Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Trộm CL - Chương 04

Siêu Trộm CL
Trọn bộ 12 chương
Chương 04
Roma - Sa đọa
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)

Siêu sale Lazada


Edit: Nguyệt Sắc

* Roma là thủ đô của nước Ý, đây là thủ đô của Công Quốc La Mã, Cộng Hòa La Mã và Đế Chế La Mã với lịch sử hơn 2. 500 năm. Roma là một trong những thành phố thu hút nhiều khách du lịch nhất thế giới. Nhắc tới Roma có thể nhắc đến những địa điểm du lịch nổi tiếng như Đấu trường La Mã, bảo tàng Vatican, Lâu đài thiên thần, Giếng phun Trevi, Vương cung thánh đường Thánh Phero....

"Phi cơ sắp đáp xuống sân bay quốc tế Roma, mời quý khách thắt dây an toàn. Cám ơn quý khách đã phối hợp, chúc chuyến đi vui vẻ."

Trần San Ny tháo kính râm ra tô lại son. Cô gái bên cạnh còn chưa tỉnh, chắc là do mang tai nghe điện thoại. Trần San Ny nhìn mặt mình trong gương, nhịn không được lại nhìn cô gái bên cạnh. Cô gái tuổi có vẻ sấp xỉ tuổi cô, nhưng làn da đẹp đến không thể tưởng tượng, vừa trắng vừa mềm, khuôn mặt lại nhỏ, không chút tì vết, quan trọng nhất là cô ấy không hề có trang điểm! Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Trần San Ny tuyệt đối không tin lại có người có làn da đẹp như vậy.

"Cô à? Cô à? Mời cô tỉnh dậy, phi cơ lập tức hạ cánh." Tiếp viên hàng không xinh đẹp đánh thức cô gái. Cô gái mê mang sửng sờ một chút rồi nói tiếng cảm ơn, sau đó mang kính râm vào.

"Xin hỏi." Trần San Ny do dự một chút, đã miệng hỏi: "Xin hỏi bình thường cô hay dùng mỹ phẩm dưỡng da nào vậy?"

Cô gái quay đầu, hai mắt cách cái kính râm nên không nhìn rõ, giọng nói có chút lười nhác: "Mật ong đại bảo."

"Cái gì?" Trần San Ny nhất thời lờ mờ, bởi vì chưa từng nghe qua nhãn hiệu này."Là hiệu mới ra sao? Hay là trung tâm nghiên cứu đặc biệt nào đó làm riêng cho cô?"

"Một lọ từ 6, 8 đồng nhân dân tệ. Nếu cô cần tôi có thể mua giùm cô, mỗi lọ chỉ thu của cô 5 đồng phí tổn." Cô gái nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng mịn.

Trần San Ny sắc mặt cứng đờ: "Không, không cần."

Dưới phi cơ, thấy quản gia James xuất hiện khiến Trần San Ny cực kỳ vui vẻ, từ xa đã vẫy vẫy tay: "Ông James, là Buonaparte bảo ông tới đón tôi sao?"

Quản gia James hơi gật đầu hỏi thăm: "Trần tiểu thư, đã giúp cô đặt khách sạn, sẽ có người đưa cô tới đó."

"Nhưng......" Trần San Ny vừa muốn nói chuyện, cô gái ngồi cạnh trên máy bay đi ngang qua họ, mang theo hai cái túi miệng ngậm kẹo que.

"Tiểu thư Chris, tiểu thư Chris? Tiểu thư Chris!" James quản gia cố gắng ngăn cô gái, cuối cùng cô cũng dừng chân.

"Kêu tôi?" Cô gái nghi ngờ nhìn James.

"Tiểu thư Chris, tiên sinh mời cô đến trang viên Simon ở." Quản gia James nói xong, Trần SanNy tức giận đến hút không khí.

"Cái gì tiên sinh? Nhận sai người." Cô gái muốn đi.

"Tiên sinh nói, ba ngày trước tại Las Vegas, ngài ấy cùng cô đã có một đêm tuyệt vời."

Trần San Ny mặt trắng bệch: "Ông nói cái gì?!" Cô gái đẩy kính râm lên, "Nhận sai người!" Vẻ mặt cô gái rất lạnh lùng, sắc mặt không đỏ xoay người rời đi, nháy mắt đã biến vào đại sảnh của sân bay.

Trời xanh mây trắng, ánh mặt trời Roma sáng lấp lánh đến lay động lòng người. Trong một quán coffee ngoài trời, cô gái ngồi một mình, áo thun trắng, quần bò màu lam nhạt, mặt mũi sáng sủa phát ra hơi thở tinh khiết, có hương vị của mặt trời. Đối diện là quảng trường Tây Ban Nha [1] nổi tiếng, cô gái nhàn nhã thưởng thức cà phê, nhìn dòng người đi qua trước mặt.

Một khay bánh mì nhỏ được đưa tới trước mặt cô, bánh mì vàng óng ánh, cà chua đỏ tươi, hành tây xanh mượt, húng quế xanh nhạt, cảnh đẹp ý vui hòa lẫn vào nhau. Cô nghĩ rằng nhân viên phục vụ đưa sai, ngẩng đầu lên lại thấy hắn, hắn khác hoàn với khi gặp gỡ tại Tokyo...Ánh mặt trời lên cao được mấy phần, tia nắng như thác nước chảy qua bờ vai hắn. Nhuộm áo màu trắng của hắn óng ánh như kim tuyến. Mặt hắn rất trắng, giống như bức tượng điêu khắc, đường nét anh tuấn, nhưng đôi mắt lại lạnh băng. Trắng và băng, là màu sắc đặc trưng của thiên sứ, thiên sứ sa đọa.

Hắn ngầm cười ngồi xuống cạnh cô: "Mùi vị không tệ, đặc biệt là coffee ở đây, nếm thử xem."

Hương vị bánh mì rất mê người, cô luôn không kháng cự được sự hấp dẫn của thức ăn. Cô ăn rất thoải mái. Hắn ngồi một bên nhìn, tựa hồ rất khoái trá: "Đã từng tới Roma sao?"

"Không có."

"Có lẽ tôi là một hướng dẫn viên du lịch không tồi đâu."

"Anh không có chuyện gì làm sao?" Nước ép pho mát tràn ra ngón tay, cô nhẹ nhàng mút một chút. Hành động này khiến hắn híp mắt nói: "Ngày nghỉ."

Thủ đô Italy, thành phố Roma vĩnh hằng, có thể xem là "nhà bảo tàng lịch sử ngoài trời" lớn nhất thế giới. Một thành phố cổ hoa lệ, bởi vì câu chuyện tình yêu của công chúa Anne cùng chàng phóng viên Joe [2] mà càng khiến nơi đây có thêm mấy phần hơi thở lãng mạn.

Bọn họ sóng vai nhau đi trên con đường lớn tại Roma, như một đôi người yêu mặn nồng. Cùng mặc áo thun trắng, cùng nhau ăn kem, hắn mua một bó cúc vàng nhạt tặng cô, khi qua đường sẽ nắm lấy tay cô, mà cô cũng không né tránh...Có lẽ trong lòng mỗi cô gái đều hi vọng có những ngày nghỉ lãng mạn ở Roma, Chris cũng không ngoại lệ.

Ven đường còn có poster của một trận bóng, hắn thế là dẫn cô đến sân vận động Olympic. Thời gian vừa kịp lúc, mới mở màn được 10 phút, đây là trận đấu hữu nghị giữa Italia và Tây Ban Nha. Trên sân không có tranh đoạt kịch liệt, ghế khán giả cũng không có reo hò cổ vũ, nhưng cô lại thấy rất hưng trí, xem say sưa ngon lành.

"Thì ra em còn thích bóng đá." Hắn đặt tay sau lưng ghế dựa của cô, nhìn như đang ôm cô trong ngực.

"Ừ." Cô nhìn chằm chằm sân bóng, giọng nói hưng phấn, căn bản không để ý đến hắn."Không nghĩ có thể nhìn thấy Raul, tôi rất thích Raul [3]."

