắn không cần phiền não nữa rồi.

"Nơi này có nước không? ta muốn đi rửa mặt, sau đó có phải chúng ta sẽ rời khỏi đây? đúng rồi, chúng ta thực sự muốn đi Sung Châu sao?". Bắc Dao Quang sờ sờ mặt, lại sờ đến tóc tai có chút rối lọan, cảm thấy không được tự nhiên, so với Như Mặc tuấn mỹ chỉnh tề, thì bộ dáng nàng lúc này thực lôi thôi.

"Đi về phía trước, đến cây đào thứ mười ba thì quẹo phải, lại đi đến cây đào thứ năm thì sẽ thấy một hồ nước nhỏ, ngươi có thể rửa mặt chải đầu". Như Mặc chỉ phương hướng, mỉm cười nói tiếp" rửa mặt chải đầu xong chúng ta sẽ đi ra ngòai, về phần đi nơi nào thì tùy ngươi, ngươi muốn đi đâu, ta đưa ngươi đi đó"

" A! Thật sự, thật tốt quá, ngươi chờ ta một chút! Cam đoan rất nhanh!" Bắc Dao Quang hưng phấn vỗ tay, lập túc đi theo hướng Như Mặc chỉ quả thật thấy một hồ nước nhỏ, Bắc Dao Quang một lần nữa thấy năng lực hình dung của Như Mặc hình như có vấn đề, cái hồ này phải là cỡ trung chứ làm sao mà nhỏ đuợc? Nàng nhìn bốn phía, đều là rừng đào xanh mướt, nơi này cách chỗ nàng ngủ cũng không xa nhưng sao hôm qua nàng không phát hiện có một hồ nước lớn như vậy?

Sau khi xem xét xong, Bắc Dao Quang vốc một ngụm nước đưa lên miệng, phát hiện rất tươi mát thơm ngọt, liền cúi đầu rửa mặt, rồi chải sơ mái tóc, còn đối với xiêm y trên người thì nơi này là thâm sơn cùng cốc cũng không có gì để soi, hơn nữa bộ dáng chật vật của nàng, Như Mặc đều đã thấy qua, hiện giờ như vậy cũng không tính là gì.

" Tiểu tử kia, ngươi muốn uống nước hay không?", Bắc Dao Quang bắt lục thúy xà trên cổ tay xuống, đang tính cho nó uống nước thì lại rụt tay về" quên đi, bụng của ngươi đến giờ vẫn còn phình to như vậy, nếu thả ngươi vào nước, ngươi bị chết đuối thì sao? tốt hơn là đừng uống, dù sao hôm qua ngươi ăn cánh hoa nhiều như vậy thì cũng tòan là nước"

Nói xong liền đưa nó về bên cổ tay, lục thúy xà còn đang vui sướng điên cuồng nghe nàng nói xong thì thất vọng không thôi, cái đầu nhỏ cúi xuống, bộ dáng cực kỳ đáng thương. Đây là thành hồ a, so với cánh hoa hôm qua nó ăn còn tốt hơn, có thể hỗ trợ tu vi cho nó, chủ nhân nàng thế nhưng lại nhẫn tâm không cho nó uống.

"Tiểu tử kia, ta là muốn tốt cho ngươi, nếu ngươi thực sự thích, chờ ta với Như Mặc ngao sơn ngọan thủy đủ sẽ nói hắn đưa chúng ta về lại đây, lúc đó cho ngươi tha hồ ăn, tha hồ uống. Chúng ta đi thôi". Bắc Dao Quang đâu biết đến nỗi ấm ức của lục thúy xà, nói xong liền đứng dậy quay trở về chổ cũ, Như Mặc vẫn đứng dưới cây đào chờ nàng.

" Như Mặc, chúng ta đi thôi!" Bắc Dao Quang thuần thục nắm lấy cánh tay hắn" chúng ta vẫn như cách hôm qua mà rời khỏi đây sao?"

" Không, chúng ta theo bên kia đi ra ngoài!" Như Mặc cũng tùy ý nàng kéo 'bên ngòai núi có một con thuyền nhỏ, chúng ta dùng nó để ra ngòai, ra tới bên ngòai sẽ tìm mua cho ngươi một nha hòan mới"

Dù sao nha đầu Trân Châu kia cũng không thể dùng được nữa.

