Một tiếng sét bất ngờ
← Ch.28 | Ch.30 → |
"Ảnh Nhiên đây là trái cây đặc sản của Huyền Cực Giới chúng ta, hương vị thơm ngọt, có giảm bớt sự căng thẳng, mệt nỏi, người ăn vài cái rồi ngủ một giấc thật ngon, sẽ không còn thấy khó chịu nữa" Truy Mộng bưng một cái dĩa bằng ngọc trong suốt đi đến, trên đĩa là loại trái cây màu trắng ngà, trong suốt nhìn rất ngon miệng, tuy rằng Ảnh Nhiên chưa từng nhìn thấy nhưng cũng biết đó không phải là vật tầm thường.
Nhưng nàng không có đưa tay tiếp nhận, ngược lại còn dùng ánh mắt bễ nghễ nhìn hắn "ta mỗi lần nói chuyện đều không có hòa nhã với ngươi, không có đạo lý gì ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy, cho dù ngươi có là cậu của ta thì chính ngươi cũng nói ở Huyền Cực Giới không nói tới cảm tình, ngươi có mục đích gì thì cứ nói thẳng ra, dù sao hiện giờ ta và Tuyết Ưng cũng ở trong tay ngươi, muốn rời khỏi nơi này cũng khó, ngươi không cần hao tốn tâm tư với ta, vô dụng, ta không tin ngươi"
"Ảnh Nhiên, ngươi thực là vô tình, không hổ là giọt máu của tỷ tỷ, trời sinh đã thích hợp ở Huyền Cực Giới, ta ngồi trên ngai vị chúa tể nơi này đã lâu cũng không vô tình được như ngươi, ngươi không tin ta thì ta có nói thêm nữa cũng chỉ làm ngươi cho rằng ta nói xạo, hoa ngôn sảo ngữ mà thôi, ta không cần vì có mục đích mới đối xử tốt với ngươi, đúng như ngươi nói, ngươi và Tuyết Ưng đều ở trong tay ta, ta cần gì phải hư tình giả ý với các ngươi?". Truy Mộng thản nhiên nói tiếp "nói thật, trong lòng ta rất khó chịu, ngay cả một người ngoài như Tuyết Ưng còn tin tưởng ta mà ngươi là người thân của ta thì lại nghi ngờ ta, thực sự là châm chọc"
" Ngươi không cần lấy Tuyết Ưng ra để nói, ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi đã nói những gì để hắn tin ngươi như vậy, hắn, hắn..."Vừa nghe nói tới Tuyết Ưng thì trong lòng Ảnh Nhiên lại thấy đau xót, nếu không phải vì Truy Mộng thì nàng và hắn đâu có cãi nhau, nàng như thế nào lại ba lần bảy lượt không kiềm chế được cảm xúc của mình, nàng rõ ràng muôn hòa hảo với hắn nhưng chỉ vì xúc động mà lại bỏ qua. Hết thảy đều là lỗi của Truy Mộng.
"Ảnh Nhiên, tượng đất cũng có ba phần tính năng của đất, ta không ngại nói cho ngươi biết, khi ngươi còn chưa nhận rõ thân phận và tình cảnh của mình thì ngươi sẽ không được gặp lại hắn, hắn càng không thể gặp ngươi để cúi đầu giải thích, mà ta cũng không thể tiếp tục làm một người thân bao dung vô giới hạn. Hãy suy nghĩ cho kỹ đi, ngươi chỉ có một đêm thôi, đến sáng ngày mai mà ngươi vẫn giữ thái độ này thì ta khó đảm bảo được cho Tuyết Ưng"
Truy Mộng dường như có chút tức giận, ngữ khí thản nhiên, lạnh lùng, nói xong đặt cái đĩa ngọc trong suốt xuống bàn, đứng lên đi ra ngoài
"Ngươi có ý gì? Ngươi đã làm gì Tuyết Ưng?" Ảnh Nhiên kinh hãi, bước vội tới ngăn Truy Mộng lại.