Sắc mặt của hắn từ trong xanh quang đãng chuyển sang mây đen dầy đặc, hắn rời đi lúc nào cô cũng chẳng biết, khi trở về thì đưa cô một chai nước uống. Cô nói cảm ơn, uống được nửa bình thì đến thời gian trận đấu nghỉ ngơi, màn hình trên sân vận động vẫn chưa phát quảng cáo mà chuyển sang quay dưới khán đài. Lúc bắt đầu, Chris vẫn không để ý, nhưng toàn khán đài lại có tiếng hô "Kiss! Kiss!", cô ngẩng đầu thì thấy trên màn hình có một đôi nam nữ đang hôn môi, trong lòng đột nhiên dâng lên bất an, đây rõ ràng là một trò chơi thịnh hành, sao lại...Vừa muốn quay đầu nhìn hắn, trên màn hình đã hiện hình ảnh khiến tim cô như ngừng đập, cả người nhanh chóng bị hắn kéo qua, đỡ lấy eo, hôn...

Cô cơ hồ muốn đẩy hắn ra chạy trốn, không biết vì sao lại không có hành động. Trong đầu đột nhiên trống rỗng, tiếng ồn ào bốn phía dường như bị ngăn cách lại. Cô như đang ở một thế giới khác, thế giới chỉ có cô cùng hắn, chỉ có nụ hôn này của họ, chỉ có đôi môi dán sát cùng cảm xúc lạnh lạnh. Nhẹ nhàng như lông chim, tất cả giác quan trong nháy mắt đều biến mất, chỉ còn lại nụ hôn này.

Ấm áp trơn ướt, hắn liếm làn môi của cô, cô vẫn trợn to mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của hắn, hai tròng mắt khép kín vô cùng say mê. Thì ra lông mi hắn dài như vậy, xoẹt qua mí mắt cô, ngứa ngáy tinh tế.

"Nụ hôn đầu đều không chuyên tâm, đang nghĩ cái gì?" Chẳng biết từ lúc nào hắn đã buông cô ra, ôm trong lòng. Trong đôi mắt có dục vọng, có trách cứ, mà ở trên màn hình, trận đấu đã bắt đầu trở lại.

"Anh cố ý." Cô nhìn hắn, khẳng định lên án. Hắn cũng không phủ nhận, cười đùa cợt nhả, "Raul mà em thích cũng nhìn thấy em."

Cô hung hăng giẫm hắn một cước, hắn chỉ hơi động đuôi lông mày, tiếp tục vui cười nhìn cô. Cô tức giận đến nghiến răng, lườm hắn một cái rồi đi.

Ra khỏi sân vận động, thời gian còn sớm, một mình cô đi ven đường nhìn mọi vật. Phía sau có một chiếc xe chậm rãi đi đến, kéo xe là bốn con ngựa trắng cao to, hoàng tử trên xe mỉm cười duỗi tay về phía cô, cô giả vờ không thấy, đá hòn đá nhỏ phía trước. Xe ngựa đi bên cạnh cô không nhanh không chậm, đi được một đoạn, hắn đoán cô đã mệt mỏi liền gọi: "Lên xe đi, trước khi trời tối chúng ta phải đi xong bảo tàng này."

Cô kì kèo mè nheo bò lên xe, hắn muốn kéo, cô không cho. Bởi vì toa xe nhỏ hẹp nên cô chỉ có thể ngồi sát hắn, cô quay mặt đi không để ý, khó chịu trẻ con.

Lâu đài của các thiên thần [4] được xây dựng thành năm khu, cửa vào có một cây cầu nối, trên đó có tượng 12 thiên sứ, đỉnh cao nhất của bảo tàng là tổng lãnh thiên thần Michael [5] trong tay cầm trường kiếm.

Tham quan bảo tàng xong sắc trời đã tối, cả con đường được thắp sáng ánh đèn, ánh sáng phản chiếu lên các vách tường hiện lên màu vàng nhạt. Cô quay đầu, nhìn bức tượng thiên thần Michael dưới bầu trời, đột nhiên lại nghĩ đến một thiên sứ khác trong truyền thuyết, Lucifer [6] Bởi vì kiêu ngạo cùng tự tin cực độ, từ chối thần phục một đấng tối cao, dẫn đầu một phần ba thiên sứ làm phản, thất bại, bị đuổi khỏi thiên đàng, sa đọa địa ngục để rồi thành Satan.

Cô bất giác nhìn người đàn ông bên cạnh, áo thun trắng phủ trong bóng đêm, mơ hồ không rõ.

Hắn cầm lấy bàn tay hơi lạnh của cô: "Điểm đến cuối cùng của hôm nay, đi Checchino-dal-1887 [7] ăn bữa tối." Cô cúi đầu tránh ra: "Tôi mệt mỏi."

"Ngày mai sẽ đi hội đấu giá sao?"

Cô lườm hắn một cái, "Ai cần anh lo!"

Hắn ngầm cười đưa ra một tấm thiệp mời, "Nghe nói nơi đó có một vật phẩm đã 1546 tuổi, nếu như ngày mai trước 12 giờ khuya em có thể cầm nó trong tay, em thắng."

Cô chậm rãi nhận lấy thiếp mời trong tay hắn, chậm rãi đưa vào túi áo trên của hắn, đột nhiên cười: "Anh thua chắc rồi."

Hắn cực lực áo chế xúc động muốn nắm lấy tay cô một lần nữa, cũng cười: "Mỏi mắt mong chờ."

Một chiếc xe tải nhỏ màu trắng chạy qua ngã tư đường Roma, nhìn qua rất bình thường không có gì đặc biệt, lách qua quảng trường phồn hoa, đột nhiên một đứa bé lao ra khiến tài xế phanh lại. May mắn không đụng, nhưng đứa bé hình như bị hoảng sợ, đứng ở giữa đường khóc lớn, vừa vặn ngăn đường đi của xe tải. Tài xế xuống xe muốn lừa đứa bé đi nhưng đứa bé không để ý đến hắn, đứng khóc. Tài xế cực kỳ gấp gáp, vừa trông xe vừa nhìn đồng hồ. Lúc này có một cô gái Phương Đông từ bên cạnh xe đi qua, ngồi xuống nói câu gì đó, đứa bé liền nín khóc, ngoan ngoãn để cô dắt đi. Đại khái là có chuyện gấp, tài xế thấy thế thì không kịp cảm ơn mà lên xe đi thẳng.

Xe tải nhỏ tiến vào một căn nhà cao cấp, đêm nay chỗ này tổ chức một cuộc đấu giá, không ai nghĩ rằng, chiếc xe tải nhỏ này chở toàn là trân phẩm quý giá!

Cuộc đấu giá mang tính chất tư nhân, nhất định phải có thiệp mời mới có thể tiến vào. Màn đêm buông xuống, một phu nhân mặc lễ phục màu bạc đứng tại cửa đang lục tung cái túi nhỏ của mình, gấp đến mức đổ mồ hôi: "Sao lại thế này? Mới nãy xuống xe vẫn còn mà!" Cửa bên kia hội trường, đứa bé giữ cửa đem thiệp mời trả lại cho cô gái mặc đồ đen trước mắt: "Tiểu thư, mời!"

Cuộc đấu giá là một lễ hội cao cấp, sản phẩm sẽ được mang ra lúc bắt đầu hoặc giữa cuộc đấu giá. Mỗi tấm thiếp đều có ghi số, nếu có hứng thú với sản phẩm có thể ra giá, nếu không hứng thú thì có thể tiếp tục thưởng thức mỹ thực. Hiển nhiên người đến để ăn không nhiều nhưng không phải là không có.

Trần San Ny nhìn cô gái đang ăn này, hôm nay chắc hẳn có trang điểm qua, mặc một bộ lễ phục màu đen, trên vai khoác một tấm sa mỏng, để lộ bờ vai rất dễ thương, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng ánh mắt Buonaparte quả thật rất tốt...Trần San Ny đi tới bên cạnh cô gái, tựa như vô tình nhìn thấy cô: "Là cô? Thật trùng hợp, hiện tại cô ở sơn trang Simon sao? Sao Buonaparte lại không tới?"

