Vay nóng Tinvay

Truyện:Hãn Tướng Lầu Bốn - Chương 05

Hãn Tướng Lầu Bốn
Trọn bộ 11 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Shopee


Chiếc đồng hồ treo trên tường không nhanh không chậm điểm 10 tiếng chuông, ngoài cửa sổ trời tối đen khịt, Tiểu Khiết ngồi một mình ở trên ghế phòng khách ngẩn người, TV đang chiếu chương trình tin tức.

Tíc tắc, tíc tắc, tíc tắc, ....

Tuy rằng tiếng TV vang dội, lại tựa hồ như không hề ảnh hưởng đến tiếng tíc tắc của chiếc đồng hồ trên tường, tíc tắc, tíc tắc, tíc tắc, .... Một giây, một giây, một phần, một phần thời gian trôi qua. Đã qua 10 giờ đêm, xem ra Vệ Ốc Khốc hôm nay cũng giống như hôm qua, sẽ không về.

Giữa trưa ngày hôm qua, sau khi ăn cơm trưa xong, hắn đột nhiên nói muốn đến cục một chuyến, nhưng đi ra cửa sau đó không thấy quay lại nữa. Hắn cũng không có vẻ mất tích, bởi vì hắn đã gọi điện về nhà báo trước, nói hắn muốn phá án, cho nên sẽ không thể trở về sớm được, muốn nàng chuẩn bị bữa tối cho hắn, sau đó liền bặt vô âm tín.

Nàng cũng không phải lo lắng cho hắn, mà bởi vì ở cùng trong một nhà cũng đủ làm cho nàng hiểu hắn có bao nhiêu ương ngạnh cùng kiên cường, những vụ án bình thường là không thể làm khó hắn. Giống như lần trước miệng vết thương ở lưng bị nhiễm trùng nhưng vẫn thản nhiên nói chuyện, nếu không phải nàng tận mắt nhìn thấy, căn bản là không tin vào lúc nửa đêm hắn còn dư sức lực để có thể nghe thấy trong phòng bên nhà hàng xóm có tiếng kêu sợ hãi, lập tức lấy tốc độ sét đánh lao ra khỏi cửa, cho tới khi cô đuổi kịp được, hắn đã đem hai tên kẻ có ý đồ trộm đồ chế phục trên mặt đất. Hắn là cảnh sát dũng cảm nhất mà nàng từng gặp, nhưng lại là một người dịu dàng mà tâm can lại giàu tình cảm. Thấy hắn đối với bạn gái cũ nhớ mãi không quên, cô thấy thật hâm mộ.

Nghe thấy hắn đối với nàng nói rằng nàng có thể tiếp tục ở lại nơi này mới có thể khiến hắn yên tâm, nàng cảm thấy thực cảm động, cảm động đến nỗi lệ nóng vòng quanh chảy quanh mắt. Bởi vì ngay từ lần đầu tiên hắn đã đối xử tốt, rất quan tâm đến nàng, cho dù nàng biết hắn quan tâm đến nàng xuất phát từ nhiệm vụ, nhưng cô vẫn là cảm thấy rất vui vẻ, rất vui vẻ. Đúng, nàng cũng không mất đi trí nhớ.

Không, chính xác theo cách nói của hắn là nàng do hoảng loạn mà mất chứng mất trí nhớ tạm thời, nhưng qua 3 ngày sau, trí nhớ của nàng lại giống như dòng nước từng giọt từng giọt mạnh chảy ra, từng giọt nước, thành một ghềnh nhỏ, cuối cùng chảy về một chỗ tạo thành một hồ nước, chuyển cũng không chuyển đi được, thay đổi cũng không thay đổi, muốn nghĩ nó không tồn tại là chuyện không có khả năng. Nếu có thể, cô tình nguyện đánh mất trí nhớ cả đời, vĩnh viễn làm một Tiểu Khiết cái gì cũng không biết.

Lâm Tuyết Nhan là tên của nàng. Danh hiệu ở trong tổ chức sát thủ là Tuyết, các đồng nghiệp có thói quen gọi nàng là Tiểu Tuyết. Thân là thành viên của một tổ chức sát thủ, tuy rằng không có chân chính động thủ giết qua người, nhưng mà những người vì nàng mà chết cũng không đếm hết được.

