Vay nóng Tima

Truyện:Mạnh Bà Truyền - Chương 02

Mạnh Bà Truyền
Trọn bộ 55 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-55)

Siêu sale Shopee


Mạnh Bà nhìn bóng dáng quyết tuyệt của Cầm Dung, nghĩ đến từng hồn phách nhảy vào sông Vong Xuyên đều có dáng vẻ như vậy, chỉ là có thể từ trong Vong Xuyên đi lên, thật sự quá ít.

Đột nhiên không muốn nhìn thấy nàng ở trong dòng Vong Xuyên nhận hết dày vò, rốt cuộc không nghĩ đến, đơn giản là vì câu nói kia của nàng. Thôi, quên đi. Thở dài một hơi, khi Cầm Dung còn chưa nhảy xuống sông, Mạnh Bà đã mở miệng: "Cô nguyện ý ở lại nơi này sao?"

Cầm Dung dừng bước, xoay người, lẳng lặng nhìn Mạnh Bà, không rõ là có ý gì.

"Ta là nói, cô ở lại cạnh ta, giúp ta hầm canh. Ngàn năm sau, cô và thư sinh kia cùng nhau đi đầu thai. Cô nguyện ý không?"

Cầm Dung nước mắt tràn mi, không dám tin nhìn nữ tử trước mắt, thật lâu cũng không thể phản ứng, ngay cả nói cũng nói không nên lời.

"Không muốn sao?"

Cầm Dung lúc này mới lắc mạnh đầu, vừa khóc, lại vừa cười. Nhìn dòng Vong Xuyên sâu không thấy đấy, mới hướng Mạnh Bà quỳ xuống, nặng nề mà dập đầu ba cái thật vang, khi ngẩng đầu lên, trán đã sưng đỏ một mảng. Nàng lại giống như không đau, cười: "Cô là cho ta... Cám ơn cô."

"Không cần cảm tạ ta vội, việc này ta còn phải cùng Diêm Vương thương lượng, không biết ông ấy có chịu không." Nói xong, Mạnh Bà liền xoay người đi, mới đi hai bước, lại quay đầu, chỉ vào sông Vong Xuyên, nói: "Cô thật sự nghe thấy thanh âm của hắn?"

"Chỉ cần có tâm, có thể nghe thấy."

"Chỉ cần có tâm, có thể nghe thấy..." Mạnh Bà thì thào nhớ kỹ, lộ ra thần sắc mê man, lại lắc lắc đầu, "Không hiểu."

Mạnh Bà biết tính tình Diêm Vương, việc này không dễ xong như vậy. Quả nhiên, sau khi nàng đề cập với Diêm Vương chuyện này, Diêm Vương liền xụ mặt, nói cái gì cũng không chịu.

"Quy củ chính là quy củ, có thể tùy ý sửa đổi, thì còn gọi là quy củ sao?" Diêm Vương nói với Mạnh Bà.

Mạnh Bà đột nhiên cười cười, sau đó nói với Diêm Vương: "Ta có đôi khi thực chán ghét quy củ." Nói xong, nàng liền xoay người rời đi.

Diêm Vương nghĩ sự tình phía sau hẳn không đơn giản như vậy, nhưng là... không thấy Mạnh Bà đâu nữa.

Diêm Vương biết, nhất định là nàng cố ý. Bởi vì nàng chỉ ly khai sáu canh giờ, nửa ngày thôi, nhưng chỉ vài canh giờ ngắn ngủi, địa phủ liền náo loạn. Vô số vong hồn qua cầu Nại Hà, nhưng không có canh Mạnh Bà để uống, không thể đầu thai, đều chen chúc tại cầu Nại Hà. Quỷ rống quỷ kêu, khóc la sướt mướt.

Diêm Vương đã lệnh quỷ soa đến nhân gian tìm nàng, nhưng còn chưa tìm thấy, nàng đã trở về.

