Vay nóng Tinvay

Truyện:Hãn Tướng Lầu Bốn - Chương 10

Hãn Tướng Lầu Bốn
Trọn bộ 11 chương
Chương 10
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Shopee


Viên Diệp cùng Tỉnh Vu Hiểu kết hôn vô cùng náo nhiệt, ăn đến buổi chiều mới tan, bất quá quán lại thẳng đến 10 giờ đêm mới chấm dứt, mọi người đều rất cao hứng.

Lâm Tuyết Nhan không có tiếp tục tham gia hoạt độngcủa quán, vì quá trưa, sau khi tiệc chính kết thúc nàng chủ động chăm sóc lũ nhỏ, chỉ còn lại có Vệ Ốc Khốc ở lại.

Hắn như lạc loài, nhưng lạc loài cũng không phải thảm nhất, mà là bọn họ tra xét hắn mới thảm

" Nói, Tiểu Khiết có phải hay không là con gái của ngươi?"

" Ngươi vì sao vứt bỏ Tuyết Nhan, nàng có điểm nào không xứng với ngươi?"

" Tùy tiện vứt bỏ 1 nữ nhân là 1 nam nhân thối."

" Tùy tiện vứt bỏ 1 nữ nhân có mang là 1 nam nhân càng khốn nạn."

" Đúng vậy, nhanh chút trả lời vấn đề. Nếu ngươi không có lý do đủ hợp lý, chúng ta sẽ không tha cho ngươi, mau nói ......"

" Nếu hắn không nói, ta sẽ dạy dỗ hắn."

Khuê đại ca ở lầu 5, nhấp 1 ngụm trà, thong thả nói.

Vệ Ốc Khốc nhìn về phía Viên Diệp, hy vọng là bạn tốt của hắn ít nhất có nhảy ra giúp hắn một chút.

" Này...... Về chuyện này"

Thu được ánh mắt cầu cứu của bạn tốt, Viên Diệp định mở miệng, nhưng vừa mới mở lời đã bị lão bà tranh nói.

" Anh tốt nhất cái gì cũng đừng nói nha, nếu không mũi tên khả năng sẽ chỉ hướng anh đó.

" Tỉnh Vu Hiểu kéo ống tay hắn, hảo tâm nhắc nhở hắn.

" Đúng vậy, chúng ta đều còn chưa có tìm ngươi tính sổ!"

" Oan uổng. Về chuyện này ta thật là cái gì cũng không biết, trước kia cũng chưa từng nghe hắn đề vượt qua.

" Viên Diệp giơ cao hai tay lên đầu hàng chứng minh mình nói đúng.

" Đúng không? Ốc Khốc?"

" Hắn đúng là cái gì cũng không biết."

Vệ Ốc Khốc gật đầu nói.

" Cảm ơn người anh em."

Viên Diệp lập tức gật đầu nhìn cảm kích.

" Cho nên ngươi giúp bằng hữu chứng minh vô can, vậy còn ngươi, ngươi giải thích sao?"

Lời nói lạnh như băng trào phúng nói, bởi vì 2 vợ chồng Khuê Thú Chi vẫn coi Tuyết Nhan là muội muội, cho nên lão bà của hắn đối với nam nhân vứt bỏ Tuyết Nhan, nàng tuyệt đối không thể tha.

" Ta không có lời nào để nói."

Hắn trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên thong thả mở miệng.

" Cái gì?"

Mọi người đồng thời hét lớn.

" Ta không lời nào để nói."

Hắn còn nói một lần.

" Làm sao có thể không lời nào để nói, ít nhất ngươi có thể nói cho chúng ta biết Tiểu Khiết có phải hay không là con gái của ngươi chứ!"

" Ngay cả ta cũng đâu biết, nàng thực như nào, như nào lại có Tiểu Khiết, Tuyết Nhan cũng đâu xác nhân mà ta biết được."