Nàng có tội, đây là sự thật không thể chối cãi được, nếu nàng còn có một chút lương tri thì nên chủ động tìm đến đồn cảnh sát nhận tội. Nhưng mà vấn đề là ở chỗ nếu lưng nàng chỉ gánh tương lai của bản thân mình nàng sẽ không trốn tránh. Cho nên nàng đã nhiều lần giãy dụa do dự, nàng cuối cùng vẫn lựa chọn tiếp tục giả vờ bị mất trí nhớ.

Nàng than nhẹ một hơi, bỏ ngay suy nghĩ đáng ghét ra khỏi đầu, bỗng nhiên nhớ tới nàng phải bỏ đồ ăn từ trong lò ra ngoài để nguội cho hắn, trước khi đi ngủ bỏ lại vào tủ lạnh, nếu không những thứ này đến ngày mai khẳng định nhất định sẽ bị hư hỏng hết.

Nàng tắt tivi từ trên sô pha đứng lên, đang định đi đến phòng bếp, bột nhiên nghe thấy ngoài cửa lớn giống như có âm thanh gì đấy. Nàng hoài nghi cước bộ dừng lại, quay đầu xem xét, chỉ thấy tay nắm cửa bị một tiếng người vặn ngược lại, tiếp theo cửa bị đẩy mở.

Người đẩy cửa mà vào lại là người mà nàng không nghĩ đêm nay sẽ trở về Vệ Ốc Khốc. Nàng kinh ngạc sửng sốt.

"Nhìn thấy cửa sổ vẫn còn sáng đèn, tôi biết cô vẫn còn chưa ngủ. Có cái gì ăn không? Tôi chết đói mất!" hắn hướng nàng nhếch miệng nói.

"Có, tôi đang nghĩ đêm nay anh sẽ bận rộn không thể về được, đang muốn đem đồ ăn cất đi." Lâm Tuyết Nhan nhìn hắn gật đầu nói, mới nói có một nửa, liếc thấy ống tay áo bị một mảnh vết màu màu đỏ sậm thanh âm kinh hoàng sợ tới mức ngừng im bặt:

"Ông trời, anh bị thương!" nàng không cần nghĩ ngợi lập tức chạy đến gần hắn.

"Chỉ là vết trầy xước nhỏ thôi mà!" Vệ Ốc Khốc lơ đễnh cúi đầu ngắm cánh tay dính đầy máu me kia.

"Chảy nhiều máu như vậy làm sao có thể chỉ là vết xước nhỏ?" nàng nghiêm túc nói.

"Vết máu đó không phải là của tôi."

"Anh đến sô pha ngồi đi, cởi áo ra cho tôi xem." Nàng quyết tâm nắm lấy cánh tay còn lại không bị thương của hắn, đỡ hắn đến phòng khách.

"Cô không tin lời tôi nói?" hắn nhíu mày, cúi đầu nhìn người đang đỡ chính mình.

"Tôi chỉ tin tưởng vào hai mắt mình." Cô dìu hắn đến sô pha ngồi xuống, ổn định mới trả lời vấn đề của hắn.

Không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, Vệ Ốc Khốc ngây người, bỗng nhiên cười ha ha đứng lên. Lâm Tuyết Nhan cũng không có cười, vẻ mặt kiên định nhìn hắn nói:

"Cởi ra."

Xem ra nàng muốn làm thật, hắn đành thu hồi tiếng cười, an phận cởi bỏ 2 cúc áo sơ mi, đem chiếc áo dính đầy máu cởi ra.

"Cô xem, tôi cũng không lừa cô mà?" hắn chỉ lên cánh tay một vết thương nhỏ không cần phải khâu lại đối cô nhướn mày nói.

"Chuyển sang nơi khác, tôi muốn nhìn sau lưng anh." Nàng đột nhiên nói.

Vệ Ốc Khốc đột nhiên cứng đờ, lập tức lấy khí định thần giọng điệu bình thản hướng cô pha trò:

"Tôi bị thương đổ máu là ở cánh tay, cô muốn xem sau lưng tôi làm cái gì? Đúng rồi, cô vừa mới nói không phải có đồ ăn sao? Tôi đói chết mất, làm cơm trước cho tôi ăn đi!"