Thời điểm Mạnh Bà không chút biểu cảm xuất hiện ở Diêm Vương điện, Diêm Vương đã tức giận đến xanh mặt, "Ngươi không cảm thấy ngươi nên giải thích chuyện hôm nay sao?"

"Cần giải thích sao?"

"Không cần sao?"

"Cần sao? Chưa từng có người quy định ta không thể rời đi."

Diêm Vương ách ngôn. Quả thật không có người quy định như vậy, chính là hơn trăm ngàn năm qua, Mạnh Bà đều an an ổn ổn làm chuyện của nàng, chưa bao giờ rời đi như vậy, cho nên cũng chưa từng có ai gông xiềng nàng làm gì.

"Diêm Vương đại nhân, ta chỉ là quá mệt mỏi. Trăm ngàn năm qua cũng chỉ có mình ta làm. Nay, ta chỉ đi nhân gian tản bộ một chút, cũng không có gì quá lắm. Huống hồ, ta không phải đã trở lại sao?" Thời điểm Mạnh Bà nói lời này, mặt vẫn thản nhiên như cũ, không có biểu tình gì.

"Ngươi..."

"Bất quá, về sau lúc ta mệt mỏi, vẫn sẽ tới nhân gian đi dạo, nhưng ta cũng không biết lần sau sẽ đi bao lâu. Có thể là một ngày, cũng có thể một tháng, hoặc là lâu hơn."

Mặt mày Diêm Vương đã hoàn toàn xanh mét, lại không thể làm gì Mạnh Bà, trong lòng nghẹn lửa giận, thật lâu về sau mới có thể mở miệng: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

Mạnh Bà cười cười: "Ta chẳng muốn thế nào, chỉ là mệt mỏi, muốn tìm người đến chiếu cố giúp đỡ ta. Yêu cầu này cũng làm Diêm Vương đại nhân khó xử đi."

Diêm Vương nhẫn nhịn nói: "Tốt, ngươi muốn lưu bao nhiêu oan hồn liền lưu bấy nhiêu. Ta cũng không cản trở ngươi, bất quá, việc này chính là ngươi khởi xướng trách nhiệm, về sau không được xuất hiện tình huống hôm nay nữa!"

"Đương nhiên."

Diêm Vương nghe được Mạnh Bà trả lời, liền phất mạnh tay áo, xoay người rời đi.

"Đúng rồi, Diêm Vương đại nhân." Mạnh Bà đột nhiên nói theo bóng Diêm Vương.

Diêm Vương xoay người, "Còn có chuyện gì?"

"Không có gì, chính là hôm nay ta đi nhân gian dạo chơi, phát hiện nơi đó thật sự rất đẹp, đẹp đến mức ta không nghĩ sẽ trở lại địa phủ."

Diêm Vương nghe xong lời này, sắc mặt lại trầm xuống, nói: "Cho dù là đẹp, cũng không phải nơi dành cho ngươi. Đừng quên, ngươi hiện tại là hồn, là thần, cũng là Mạnh Bà, ngươi có việc ngươi nên làm, đừng quên bổn phận. Nhân gian, sớm đã không phải nơi dành cho ngươi." Dứt lời, Diêm Vương bước đi.

Mạnh Bà nhấm nuốt lời Diêm Vương lưu lại, cười cười. Không rõ trên đời nhiều vong hồn như vậy, duy một mình mình nên là "Mạnh Bà", mà không thể là ai khác? Nhưng Mạnh Bà hiểu được, có một số việc thủy chung đều không có đáp án. Suy nghĩ cũng vô dụng, liền không suy nghĩ nữa.

Nhân gian có một nơi gọi là núi Bạch Phách. Nơi đó, phong cảnh rất đẹp. Khắp núi, có đủ loại cây đào, toàn thân đều là hoa. Gió Đông thổi qua, hoa bay đầy trời, sáng lạn rực rỡ, từng cánh dịu dàng.