Truy Mộng nheo mắt nhìn nàng "ta không có làm gì hắn, nhưng tới ngày mai thì chưa biết thế nào, dù sao nhà lao cũng không phải chỗ tốt gì"
"Nhà lao? Ngươi quả nhiên không phải là người tốt, cần gì phải nói ta vô tình chứ. Ngươi căn bản đã có chủ ý, nếu ta không nghe lời thì sẽ dùng Tuyết Ưng để uy hiếp ta phải không?Ngươi nói đi, muốn ta làm cái gì thì mới chịu thả Tuyết Ưng ta, nếu không thì cho dù ta chết cũng sẽ không cho ngươi đạt ý nguyện"
Ảnh Nhiên tuy rằng không biết nhà lao có chỗ lợi hại gì nhưng cũng biết đó là địa phương không đơn giản, bây giời Tuyết Ưng đã bị nhốt vào đó, khẳng định là sẽ bị tra tấn, lúc trước ở Nghị Sự điện nàng không nên xúc động bỏ đi, nhất định là sau khi nàng bỏ đi, Tuyết Ưng mới bị Truy Mộng bắt đi, nàng đã hại Tuyết Ưng quá nhiều, ngẫm lại nàng không nên gây sự với hắn, hắn đã bao dung cho nàng quá nhiều.
Càng nghĩ, Ảnh Nhiên càng thấy hối hận, sắc mặt cũng thống khổ hơn, nhìn Truy Mộng, tùy hắn xử trí.
Truy Mộng lắc đầu "ngươi vẫn không hiểu rõ tình cảnh hiện tại, Ảnh Nhiên, ngươi cho là ngươi có thể bàn điều kiện với ta sao? Sự sống chết của ngươi không liên quan gì tới ta, ngươi cũng không tin ta thực lòng đối xử tốt với ngươi, như vậy ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ đau buồn hay mất mác khi ngươi chết? huống chi nếu ngươi chết đi thì người đầu tiên bị liên lụy là ai, ta không nói ngươi cũng biết rõ phải không?"
"Truy Mộng, vậy rốt cuộc ngươi muốn ta làm thế nào? Ta không chết, không khóc, không cười, như vậy ngươi còn chưa hài lòng sao? Ta chỉ hi vọng hắn không việc gìn, hắn là vô tội. Ngươi muốn ta làm chuyện gì ta cũng đều đáp ứng ngươi". Ảnh Nhiên nhất thời nhịn không được mà té ngã trên mặt đất.
" Vô tội? Trên đời này ai không phải vô tội chứ? Ngươi cần phải kiên cường và mạnh mẽ hơn, nếu không cứ tiếp tục như vậy thì không chỉ bản thân ngươi không chịu đựng nổi mà cũng làm liên lụy tới người bên cạnh ngươi. Ảnh Nhiên, tính cách của ngươi thực không thể làm cho người ta thích, ta dù không biết tình yêu là gì nhưng cũng nhận ra Tuyết Ưng đối với ngươi rất bao dung và trân trọng, cũng chỉ có ngươi mới được hắn trân trọng và quan tâm như thế nhưng những gì ngươi đã nói với hắn thật ngoài dự đoán của mọi người. Tình huống này nhân loại vẫn hay nói là không biết tốt xấu. Ai thực sự đối xử tốt với ngươi, ai không tốt, nếu ngươi không cảm nhận được thì vĩnh viễn không thể có được hạnh phúc. Ngươi muốn đi theo vết xe đổ của tỷ tỷ thì ta không có ý kiến nhưng ngươi hãy đem tự do của ta trả lại cho ta"
Truy Mộng nói một hơi dài, từ ngữ không chút khách khí, cũng là lần đầu tiên Ảnh Nhiên thấy Truy Mộng không có vẻ ôn nhu với nàng, nhất thời bị những lời của hắn làm cho kinh hãi, thì ra ngay cả người ngoài như hắn cũng thấy được Tuyết Ưng đối xử tốt với nàng mà nàng lại không tín nhiệm bản thân có thể có được hạnh phúc, còn nói những lời làm tổn thương hắn. Nghĩ lại, Ảnh Nhiên lại thấy đau lòng, hận không thể ngay lập tức nhìn thấy Tuyết Ưng, nói lời xin lỗi hắn, giải thích với hắn "cậu, ta sai rồi, ngươi cho ta gặp Tuyết Ưng đi, để ta nhìn thấy hắn, chỉ cần biết hắn không việc gì thì ta sẽ nghe lời ngươi"
Tiếng cậu kia Ảnh Nhiên gọi thật khó khăn, không dễ dàng gì để nói ra miệng nhưng rốt cuộc nàng vẫn phải kêu, nàng đã bắt đầu nhận mệnh, tất cả đều là vận mệnh của nàng. Nàng hi vọng Tuyết Ưng sẽ thoát khỏi sự liên can với nàng, để hắn không phải gánh chịu vận mệnh như nàng, tuy rằng từ giờ trở đi, mỗi khi nhớ đến hắn, nàng sẽ đau lòng như dao cắt nhưng chỉ cần hắn hạnh phúc thì nàng nguyện ý, Ảnh Nhiên cảm thấy hổ thẹn với Tuyết Ưng rất nhiều vì thái độ của nàng trong mấy ngày qua.
