Vay nóng Tima

Truyện:Xà Quân Như Mặc - Chương 06

Xà Quân Như Mặc
Trọn bộ 99 chương
Chương 06
Thư sinh trú mưa
0.00
(0 votes)


Chương (1-99)

Siêu sale Shopee


"Di, ta tỉnh lại cũng đả nửa ngày, sao một người cũng không thấy đâu? theo tình tiết tiểu thuyết thì chẳng phải sau khi nữ chính xuyên qua sẽ có một nha hòan đến hầu hạ sao? Như thế nào lại không có ai? Hay là do ta tỉnh sớm quá?"

Đúng là nàn tỉnh dậy quá sớm, ngay cả Như Mặc cũng không nghĩ nàng lại hồi tỉnh nhanh như vậy, trang viện này là do Như Mặc dùng phép thuật tạo ra, hơn nữa lại nghĩ nàng ít nhất mười ngày sau mới tỉnh lại, cho nên mới yên tâm rời đi, vì thế cũng không an bài nha hòan hay tỳ nữ gì đó cho nàng, cho nên Bắc Dao Quang chờ có nha hòan đến hầu hạ nàng, chỉ sợ là thất vọng hay là chờ dài cổ đi.

Quả nhiên, Bắc Dao Quang đếm tới ba nghìn cũng không thấy có ai đến, nàng quyết định không đợi người khác tới hầu hạ nữa, chính nàng ra tay để được cơm no áo ấm đi, còn hơn là ngồi chờ để rồi bị chết đói.

Mở cánh cửa được chạm khắc tinh xảo đi ra ngòai, Bắc Dao Quang thấy hành lang được chế tạo bằng gỗ, khúc khúc chiết chiết, tuy rằng không lớn nhưng lại rất lịch sự, tao nhã.

'Uy, có người ở đây không? có người không? mau ra đây a, ta khát sắp chết rồi", Bắc Dao Quang không để ý tới hình tượng, chống hai tay vào eo, hướng về bốn phương tám hướng la to, cuối cùng mới xác định trong trang viện xinh đẹp này đừng nói là chủ nhân hay nha hòan ngay cả a miêu, a cẩu cũng không hề có, thực sự là kỳ quái.

"Được rồi, vậy cũng đừng trách ta, nếu đã không có ai, ta lại đói như vậy, không thể đợi người trở về mới ăn uống, đành phải tự lo thôi", Bắc Dao Quang vừa lẩm bẩm, chân trái đã quẹo sang hướng bên trái, theo các tình tiết trên phim truyền hình thì nhà bếp thường ở bên trái cho nên Bắc Dao Quang quyết định thử thời vận.

Bắc Dao Quang đúng là vận khí không tồi, tìm tới gian phòng thứ sáu thì cũng tìm được phòng bếp, nhưng không may là phòng bếp lại sạch như li như lau, một giọt nước cũng không có, nồi niêu xoong chảo cũng sạch bóng, ngay cả một hạt gạo cũng không có, đừng nói tới là đồ ăn. Đây là một trang viện đẹp đẽ nhưng chưa bao giờ có người ở qua.

Bắc Dao Quang càng nghĩ càng thấy không thích hợp, nàng không phải là gặp quỷ chứ, nơi này không có người ở qua hay nói là nàng bị yêu quái bắt tới đây?

Đáng thương Bắc Dao Quang tuy rằng đoán không trúng, nhưng cũng không có sai hòan tòan, đáng tiếc Dao Quang đại nhân thân ái của chúng ta chỉ trong chốc lát đã phủ định suy đóan của nàng, trang viện xinh đẹp nếu là quỷ ốc, nàng tình nguyện ở cả đời, về phần yêu quái lin tinh, trừ phi nàng xuyên qua là nơi tối hiểm ác, nếu không nàng không cần lo lắng, thực sự là yêu quái, nàng đã sớm bị ăn, còn có thể tòan vẹn thân thể, mặc quần là ao lụa đứng ở đây sao?