" Cái gì gọi là hẳn là, chẳng lẽ ý ngươi là khi ngươi vứt bỏ Tiểu Tuyết ngay cả nàng mang thai ngươi cũng không biết?"

" Ta đâu biết nàng mang thai, nếu biết......"

Nếu biết hắn còn có thể đem nàng đi sao? Vệ Ốc Khốc dưới đáy lòng hỏi chính mình đáp án

Đúng vậy, hắn vẫn là sẽ đem nàng đi, bởi vì có 1 việc không thể tránh. Pháp luật sẽ không bắt nữ nhân mang thai bị tử hình

" Nếu biết ngươi sẽ như thế nào?"

Vu Hàn nhịn không được truy vấn.

" Nàng vẫn là không thể ở lại nơi đó."

" Cái gì kêu nàng vẫn là không thể ở lại nơi đó? Chẳng lẽ ngươi nói trong nhà ngoài Tiểu Tuyết còn có nữ nhân khác?"

Vu Hàn lấn át hắn.

" Ta vẫn cảm thấy ngươi rất quen mặt, tên giống như cũng đã từng nghe qua, có thể cho ta hỏi một chút, ngươi làm nghề gì? "

Khuê Thú Chi vẻ mặt có chút đăm chiêu hỏi.

" Ốc Khốc là một cảnh sát."

Viên Hoa thay hắn trả lời.

" Quả nhiên."

Khuê Thú Chi đột nhiên thở dài một hơi.

" Quả nhiên cái gì?"

Hắn thình lình nói ra một câu, làm cho mọi người không hẹn mà cùng đem mắt chuyển hướng hắn.

" Là 1 đặc vụ chuyên nghiệp, "hãn tướng" đi?"

Khuê Thú Chi không để ý vẻ mặt mọi người đang khó hiểu, nhìn Vệ Ốc Khốc nhíu mi nói.

Vệ Ốc Khốc hơi sửng sốt, không nghĩ tới chính mình lại nghe thấy này từ này

" hãn tướng dũng mãnh?"

Mọi người trên mặt nghi hoặc, khó hiểu nhìn qua lại 2 người bọn họ.

" Tên này hẳn là chỉ có nhân tài mới biết, ngươi là người nào?"

Hắn híp lại hai mắt, hoài nghi lại lợi hại vô cùng, ánh mắt nghênh thị nhìn hắn. Khuê Thú Chi nhìn hắn trong chốc lát, sau đó bưng lên mặt ly rượu hướng hắn kính.

" Không dám chỉ là 1 nhân vật vô danh tiểu tốt."

" Satan?!"

Vệ Ốc Khốc nháy mắt khiếp sợ trợn tròn hai mắt.

" Thì ra ngươi đã biết."

Khuê Thú Chi nhíu mi khinh, khóe miệng khẽ nhếch nói.

" Sự kiện cơ hồ chấn động toàn giới, nếu ta không biết thì căn bản là không tư cách làm một gã cảnh sát."

Vệ Ốc Khốc nhìn không chuyển mắt nhìn hắn nói.

" Nhưng ta vẫn tưởng không ra, lúc trước ngươi vì sao lại biết ta?"

" Bởi vì ta có chú ý tới ngươi, ngươi cũng không phải là một hư danh, hơn nữa trọng yếu nhất là ngươi không sợ chết."

Khuê Thú Chi nhìn hắn nói

" Hai người các ngươi rốt cuộc đang nói cái gì, các ngươi lúc trước cũng có biết nhau sao?"

Rốt cục có người chịu không được nhảy ra hỏi.

" Cũng chỉ có 1 lần "hợp tác" với nhau, không tính là có quen biết." Khuê Thú Chi mỉm cười trả lời.

Đúng vậy, lúc trước tổ chức sát thủ tan rã cũng không nói là chỉ dựa vào lời nói, mà là kết quả của có người để lộ. Có bên ngoài đàn áp, chắc chính là tên hãn tướng không sợ chết này. Dù sao anh ta không có danh tính, chưa thấy qua mặt, nhưng chuyện mà trước nay chưa từng có là thoát án, thì gan hắn quả là rất lớn. Cũng không hẳn vừa!