Truy Mộng nghe nàng kêu hắn là cậu thì thở dài "ngươi đứng lên đi, đừng khóc, sau này ở Huyền Cực Giới còn phải đối diện với nhiều chuyện còn vô tình hơn, nếu cứ như vậy thì ngươi có thể chống đỡ trong bao lâu? Đứng lên đi, ta đưa ngươi đi gặp Tuyết Ưng, cũng để cho ngươi yên tâm, gặp hắn xong thì ngươi phải bình tĩnh nghe ta nói chuyện xưa, ngươi đồng ý không?"
Ảnh Nhiên lập tức gật đầu, chỉ cần có thể nhìn thấy Tuyết Ưng, đừng nói là nghe chuyện xưa, có biểu nàng chết, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Truy Mộng chìa tay đến trước mặt Ảnh Nhiên, nàng chần chờ một lát rồi cũng đặt tay mình vào tay hắn, để mặc hắn kéo đứng lên "hắn rất tốt, ta không có làm gì hắn, chuyện này ngươi có thể yên tâm"
"Ngươi thực sự là cậu ta sao?" Ảnh Nhiên lúc này bắt đầu tin Truy Mộng thực sự là người thân của nàng, nhưng nàng vẫn không rõ sao mẫu thân của nàng lại là tỷ tỷ của hắn, nếu vậy hai người nàng vẫn gọi là cha mẹ nhiều năm là ai? Mọi thứ đều rất hỗn loạn, từ lúc nàng và Tuyết Ưng rơi xuống tầng mây thì vận mệnh đã phát triển theo hướng bọn họ không thể khống chế được.
"Ta nghĩ không thể lầm được" Truy Mộng tiêu sái đi trước, Ảnh Nhiên yên lặng đi theo sau, nhìn áo choàng dài màu đen của hắn quét qua sàn nhà bóng loáng, nghe thanh âm của hắn nhẹ như gió "mẫu thân của ngươi đúng là tỷ tỷ của ta, tuy rằng ở Huyền Cực Giới không nói tới cảm tình cũng không cho phép tình cảm tồn tại nhưng vẫn sinh sản để duy trì, cho nên dù nam nữ không có tình cảm vẫn có quan hệ với nhua, ta cùng tỷ tỷ Tử Mộng là kết quả của mối quan hệ như vậy, tỷ tỷ vừa sinh ra đã bị chỉ định trở thành chúa tể cai quan Huyền Cực Giới, nhưng nàng lại bỏ trốn"
"Nàng bỏ trốn như thế nào?" Ảnh Nhiên lập tức loại bỏ những chuyện râu ria mà chỉ tập trung vào vấn đề nàng thấy hứng thú.
"Nếu ta biết nàng bỏ trốn như thế nào thì ngươi nghĩ ta cho phép bản thân bỏ qua hay sao?" Truy Mộng dừng lại một chút, xoay người nhìn Ảnh Nhiên.