Cô gái đang ăn tại một mâm mì Ý, một mắt nhìn Trần San Ny, chỉ cười cười.

Cửa truyền tới ồn ào, Trần San Ny quay đầu liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn anh tuấn, cô che lồng ngực, mỗi lần gặp hắn đều khiến cô cảm thấy hắn đẹp trai đến run sợ, người đàn ông này...

Hắn đi đến hướng cô, nhưng lại xem thường cô mà chỉ kéo lấy tay cô gái bên cạnh, tươi cười: "Em đêm nay thật đẹp, khiến tôi căng thẳng."

Cô gái cũng cười với hắn, "Tôi cũng vậy."

Trần San Ny liếc mắt cô gái, cực độ ghen tị, oán hận rời khỏi, không thể trực diện nhìn người đàn ông mình ái mộ cùng cô gái khác tán tỉnh.

Sóng ngầm cuồn cuộn giữa hai người khiến cho họ không để ý đến động tĩnh xung quanh. Hắn híp mắt nhìn cô, hôm nay cô trang điểm rất tranh nhã, khiến khuôn mặt tinh xảo càng thêm hoàn mỹ, làn môi lóng lánh sắc hồng nhạt, khóe miệng dính một chút nước ép cà chua đỏ tươi, rất hấp dẫn, rất mê người...Hắn hoài nghi một màn ở sân vận động kia có phải là giấc mơ hay không, vì sao hắn không thể nhớ rõ được hương vị của cô, chỉ muốn nếm thử lại, hiện tại rất muốn...

"Trên mặt tôi có cái gì sao?" Cô hỏi hắn, sau đó duỗi đầu lưỡi màu hồng phấn liếm một vòng trên môi, "Thì ra là nước ép cà chua." Cảm giác được vòng tay của hắn ôm cô trở nên căng thẳng, cô đẩy hắn ra: "Chúng ta không quen thuộc như vậy."

Cổ họng hắn chuyển động, sau đó cuối thân thể về phía cô, ở bên tai nói thân mật: "Hiện tại là chín giờ hai mươi."

"Ừ?"

"Qua mười hai giờ, tôi muốn em."

Cô cười lạnh, giúp hắn sửa sang lại cravat, kề sát bên tai hắn tàn nhẫn nói: "Tôi đã nói anh thua chắc rồi." Hắn chỉ cười.

"Keng......" Mười hai tiếng chuông vang lên, cuộc đấu giá bắt đầu."Thưa quý vị, thời khắc kích động nhất đêm nay đã đến! Phía dưới sẽ xuất hiện trân phẩm quý giá nhất, Cuốn kinh tân ước bản nhỏ 1546 tuổi! Giá quy định là 300 vạn đô la Mỹ"

Một cuốn sách bìa da cứng màu đen đặt trong lòng thủy tinh được đẩy ra, tất cả tân khách đều nhìn, Seven đi đến phía sau Chris thấp giọng nói: "Em thua."

"Đừng nói chuyện!" Cô tranh cãi với hắn: "Nhìn xem sẽ thế nào."

Người đầu tiên ra giá 500 vạn, sau đó là 800 vạn, cuộc đấu giá nháy mắt tiến vào hồi gay cấn, cuối cùng lên đến cái giá trên trời 1200 vạn! Chris muốn đến gần để nhìn rõ hơn cuộc giao dịch, lại bị Seven ngăn lại, ôm eo kéo vào ngực, hai ba bước chân đã kéo cô vào một phòng nghỉ, một bóng người cũng không có: "Bảo bối, đêm nay chúng ta đi đâu? Phòng ngủ của tôi ở sơn trang Simon có trần nhà trong suốt, tại biệt thự phía nam có suối nước nóng nhỏ."

Chris quay đầu, trong mắt hiện lên ngọn lửa hưng phấn: "Nếu hắn phát hiện tốn 1200 vạn mua một cuốn kinh giả, anh có thể bị hắn xử hay không?"

"...... Bảo bối, em có ý gì?"

"Ý của tôi chính là..." Cô xoay người, bờ môi tươi cười vô hạn, chạy đến góc tường, từ trong bình hoa lấy ra một quyển sách: "Cuốn kinh thực ở đây, buổi chiều tôi đã lấy được. Hắn không có trong tay kinh tân ước, quyển thực trong tay CL."

"...... Có lẽ hắn sẽ xử lý em."

"Hắn không thể tìm tới tôi, nhưng hẳn là biết ai đem kinh bán cho hắn." Cô cười tự mãn, như mèo bắt được chuột.

"Đúng, cho nên hắn không dám đụng đến tôi. Nhưng bảo bối, em vẫn chưa nói cho tôi em thích trần nhà trong suốt hay suối nước nóng."

Cô đột nhiên thu tươi cười, "Anh muốn quỵt nợ?"

"Đương nhiên không, tôi sao có thể quỵt nợ người phụ nữ của tôi?" Hắn ôm cô, "Là em rất sơ ý, quyển kinh trong tay em, trừ hai mươi trang đầu cùng hai mươi trang sau, còn lại đều viết ba chữ, tôi muốn em." Hắn muốn hôn cô, lại bị cô đẩy ra. Cô nhanh chóng mở trang sách, sắc mặt trắng như giấy.

Tâm tình hắn rất tốt, lần nữa kéo cô vào lòng: "Kinh thật ở thư phòng của tôi, chúng ta về sơn trang Simon, nếu thích tôi liền đưa em." Cúi đầu muốn hôn, cuối cùng chào đón hắn lại là một nắm tay trắng nhỏ, một quyền ngay tại sống mũi, con mẹ nó thật đau: "Bảo bối, em muốn quỵt nợ?"

"Đồ vô lại! Anh lừa tôi!" Tức giận khiến khuôn mặt cô khi trắng khi đỏ, thân thể hơi run, mò được bình hoa liền đập tới, hắn nhẹ nhàng né qua: "Đánh cuộc thua thì phải chịu, tối qua chúng ta đã nói thế nào? Nếu trước 12 giờ đêm em có thể cầm đến nó, là em thắng. Ván bài này chỉ nhìn kết quả, không nhìn quá trình."

Cô cắn môi trừng mắt nhìn hắn, nắm tay nắm chặt, nhưng không nói chuyện. Hắn nghĩ cô chịu thua, tuy rằng còn bực bội. Cẩn thận dè dặt đi qua, ôm lấy cô. Thân thể của cô đang run nhưng không động thủ, cũng không đẩy hắn ra. Hắn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trong lòng vui sướng vô cùng, đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đến tay.

Nụ hôn trằn trọc của hắn nhanh chóng tiến đến môi, cô tránh đi: "Không hôn môi." Hắn lấy ánh mắt hỏi cô, cô căm giận quay mặt đi nói: "Hôn môi là người yêu thật sự mới làm, chúng ta không phải."

Hai mắt hắn tối sầm lại, chặt chẽ nắm lấy cằm cô, hung hăng hôn lên. Thừa dịp cô chưa phản ứng đã hoàn toàn xâm lấn, như là mưa rền gió dữ, quét ngang tất cả. Ngay từ đầu hắn chỉ là tức giận và bực bội, chỉ nghĩ đến trừng phạt, sau đó mới chậm rãi ý thức được, hắn đã khát vọng đôi môi này quá lâu. Cái lưỡi đinh hương, răng nhỏ trắng mịn, ép cô dây dưa cùng hắn, bừa bãi đòi lấy hương vị trong miệng cô, thật ngọt.

Hôn rất lâu, cô phát ra tiếng "Ô ô ô" giống con mèo nhỏ. Hắn vẫn không chịu thả ra, ngón tay trợt xuống cởi nút thắt lễ phục, bên trong có một áo ngực bó sát người. Hắn dễ dàng vén lên, nắm chặt nơi non mềm trong bàn tay, thoải mái khiến hắn muốn than ra tiếng.