Nói hắn liền cầm lấy chiếc áo vừa cởi bỏ mặc trở lại trên người, nhưng quần áo lại bị cô một tay giữ lấy.

"Tôi muốn nhìn sau lưng anh." Hai mắt nàng kiên định nhìn hắn, lặp lại lời vừa nói.

Xem thấy bộ dạng kiên nhẫn của nàng có thể cùng hắn so tài đến cùng, tận cho đến khi nàng thắng thì thôi, làm cho hắn không khỏi khẽ thởi dài một tiếng, chấp nhận thỏa hiệp buông áo ra, sau đó xoay người đem tấm lưng trần của mình ra trước mặt nàng. Trong phòng đột nhiên lâm vào một mảnh yên tĩnh, nàng ở phía sau lưng hắn lại trầm mặc im lặng đến làm cho hắn cảm thấy sợ.

"Tôi xin lỗi, tôi...!" hắn mở miệng trước giải thích.

Nàng vẫn không nói một câu, nhưng hắn lại nghe thấy tiếng bước chân nàng xoay người rời đi. Hắn quay đầu lại xem, chỉ thấy nàng đi lên cầu thang hướng về chỗ tủ để hộp cứu thương, từ ngăn kéo lấy ra hộp cứu thương, lại xoay người trở về chỗ cũ. Tiếp theo nàng bắt đầu cẩn thận giúp hắn sát trùng vết thương cũ đã bị rách miệng, cùng cánh tay mới bị thương, xúc thuốc rồi băng bó, động tác của nàng vẫn giống như trước đó vài ngày thuần thục, dịu dàng, nhưng mà sắc mặt lại tuyệt đối không đẹp, thậm chí còn có thể dùng hai chữ khủng bổ để hình dung.

Đôi môi nàng mím chặt, không nói một câu.

"Cô muốn nói gì thì nói thẳng ra, không cần làm ra vẻ mặt tức giận không nói một câu."

Nhìn nàng đem thuốc, băng gạc chỉnh tề xếp trở lại hộp cứu thương, chuẩn bị xoay người, Vệ Ốc Khốc rốt cuộc nhịn không được nữa mở miệng.

"Tôi không có tức giận." Lâm Tuyết Nhan đem hộp cứu thương cất trở lại chỗ cũ, mới chậm rãi nói.

"Tôi không tin cô không tức giận!" hắn tức giận nói, bởi vì Tô San ngay từ đầu đã đối hắn nói như vậy.

"Tôi không có tức giận, tôi chỉ là không đồng ý với hành động của anh mà thôi." Nàng bình tĩnh nói.

"Không đồng ý?"

"Anh cho rằng mang vết thương đi phá án, so với cơ thể đầy đủ sức khỏe phá án cũng có hiệu suất sao?" nàng hỏi hắn.

Hắn sửng sốt.

"Anh cho rằng một lần đem vết thương chăm sóc đến thật tốt, so với miệng vết thương bị một lần rách, sau đó lại rách đến ba lần lúc sau lại tiếp tục dưỡng thương là lãnh phí thời gian sao?" nàng nhanh nói tiếp lại hỏi, sau đó lại tự mình trả lời:

"Tôi đặc biệt không cho là đúng, cho nên mới đối với hành động của anh cảm thấy không đồng ý. Nhưng thân thể là của anh, thời gian cũng là của anh, hiệu suất phá án của anh có tốt như thế nào đối với tôi không có liên quan, cho nên tôi căn bản không có lý do gì để tức giận, không phải sao?"

Vệ Ốc Khốc đột nhiên không biết nên nói gì.

"Tôi cũng không phải là cố ý muốn gây thương tích cho cơ thể mình, cũng biết rằng mình chưa có hồi phục hoàn toàn, tài năng cũng chưa đủ để xử lý công việc."

Hắn trầm mặc trong chốc lát, bồng nhiên thở dài đối nàng nói:

"Nhưng mà đột nhiên ngoài ý muốn, nếu như đổi lại là cô gặp một đám hỗn đản kỳ thị da màu, vây đánh một người da đen vô tội, cô có thể làm bộ dường như không có việc gì giả như không thấy sao? Thân là một người xưng là cảnh sát lấy lý tưởng bảo vệ nhân dân làm ý nghĩa của cuộc sống, tôi không có biện pháp khoanh tay đứng nhìn, bỏ mặc."