"Vậy Tuyết Ưng chẳng lẽ không thể rời đi?"
" Ảnh Nhiên, ta chỉ đáp ứng giúp ngươi để ý cách thức đi ra ngoài nhưng không nhất định sẽ có kết quả, phải biết rằng nếu tìm được phương thức đi ra ngoài thì có ai ở đây là không muốn chứ. Ngươi cần gì phải để Tuyết Ưng rời đi, ngươi thích hắn, hắn cũng thích ngươi, nếu ngươi ở lại đây mà lại để hắn rời đi thì hai người các ngươi cũng không ai vui vẻ gì, để hắn ở lại đây cùng ngươi không phải sẽ tốt hơn sao? Sau này có hắn bên cạnh, ngươi có lên làm chúa tể thì cũng không thấy cô đơn và tịch mịch"
"Ngươi muốn ta làm chúa tể? quả nhiên ngươi đã sớm tính toán, muốn ta làm ngươi chết thay, vậy mà lúc trước chúng ta còn tin tưởng ngươi sẽ giúp chúng ta" Ảnh Nhiên lại thấy tức giận, cảm thấy Tuyết Ưng tin tưởng hắn thật không đáng.
Truy Mộng cũng không phản bác, cũng không giải thích, chỉ thản nhiên cười "tùy ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được, trước tiên ta sẽ đưa ngươi đi gặp Tuyết Ưng, sau đó ngươi theo ta đi xuống lòng đất, ngươi phải đem máu của mình nhỏ xuống đất để phong ấn luân bàn, nếu không thì mọi việc sẽ không kịp, bản thân ngươi không đảm bảo mà Tuyết Ưng lại càng không, bởi vì muốn nhà lao kia mở ra thì chỉ duy nhất có một biện pháp là phong ấn tiếp nhận được máu của ngươi, ta nghĩ lợi hại thế nào thì không cần ta nói ngươi cũng biết"
"Quá thâm độc" Ảnh Nhiên khinh bỉ nói
" Phải không? Ngươi có thể lựa chọn cự tuyệt, dù sao mệnh cũng là của các ngươi, không phải của ta, ta vẫn còn trẻ, đợi đến ngày ta kiệt sức chết đi thì còn một khoảng thời gian dài, còn các ngươi muốn chết thì ta không ý kiến, sẽ vẫn đối đãi tốt với các ngươi" Truy Mộng thản nhiên nghe Ảnh Nhiên trách cứ.
" Không cần, ta đáp ứng ngươi! Ngươi mang ta đi tặp Tuyết Ưng trước, chỉ cần biết hắn tốt, ta sẽ theo ngươi đi lấy máu". Ảnh Nhiên quyết tuyệt, nàng cảm thấy vô lực, cũng không biết Truy Mộng đang nghĩ gì, nói hắn là người tốt thì hắn là dùng mọi cách để bức bách và uy hiếp nàng, nói hắn là người xấu thì đến giờ hắn không lộ ra chút nguy hiểm nào, làm cho Ảnh Nhiên không biết nên đối mặt với hắn thế nào.
"Được, ngươi đi theo ta" Truy Mộng dẫn Ảnh Nhiên đi trên một cây cầu bạch ngọc nổ lên giữa không trung, đi vào một một tòa cung điện gần như trong suốt, Truy Mộng nhẹ nhàng vung tay về phía cửa lớn của cung điện thì đã thấy nó mở ra, hắn không nói tiếng nào mà đi vào, Ảnh Nhiên cũng lập tức theo sau, khi nàng vừa đi vào thì cánh cửa kia cũng tự động đóng lại.