Một bàn tay khác cũng trợt xuống, đến giữa hai đùi cô. Cô cố gắng thoát đi đôi môi của hắn, đè lại tay hắn: "Không, không ở chỗ này."

Seven mới nghĩ đến, bọn họ hiện đang trong phòng nghỉ của hội đấu giá, hôn lên khuôn mặt cô: "Chúng ta trở về nhà." Muốn ôm cô, lại bị cô đẩy ra, sau đó cô hung hăng cởi áo khoác của hắn.

"Sao vậy?" Hắn không rõ nguyên do.

Cô nghiêng đầu sang chỗ khác không nói chuyện, hắn cầm lấy y phục nhìn, thì ra lúc tháo nút áo, hắn đã khiến các nút thắt đều hư.

Hắn lấy áo khoác choàng lên người cô, cô nghiêng vai, áo khoác liền theo cánh tay non mịn trượt xuống: "Xấu!"

Xấu? Hắn sững sờ nửa giây mới phản ứng kịp, cô chê y phục của hắn xấu! Hắn buồn cười nhìn cô, làn môi bị hắn hôn đến sưng đỏ, trên thân thể chỉ có áo ngực trắng như tuyết, khêu gợi dễ thương, hắn ít khi tốt tính nói: "Tôi cho người mang y phục tới?"

Cô nhíu mày suy nghĩ: "Trần tiểu thư có cái áo khoác nhỏ không tệ."

Hắn cười, ngón tay nhẹ nhàng cào lên khuôn mặt đỏ tươi: "Nghĩ chạy sao?" Cô dường như là thẹn quá hóa giận, hất tay hắn ra, lông mày dựng thẳng lên, như có như không cười một tiếng.

Hắn cũng không cáu: "Áo khoác nhỏ của Trần tiểu thư phải không?" Hắn xoay người đi ra ngoài, trong mắt cô vừa hiện lên tia sáng thì hắn đã lộn trở về: "Nga, quên nói với bảo bối." Dán bên tai cô, dịu dàng mở miệng: "Mỗi cánh cửa sổ ở ngoài đều có ít nhất 6 tay súng, nếu em muốn chạy, có thể tôi không kịp cứu em đâu."

Cô cúi đầu, ngoan ngoãn không động.

Cuộc đấu giá kết thúc, khách mời liên tục rời đi, may mắn Trần San Ny còn ở lại. Đương nhiên, không thể để thục nữ trước mặt mọi người trong đại sảnh cởi áo, cho dù là áo khoác. Trần San Ny bị đưa đến phòng nghỉ, đẩy cửa ra, cô vẫn cúi đầu ngồi ở đó, tư thế không thay đổi, có thể thấy là cô đã nhận rõ tình thế hiện tại của mình, rất ngoan.

Seven rất phong độ đóng cửa lại tránh đi, mấy phút sau, chỉ thấy Trần San Ny mặc váy dài mở cửa nói: "Buonaparte, cô ấy muốn em chuyển đến anh một câu." Sắc mặt Seven biến đổi, lập tức vọt vào phòng nghỉ, người đã không thấy đâu. Trần San Ny tựa cửa nói: "Cô ấy nói, chỉ có tên trộm vặt mới đi qua cửa sổ."

Trên chuyến bay từ Roma đến Amsterdam, một cô gái đang cầm điện thoại, trong tay cầm một quyển kinh bìa cứng màu đen, nhìn chăm chỉ như một đứa trẻ hiếu học, cũng không nhận ra tiếp viên hàng không đẩy xe đi qua: "Cô à, xin hỏi cô muốn uống gì?"

"Cà phê, cám ơn."

Cà phê này, sao càng uống càng thấy lạ...Ba phút sau, cô ngã vào ghế dựa, ngủ.

Seven nhìn cô gái đang ôm cái gối trong khuỷu tay mà ngủ, như đứa trẻ sơ sinh. Xuyên qua lớp áo vàng nhạt, xuyên qua những lỗ kim dày đặc, có thể thấy cái áo ba lỗ màu trắng ẩn hiện, phác họa ra một bộ ngực tròn trịa đầy đặn, vòng eo thon nhỏ, thuần khiết khêu gợi.

Ngón tay thon dài trắng nõn khoát lên chân hắn, hắn bắt lấy nắm trong lòng bàn tay, tinh tế thưởng thức như trân bảo. Hắn kéo gần bờ môi, hôn một chút lại một chút, hôn đến lòng bàn tay, cô đã hơi dộng đậy, tỉnh lại.

Hai tròng mắt mở một nửa, mê mê mang mang, như một con mèo đang mơ ngủ, chỉ ngây ngốc nhìn hắn, môi hồng hơi mở ra, vô tội đơn thuần, không hề biết thế này là đang mời mọc hắn...Hắn không khách khí hung hăng hôn một trận, cô chưa kịp phản ứng, chỉ có thể uốn éo trong lòng hắn "Ừ ừ ồ ồ" mấy tiếng. Lúc hắn buông cô ra, nhìn thấy khuôn miệng hồng hào đã trở nên đỏ tươi, gò má cũng đỏ như có một tầng son phấn. Màu đỏ trên mặt nhanh chóng biến mắt, cô như con nai duỗi thẳng cái cổ, cảnh giác nhìn quanh: "Đây là đâu?"

"Em quên sao? Em hiện đang ở trên máy bay."

Cô cũng phát hiện khung cảnh xung quanh giống y như trước khi ngủ, chỉ là hành khách cùng tiếp viên không thấy đâu, chỉ còn lại hai người họ.

"Sao lại thế này?"

"Thông thường, trong tin tức, bọn họ gọi thế này là cướp máy bay." Hắn cười hai tiếng nặng trĩu: "Bảo bối, tôi cướp em trở về Roma."

Trang viên Simon cực kỳ lớn, theo phong cách kiến trúc Baroque [8], có thể xem là một tác phẩm nghệ thuật xa hoa. Cô gái bị người đàn ông dắt tay, hai bước tới một bước lui kéo đi."Này! Chúng ta cần nói chuyện!"

"Này! Cái này không công bằng!"

"Anh dứt khoát giao tôi cho cảnh sát đi!"

"Chúng ta trao đổi điều kiện không được sao? Tôi có thể giúp anh trộm đồ! Này!"

Hắn đột nhiên dừng lại khiến cô không kịp thu chân, cả người ngã nhào vào trong lòng hắn, hắn ôm lấy: "Seven."

"A?"

"Kêu tôi Seven."

Cô nhăn mi: "Đây không phải trọng điểm."

"Không, rất quan trọng." Hắn cười bồng cô lên, tiến đến bên tai cô nói: "Đợi ở trên giường, em sẽ thấy có bao nhiêu quan trọng."

Cô gắt gao cắn môi không nói chuyện, lại tức giận đến phát run, trông thật đáng thương.

Phòng ngủ sạch sẽ cực kỳ lớn, hắn ném cô lên trên giường lớn, lún sâu vào trong lớp khăn trải giường bằng tơ lụa, như là chuẩn bị đặc biệt cho cô.

Cô lập tức muốn nhảy lên, lại bị hắn kéo xuống dưới thân, cởi ra áo của cô."Tôi muốn tắm rửa!" Cô gọi, hắn căn bản không để ý, nhanh chóng cởi đi mọi thứ vướng bận trên người cô, áo khoác, áo ba lỗ bó sát người, cô gắt gao túm chặt hông áo không cho hắn cởi: "Tôi khát, tôi muốn ăn cơm!" Hắn một tay trói hai tay cô, áo ba lỗ bị xé hơn một nửa.

Cô rốt cuộc cũng biết sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt điềm đạm đáng yêu có chút cầu xin: "Tôi không muốn."

Một tay hắn ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn, tay kia vuốt ve cánh tay bóng loáng mịn màng, hạ xuống một cái hôn trên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Nhưng tôi muốn." Hắn nói.

"Anh nói trước giờ không cường ép phụ nữ!"

Hắn dừng lại động tác nhìn cô: "Tôi cường ép em? Rõ ràng là em thua."