"Anh có thể gọi người khác giúp."

"Tôi có thể gọi. Nhưng mà nước xa không cứu được lửa gần, đến khi cảnh sát ở khu vực đó đuổi đến kịp, người da đen đó có thể bị đánh chết tươi mất."

"Cho nên anh đành phải tự mình động thủ ra tay cứu người?"

"Tôi làm sai sao?" hắn nhin nàng hỏi.

Nàng nhìn hắn trong chốc lát, sau đó lông mày nhẹ nhàng đao động một chút:

"Tôi chỉ có thể nói, trong đầu óc anh chỉ toàn nghĩ đến cứu người, muốn phá án, đồng thời phải đem tất cả đám người xấu xa trước ánh sáng công lý, xin anh hãy dành một chút tích tắc ngắn mà suy nghĩ một chút cho người thân của anh, bằng hữu của anh, cùng với những người quan tâm đến anh."

"Bởi vì không muốn họ lo lắng cho tôi, cho nên tôi phải cẩn thận. Nàng không phải đã nói cho tôi biết rồi sao?" hắn nhìn nàng.

"Có người quan tâm là một loại hạnh phúc, cũng không phải mỗi người đều có thể hưởng loại hạnh phúc này." trên mặt hắn là nhàn nhạt nét ưu thương.

"Chỉ cần có bằng hữu, có người nhà, loại hạnh phúc này mỗi người đều có thể có dễ như trở bàn tay." Hắn thong thả nói, ánh mắt thủy chung không rời cô.

"Nếu là người không có bằng hữu cũng không có người nhà thì sao?"

Vẻ mặt của nàng đột nhiên trở nên có chút lay động, cả người đắm chìm ở một loại ưu thương làm cho người ta đau lòng.

Vệ Ốc Khốc không dự đoán được nhìn nàng không chuyển mắt, hỏi thử:

"Cô là đang nói ai? Cô sao?"

Lâm Tuyết Nhan bỗng cứng đờ, nháy mắt hồi phục tinh thần lại, nhưng hết thảy đều không kịp nữa rồi.

"Trí nhớ của cô đã hồi phục?" hai mắt hắn lợi hại nhanh chóng nhìn nàng:

"Hoặc là tôi nên nói, cô căn bản là chưa bao giờ mất trí nhớ?"

Cô trầm mặc nửa ngày, hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi rồi rốt cục thong thả mở miệng:

"Không, theo như tôi thấy sự thật là cô chưa từng mất trí nhớ."

"Rốt cuộc cũng thừa nhận."

Có thể hoàn thành nhiệm vụ hắn hẳn phải thật cao hứng mới đúng, nhưng mà vì sao hiện tại hắn lại thầm nghĩ thở dài, thầm nghĩ tìm một người hung hăng đánh một trận?

"Anh muốn giam tôi vào ngục sao?" hai mắt nàng nhìn thẳng vào hắn hỏi.

Hắn ra lệnh cho chính mình phải bỏ qua cảm xúc loạn thất bát nháo bên trong lòng này sang một bên, chưng ra thái độ khi phá án chuyên nghiệp để đối mặt với nàng.

"Cô giết người sao?" mặt hắn không chút thay đổi hỏi, giọng điệu bình tĩnh.

Nàng nhìn hắn liếc mắt một cái, sau đó cúi hạ hai mắt nói:

"Tôi không giết người tốt, nhưng người tốt lại vì tôi mà chết. Như vậy có thể tính là giết người không?" nàng ngẩng đầu nhìn hắn, tiếp theo bỗng nhiên cười bi ai: "Đương nhiên tính."

Vẻ mặt bi ai của nàng làm trong lòng hắn đột nhiên nảy lên một cái. Biểu tình của nàng vì sao lại vi ai như vậy? là do nàng diễn trò sao? Vẫn là nói cái gì nỗi niềm khó nói gì có thể khiến nàng thể không trở thành tội phạm như vậy?

Hắn hoàn toàn không thể ngăn chặn chính mình muốn biết thêm nhiều hơn một chút về nàng.

"Cô tên là gì?" hắn nói.

" Lâm Tuyết Nhan."