Xem ra Tiểu Tuyết kiên trì không chịu lộ ra ai giúp nàng chỉ nói là" Bạn bè", tám chín phần chính là người này.

Cảnh sát giúp phạm nhân đào tẩu?

Thực sự hắn!

" Ha ha......"

Hắn nhịn không được nở nụ cười.

" Thú Chi, anh đang cười cái gì?"

Lão công đột nhiên nổi điên, lão bà đành phải phụ trách chiếu cố. Vu Hàn nhíu mày hỏi.

" Buông tha người này đi, ta nghĩ hắn lúc trước vứt bỏ Tiểu Tuyết hẳn là không là có lí do. Ta nói đúng không?"

Hắn nhìn thẳng Vệ Ốc Khốc.

" Vứt bỏ chính là vứt bỏ, cái gì lí do bất đắc dĩ? Nếu thực sự trong lời nói kia là đúng, vậy đem nói lý do ra cho chúng ta nghe!"

Vu Hàn căm giận bất bình nói, ở đây tất cả nữ nhân nhất trí gật đầu.

" Đúng vậy."

" Tốt lắm, thời gian không còn sớm, 1 đêm xuân đáng giá ngàn vàng, Các ngươi về sau còn cơ hội để biết mà, mặc kệ như thế nào cũng nên thay chú rể suy nghĩ một chút, thả họ về nhà đi?"

Khuê Thú Chi lại lần nữa mở miệng.

" Bây giờ mấy giờ?"

Có người hỏi.

" 12 giờ đêm."

" Trời ạ, thời gian như thế qua nhanh như vậy. Thật xin lỗi, Vu Hiểu, & Viên Diệp, thiếu chút nữa sẽ chậm trễ đêm tân hôn của hai người "

" Cho nên chúc mừng?"

" Chúc mừng cho bọn họ, bất quá Vệ tiên sinh, chúng ta còn muốn với ngươi tán gẫu tiếp, ngày mai buổi chiều cùng nhau uống trà đi?"

Vu Hàn ngoài cười nhưng nhìn chằm hắn

Viên Diệp nhất thời nhìn bạn tốt một cánh mắt đồng tình, họ đều là những người phụ nữ lợi hại, hắn đã từng "hi sinh"... Huynh đệ, bảo trọng!!!!!!!

" Tốt lắm, tan cuộc, ta nâng ly lần cuối chúc mừng hôn lễ của Vu Hiểu và Viên Diệp nào."

" Trăm năm hạnh phúc!"

" Cụng ly."

" Cụng ly!"

Tuyết Nhan về phòng, đám bạn bè đã mang lũ nhỏ đi, rốt cục cũng có thời gian đi tắm, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Trời ạ, hôm nay thật sự là mệt chết người!

Xác định con gái trong phòng đã ngủ, nó náo cả ngày hôm nay cũng mệt rồi. Lâm Tuyết Nhan đột nhiên quyết định đi tắm một cái thả lỏng một chút, dù sao ngày mai là Chủ nhật, ngủ muộn chút cũng không sao.

Nàng tắm, thư thái bước vào bồn, tràn ngập mùi hương thơm từ bồn tằm. Trời ạ, thật thoải mái nha. Nàng nhắm mắt lại hít sâu, thả lỏng chính mình hưởng thụ giống như đang ở thiên đường.

Leng keng! Leng keng

Thình lình tiếng chuông cửa thanh làm cho cả người thả lỏng của nàng trong nháy mắt toàn thân đánh thức.

Leng keng! Leng keng

Trời ạ, đã trễ thế này còn ai tới đây ấn chuông cửa? Nàng vội vàng theo bồn tắm đi ra, mặc lên cái áo choàng, nhanh chóng đi ra cửa. Nàng sợ tiếng chuông cửa sẽ đánh thức ocn gái đang ngủ say.