Ảnh Nhiên không có kinh hoảng, bởi vì nàng thấy ở trên bục cao giữa cung điện có một quả cầu thủy tinh màu trắng rất lớn đang tỏa ra hào quang, trong vầng sáng đó hiện ra một bóng người, chính là Tuyết Ưng. Nàng thấy hắn đang ngồi xếp bằng dưới đất, lông mày chau lại, vẻ mặt u buồn lại có chút tiều tụy, nhưng nhìn thân thể thì dường như không bị thương tổn gì. Hai mắt nàng mờ lệ, cúi đầu gọi "Tuyết Ưng"
Tuyết Ưng bên trong quả cầu dường như nghe được tiếng nàng liền lập tức đứng dậy, tìm kiếm chung quanh, Ảnh Nhiên không nghe được tiếng của hắn nhưng nhìn khẩu hình của hắn thì biết hắn đang gọi tên nàng. Ảnh Nhiên nở nụ cười đẫm lệ, biết hắn vẫn còn quan tâm nàng, không giận nàng, cảm thấy như vậy là đủ.
Dùng sức lau nước mắt, xoay người nói với Truy Mộng ở cách đó không xa" Truy Mộng, cậu, đi thôi. Ta nhận lời để ngươi lấy máu, chỉ hi vọng sau khi kết thúc, ngươi sẽ giữ lời mà đưa hắn ra ngoài"
" Ngươi yên tâm, chỉ cần máu của ngươi nhỏ xuất phong ấn luân bàn thì quang lao sẽ tự nhiên bị phá, Tuyết Ưng sẽ không bị tổn hao gì mà đi ra" Truy Mộng gật đầu, Ảnh Nhiên nhìn thoáng qua quả cầu thủy tinh một cái rồi kiên quyết xoay người rời đi.
*******
Đồ án rối rắm dưới chân nàng, mỗi một đường nét đều nhuộm máu đỏ thẫm, theo dòng máu chảy đến đâu thì đường nét của đồ án phức tạp lại hiện lên, ngay tại trung tâm là một luân bàn hình tròn thật lớn mà ở giữa luân bàn là một cái lọ màu đen thật lớn, tỏa ra ánh sáng hắc ám, tựa hồ muốn hút linh hồn của nàng vào trong.
Nơi này chính là trung tâm của Huyền Cực Giới, duy trì sự tồn tại của nơi này. Ảnh Nhiên vừa đi tới nơi này liền cảm thấy một cỗ áp lực làm nàng không thở nổi, như bài sơn hải đảo đánh vào thân thể nàng, làm cho nàng đứng không vững mà té ngồi trên mặt đất.
May mắn lúc này ở phía sau đã có một bàn tay ấm áp đỡ lấy nàng, nhìn thấy đôi mắt ôn nhu của Truy Mộng, Ảnh Nhiên chợt có cảm giác, có lẽ người này thực sự không phải là người xấu.
"Nhìn thấy mắt đen ở trung tâm của luân bàn không? lát nữa ngươi đem máu của ngươi nhỏ vào đó, thân phận của ngươi là chúa tể tiếp theo, cho nên ngươi phải chuẩn bị tinh thần để ngày nào đó tiếp nhận trách nhiệm và nhiệm vụ của ta, ngươi hiểu không?"
" Ta hiểu được!" Ảnh Nhiên gật đầu, lo lắng hỏi lại "có phải chỉ cần ta trích máu vào đó thì Tuyết Ưng sẽ được thả ra phải không?"
"Ta không có lừa ngươi" Truy Mộng gật đầu
Ảnh Nhiên nhẹ nhàng tiến về phía luân bàn, mỗi một bước đi đều thấy bốn phương tám hướng tạo áp lực nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng, rốt cuộc cũng dừng lại trước luân bàn.
Vươn cổ tay trắng nõn, tinh tế, nhổ xuống một cái lông chim trên người rồi dùng cái gốc cứng rắn mà đâm vào chỗ động mạch chủ trên cổ tay, đột nhiên lúc này trên trời vang lên một tiếng sấm thật lớn, ngay sau đó mặt đất bắt đầu chuyển động.
Ảnh Nhiên sợ tới mức ôm đầu rụt cổ, mà sắc mặt Truy Mộng lại thay đổi, ngay cả nhìn Ảnh Nhiên cũng không nhìn mà xoay người, biến mất trước mắt nàng.
← Ch. 28 | Ch. 30 → |