Vay nóng Homecredit

Truyện:Hãn Tướng Lầu Bốn - Chương 04

Hãn Tướng Lầu Bốn
Trọn bộ 11 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Lazada


Nàng không phải một nữ nhân nhu nhược nhưng cũng là một nữ nhân ôn nhu, ít nhất đối hắn là như vậy.

Nàng không chỉ có đúng giờ giúp hắn thay thuốc, nấu 3 bữa cho hắn ăn, thậm chí còn giúp đỡ hắn đi vào phòng tắm khi tắm, còn lo lắng bởi vì hắn ở bên trong có thể gặp chuyện không may, mà vẫn đợi ở ngoài cửa cho đến khi nhìn thấy hắn tắm xong mà không có việc gì mới thôi. Nói thật, cho dù ngay cả điều dưỡng viên trong phòng bệnh so ra đều kém nàng, nàng thật là toàn tâm toàn ý, chân tình thiệt ý ở lại chiếu cố hắn.

Cũng vì vậy làm cho cái nhìn của hắn đối nàng bất giác thay đổi hẳn, nếu không phải là cậu nói cho hắn biết thì bây giờ hắn vẫn vô tri vô giác không nhận ra. Vệ Ốc Khốc đứng dựa vào cửa phòng bếp, nhìn thấy trong phòng bếp nàng đang chuẩn bị cơm trưa, vẻ mặt có chút đăm chiêu.

Nếu đây là cạm bẫy của nàng thì sao? Đầu tiên là đối hắn thật tốt, chờ hắn buông lỏng cảnh giác, tin tưởng là nàng vô tội, sau đó...... Sau đó là cái gì đây?

Nếu nói nàng muốn chạy trốn, đã nửa tháng, có mấy trăm mấy ngàn cơ hội tốt, nhưng tại sao nàng còn ở lại nơi này. Rốt cuộc điều nàng muốn là cái gì, ở lại chỗ này có mục đích gì? Hoặc là nàng là thật mất đi trí nhớ không có chỗ để đi, cho nên mới ở lại chỗ này? Nghĩ không ra, hắn thật sự hoàn toàn nghĩ không ra nàng muốn cái gì.

Không nghĩ tới những điều cậu nói là đúng, hắn lúc này là đụng phải đối thủ thật sự. Chính là hắn đến bây giờ vẫn có điểm không thể tin, người đầu tiên làm cho hắn có cảm giác chân chính được là đối thủ đau đầu lại là một nữ sát thủ? Thật sự là khó có thể tin!

Vệ Ốc Khốc nhắm mắt lại, tay day day huyệt thái dương, hoài nghi nhiệm vụ lần này hắn thật sự có thể hoàn thành hay không.

" Anh bị sao vậy?"

Bỗng nhiên nghe thấy thanh âm của nàng, hắn bỗng nhiên mở mắt ra, chỉ thấy vẻ mặt nàng lo lắng hướng đến hắn, sau đó đứng trước mặt hắn giơ tay sờ trán hắn.

" Không sốt. Anh cảm thấy có chỗ nào không thoải mái? Miệng vết thương lại gây đau phải không?"

Hắn lắc lắc đầu, sau đó mới mở miệng nói:

" Tôi đói bụng, còn bao lâu nữa mới có thể ăn cơm?"

" Thực xin lỗi, thức ăn sẽ xong ngay đây."

Nàng sửng sốt một chút, vội vàng xoay người trở lại bếp tiếp tục làm cơm trưa.

" Không cần phải gấp gáp, ta còn có thể chờ." Hắn nói cũng theo đi vào bếp.

" Ta có thể giúp gì được không?" Hắn hỏi.

Nàng nhìn hắn liếc mắt một cái, gật gật đầu.

" Nếu có thể, có thể giúp ta trước đem cơm đến và dọn dẹp bàn ăn "

" Không thành vấn đề."

" Nhớ mang đủ thìa và đĩa." Nàng bổ sung nói.

"ok."

Chuyện đơn giản như vậy, Vệ Ốc Khốc 10 giây đã làm xong.

" Còn gì nữa không?" Hắn nhìn vào phòng bếp hỏi.

" Thức ăn trong lò nường đã được rồi, khi lấy ra nhớ phải mang cái bao tay."

"ok."

Hắn đi hai lần liền đem đồ ăn nấu xong rồi bưng tất cả đến bàn ăn, nồi canh cũng nấu xong.

Hai người ở chung nửa tháng, dĩ nhiên đã trở thành bằng hữu. Bọn họ vừa trò chuyện vừa dùng cơm. Đúng lúc này thì chuông cửa lại vang lên, hơn nữa mang đến một người mà Vệ Ốc Khốc cũng thể tưởng tượng được.

" Tô San?"