"Nghề nghiệp?"

Nàng xem hắn liếc mắt một cái, lập tức lại lộ ra một chút tự giễu mỉm cười.

" Sát thủ."

" Sát thủ?" Vệ Ốc Khốc lộ ra vẻ mặt nghiêm khắc, hai mắt lợi hại nheo lại nhìn nàng xem.

" Không phải cô không phải vừa mới nói cô không có giết người sao?"

" Tôi có nói những lời này sao?" Thực rõ ràng, nàng đang ở cố gắng tự chui đầu vào rọ.

" Tiểu Khiết!" Hắn tức giận hướng nàng giận một tiếng.

" Tiểu Khiết là một cô gái hạnh phúc, đáng tiếc cô chỉ là một bọt nước." Nàng nhìn hắn nói, trên mặt thủy chung mang vẻ mặt đau thương."Tôi là Lâm Tuyết Nhan, là một kẻ có tội đáng chết vạn lần không tha không nên tồn tại thế giới này, lại là con người tồn tại chân thật."

" Với tôi mà nói cô chính là Tiểu Khiết." Hắn nhịn không được lạnh lùng nói, chán ghét nàng lại một lần nữa đem chính mình cùng cái chết ngay cả cùng một chỗ cảm giác.

" Ít nhất đã ở nơi này hơn nửa tháng đến, cô thật sự là cô ấy. Không phải sao?"

Nàng còn thật sự nhìn hắn, sau một lúc lâu đột nhiên đối hắn lộ ra một chút mỉm cười thật lòng.

" Đã qua hơn nửa tháng đây đã là những ngày đời tôi cảm thấy hạnh phúc nhất, cám ơn anh đã làm cho ta có được đoạn tốt đẹp nhớ lại này, cho dù ngày mai muốn tôi chết, tôi chết cũng không uổng."

" Cô liền nghĩ như vậy chết sao?" Trừng mắt nàng, Vệ Ốc Khốc rốt cuộc chịu không nổi hướng nàng rống to.

" Tốt, vậy cô đem tất cả những vụ cô gây ra. Thời gian, địa điểm, đồng lõa có người nào, giết người là vì mục đích gì? Nói nhanh!"

" Không có đồng lõa, chỉ có một mình tôi." Giọng nói của nàng kiên định.

" Cô cho tôi là đứa trẻ lên ba dễ bị lừa như vậy sao?"

Lập tức cô trở nên thất thần, một bộ dạng đừng ai nghĩ đến việc cô cùng tổ chức ám sát có liên quan đến với nhau.

" Làm sao vậy? Vì sao không nói lời nào? Cô không phải muốn nhận tội, muốn chịu chết sao? Muốn thể cũng phải cho tôi có tìm được cũng đủ chứng cứ phạm tội của cô nha, nói đi." Hắn bức nàng, nhưng nàng lại thủy chung trầm mặc không nói, hơn nữa biểu tình trên mặt dần dần trở nên đờ đẫn.

Hắn đợi nàng sau một lúc lâu, cũng trừng mắt nhìn nàng một lúc lâu.

" Không nói sao? Tốt lắm, tôi đây cũng không cần phải hoảng hốt bắt một cái kẻ lừa đảo, làm nhất thế anh danh của tôi." Hắn châm chọc nói xong, cầm lấy quần áo bên người, đứng dậy liền hướng cầu thang đi đến.

Thấy hắn tựa hồ muốn lên lầu, Lâm Tuyết Nhan nhịn không được mở miệng, " anh không phải nói anh đang đói bụng sao?"

Hắn đột nhiên cước bộ dừng lại quay đầu nhìn nàng một cái." hiện tại tôi một bụng đầy khí tức, ăn cái gì cũng không vô." Nói xong, cũng không đợi cô trả lời quay đầu lại bước đi lên lầu.

Tuy rằng nàng đã hướng hắn thừa nhận chuyện chính mình khôi phục trí nhớ, nhưng mà cuộc sống bọn họ hình thức lại một chút cũng không thay đổi, hắn vẫn mở miệng ngậm miệng liền gọi nàng là Tiểu Khiết, mà nàng lại tiếp tục ở tại trong nhà hắn vì hắn lo liệu chuyện gia đình cùng cơm ăn ba bữa. Hiện tại rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hắn không phải hẳn là muốn đem nàng bắt đứng lên đưa vào nhà giam sao? Vì sao đều qua vài phút, hắn vẫn là một chút động tác cũng không có?