Nơi đó còn có rất nhiều tiểu yêu tiểu quái đùa giỡn náo nhiệt, bộ dáng vô ưu vô lo. Mạnh Bà lúc ấy ngồi ở trên cây, một bên vụng trộm nhìn chúng nó, đến lúc mặt trời xuống núi, mới nghĩ đến phải về. Nàng ở địa phủ âm u ngây ngốc lâu rồi, đã muốn quên ánh mặt trời có bộ dáng gì.

Nếu có thể, nàng thật muốn ở lại đó, không bao giờ trở về nữa, chính là Mạnh Bà cũng biết, nàng đã đáp ứng Diêm Vương, sẽ không sai phạm. Lần này là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng nàng đến nhân gian xem phong cảnh xinh đẹp. Sau này, hẳn là không còn có cơ hội.

Ngày hôm sau, Cầm Dung ở lại địa phủ, mỗi ngày giúp Mạnh Bà đến sông Vong Xuyên múc nước, canh lửa, hầm canh. Duy nhất không đổi, chính là mỗi ngày khi Quỷ Môn Quan còn chưa mở, một mình nàng đi đến bờ Vong Xuyên nhìn ra xa xa, cứ như vậy vài canh giờ. Khi cười khi khóc, có khi còn có thể với dòng sông nói mấy câu.

Mà Mạnh Bà, cũng không có rời địa phủ nữa.

Sau Cầm Dung nói là muốn báo đáp Mạnh Bà, mà chính mình lại không có gì có thể báo đáp, liền đổi họ, cùng họ Mạnh với Mạnh Bà, gọi là Mạnh Dung. Nói như vậy để về sau cho dù đời đời kiếp kiếp, cũng là người của Mạnh Bà, tùy nàng sai phái. Mạnh Bà vốn không thích, nhưng Cầm Dung cố ý như thế, cũng mặc nàng, dù sao cũng là một cái tên mà thôi.

Cầm Dung ở nơi này hai mươi năm, lại vài năm sau, nhân gian chiến loạn không ngừng. Càng ngày càng nhiều oan hồn tiến vào địa phủ. Không ít quỷ hồn vì chết oan, hóa thành lệ quỷ, đại náo địa phủ, ngay cả Mạnh Bà cũng sứt đầu mẻ trán. Khi đó, Mạnh Dung cũng hy vọng có nhiều người hơn đến hỗ trợ.

Cho đến khi Mạnh Khương xuất hiện.

Ngày ấy Mạnh Khương theo quỷ soa qua Quỷ Môn quan, bước qua đường Hoàng Tuyền, đến cầu Nại Hà, Mạnh Bà bưng chén canh đặt vào tay nàng, nói: "Uống hết đi, kiếp sau cô nhất định đầu thai đến một gia đình tốt." Mạnh Bà sau khi nói xong, liền ngẩng đầu nhìn nàng một cái, chỉ cảm thấy có điểm nhìn quen mắt, lại nhất thời không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu, không khỏi nhìn lại vài lần.

Nàng kia bưng canh, nhưng một chút cũng không chạm vào, lại nhìn đá Tam Sinh ở một bên. Đáng tiếc, nàng cái gì cũng đều không thể thấy.

Mạnh Bà nói: "Cô chính là quỷ hồn bình thường, không thể nhìn được Tam Sinh thạch."

Mạnh Khương cảm thấy nữ tử trước mắt rất là quái dị, rõ ràng hình dáng còn trẻ, hai bên tóc lại có pha vài sợi bạc, trong mắt so với mấy người chết còn tang thương hơn. Nhất thời lại có cảm giác đáng thương.

"Cô là ai?"

"Ta là Mạnh Bà ở địa phủ, nhưng điều này cũng không quan trọng, quan trọng là cô muốn đọc cái gì ở Tam Sinh thạch?"