Bắc Dao Quang lập tức hiểu được hắn đang nói đến bộ dáng của nàng, vội vàng gật đầu" thực ra ở quê hương của ta, nữ tử đều buộc tóc như vậy, chỉ là ở nơi này, so với bộ trang phục này thì có ve kỳ quái"

Như Mặc nghe xong lời của nàng lập tức nhớ tới trang phục của nàng khi hắn lần đầu gặp nàng, không khỏi nhíu mày. Nàng rốt cuộc là đến từ đâu, hắn sống lâu như vậy cũng chưa từng biết đến nơi nào có nữ nhân lại ăn mặc như vậy? dù là thanh lâu chốn nhân gian thì ít ra còn mặc áo lụa mỏng" quê hương của ngươi ở đâu?"

" Trong tương lai!" Bắc Dao Quang nhẹ nhàng mà cúi đầu, " Ta biết ngươi nhất định sẽ không tin tưởng, cho là ta dối gạt ngươi, nhưng ta nói thực, ngươi phải tin tưởng ta"

" Ta tin ngươi!" Mặc dù có điểm làm người ta khó có thể tin, bất quá Như Mặc lại tin tưởng nàng, khó trách hắn tính không ra kiếp nầy lẫn kiếp trước của nàng, thì ra là nàng chuyển thế đến tương lại, đó cũng là thế giới mà hắn không biết trược được.

" Như Mặc, ngươi thật sự tin tưởng ta sao?" Bắc Dao Quang quay đầu nhìn về phía hắn, mang theo xác định ý tứ hàm xúc.

" Ta tin!" Như Mặc cũng không lảng tránh ánh mắt của nàng" đây là nguyên nhân ngươi nói ngươi không thể quay về, đúng không?"

Bắc Dao Quang không nghĩ tới hắn còn nhớ rõ nhữn gì nàng nói, nghe vậy vừa hổ thẹn vừa cảm động" ân, ta tám chín phần là không trở về được. Cho nên ở đây ta thực sự chỉ có một mình ngươi, ngươi nhất định phải tin ta, không thể vứt bỏ ta"

" Ta sẽ không!" Vì làm cho nàng an tâm, Như Mặc thậm chí chủ động vỗ vỗ tay nàng để trấn an, Bắc Dao Quang lập tức nắm lấy tay hắn, hai người cứ im lặng nắm tay nhau đứng dưới cây đào nở hoa rực rỡ, đọan ký ức này mấy chục năm sau Bắc Dao Quang vẫn còn nhớ rất rõ, bởi vì đó chính lúc bọn họ bắt đầu tín nhiệm lẫn nhau. Nhưng đó là chuyện sau này, còn bây giờ Bắc Dao Quang đang mong sao con đường này cứ đi hòai không tới đích, đáng tiếc rừng đào dù rộng lớn thế nào cũng sẽ có điểm cuối cùng.

Lúc hai người ngồi trên chiếc xuồng nhỏ xuôi dòng, Bắc Dao Quang không chỉ một lần ngóai đầu nhìn lại rừng đào xinh đẹp kia.

Sau khi rời thuyền lên bờ, hai người đi thêm hai ngày nữa mới ra khỏi ngọn núi, đến một vùng đất bằng phẳng, trải qua hai ngày này, hai người càng lúc càng hòa hợp, tiếng cười đùa nói chuyện cũng nhiều hơn. Nếu nói có gì đó không tốt thì đó chính là Bắc Dao Quang phát hiện sức khỏe của nàng càng lúc càng không ổn, thường xuyên thấy mệt mỏi, hơn nữa lại luôn thấy buồn ngủ, trời chưa tối đã muốn ngủ, mà còn ngủ một mạch đến sáng hôm sau mới tỉnh lại. Đó cũng là lý do bọn họ phải mất hai ngày mới có thể rời khỏi ngọn núi.

Giống như bây giờ, trời còn chưa tối, Bắc Dao Quang đã cảm thấy buồn ngủ, lục thúy xà hai ngày qua cũng đã chứng kiến năng lực ngủ của chủ nhân, Như Mặc vừa thấy nàng ngáp cũng có kinh nghiệm hỏi" lại muốn ngủ?"

"thực xấu hổ, Như Mặc, ta lại mệt nhọc". Bắc Dao Quang muốn cổ vũ tinh thần của mình nhưng hai mắt vẫn không ngừng sụp xuống, không chịu nghe lời của nàng, đầu óc cũng trở nên mơ hồ, tiếp theo là dựa cả người vào lồng ngực của Như Mặc rồi ngủ thiếp đi.