Nhà trọ 8 tầng trị an cực tốt (má ơi tốt, thành phần gì cũng có, ác ma có, thien thàn có, ồn ào có, ai dmas vào đây, có mà tìm đường về với tổ tiên), hơn nữa những người ở đây đã trở thành bạn bè, không ngĩ nhiều đi ra cửa!

" Hả"

Nàng nhìn người đứng ngoài đang định nói không ồn ào đánh thức con ta thì nhìn thấy lại im bặt.... Da thịt hồng vì ngâm nước giờ tái nhợt.

" Em trước khi mở cửa cũng không hỏi xem đối phương là ai sao?"

Vệ Ốc Khốc có chút tức giận trầm giọng nói, nhìn phản ứng của nàng, 1 bước đi vào.

" Em vừa mới ở tắm rửa?"

Hắn quay đầu một bên nhìn bài trí trong phòng bài trí, một bên hỏi. Tắm rửa hai chữ làm cho Lâm Tuyết Nhan ý thức được chính mình toàn thân chỉ mặc có áo choàng mỏng, theo bản năng đưa 2 tay che ngực, nhìn hắn nói.

" Anh có việc sao?"

" Tiểu Khiết đâu? Đang ngủ sao?"

Không nghĩ tới hắn lại đột nhiên nhắc tới nữ nhi, Lâm Tuyết Nhan cả người cứng đờ nhìn hắn.

" Anh có thể nhìn con bé 1 chút được không?"

Hắn bỗng nhiên nhìn về phía nàng hỏi.

Vẻ mặt của hắn thành khẩn làm cho người ta không thể cự tuyệt, trước khi ý thức đước, nàng vô thức gật đầu.

Bên trong phòng có 1 ngọn đèn nhỏ, hắn đi tới nhẹ nhàng. Phòng này bố trí rất ấm áp, thoải mái, đầu giường đầy những con búp bê lớn nhỏ. Hắn tiến sau vào giường, tim đập thình thịch, máu không tự chủ dồn mau. Đó là 1 tiểu nhi tóc đen dài, mặt như thiên sứ, nhìn rất giống mẹ, rất xinh, hốc mắt hắn không tự chủ đỏ lên. Là con của hắn...con của hắn...

" Con bé thật đáng yêu." Hắn nói nhỏ.

" Ân."

Lâm Tuyết Nhan đáp nhẹ một tiếng, tay lau đi nước mắt

" Lúc ấy anh cũng không biết em mang thai."

Hắn trầm mặc trong chốc lát, nói cho nàng.

" Em chính mình cũng không biết."

Nàng nói.

" Vậy em là khi nào thì phát hiện?"

Hắn không chuyển mắt nhìn con gái trên giường ngủ say, lại lần nữa mở miệng hỏi nói.

" Khoảng hơn 3 tháng."

Nàng trả lời.

" Cám ơn em sinh hạ con bé."

" Nó bảo bối của em, bởi vì có nó, ta em mới có thể hảo sống sót."

Hắn đột nhiên quay mặt lại nhìn nàng, vẻ mặt hồ nghi!

" Cho dù không có nó em cũng sẽ hảo hảo sống sót, em đã đáp ứng anh, không phải sao?"

Hắn nhìn nước mắt của nàng, ngăn không được nói.

Thanh âm hắn nói hơi to, như này sẽ đánh thức Tiểu Khiết mất, con bé giật mình, xoay người

" Chúng ta ra bên ngoài nói được không?"

Nàng nhìn nữ nhi liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói.

Vệ Ốc Khốc đột nhiên hít sâu một hơi, sau đó mới gật gật đầu, đi cùng nàng đến phòng khách.

" Anh có uống gì không?"

Nàng hỏi.

Hắn khẽ căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc nói.

" Em từng có ý niệm chết trong đầu sao?"

Hắn trầm giọng hỏi, thanh âm cố gắng khắc chế. Hai họ im lặng nhìn sâu mắt đối phương

" Không có."