Cũng không nghe nói qua có yêu quái chuyên môn bắt người trở về chỉ để thưởng thức, cho nên nàng đảo mắt một cái, liền đem ý niệm ban đầu vứt bỏ hòan tòan, nàng hiện tại đang lo lắng nơi này chẳng có thứ gì để ăn, không một giọt nước để uống, nên làm thế nào bây giờ? Tuy không chết trong sơn động, lại được ăn mặc đẹp rồi chết trong một trang viện như vậy, coi như là ông trời cũng hậu đãi nàng, chỉ cần là người, ai mà muốn chết, đều là muốn sống thôi.

Huống chi nàng còn chưa thấy mặt của mĩ nam tử trong bóng đêm kia, nàng còn nhớ rõ hình như nàng đã cắn hắn một cái, không biết có phá da hay không.

Mặc kệ nơi này không có gì để ăn, cũng không thể ngồi chờ chết, Bắc Dao Quang quyết định tự lực cánh sinh, đi ra bên ngòai xem có gì có thể ăn được hay không, còn chưa ra tới cửa đã nghe có tiếng gõ cửa.

"Có người ở đây không? xin hỏi nơi này có người không?", cùng với tiếng gõ cửa là âm thanh của một nam nhân trẻ tuổi.

Bắc Dao Quang vốn tưởng rằng chủ nhân ngôi nhà đã trở lên, nhưng sau đó nghĩ lại chủ nhân trở về sao phải gõ cửa, hỏi có người trong nhà hay không, hiển nhiên chỉ là người qua đường, thấy sắc trời còn sớm, chắc là tìm nơi ngủ trọ, trong lòng liền nghĩ, miệng đã hỏi" đương nhiên có người, ngươi là ai a?"

" A! Tiểu thư chớ sợ, tiểu sinh không phải người xấu, tiểu sinh tên là Phùng Tử Kiện, đi thi tú tài, đêm qua lạc đường lại bị mắc mưa trong rừng, thấy phia xa có trangi viên liền cả gan đến cầu cứu, chỉ vọng có nơi để thay đổi xiêm y, nghỉ ngơi một lát, tuyệt đối không có ý mạo phạm tiểu thư, hi vọng tiểu thư giúp đỡ", nam tử ngòai cửa như sợ Bắc Dao Quang không đồng ý, vội vàng nói một hơi, thập phần thành khẩn.

Bắc Dao Quang nghĩ nghĩ hỏi, " Ngươi trên người có nước với đồ ăn sao?"

" Ách? Có, tiểu sinh trên người có một chút lương khô và nước, nhưng lương khô bị dính nước mưa, nên có chút nhão", thư sinh ngòai cửa không nghĩ sẽ bị người ta hỏi tới vấn đề đồ ăn cùng nước uống, chần chờ một chút mới không ngừng trả lời.

Có ăn là tốt rồi! Bắc Dao Quang vừa nghe hắn có đồ ăn, lập tức mở cửa lớn màu đỏ ra, không đợi thấy rõ hình dáng người kia, tay đã đưa ra trước mặt người nọ" nước và đồ ăn đâu?"

Thư sinh bị Bắc Dao Quang xinh đẹp chận lại, có chút thẹn thùng, hồi lâu mới lấy giỏ trúc trên lưng xuống, đem bao giấy dầu bên trong đưa cho Bắc Dao Quang, lại thêm một cái ống đựng nước.

Bắc Dao Quang đã sắp chết khát, thấy ống nước liền đọat lấy, nhanh chóng bật nút lập tức ngửa đầu uống liền, làm cho thư sinh trợn tròn mắt, chưa từng gặp qua cô nương nào dũng cảm như vậy, cứ như chuột uống nước.

Không bao lâu, ống nước đều bị Bắc Dao Quang uống hết vào bụng, cảm giác khát bị giảm bớt rất nhiều, đưa cái ống trống rỗng trở về tay của Phùng Tử Kiện, dùng ống tay áo lau nước dính bên mép. lúc này mới rảnh mà liếc mắt nhìn thư sinh đang cầu cứu ở một bên.