Từ lúc ở u cốc rồi đi, mỗi khi chiều xuống nàng đều như thế, hôm nay đã là ngày thứ ba, thừa lúc nàng đang ngủ, Như Mặc đã kiểm tra qua thân thể nàng thì thấy đều rất ổn, không hề có bịnh tật gì, chỉ là mệt mỏi quá độ mà thôi. Có lẽ là do hoa đào và nước thánh trong rừng đào mà cơ thể phàm nhân không lập tức tiếp nhận được mới làm cho nàng ngủ mê mệt như vậy, Như Mặc theo thói quen ôm lấy nàng, nhìn chung quah, tìm nơi thích hợp để qua đêm. Nếu ngày mai vẫn còn xảy ra tình trạng này thì quyết định sẽ dùng năng lực của mình để giúp nàng vận hành tiên khí trong cơ thể.

" Xà quân đại nhân, chủ nhân nàng không có việc gì chứ?". Lục thúy xà xác định Bắc Dao Quang đã ngủ liền hóa thành một đạo lục quang rơi xuống mặt đất, biến thành một tiểu đồng lục y chừng năm, sáu tuổi. Hoa đào yêu đã giúp cho nó hai trăm năm tu vi nên hóa thân thành người sớm hơn dự định, khỏi phải nói là lục thúy xà cao hứng đến mức nào. Tuy rằng mỗi lần biến ảo cũng không duy trì được lâi, nhưng nó tin rằng chỉ cần chăm chỉ tu hành, sau này biến thành hình người cũng không phải là vấn đề lớn. Đáng tiếc chủ nhân của nó từ lúc rời khỏi sơn cốc luôn buồn ngủ, cho nên cũng không tận mắt nhìn thấy nó biến thành hình người, nếu không chắc nàng sẽ sợ đến mức mắt cũng rớt ra ngòai.

Tuy là nghĩ thế nhưng hắn cũng biết chuyện hóa thân này, dù thế nào cũng không để cho Bắc Dao Quang biết, nếu không thì sẽ là đại họa.

" Vô phương, có lẽ do cơ thể phàm nhân khôngthể lập tức tiếp nhận nhiều linh khí như vậy, cho nên nàng mới như thế. bây giờ cần tìm một nơi thích hợp để nghỉ qua đêm trước đã, ngày mai chúng ta sẽ đi vào chỗ có nhân lọai ở, ngươi hiện giờ đã có thể hóa thân nhưng phải nhớ không được biến hình trước mặt chủ nhân ngươi", Như Mặc thản nhiên nói.

Thúy xà đồng tử lập tức quỳ xuống dập đầu nói, " Đa tạ Xà quân đại nhân, nếu không có đại nhân chu toàn, Tóc Đen sẽ không có được tu vi hai trăm năm này!"

" Ngươi đứng lên đi, ngươi không cần cám tạ ta, phải tạ ơn thì nên tạ ơn chủ nhân của ngươi, nếu không có nàng thích ngươi, ngươi sớm không giữ được mạng, càng không nói tới thêm hai trăm năm đạo hạnh. Sau này ngươi phải trung thành hầu hạ nàng, khi nàng qua đời thì lúc đó ngươi sẽ được tự do, hiểu chưa? Nếu ngươi có hành vi bằng mặt không bằng lòng thì đừng trách bản quân vô tình"

"Dạ, Xà quân đại nhân. Bắc Dao chủ nhân thiện tâm, đã thực tình yêu thích Tóc Đen, Tóc Đen cũng không phải là kẻ vong ơn phụ nghĩa, tấm lòng trong sáng như gương, Tóc Đen có ở đây một ngày thì nhất định sẽ không để chủ nhân bị bất kỳ ai khi dễ, sẽ bảo hộ chủ nhân chu tòan, thỉnh Xà quân đại nhân yên tâm". Thúy xà đồng tử nghiêm trang hứa hẹn.

"ngươi biết được thì tốt, đứng lên đi" Như Mặc thản nhiên nói" về sau lời của ta nguơi có thể không nghe, chỉ cần nghe lời Tóc Đen là được"

" Tóc Đen hiểu được!" Thúy xà đồng tử đứng lên, đôi mắt xanh biếc nhìn kỹ bốn phía rồi cung kính nói" Xà quân đại nhân, phía trước chừng năm mươi dặm có một khe núi lại có con suối ở bên, đêm nay chúng ta có thể tạm dừng chân ở đó, sáng mai chỉ cần đi dọc theo con suối mấy dặm là đến được nơi có người ở"

Xà lọai thiên tính thích nước, nê khi nghe thúy xà đồng tử nói xong, Như Mặc gật đầu, ôm chặt thân hình Dao Quang nói" chúng ta đến đó đi"

Chớp mắt hai bóng người liền biến mất, rồi lại xuất hiện ở cách đó năm mươi dặm.