Nàng do dự một chút, khẽ nói.

" Gạt người."

Hắn nói, tiến từn bước về phía nàng.

Lâm Tuyết Nhan rũ mắt xuống.

" Em cũng không có lừa anh, em xác thực chưa từng có ý muốn chết chính là......"

Nàng muốn nói lại thôi.

" Chỉ là cái gì?"

Nàng khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ thành thật trả lời

" Chính là cũng không hẵn có ý muốn sống trong đầu thôi."

" Em nói cái gì?!"

Hắn kích động nắm chặt cánh tay của nàng, làm cho nàng phải nhếch lên đối mặt với hắn.

" Khi đó em chỉ có một người, không có người thân, cũng không có bằng hữu; không có người quan tâm. Em cũng không biết chính mình tồn tại đến tột cùng là vì cái gì."

Nàng chua sót nói.

" Cho nên? Em rốt cuộc làm cái gì?"

Hắn giọng tức giận hỏi.

" Em cái gì cũng không có làm."

Nàng nhìn hắn liếc mắt một cái, thu thập khởi trên mặt chua sót, dường như không có việc gì nói.

" Cái gì gọi là gì cũng không có làm?"

" Chính là đi lưu lạc khắp nơi, tiêu diêu tự tại mà sống thôi!"

Nàng nói tránh, bâng quơ trả lời.

Hắn có chút tức giận, căng thẳng trừng mắt, không tin lời nàng nói

" Em như thế nào phát hiện chính mình mang thai?"

Hắn trầm tư hỏi, quyết định muốn dùng phương pháp tra án tìm đáp án.

" Một lão thầy thuốc nói."

Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, khó hiểu vì sao hắn đột nhiên thay đổi đề tài

" Em như thế nào lại gặp cái lão thầy thuốc?"

Lâm Tuyết Nhan sửng sốt một chút, rốt cục biết hắn cũng không phải ở thay đổi đề tài, mà đổi phương thức mà thôi, nàng như thế nào đã quên hắn là một cảnh sát xuất sắc chứ?

" Tiểu Tuyết?"

Nhìn vẻ mặt trầm mặc không nói, làm cho hắn đành mở miệng gọi.

" Anh lần đầu gọi em như vậy."

Nàng cảm thấy có điểm mới lạ.

" Tiểu Khiết tên này nếu đã thành tên con gái chúng ta, anh tự nhiên sẽ không thể tiếp tục gọi em là Tiểu Khiết. Nếu nơi này mọi người gọi em là Tiểu Tuyết, thì anh cũng gọi như vậy."

Hắn đơn giản giải thích nói.

" Đừng lảng tránh vấn đề, vì sao em gặp lão thầy thuốc đó? "

Hắn kiên định hỏi.

" Em đã quên."

Nàng quyết định giả bộ quên.

"Anh không tin, những chuyện em mới có thể đã quên, nhưng là anh tuyệt không tin em đã quên lúc trước vì sao phát hiện mình mang thai."

Hắn ôn hòa nói.

" Đừng gạt anh."

" Anh rốt cuộc muốn biết cái gì?"

Nàng nhìn hắn, bất đắc dĩ hỏi.

" Anh muốn biết em có giữ lời hứa sống thật tốt không? "

Hắn biểu tình trở nên có mờ ám.

" Em hiện tại không phải sống rất tốt sao? Anh là gì phải truy hỏi như vậy, dù sao nso cũng đã là quá khứ rồi!"

Nàng nhìn hắn trong chốc lát thở dài nói.

" Cho nên"

Hắn nhẹ nhàng mở miệng nói, hai tròng mắt nhìn rất nguy hiểm.

" Em căn bản là không đem lời hứa đáp ứng anh là quan trọng phải không?"