Ánh mắt cô lấp lánh, như là ánh sáng thủy tinh, vô tội nói: "Nhưng tôi không muốn."

Hắn nhăn mi nhìn cô một hồi, đột nhiên cúi đầu hôn, hôn sâu vô cùng nhiệt tình. Cô không dám phản kháng, thậm chí vì lấy lòng hắn mà hơi đáp lại, chọc hắn càng thêm kích tình. Hôn đến khi cô mê muội, sau đó phát hiện, nửa trên người đã không còn một mảnh vải che thân, mà hắn thì đang thoát quần dài của cô. Sắc mặt cô bỗng nhiên thay đổi, một tay che khuất lồng ngực, một tay đẩy tay hắn, gấp đến nói không nên lời: "Anh...anh..."

Hắn nâng chặt cái ót hôn cô, buông ra nói: "Đối với em, biện pháp gì tôi cũng có thể dùng."

Tay chống của hắn dần hạ xuống, đặt cô nằm dưới giường, hắn cởi xuống quần dài của cô, bật một cái công tác đầu giường. Trần nhà chậm rãi mở ra hai bên, trước mắt cô là bầu trời trong suốt, ánh nắng chiều đốt thành những mảnh hồng sắc. Cô hoảng loạn kéo chăn che khuất thân thể, xấu hổ và giận dữ quay mặt đi: "Đóng lại!" Hắn cười, đoạt lấy chăn trong tay cô: "Bảo bối, tôi muốn nhìn em."

Trời chiều xuyên qua chiếu lên thân thể không che đậy của cô. Làn da trắng nõn nổi lên từng mảng kim quang khiến hắn nghĩ đến bức bích họa trong giáo đường ST. Peter, Đại thiên sứ một thân tỏa sáng...Nhẹ nhàng chạm vào thân thể của cô, kéo tay cô đang che trước ngực, ngậm chặt nơi mềm mại của cô, cảm nhận cô dưới thân hắn run rẩy. Cảm giác cô nũng nịu non mềm, hắn hút lấy nụ hoa hồng phấn từng chút từng chút, mãi cho đến khi nó biến thành một màu đỏ tươi kiều diễm.

Cô như đà điểu cùi đầu vào gối. Hắn đem gối đầu bỏ đi, hôn lên đôi môi cũng đỏ tươi như vậy, hôn đến ý loạn tình mê. Đột nhiên cảm giác cô nhấc chân, nhanh chóng muốn đá vào hạ thân của hắn. Hắn phản ứng cực nhanh, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc nắm lấy mắt cá chân của cô. Sau đó tách hai chân cô ra, xé toang quần lót, động thân hung hăng tiến vào.

Cô không động, hắn cũng không động, thời gian yên lặng ở một khắc này. Cô không biểu tình gì, ngây ngốc nhìn nóc nhà trên không, ánh mắt mờ mịt tan rã. Hắn hôn môi cô, cắn cổ của cô, cô đều không phản ứng, hắn chậm rãi rút ra lại đâm vào xem cô có phản ứng hay không.

Ánh nắng chiều hầu như đã tan hết, bầu trời chỉ còn là một màu lam nặng trĩu, không có ánh sáng khiến cho khăn trải giường dưới thân cô chỉ một màu đen, màu đen hỗn độn, cô như thiên sứ đang bị bẻ gãy cánh.

Hắn gặm cắn cái cổ thon dài của cô, bờ vai mượt mà, đầu nhũ non mịn, va chạm một chút lại một chút thêm nhanh, tiến vào chỗ sâu nhất.

Dù cho cô là thiên sứ, cũng phải sa đọa trong lòng hắn.

Cô không nhớ rõ trải qua đau đớn thế nào, thân thể hay tâm linh tất cả đều như mộng, rõ ràng rất tỉnh táo, nhưng lại như mộng. Khi cô dần dần lấy lại được tinh thần, lọt vào ánh mắt là bầu trời đầy sao, người đàn ông trên thân thể lại đang chuyển động nhấp nhô, bên tai có tiếng thở dốc của hắn, cũng nghe được tiếng rên rỉ của bản thân mình, nơi nào đó còn đau...Một vì sao từ chân trời rơi xẹt qua, xẹt qua trong ánh mắt của cô, sa đọa.

Kiêu ngạo, tham lam, tham ăn, ham mê nữ sắc, ghen tị, lười biếng, táo bạo — là nguyên tội.

Đã là tội lỗi bẩm sinh, rửa cũng không hết, vứt bỏ thánh thần, rơi vào sa đọa.

Toàn thân đều tê liệt...Sau đó ác mộng kết thúc. Hắn từ trên thân của cô nghiêng qua một bên để tránh trọng lượng cơ thể đè ép cô, đưa tay lần mò, chạm đến nơi mềm mại trước ngực cô, cầm lấy.

Đồ lưu manh! Cô ở trong lòng mắng một câu, đáng tiếc, giọng nói không thể thoát ra cổ họng, toàn thân đau nhức, không còn sức lực nào, chỉ có thể an tĩnh nằm nguyên một chỗ. Chịu đựng hắn vân vê nhéo qua nhéo lại, rất lâu, cô mới cắn răng khởi động thân thể, hất tay hắn ra, mượn ánh sáng nhỏ bé từ trần nhà nhìn thấy đùi trong của mình là một mảnh hỗn độn, vết máu cùng vết bẩn trắng đỏ hòa quyện với nhau. Tìm quần lót ở cuối giường thì đã bị xé hư hỏng, chỉ có thể lấy nó lau chùi lung tung đùi trong, tức giận một phen ném vào mặt hắn.

Trực tiếp mặc vào áo khoác và quần dài, vải vóc không hề mềm mại, theo hành động ma sát vào chỗ kín khiến cô đau hừng hực. Đi ra ngoài hai bước lại trở về đá vào chân hắn. Không biết là do đùi hắn cứng hay do cô không còn sức lực, cứ như là đá vào sắt vậy, đầu ngón chân thật đau, cô cúi người xoa ngón chân nhưng không hết đành phải khập khiễng đi ra ngoài.

Cửa vừa mới kéo ra một đường nhỏ, một cơn gió thổi qua, "Ba" một tiếng liền đóng lại, người bị đè trên ván cửa, hắn thấp giọng nói nhỏ: "Tôi cho em đi sao?" Sau đó quần dài bị xé mở, một chân bị hắn gác trên khuỷu tay, dục vọng của hắn cứ như vậy tiến vào.

"Đồ vô lại!!" Cô khàn giọng nói, chỉ phát ra âm thanh nát vụn. Hắn ép cô hôn cô, cô ngay cả khí lực đều không có, thân thể kịch liệt run rẩy theo sự xâm nhập của hắn, va chạm lại va chạm, lưng dán sát ván cửa gập ghềnh.

Lại muốn một lần, hắn ôm cô trở lại trên giường, không có ý định dừng tay. Lúc đầu cô còn đánh còn đá nhưng lại mềm nhũn chỉ như gãi ngứa cho hắn, dần dần cô không động đậy, cũng không lên tiếng, trầm mặc an tĩnh dị thường.

Hắn cảm thấy không thích hợp, mở đèn đầu giường lên, ánh sáng bất chợt khiến cô quay mặt đi. Hắn nhìn thấy, đôi mắt đỏ bừng, đôi môi trắng bệch, lông mày cau chặt, quật cường chịu thống khổ, chính là không chịu cầu xin hắn khoan dung, một câu cũng không nói.

Hắn lại nhìn đến dưới chân cô, trên bắp đùi trắng toát, những dấu vết đỏ khô loang lổ. Hắn đã rất gấp, đến mức tàn nhẫn, một lòng muốn chinh phục cô, muốn có được cô, mùi vị của cô lại quá mỹ diệu, so với trong tưởng tượng của hắn càng mỹ diệu hơn. Hắn hận không thể ăn tươi nuốt sống, hận không thể vân vê xương cốt cô, hận không thể chết trong thân thể mềm mại ấy. Dù cho thế nào cũng không đủ, hắn đã quên mất, cô cũng là một cô gái nhỏ mới biết mùi đời, là một cô gái kiêu ngạo.