Tám giờ sáng, nàng vừa mới pha một tách cà phê thật ngon, làm quả trứng chần nước sôi, liền nghe thấy thanh âm hắn đi xuống lâu. Nàng không chút hoang mang đem hai, miếng bánh sanwind bỏ vào lò nướng đống thời chờ hai quả trứng chần nước sôi chín, thế này mới xoay người nhìn về hướng phía cửa phòng bếp nơi phương hướng hắn đi tới.

" Buổi sáng tốt lành" Nàng mở miệng nói, sau đó phát hiện hắn đang mặc một chiếc áo áo sơmi màu lam với quần dài tối màu cùng áo khoác, thoạt nhìn chỉnh tề lại suất khí khiếp người.

" Anh muốn đi ra ngoài?"

" Ngày nghỉ của tôi đến ngày hôm qua là hết."

Nàng đột nhiên sửng sốt hạ.

" Anh muốn đến làm ở cục cảnh sát?"

" Tôi là cảnh sát." Hắn lấy biểu tình đương nhiên nhìn nàng một cái.

" Anh......" Nàng dừng lại một chút,

" Quyết định muốn bắt tôi?"

" Cô phạm vào tội gì? Chứng cứ phạm tội ở đâu?" Hắn mặt không chút thay đổi hỏi.

Lâm Tuyết Nhan trầm mặc nhìn hắn.

" Trứng chần của tôi muốn sống một chút, cái quả trứng cháy khét kia không cần cho tôi." thân thủ hắn đột nhiên chỉ vào trong nồi trứng chần nước sôi.

Lâm Tuyết Nhan bỗng nhiên kinh ngạc xoay người, lập tức cầm lấy muôi đem trứng chần nước sôi bên cạnh biến sắc khô vàng theo trong nồi xúc lên lên. Đáng tiếc dù nàng động tác có nhanh như thế nào nữa, cũng không kịp cứu lại trứng chần nước sôi đã cháy khét.

Nàng thở dài đem nó cất vào bàn ăn chính mình, sau đó một lần nữa đánh một quả trứng khác cho vào trong nồi. Lúc này nàng không dám phân tâm lần nữa, thẳng đến khi trứng mang sắc kim hoàng, dạng nộn nộn hào quang của trứng chần nước sôi, mới lại mở miệng lần nữa.

" Anh có muốn tôi đi theo anh đến cục cảnh sát tự thú không? Tôi không muốn làm cho anh bị khó xử." Nànghướng hắn nói, một bên dùng bơ vẽ mặt trứng vừa chiên xong.

" Khó xử? Tôi xem cô căn bản chính là cấp cho tôi bộ mặt khó coi đi?" Vệ Ốc Khốc không tự chủ được lấy giọng điệu châm chọc trả lời.

Nàng động tác ngừng tay, do dự xoay người nhìn hắn." Khó coi?"

" Thân là cảnh sát ưu tú nhất của cục, một tháng thời gian tôi tìm lại không được đến một kết quả, quay người lại, cô lại đi tự thú. Xin hỏi, cái này cô không phải cấp cho tôi bộ mặt khó coi thì là cái gì?"

Nàng bỗng nhiên không biết nên nói cái gì." Vậy anh muốn tôi làm như thế nào, trực tiếp nói cho tôi biết được không?"

Hắn sâu xa khó hiểu chăm chú nhìn nàng một hồi.

" Tôi muốn có chứng cứ phạm tội."

Hắn nói

" Đem đồng lõa của cô khai ra đi, tôi muốn các ngươi đối chất với nhau."

Nàng đột nhiên lại trở nên thất thần, trầm mặc không nói.

" Cô đã không chịu nói, chúng ta cứ từ từ đi." Hắn lộ ra tùy nàng liền biểu tình nhún vai nói.

" Dù sao trừ bỏ tôi ở ngoài, không ai biết trí nhớ của cô đã khôi phục, mà tôi có thời gian cùng cô dây dưa, chúng ta sẽ nhiều lần xem, xem ai có vẻ kiên nhẫn hơn. Đúng rồi, bữa sáng của tôi tốt lắm sao? Ta phải ở 8 giờ rưỡi phải ra khỏi cửa, chín giờ đến trước báo danh."