Lâm Tuyết Nhan hơi hơi cứng đờ, mắt rũ xuống. Nàng tự biết mình đuối lý, không lời nào để nói. 4 bề lâm vào im ắng

Nàng bất an nhìn sàn nhà, cố gắng muốn phá tan vẻ trầm tĩnh, lại đột nhiên nghe thấy hắn mở miệng nói

" Hôn anh."

Nàng khiếp sợ tròn hai mắt, không biết làm sao, ngẩng đầu lên mặt tràn ngập vẻ khó tin.

Hắn vừa mới nói sao? Chắc mình nghe nhầm chứ

" Nếu em hôn anh, anh liền tha thứ cho em."

Lâm Tuyết Nhan thấy trống rỗng, không phải nàng nghe nhầm, đúng là hắn nói thế.

Trời ạ, hắn là đang cùng nàng nói chơi đi?

Khi ánh mắt 2 người giao nhau, nàng cơ hồ không thở nổi. Hắn thật sự muốn hôn (==)

Muốn nàng hôn hắn!

Tim đập loạn cả lên, máu theo đó đẩy nhanh, khiến 2 má nàng đỏ. Đã 4 năm qua đi, nhưng nàng vẫn nhớ rõ ánh mắt này của hắn, nhớ khi bọn họ ở cùng nhau, họ nói chuyện yêu bằng ánh mắt, cùng hắn trải qua triền miên, hoan ái, những giây phút đó ...Nam nhân làm chủ trái tim, con người nàng, nàng không thể quên hắn.

" Hôn anh."

Hắn nói lại một lần, thanh âm khàn khàn nhỏ như là đang thì thầm.

Trái tim hoảng loạn, nàng không thể ngăn cản con tim yêu thương, nhưng rung động mà nhất thời đã lãng quên....

Nàng không tự chủ được khẽ liếm đôi môi, cảm giác thấy hắn đưa cánh tay ra lệnh, hô hấp trong nháy mắt càng thêm trầm trọng. Nàng rốt cục không thể ngăn cản chính mình chậm rãi kiễng mũi chân đưa đôi môi lên mặt hắn.

Khi môi nàng mới chạm nhẹ vào môi hắn, hắn đã ôm chặt nàng vào lòng, hôn mãnh liệt, đầu lưỡi linh hoạt tham lam muốn xâm chiếm, trước đây hắn chưa từng mãnh liệt với nàng như vậy! (tiểu biệt thắng tân hôn, cứ cho là vậy đi, nhắm mắt cho qua ...)

Trời ạ, loại cảm xúc này. Là hắn muốn nàng, và nàng cũng vậy. Không thể nagwn hắn, cũng không ngăn được con tim của mình, như củi khô gặp gió đông sẽ bén, dục vọng nhanh chóng thiêu đốt bọn họ, dùng cách nhanh nhất để thỏa mãn.

Hai người bọn họ cùng nhau ngã xuống ghế sô pha, hắn đem nàng đặt ở dưới thân, dùng trí nhớ hắn nhớ những điểm mẫn cảm trên cơ thể nàng, nhiệt tình thăm dò...

Nàng khó chịu ở dưới hắn vặn vẹo, phát ra tiếng rên rỉ, tay đưa ra sau lưng hắn vuốt ve, thúc giục hắn tiến vào. Hắn không hề nhẫn nại, không kiềm chế nhẫn nại, một mặt hôn nàng, một mặt vội vàng mãnh liệt vọt vào trong cơ thể nàng thật sâu kết hợp. Khi tiến tới cao trào, nhịn không được run lên, mà lần thứ 2 cũng rất nhanh đến

Khi bọn họ mệt mỏi, nàng không còn sức lực thiếp đi đã gần sáng, nhưng lại bị hắn tiếp tục không yên phận đánh thức, lại muốn nàng 1 lần nữa

Những nhiệt tình khi chia ly củ 2 người họ lúc đó cộng dồn, tăng lên, làm cho nó muốn bùng nổ mãnh liệt không thể nhất thời thỏa mãn.

Buối tối đầu tiên sau vài năm gặp lại, họ lại bên nhau!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-11)