Mồ hôi ẩm ướt dính vào mi mắt, hắn giúp cô nhẹ nhàng lau đi: "Làm em đau sao?" Một tay vò nhẹ chỗ hai người kết hợp, một tay chậm rãi lướt trên thân thể cô. Cô không nói, vẫn duy trì hình dạng đó, không nhìn hắn.

Nhẫn nhịn dục vọng, hắn gian nan rút ra, ngón tay vẫn nhẹ nhàng vân vê nơi đó: "Đau vì sao không nói? Cầu tôi một câu không được sao?"

Cầu? Cô phải cầu như thế nào? Phải khiêm tốn thư thái lấy lòng hắn sao? Hắn sẽ buông tha cho cô sao?

"Còn ngang ngược?" Nhìn bộ dáng hờ hững của cô, hắn đem lửa nóng chống đỡ ở nơi mềm mại, làm bộ muốn vào trong. Cô cắn chặt môi, cảm giác ủy khuất nồng đậm, tuy rằng không hay nói chuyện, nhưng chỉ nhìn vẻ mặt biến hóa thôi hắn cũng đủ biết. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy cô vào phòng tắm.

Trước tiên dùng vòi hoa sen rửa sơ sau đó mới bỏ cô vào bồn tắm lớn. Hơi nước nóng ấm khiến lỗ chân lông đều giãn ra. Hắn ngồi ngay phía sau giúp cô xoa bóp toàn thân, xoa bóp xoa bóp, đặc biệt là đùi, eo...Đụng đến bộ ngực thì dừng lại một chút sau đó lại tiếp tục.

Ban đầu cô chống tay từ chối, sau biết là vô ích cũng có thể là thoải mái, tuy rằng không tình nguyện nhưng cũng ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn nhắm mắt, đôi mắt đo đỏ, lông mày nhỏ nhíu chặt, khuôn mặt cũng ửng hồng, lóng lánh ánh nước. Hắn nhịn không được cắn từng miếng, cô chỉ nhăn mày sâu hơn một chút nhưng vẫn nằm ngoan ngoãn. Hắn hôn cô: "Như vậy không phải rất tốt sao? Em ngoan ngoãn, mọi việc đều tốt đẹp."

Trong mũi cô "xuy" một tiếng, khóe miệng thậm chí vẽ nên một vòng cung. Hắn biết, cô đang cười nhạo. Cũng đúng, muốn cô gái kiêu ngạo này trở nên ngoan ngoãn, chỉ sợ trái đất ngày mai sẽ không còn chuyển động.

Kì kèo mè nheo tắm rửa xong, đã là rạng sáng, cô mềm mại ngủ trong lòng hắn, nước miếng cũng chảy. Hắn nhẫn nại nhiều lắm mới không muốn cô lần nữa. Cầm thảm lông bọc cô đi về phía giường, sau đó lấy máy sấy giúp cô sấy tóc. Cô mơ màng co rụt cơ thể trong tấm thảm, không quên dặn dò: "Không cần cái này."

Hắn lắc đầu cười đến vô hại, chưa bao giờ gặp qua người phụ nữ nào khó hầu hạ đến như vậy, huống chi hắn chưa từng hầu hạ qua người nào. Nhưng không hiểu sao theo bản năng lại nghe lời vứt bỏ máy sấy tóc, cầm khăn lông giúp cô lau. Lau khô tóc, hắn bắt đầu xem xét ngón chân của cô, có chút sưng đỏ. Thật là yếu ớt, nếu như hiện tại dưới đệm có hạt đậu phộng, có lẽ ngày mai cô cũng bị đau lưng. Hắn lấy từ hòm thuốc ra một tuýp thuốc màu trắng, đổ lên vết thương. Cô thấy ngưa ngứa liền rụt chân lại, nhưng lại bị hắn đè lại mắc cá chân không thể động đậy, cô hừ hừ hai tiếng, vẫn không tỉnh.

Hắn khép trần nhà lại, mở đèn phòng lên, căn phòng sáng lên một mảng. Cô đã hoàn toàn vùi đầu vào thảm lông, hắn đem tấm thảm vén lên đến eo, tách hai chân thon dài của cô ra...

Thân dưới đột nhiên truyền tới một trận mát lạnh, cô tỉnh táo ngồi dậy: "Anh làm cái gì vậy?" Nhìn thấy trên ngón tay hắn là thuốc bôi màu xanh như bạc hà, hắn lại đang hướng đến nơi đó...Cô đỏ mặt, khép đùi rụt về sau: "Anh làm gì?"

"Tốt hơn không? Còn đau sao?" Hắn di chuyển theo cô.

Cảm giác mát lạng thoáng qua, quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều, thì ra thuốc mỡ dùng như thế này...Cô hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trong nhà lúc nào cũng có thuốc loại này sao??? Ma dâm??? Bại hoại!

Hắn không hề biết cô đang nghĩ cái gì, có biết cũng không giải thích. Đây chỉ là một loại thuốc trị ngoại thương, hơn nữa trước giờ hắn cũng không dẫn qua người phụ nữ nào khác về nhà.

Mắt thấy ngón tay của hắn lại đưa về dưới thân, cô lúng túng ngăn lại: "Tôi tự làm."

"Em?" Hắn cười bỡn cợt, "Em không biết ngượng sao?"

Sắc mặt cô chuyển từ hồng sang trắng, lại từ trắng sang xanh, liền quơ gối đầu đập vào hắn: "Cút!"

Cuối cùng không thể làm gì được hắn, cô chỉ có thể đỏ mặt núp trong tấm thảm tiếp tục làm đà điểu. Cứ vuốt vuốt, dục vọng liền không khống chế nổi, hắn đem tấm thảm vén lên, hôn từ cái cổ thon dài, bàn tay cũng không còn quy củ mà chuyển động trên thân thể cô. Cô đẩy hắn, "chao ôi" mấy tiếng, không có kết quả, nhỏ giọng gọi: "S...Seven." Hắn khởi động thân thể nhìn cô.

Cô lệch đầu, tóc đen mềm mại hỗn độn, hai mắt có chút khẩn trương cùng thẹn thùng, mí mắt mê mang, khóe môi nhẹ nhàng cắn một chút lại một chút... "Tôi, tôi rất mệt mỏi." Nói ra từng chữ rõ ràng nhẹ nhàng lại mềm dẻo.

Hắn chỉ cảm thấy máu toàn thân từ đợt dâng lên đầu, cô ngoan ngoãn nhanh như vậy sao, biết làm nũng với cầu xin tha thứ, lại dùng phương thức này? Dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, dùng giọng nói như vậy gọi hắn, dùng thân thể tuyết trắng như vậy uyển chuyển dưới thân hắn. Da thịt lún sâu vào khăn trải giường, xương quai xanh tinh xảo, bầu ngực mềm mại, hai chân cân xứng thon dài. Chẳng lẽ cô không biết, dáng vẻ hiện tại của mình là hấp dẫn nhất sao...

"Ngoan." Hắn sờ mặt cô, cúi đầu xuống hôn, "Một chút liền tốt."

Cái gì? Cái gì! Sự sợ hãi chưa ra khỏi miệng, hắn đã tiến vào...Cô tức giận đến mức muốn nhảy lên cắn người! Người đàn ông này thật không đáng tin!!! Thật không đáng tin!!!

Chân dài quấn quanh eo hắn, thân thể tuyết trắng vì va chạm của hắn mà run lên. Cô nhắm mắt nghiêng mặt, từ mũi phát ra những âm thanh mềm nhũn "Ừ ừ ừ". Hắn lại thêm điên cuồng rong ruổi, giống như là bị trúng độc, khoái cảm trí mạng, không thể dừng lại.

Điện thoại đầu giường vang lên ba hồi, hắn thâm nhập lần cuối cùng khiến cô ngẩng đầu kêu một tiếng, chân dài chậm rãi trợt từ người hắn xuống. Hắn thở hổn hển cầm lấy điện thoại: "Tốt nhất là nói chuyện quan trọng!"