Lâm Tuyết Nhan đem hai quả trứng chần nước sôi ra trước bàn ăn đưa cho hắn, sau đó lại theo lò nướng lấy ra tiên tốt bồi căn, cùng hai chiếc bánh mì nướng. Sau đó lại lấy từ ngăn tủ ra hai cái cái chén rót vào cà phê, một ly đưa cho hắn, một ly để lại cho chính mình. Hai người bọn họ đều thích uống cà phê đen.

Bữa sáng cứ thế im lặng mà trôi qua, bởi vì hắn vội đi làm, mà nàng cố gắng không chế trong đầu chính mình không sinh ra suy nghĩ gì.

Nàng vẫn có loại ảo giác, giống như hắn tuyệt không bắt muốn nàng quy án, thậm chí còn hy vọng nàng có thể tiếp tục giả bộ mất trí nhớ, làm bộ nàng cái gì cũng không biết, bộ dáng cái gì cũng tưởng không đứng dậy.

Đây thật sự là ảo giác của nàng sao? Hay là thực sự hắn có loại ý tứ này?

Không, đây là chắc chắn là sai mới đúng, dù sao tựa như hắn nói, hắn là một cảnh sát vĩ đại, sao lại làm ra cái chuyện thả cọp về núi phạm pháp như thế này đâu? Không có khả năng, nhất định là ảo giác của nàng, sở dĩ hắn không hy vọng nàng đi tự thú, chính là bởi vì hắn muốn tìm thấy chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực sau đó mới có thể danh chính ngôn thuận tự mình bắt nàng quy án.

Hắn là cảnh sát ưu tú, trừ bỏ hy vọng có thể thuận lợi đạt thành nhiệm vụ ở ngoài, hy vọng lớn nhất hẳn chính là có thể phá được vụ án bắt được tội phạm nguy hiểm nhất bao năm qua? Nói vậy trực giác của hắn rất sâu sắc, nhất định đã nhận thấy được nàng biết rất nhiều nội tình cảnh sát mãi tra không ra, phá không được án kiện, đây mới là hắn kiên trì cùng nàng tiêu tốn thời gian. Chính là hắn không biết hắn làm như vậy căn bản chính là ở lãng phí thời gian, bởi vì nàng là tuyệt đối không có khả năng nói cho hắn biết trừ bỏ chính mình có chuyện gì.

Hắn nói hắn có thời gian đợi nàng nói ra chứng cứ.

Như vậy đi. Nếu hắn không vội, vậy hãy cho nàng ích kỷ một chút, vô sỉ một chút, hưởng thụ nhiều một chút, nàng liền mơ mộng đều cảm thấy cuộc sống hạnh phúc không phải là hy vọng xa vời đi. Sau, theo hắn muốn giết, muốn quát nàng đều tự nhiên muốn làm gì cũng được.

Thời gian lặng lẽ trôi qua trong lúc nàng còn đang miên man suy nghĩ, không ngờ chỉ chớp mắt sắp đến thời gian cơm trưa. Bởi vì không có làm chuyện gì cũng không cảm thấy đói, nàng tùy tiện làm đĩa salat kéo liền quá nhất cơm, sau nàng lau nhà cửa, giặt quần áo, bên ngoài sắc trời đã tối dần xuống, một ngày đảo mắt lại qua đi. Cảm thấy cuộc sống nhàn nhã giống một hồi xa xăm không thể thành mộng đẹp, nhưng nó cũng là chân thật, vì thế nàng không biết ở trong lòng cảm tạ thượng đế mấy ngàn mấy vạn lần, nhưng là so với thượng đế, nàng càng thêm cảm tạ Vệ Ốc Khốc.