Thu xếp cho Bắc Dao Quang xong thì Như Mặc đột nhiên nghe tiếng gọi của Thanh nhi, đóan rằng Thanh nhi cầu kiến là để xin tội giùm cho Trân Châu, vốn định không gặp nhưng rồi lại nghĩ cũng nên có sự trừng phạt đối với Trân Châu cho nên nghĩ nghĩ một chút mới nói với thúy xà đồng tử" bảo hộ tốt cho chủ nhân ngươi, ta ra ngòai có việc, chừng một khắc sẽ quay về"

" Xà quân đại nhân yên tâm, Tóc Đen nhất định một tấc cũng không rời chủ nhân!" Thúy xà đồng tử kiên định nói.

Đằng vân giá vũ, nháy mắt Như Mặc đã có mặt cách đó vài trăm dặm, đã thấy hai bóng người một trắn, một xanh quỳ trên mặt đất.

" Thanh nhi, Trân Châu khấu kiến chủ nhân!"

" Trân Châu, ngươi lá gan không nhỏ, gây ra tội lớn như vậy còn có can đảm đến gặp ta?", Như Mặc chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn chăm chăm Trân Châu đang quỳ trên mặt đất.

Trân Châu thân mình hơi hơi run rẩy, " Chủ nhân, Trân Châu biết sai rồi! Cầu chủ nhân thứ tội!"

" Chủ nhân, là Thanh nhi giám không nghiêm, mới để cho Trân Châu phạm sai lầm lớn như vậy, cầu xin chủ nhân cho chúng ta một cơ hội lấy công chuộc tội, trợ giúp cho chủ nhân", Thanh nhi cũng lên tiếng cầu xin.

" Không cần, nể tình các ngươi theo ta nhiều năm, Trân Châu một mình vi phạm mệnh lệnh của ta, dám gia hại Bắc Dao Quang, chuyện này không liên can tới ngươi, từ nay về sau các ngươi không cần là nô bộc của ta nữa, Thanh nhi, ngươi mang nàng đi đi". Vốn muốn hai người chiếu cố cho Bắc Dao Quang nhưng hiện ta xem ra bọn họ làm không xong, sự tình liên quan đến việc báo ân và con đường thành tiên của hắn, cho nên sau này cũng không thể quản thúc được Thanh nhi và Trân Châu thì chi bằng lúc này cắt đứt quan hệ với bọn họ, để cho bọn họ rời đi, là tốt hay xấu thì đành phải chờ xem tạo hóa của bọn họ thôi.

" Chủ nhân, không cần a! Van cầu ngươi, chủ nhân, Trân Châu biết sai lầm rồi, chủ nhân ngươi muốn trùng phạt Trân Châu thế nào, Trân Châu cũng chấp nhận chỉ mong người đừng đuổi ta đi". Trân Châu vừa nghe Như Mặc nói xong, khuôn mặt kinh hãi, ra sức cầu xin, không phải nàng không nghĩ tới Như Mặc sẽ trừng phạt nàng thế nào, nhưng nghĩ cùng lắm chỉ là nổi đau lột da tám lần chứ không hề ngờ rằng Như Mặc sẽ đuổi nàng đi.

Thanh nhi cũng chấn động, hắn cũng muốn cầu xin giúp Trân Châu nhưng không ngờ Như Mặc cũng đuổi hắn đi" chủ nhâ, Trân Châu gia hại tiểu thư, chết cũng chưa hết tội nhưng xin chủ nhân nể tình nhiều năm qua chúng ta vẫn trung thành đi theo người mà cho chúng ta thêm một cơ hội, đừng đuổi chúng ta đi, chủ nhân có thể phong ấn đạo hạnh của cả hai chúng ta, làm cho chúng ta không khác gì phàm nhân, chỉ mong được tiếp tục đi theo người, xin chủ nhân khai ân"

" Chủ nhân, cầu ngài, Trân Châu thật sự biết sai rồi! Trân Châu cũng không dám ... nữa! Chủ nhân ngài nếu thật sự đuổi ta đi, Trân Châu hôm nay tình nguyện tự hủy trước mặt chủ nhân cũng không muốn rời khỏi người", Trân Châu lết đến, ôm lấy chân Như Mặc, ra sức cầu xin, cả mắt đều là nước mắt.