"Tiên sinh." James quản gia giọng nói rất bình tĩnh, "Tiên sinh Kobe đã đợi ngài một buổi sáng."

"Tôi hẹn hắn tám giờ."

"Hiện tại là mười rưỡi sáng thưa tiên sinh."

Seven để điện thoại xuống nhìn thời gian, quả nhiên là mười giờ rưỡi. Rèm cửa sổ che ánh sáng cực tốt, khiến cho người ta cảm thấy vẫn là đêm tối, hương vị của cô lại hấp dẫn như vậy, càng khiến hắn muốn nhiều hơn.

Hắn nâng khuôn mặt của cô hôn lên. Cô nhất định đã mơ màng rồi, mềm mại đáp lại hắn, hại hắn không thể xuống giường được.

Một giờ sau trở lại phòng ngủ, hắn mở màn cửa sổ ra, cho gió đi vào phòng, cô ngủ nặng nề trên giường, bị gây sức ép tới mười mấy giờ, mệt chết cô, kỳ lạ là tinh thần của hắn lại sảng khoái, dáng vẻ vô cùng thoải mãn.

Ngồi ở bên cạnh cô, vuốt ve bờ vai mượt mà của cô, chậm rãi trượt từ lưng xuống, lại chậm rãi đẩy mền lông mãi cho đến khi cái mông nhỏ tròn vểnh lộ ra, hắn không nặng không nhẹ nhéo một cái, làn da tuyết trắng cũng đỏ hồng.

Hắn biết cô đã tỉnh, lại phủ lên thân thể cô, dán ở bên tai: "Tôi có việc cần đi mấy ngày, em ngoan ngoãn ở đây, không nên chạy loạn, biết không?"

Cô không nói chuyện, mang đầu chuyển về bên kia, hắn cũng tiến tới bên kia, mổ môi của cô một chút: "Ngoan ngoãn biết chưa? Hử?"

Nắm tay mềm như bột gắt gao đánh trên lớp nệm: "Mau cút!!!"

Mơ hồ ngủ không bao lâu lại nghe thấy tiếng mở cửa, cô lấy cái gối trong tay ném tới, ném rất chính xác, từ cửa truyền tới tiếng "lách cách" cùng với thét chói tai của một cô gái. Cô nhanh chóng kéo mền lông ngồi lên: "Ai?"

Là một cô gái trẻ tuổi, khuôn mặt phương Đông, trang phục hầu gái áo liền váy màu trắng, đẩy một xe ăn, trên đó có một cốc sữa bò đã bị làm ngã, sữa rơi xuống cả thảm trải sàn.

"Tiểu thư, cơm trưa của cô." Đại khái là cô gái bị dọa, giọng nói vẫn có chút khiếp sợ.

Cô có chút ngại ngùng, "Cám ơn, để đó được rồi."

"Nhưng tiên sinh nhất định muốn tôi phải nhìn thấy tiểu thư ăn xong."

Cô nhăn mi, "Hắn đâu?"

Cô gái ngừng một chút mới phản ứng lại được: "Tiên sinh ra ngoài."

"Đặt ở đó đi, tôi sẽ ăn, cảm ơn."

"Nhưng tiên sinh nhất định muốn tôi phải nhìn thấy tiểu thư ăn xong" Cô gái lặp lại một lần nữa.

Cô có chút bất đắc dĩ xoa trán, sau đó mới phát hiện một vấn đề, cô không có y phục để mặc! Là do mấy bộ quần áo đều rơi rụng bên cạnh cửa, hơn nữa toàn bộ đều bị hắn xé hỏng!

"Tôi...... Tôi......" Cô cảm thấy thật khó mở miệng, lại ở trong lòng oán thầm người đàn ông kia lần nữa.

"Tiểu thư, tiên sinh có sai dặn chuẩn bị y phục cho cô." Lại một cô gái xuất hiện ở cửa, tay mang y phục để ở mép giường, sau đó cả hai người tạm thời lui ra. Cô mò qua xem thì thấy quần lót bằng vải bông màu trắng, áo ngủ màu trắng sữa bằng tơ tằm, kiểu dáng đơn giản nhưng làm thủ công tinh xảo, kích thước không lớn không nhỏ rất phù hợp, trong lòng cô có chút cáu, chút thẹn thùng cùng hứng thú. Vừa mới mặc xong, lại có tiếng đập cửa truyền tới, sau khi ăn xong dưới sự giám sát của cô gái kia, cô khóa cửa lại nằm trên giường, cho dù trời sập xuống cô cũng muốn ngủ một giấc!

May mắn không có ai tới làm phiền cô, cô ngủ một giấc đến chiều ngày hôm sau, sau khi tắm rửa ăn một bữa cơm cô mới cảm thấy mình sống lại. Cô hỏi Lily, chính là cô gái phương Đông ngày hôm qua đưa cơm: "Tôi muốn đổi quần áo."

Nhanh chóng đã có người đưa tới, một bộ đồ lót màu vàng nhạt, áo ngủ cũng màu vàng nhạt, cô nhíu mày: "Có thứ khác hay không, quần bò áo thun chẳng hạn?"

Lily rất nghiêm túc đáp: "Tiên sinh nói cô không ra ngoài, mặc đồ ngủ là được rồi."

Đồ vô lại! Cho rằng làm vậy có thể giữ cô lại sao? Ngây thơ!

Nhưng mà cô cũng không vội. Mang theo ly coffee chậm rì rì đi khắp nơi. Căn nhà rất lớn, đồ tốt không ít, ngay cửa cầu thang là hai bức tranh sơn dầu rất cao, một bức vẽ người đàn ông cao lớn anh tuấn, bờ môi cong cong như cười như không khiến người nhìn không rét mà run, bức kia vẽ một người phụ nữ thần bí khêu gợi, đôi mắt sâu như biển xanh, lạnh lùng ngạo mạn, nhưng cũng rất đẹp.

Lắc lư ly coffee trong tay một chút, cô ngẩng đầu nhìn bức họa người đàn ông, nở nụ cười.

"Tiểu thư?" Lily chạy lên cầu thang đưa điện thoại trong tay cho cô: "Tiên sinh gọi."

Tâm tình của cô rất tốt, thuận tay cầm lấy, bên tai lập tức truyền tới giọng nói trầm thấp nam tính, cách ống nghe nhưng cũng rất dễ nghe: "Đang làm gì vậy?"

Cô cười uống một ngụm cà phê, không nói chuyện.

"Ba ngày sau tôi sẽ trở về, em ngoan ngoãn một chút, đợi tôi về."

Cô vẫn cười, không nói chuyện.

"Sao vậy? Còn giận tôi?" Người đàn ông bên kia đầu dây cười một tiếng: "Không phải khi đó em rất thoải mái sao, còn cuốn quýt lấy tôi..."

Tiếng thét chói tai của Lily vang lên, điện thoại đầu tiên là bị ném vào bức tranh sơn dầu sau đó hung hăng bắn ngược ra, nện thật mạnh trên sàn nhà đại sảnh, vỡ thành những mảnh nhỏ.

Ba ngày sau, Seven trở lại Roma, đứng ngoài cửa sơn trang Simon, nhìn thấy bên trong trống trơn, cái gì cũng không có.

Quản gia James đứng thẳng ở một bên: "Tiên sinh, sáng hôm nay đã thấy như vậy, ban đêm không có ai phát hiện sự bất thường, hẳn là đồ ăn đã bị bỏ thuốc, tất cả mọi thứ đều bị mang đi, bao gồm cả 3764 chai rượu dưới hầm, 420 chiếc đồng hồ cổ, két sắt..."

"Seven? Xin hỏi anh là Seven sao?" Phía sau truyền tới tiếng mềm mại của phụ nữ, Seven chậm rãi quay đầu thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên to mập, váy liền áo màu hồng, trên cổ tay là trang sức bằng vàng sáng rực: "Thực là anh!" Cái mặt bóng loáng của bà ta càng trở nên sáng rỡ, rõ ràng là đang nuốt nước miếng: "Thật sự là cần bảy đồng thôi sao? Thật sự có thể làm bảy lần sao?"