Mạnh Khương kinh ngạc nghe Mạnh Bà nói, mới nhớ tới mục đích của mình."Cô có thể thấy Tam Sinh thạch viết gì sao?"

Mạnh Bà gật gật đầu.

Mạnh Khương vội nắm tay Mạnh Bà, gấp gáp nói: "Vậy cô có thể giúp ta nhìn xem, cha mẹ thân sinh của ta là ai?"

"Vì sao muốn xem? Có cần phải tất yếu để ý như vậy sao?"

"Ta chưa từng thấy qua bọn họ, cũng không biết bọn họ vì sao đem ta vứt bỏ. Cha mẹ nuôi cái gì cũng không nói cho ta nghe, chỉ nói bọn họ là người tốt. Ta cả đời này muốn biết nhất chính là thân sinh cha mẹ của ta là ai, là người như thế nào. Đến ngày ta bệnh chết, ta vẫn suy nghĩ, ta thật sự không muốn mang tiếc nuối đi đầu thai."

Mạnh Bà lắc lắc đầu."Mọi người đã chết, có cái gì hay để xem, cho dù đã biết thì thế nào? Uống hết chén canh, đều quên hết thảy."

Mạnh Khương không nói lời nào, cũng không uống canh Mạnh Bà, liền đứng ở đó, thẳng tắp nhìn nàng, nhất định phải đợi có đáp án.

Qua một hồi lâu, Mạnh Bà thở dài một hơi, liền đi tới Tam Sinh thạch, đưa tay phóng tới đỉnh thạch, chỉ chốc lát, phía trên đá Tam Sinh liền xuất hiện những chữ nhỏ màu đỏ rậm rạp, ghi lại đầy đủ ba đời ba kiếp của Mạnh Khương. Đương nhiên, những chữ này cũng chỉ có Mạnh Bà thấy được.

Mạnh Bà xem xong, cũng có chút giật mình. Nguyên lai nàng là con gái của thư sinh cùng Mạnh Dung. Hơn nữa, không phải chỉ có kiếp này, hợp với ba đời ba kiếp đều là con gái bọn họ, mỗi một kiếp đều không thể chết già.

Mạnh Bà nghĩ nghĩ, nói: "Cô có muốn thấy mẫu thân của cô?"

"Có thể sao?"

"Có thể." Dứt lời, Mạnh Bà liền chỉ một quỷ hồn đứng cạnh Mạnh Bà là Mạnh Dung nói: "Người nọ chính là mẫu thân của cô. Bây giờ nhìn kỹ một chút, các người hai gương mặt này thật sự rất giống nhau, đều là mỹ nhân."

Mạnh Khương lẳng lặng nhìn Mạnh Dung ở một bên bận việc, không chú ý tới mình, trong lòng có một nỗi cảm tình ấm áp, ê ẩm, không nói nên lời.

Mạnh Dung chết năm ấy, so với tuổi Mạnh Khương không có sai biệt lắm, hai người thoạt nhìn như tỷ muội bình thường, nhưng Mạnh Khương không có chút cảm giác quái dị nào. Có lẽ đây là trời sinh thân tình.

Hốc mắt Mạnh Khương ửng đỏ, nhìn Mạnh Dung một hồi lâu sau, mới hỏi: "Còn cha ta đâu?"

Mạnh Bà chỉ dòng Vong Xuyên hắc ám quỷ dị, nói: "Hắn ở bên trong này. Năm đó phụ thân cô không chịu uống canh Mạnh Bà quên mẫu thân cô, liền nhảy xuống sông, chịu khổ rồi chịu khổ, ngàn năm mới có thể luân hồi. Mẫu thân cô vốn cũng muốn cùng nhau nhảy xuống, nhưng bị ta ngăn cản, cho nàng lưu lại nơi này, chờ phụ thân cô."

"Vậy, cô có thể cho ta biết chuyện xưa của bọn họ không?"

Mạnh Bà nghĩ nghĩ nói: "Bọn họ a..."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-55)