Thân hình Như Mặc không động nhưng đã thấy rời khỏi cái ôm của Trân Châu, giọng nói lạnh lùng, không có chút mềm lòng "các ngươi theo ta thời gian không ngắn, lời ta nói ra đã khi nào thay đổi chưa? chớ có nhiều lời, hãy nhanh chóng rời đi. từ lúc ngươi phạm sai lẩm đã biết trước ta sẽ xử phạt, Thanh nhi là vì ngươi mà phải chịu liên lụy, các ngươi đạo hạnh đã được ngàn năm, nếu chịu trở về núi tu luyện thì mấy ngàn năm sau có thể trở thành tán tiên, ta cũng không cần các ngươi nựa"

Thanh nhi nhìn thấy biểu tình của Như Mặc, biết hắn tâm ý đã quyết, hắn cũng không thể ngờ Trân Châu lại hồ đồ đến mức gọi đàn rắn tới để làm hại Bắc Dao Quang, nàng thế nhưng không chịu động não suy nghĩ, đừng nói bọn họ là xà tinh, bình thường các yêu quái đạo hạnh không bằng bọ họ cũng không dám đến gần nói chi là xà lọai bình thường. Hơn nữa Bắc Dao Quang đã được chủ nhân sủng hạnh, trên người có lưu lại tinh lực vạn năm của chủ nhân, lọai rắn bình thường sao dám cắn nàng? Mặc dù có dám cắn thì cũng có thể làm hại tính mạng của nàng sao? Ngược lại, bọn họ nếu bị Bắc Dao Quang cắn thì có thể bị mất mạng. Trân Châu không chịu suy nghĩ thấu đáo đã hành động lỗ mãng, Như Mặc tha cho cái mạng nhỏ của nàng đã là khai ân lắm rồi, thực sự không nên tham lam đòi hỏi thêm, nhưng bảo bọn họ trở về nơi rừng sâu thì làm sao có thể được?

"Chủ nhân, xin người nể tình Thanh nhi nhiều năm tận tâm làm việc, xin người cho Thanh nhi một nguyện vọng cuối cùng, cho Thanh nhi có cơ hội gặp mặt tiểu thư một lần". Hiện tại, người có thể làm cho chủ nhân hồi tâm chuyển ý chỉ có một mình Bắc Dao Quang, chỉ cần nàng muốn bọn họ lưu lại, chủ nhân nhất định sẽ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, không đuổi bọn hắn đi nữa.

Trân Châu cùng Như Mặc vừa nghe hắn nói xong đều liếc nhìn hắn, trong mắt Trân Châu là ghen tỵ và phẫn hận, Như Mặc thì có chút đăm chiêu" ngươi muốn cho Dao Quang thay các ngươi cầu tình"

" Đúng vậy, chủ nhân!" Thanh nhi cũng biết tính tóan của hắn không qua mặt được Như Mặc nên thản nhiên thừa nhận, Trân Châu mặc dù không muốn cầu xin một nhân loại nhưng so với việc rời khỏi Như Mặc thì dù không cam tâm đến mức nào cũng ráng cắn răng chịu đựng.

" Trân Châu, ngươi quá coi thường nhân loại, ngươi cho là Dao Quang không biết là ngươi làm hại nàng sao? Dưới tình huống như vậy, Thanh nhi, ngươi cho rằng ngươi đi cầu Dao Quang, nàng mềm lòng tỷ lệ có bao nhiêu?" Như Mặc ánh sáng lạnh như điện bàn nhìn chăm chú vào bọn họ, nhất là ánh mắt nhìn về phía Trân Châu càng thêm lạnh lẽo làm nàng ta cảm thấy cả người như bị đóng băng" Trân Châu, ngươi thực sự là làm mất mặt xà tộc"

" Chủ nhân, chỉ cần chủ nhân ngài cho Thanh nhi tâm nguyện này, có được tiểu thư tha thứ hay không thì tùy duyên thôi, Thanh nhi cùng Trân Châu đều không muốn rời xa chủ nhân, hi vọng có thể một lần cuối cùng hầu hạ chủ nhân để lấy công chuộc tội, xin người thành tòan cho". Thanh nhi nói xong lại dập đầu một cái, đỉnh đầu đập mạnh trên đất làm chảy cả máu.

"Được, ta cho các ngươi cơ hội này, ngày mai chúng ta sẽ tới Hiệp Khách thành, nếu ngươi cầu xin được Dao Quang lưu các ngươi lại thì ta cho các ngươi thêm một cơ hội, phong tỏa công lực của các ngươi, giữ lại hai ngươi, nếu không thể thì hai ngươi hãy rời đi, vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa"

" Tạ ơn chủ nhân đại ân!" Thanh nhi nét mặt mừng rỡ, dập đầu la to.

" Tạ ơn chủ nhân đại ân!" Trân Châu giờ phút này cũng bất chấp không cam lòng, cũng đi theo dập đầu.

Khi hai người ngẩng đầu lên thì đã không thấy thân ảnh của Như Mặc đâu nữa.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-99)