Mi đậm, mắt ôn nhuận, mũi thẳng mà thanh tú, tổng hợp lại tuy không phải là khuôn mặt tuấn dật phi phàm nhưng cũng không gây chán ghét, nhất là người đọc sách nên nhìn ngay thẳng, trung hậu, làm cho Bắc Dao Quang nghĩ rằng hắn không nguy hiểm gì, hơn nữa nhìn quần áo hắn mặc trên người không còn ra màu gì, lại dính đầy bùn đất, tóc trên người ướt đẫm, đúng là có chút chật vật.

" Phùng Tử Kiện phải không? Ngươi vào đi!" Bắc Dao Quang cẩn thận đánh giá hắn xong, mới lui lại về sau nửa bước mới mời hắn vào, cũng không quên tiếp nhận cái gói dầu trên tay hắn, khát đã giải quyết xong, cần phải giải quyết tiếp chuyện đói.

"Đa tạ tiểu thư", Phùng Tử Kiện vội vàng thủ lễ mới chậm rãi bước vào.

Bắc Dao Quang trước khi đóng cửa lớn lại đã nhìn ra bên ngoài một chút, mặt đất quả thật rất ẩm, sau đó đóng cửa lại, lại nhìn mặt đất bên trong trang viện, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời vẫn sáng ngời như trước, Bắc Dao Quang có chút buồn bực cùng thắc mắc, trận mưa này thật kỳ lạ, chỉ mưa ở bên ngòai còn trong trang viện thì không.

Bất quá vấn đề này rất nhanh lại bị nàng ném ra sau đầu, dù sao trời mưa chỗ này, không mưa chỗ kia cũng là chuyện bình thường, cần gì phải để ý quá mức, hơn nữa, chỉ cần mình không bị dính phải là được rồi.

" Ngươi theo ta đến đây đi!" Bắc Dao Quang tuy rằng tỉnh lại không lâu, bất quá tốt xấu nàng'tầm bảo' qua một phen, so với thư sinh bên ngòai này, nàng vẫn có vài phần tư thế của chủ nhân, dẫn hắn đến phòng ngủ cách vách, chỉ chỉ nói" nha, gian phòng này cho ngươi nghỉ ngơi, ngươi nhanh đem y phục trên người thay đi, để bị cảm thì không tốt"

" Đa tạ tiểu thư!" Phùng Tử Kiện lại thủ lễ một cái, thầm nghĩ tuy tiểu thư này có vài động tác quá mức" dũng cảm" nhưng tâm địa thực tốt.

" Ngươi đừng đa lễ! Mau vào đi thôi!" Bắc Dao Quang kỳ thật có chút không kiên nhẫn, nàng rất muốn sớm quay về phòng ăn lương không, thư sinh kia lại cứ thi lễ này nọ.

"dạ, tiểu thư có việc xin cứ tự nhiên, tiểu sinh tự đi vào", Phùng Tử Kiện hòan tòan không thấy Bắc Dao Quang không kiên nhẫn, vẫn lễ phép thi lễ lần nữa rồi mới đảy cửa bước vào phòng.

Bắc Dao Quang thật vất vả mới thấy hắn đi vào phòng, lập tức xoay người đi vào phòng của nàng, nàng luôn là người không có tính kiên nhẫn, nếu không nể tình hắn cho nàng nước và lương khô, nàng mới sẽ không tốt cho hắn đi vào như vậy.

Vừa nghĩ nhưng động tác mở gói giấy dầu cũng không chậm, nhìn thấy một ít lương khô không ra màu sắc gì, ngửi thấy thì hình như có mùi bột mì, lấy tay sờ thử thì thấy mềm mềm, ẩm ướt, có lẽ là do dính phải nước mưa, nói tóm lại Bắc Dao Quang không biết phần đồ ăn trước mặt là gì, chỉ có thể hiểu là một dạng thực vật.

Lương khô của cổ nhân là vậy sao? Hay là đồ đặc biệt của các thư sinh? cho nên không ăn cái gì khác mà chỉ ăn cái lọai đồ ăn không biết là gì?

Bắc Dao Quang do dự một hồi lâu, quyết định chịu đói một thêm chút nữa, không thể miễn cưỡng mình ăn cái lọai đồ ăn này, có thể chờ thêm một hồi thì lõa nam trong bóng đêm kia sẽ trở lại.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-99)