Nàng cảm tạ hắn tuy rằng biết rõ nàng là tội phạm, lại chưa bao giờ lấy thái độ cảnh sát đối mặt tội phạm để đối đãi nàng; cảm tạ hắn biết rõ nàng đã khôi phục trí nhớ cũng đã cúi đầu nhận tội, lại vẫn làm cho nàng tự do ở trong này, mà không có lập tức đem nàng quăng vào nhà giam; cảm tạ hắn không có giam cầm nàng, hoài nghi nàng, thậm chí lễ tạ thần ý nhận nàng mà không nói gì hồi báo cùng cảm tạ, tiếp tục làm cho nàng vì hắn đánh để ý chuyện gia đình, chuẩn bị ba bữa, nàng là thật thực cảm kích, thực cảm kích hắn.

Thời gian càng lúc càng trễ, tuy rằng không biết hắn là có về nhà ăn bữa tối không, nhưng nàng vẫn là làm đồ ăn, nếu hắn thật sự đã trở về, có thể lập tức ăn.

Hắn không có trở về, bên ngoài phòng khách tiếng đồng hồ trên tường chung liên tục gõ mười hai tiếng chuông, vẫn không thấy hắn từ bên ngoài đẩy cửa vào. Có phải hay không ở cục cảnh sát bên Newyork hắn đều làm việc giống như vậy việc, không thể đúng giờ tan tầm về nhà? Nếu nói đúng vậy, nàng thực hoài nghi này lão bà đã kết hôn với cảnh sát có thói quen này hết thảy là như thế nào?

Lâm Tuyết Nhan không tự chủ được phó độ, tiếp theo lại đột nhiên sửng sốt, ngạc nhiên mở to hai mắt.

Lão bà của cảnh sát ......

Trời ạ, nàng suy nghĩ cái gì, vì sao lại nghĩ đến cái đó vậy? Nàng dùng sức lắc đầu, tưởng bỏ ra bất thình lình thả lại mạc danh kỳ diệu suy nghĩ như vậy làm cho nàng cảm thấy hoảng hốt, nhanh chóng theo sô pha đứng lên tắt đèn, sau đó trở về phòng ngủ.

Đinh—

Đồng hồ báo thức ở phòng khách khinh gõ một chút, thanh âm ở cách một cánh cửa gỗ sau có vẻ càng thêm rất nhỏ, nhưng là nàng vẫn rất rõ ràng nghe thấy cái thanh âm kia, bởi vì nó làm nàng mất ngủ.

Mất ngủ? Nàng còn tưởng rằng trải qua sau một tháng cuộc sống nhàn nhã quá mức này, nàng sẽ chết cho yên vui, không nghĩ tới nàng thế nhưng còn có thể mất ngủ, thật sự là rất bất khả tư nghị! Ai, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây? Vì sao nàng lại không ngủ được? Rõ ràng đã muốn đem đầu chạy xe không chuyện gì cũng chưa suy nghĩ, vì sao vẫn là không ngủ, rốt cuộc nàng là làm sao vậy, nàng lâm vào thời kỳ mãn kinh rồi sao? (chết mất với chị thôi!!!)

Hai mươi ba tuổi bị mãn kinh? Thật sự là cười chết người!

Dùng hít sâu một hơi, xoay người đổi một cái tư thế ngủ, đột nhiên trong lúc đó, nàng mở hai mắt, hoài nghi hơi thở ngừng lại rồi. Phòng khách quả nhiên có thanh âm, nàng không có nghe sai. Là hắn đã trở về sao? hay là người nào không để mắt đến bọn đạo chích, dám đến trước cửa nhà cảnh sát để trộm? Nàng không có do dự, chậm rãi hướng đi phòng bếp. Nàng đi chân trần dẫm lên trên tấm thảm nền nhà, im lặng không tiếng động.

Cửa phòng bếp không đóng, bên trong lộ ra ánh sáng.

Nàng khinh hạ nhíu mi, đoán nếu là bọn đạo chích, tuyệt đối không thể có can đảm bật đèn sáng như vậy được, hay nói cách khác người cũng vừa mới ở trong phòng phát ra thanh âm nhân chính là hắn?

Chính là nàng không hiểu, nếu là hắn, làm gì phải lén lút? Hắn không phải chính là chủ nhà sao, có cần thiết phải thật cẩn thận như vậy sao?

Vì xác nhận, trước nàng nhẹ nhàng hướng tại cửa phòng bếp xem, mà kế tiếp nàng nhìn đến hình ảnh, lại làm cho nàng không biết nên có phản ứng gì.

Nên tức giận? Hay là nên thương tâm?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-11)