Ngay sau đó lại có một người phụ nữ cao gầy xuất hiện ở cửa, toàn thân mặc đồ đen, chừng ba mươi tuổi, đẩy đẩy kính mát, có chút thận trọng mà hỏi: "Là Seven sao?"

Thư phòng lầu hai, bởi vì toàn bộ đồ dùng trong nhà là mới chuẩn bị tạm thời nên gian phòng to như vậy có vẻ trống trải. Seven trầm mặc đứng trước cửa sổ, nhìn ngoài cửa không ngừng có phụ nữ tìm tới, sau đó bị người đuổi đi, nhưng sống chết cũng không chịu đi, cho đến khi nhìn thấy súng.

Người đàn ông tóc vàng ở bên cạnh nén cười nói: "Thật sự muốn xóa toàn bộ ảnh sao? Hình ảnh làm không tệ, có thể thấy tiểu thư Chris tốn không ít tâm tư, hay là ngài giữ lại một bức, về sau cùng tiểu thư Chris ngắm nhìn cũng rất thú vị."

Một đôi mắt lạnh như băng quét tới, người đàn ông tóc vàng nhún vai:"Được thôi, tôi sẽ xóa hết." Nhất định trong tay tiểu thư Chris có giữ bản sao, Wells nghĩ, cuối cùng nhìn lại hình ảnh, chủ ý này thật sự là quá tuyệt! Một bức ảnh toàn thân, dùng cái mặt trong tranh sơn dầu của Seven, còn lại thì sao? Hoàn toàn không che đậy! Thân hình không biết tìm ở đâu nhưng cực kỳ giống Seven, may mắn là vị trí quan trọng nhất của bức hình được làm mờ, phía trên bên trái có dòng chữ quảng cáo: Một đêm bảy lần! Chỉ cần bảy đồng! Ai đến cũng không cự tuyệt! Vật đẹp giá rẻ! Góc dưới bên phải là tên cùng với địa chỉ, bức hình này chỉ trong đêm qua đã được đăng lên một số trang web Ngưu Lang (trai gọi ý) nổi tiếng thế giới...

"Wells." Seven rốt cục mở miệng.

"Tiên sinh."

"Một tháng sau nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu."

"Vâng, tiên sinh."

Chú thích:

[1] Quảng trường Tây Ban Nha bao bọc bởi cây cọ và các cửa hiệu thời trang thanh lịch. Tên của quảng trường xuất phát từ sứ quán Tây Ban Nha gần đó thế kỷ 17. Những bậc tam cấp do người Pháp xây từ 1723-1725 từ quảng trường lên đến nhà thờ Pháp Trinita dei Monti ở đỉnh đồi (nhà thờ Tam vi nhất thể được xây năm 1502 với tháp chuông bằng đá) là nơi hẹn hò của những đôi tình nhân và lúc nào cũng đông du khách và người dân địa phương. Vào mùa xuân từ dưới chân lên đến đỉnh các bậc thang phủ đầy hoa azaleas. Dưới chân là đài phun nước Fontana della Barccacia có hình dạng con thuyền cổ.

[2] Đây là câu chuyện tình yêu về công chúa Anne và chàng phóng viên Joe trong bộ phim "Kỳ nghỉ ở Roma". Bộ phim làm năm 1953 này đã đưa huyền thoại điện ảnh gốc Bỉ Audrey Hepburn đến với khán giả Mỹ và giúp cô giành được giải Oscar diễn viên nữ chính xuất sắc nhất cho vai công chúa Anne.

[3] Raul chính là Raúl González Blanco, là cầu thủ bóng đá người Tây Ban nha chơi ở vị trí tiền đạo.

[4] Lâu đài của các thiên thần (Castel Sant'Angelo) Là lăng tẩm của hoàng đế Adriano xây năm 130 trước kỷ nguyên và hoàn thành bởi Antonin Le Pieu. Lăng tẩm được xây cho chính hoàng đế và các người kế vị. Nó là một cái tháp tròn khổng lồ bằng đá ong và đá vôi bọc cẩm thạch, chu vi 64m nằm trên đế hình vuông cạnh 84m, cao 50m trên cùng có tượng hoàng đế. Cho đến thời hoàng đế Settimo Severo tức cho đến năm 211 sau tây lịch, nhiều hoàng đế đã được chôn cất tại đây. Trong các thế kỷ sau, lăng tẩm biến thành pháo đài.

[5] Tổng lãnh thiên thần, hay còn gọi là Tổng lãnh thiên sứ, Thiên sứ trưởng hoặc trưởng thiên sứ là thứ bậc cao nhất trong hàng ngũ các thiên sứ. Michael là một trong ba Tổng lãnh thiên thần gồm Michael, Gabriel và Raphael.

[6] Lucifer vốn là một Tổng lãnh thiên thần đã nổi dậy lãnh đạo một phần ba các thiên thần trên thiên đàng chống lại thiên chúa và các thiên thần trung thành với ngài. Nguyên nhân sâu xa nhất dẫn đến việc Lucifer phát động cuộc bạo loạn này là sự sáng tạo ra loài người, và trên hết là việc Thiên Chúa ra lệnh cho toàn thể các thiên thần cúi mình trước loài người, đặc biệt là việc phải tôn thờ một vị Đấng cứu thế - một con người sẽ hiệp nhất cùng bản tính Thiên Chúa - như chính Thiên Chúa. Lucifer coi đây là một sự sỉ nhục và bất công, y muốn chính mình được hiệp cùng bản tính Thiên Chúa chứ không phải là một con người nào. Sau đó y bèn tập hợp các thiên sứ khác - những thiên sứ cũng coi việc cúi mình trước loài người là một sự sỉ nhục khi mà họ mới chính là tạo vật đầu tiên của Thiên Chúa, và khởi động cuộc bạo loạn. Với đầy sự ngạo mạn, Lucifer đưa ra một lời tuyên chiến rằng "Ta (Lucifer) sẽ ở trên thiên đàng; ta sẽ nhắc ngôi ta lên trên những vì sao của Thiên Chúa; ta sẽ ngồi trên vị trí lãnh chúa của mọi thứ, trên mọi đỉnh cao nhất của mọi ngọn núi linh thiêng nhất. Ta sẽ lên cao hơn các đám mây; ta sẽ như Đấng Tối Cao."

Thiên Chúa cho Tổng lãnh thiên thần Michael chống lại Lucifer và bè lũ của y. Với quyền lực Chúa ban cho, Michael cùng các Thiên thần trung thành nhanh chóng chiến thắng Lucifer và bè lũ phản nghịch. Lúc đó, Lucifer được Michael đặt cho tên mới là Satan. Kết thúc trận chiến, Lucifer và tất cả các thiên thần theo y bị đuổi khỏi Thiên đàng như là một sự trừng phạt cho cuộc nổi dậy của chúng. Nhiều ngàn năm sau đó, Chúa Giêsu nói rằng Người đã thấy Lucifer bị ném xuống trái đất như một tia chớp giáng xuống mặt đất.

[7] Checchino-dal-1887 là một nhà hàng nổi tiếng ở Roma, Italia. Có thể xem chi tiết ở đây

[8] Kiến trúc Baroque là một thuật ngữ dùng để mô tả phong cách xây dựng của thời kỳ Baroque, Ý bắt đầu vào cuối thế kỷ 17, tận dụng những ngôn ngữ của kiến trúc Phục Hưng, theo một cách thức mới mang tính chất hùng biện và phong cách sân khấu; thường dùng để phô trương sức mạnh của Nhà Thờ và chính quyền chuyên chế. Nó tạo dựng nên một khám phá mới về hình dáng, ánh sáng và bóng với cường độ mạnh. Trong kỷ nguyên Baroque, kiến trúc trở nên phức tạp và cầu kỳ hơn.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-12)