Cửa vừa mở ra liền thấy người bạn gái trước hắn thủy chung không quên được, tim Vệ Ốc Khốc có chút đập mạnh và loạn nhịp.

" Hi, đã lâu không thấy, Khốc." Tô San lộ ra chút khách sáo câu nệ mỉm cười cùng hắn chào hỏi.

" Đã lâu không gặp." Vệ Ốc Khốc lập tức hoàn hồn nói, hắn nhìn nàng, tận lực kiềm chế cảm xúc đang rục rịch trong cơ thể, dùng giọng điệu bình thường hướng nàng hỏi:

"Em có khỏe không?"

Chia tay bảy tháng, đây là lần đầu tiên nàng chủ động đến tìm hắn. Đã qua này 7 tháng, vì tưởng có thể vãn hồi tình cảm của bọn họ 5 năm dài, hắn từng nhiều lần đi tìm nàng, nhưng nàng ngay cả một chút cơ hội cũng không cho hắn, tuyệt tình cho thấy nếu hắn không buông tha công tác cảnh sát, như vậy nàng cùng hắn vĩnh viễn không có khả năng.

Đối mặt sự tuyệt tình của nàng, hắn thất vọng cùng đau lòng, nhưng chưa từng có ý niệm trách tội của nàng trong đầu. Bởi vì hắn biết làm một bạn gái cảnh sát hoặc lão bà có rất nhiều áp lực, sợ hãi, cho nên một lần cuối cùng khi hắn đi tìm nàng, hắn nói cho nàng hắn quyết định thành toàn hy vọng của nàng, về sau không bao giờ đi tìm nàng nữa. Mà lần cuối cùng gặp mặt tới nay cũng qua đã hơn hai tháng, không nghĩ tới lúc này nàng chủ động chạy tới tìm hắn. Hắn nhìn nàng, không thể ngăn cản chính mình đoán nàng đến có mục đích là gì?

Nàng khẽ gật đầu, đáp lại hắn, sau đó lại trầm mặc không nói.

" Tô San, em tìm anh có việc gì?" nàng cứ trầm mặc làm cho hắn không nhịn được mà phải hỏi trước

Lần cuối cùng khi đi tìm nàng, hắn từng nói cho nàng tuy rằng bọn họ chia tay nhưng vẫn có thể là bằng hữu, cho nên về sau nếu phát sinh chuyện gì hắn có thể giúp được nàng thì có thể tìm hắn, không cần khách khí.

Cho nên nàng tìm đến hắn, là có việc muốn tìm hắn giúp sao?

Nàng lắc nhẹ đầu một chút, sau đó mới do dự thong thả mở miệng.

" Em nghe nói anh bị trọng thương."

"Em đến thăm anh?"Vệ Ốc Khốc nháy mắt trở nên có chút kích động.

" Em..."

" Ốc Khốc? Bằng hữu của anh sao? Sao không mời người ta vào nhà. Ai lại để khách đứng ở ngoài của như vậy!!" Dọn dẹp nhà bếp xong, Tiểu Khiết đi từ nhà bếp ra. Tô San ngây người trợn to hai mắt, ánh mắt của nàng nhanh chóng chuyển từ khuôn mặt Vệ Ốc Khốc ra phía sau hắn, đó là một mỹ nữ trẻ tuổi, khuôn mặt tựa như thiên sứ, vóc dáng tinh tế thư thái, trên người mặc quần áo ở nhà, chân mang dép nhưng vẫn lộ ra một vẻ cao nhã xinh đẹp. Nhà hắn có một nữ nhân, thanh tao hơn cô, trẻ tuổi hơn cô, còn xinh đẹp hơn cô nhiều trái tim Tô San chợt đau nhói. (thua toàn bộ chứ gì)

"Em chỉ là đi ngang qua, tiện thể hỏi thăm anh một chút. Thấy anh tinh thần tốt, không giống như người mắc bệnh nên an tâm. Em còn có việc, đi trước, gặp lại sau." Nàng nhanh chóng nói, rồi cũng nhanh chóng xoay người rời đi.

"Tô San!" Vệ Ốc Khốc sửng sốt một chút, nhanh chóng bắt được nàng.

"Em hiểu lầm rồi!"

"Hiểu lầm cái gì?" Nàng giả bộ không hề đắn đo nhìn hắn mỉm cười nói,

"Chúng ta đã chia tay, dĩ nhiên có thể tự do kết bạn nam nữ, chuyện như vậy tôi làm sao hiểu lầm được?"

"Tiểu Khiết không phải bạn gái anh." Hắn nhanh chóng nói với nàng.

"Tiểu Khiết là tên của cô ấy sao? Rất khả ái". Nàng mỉm cười nói.

"Được rồi, anh đừng kéo lấy em như vậy, cẩn thận bạn gái của anh hiểu lầm đó."

"Anh đã nói, cô ấy không phải bạn gái anh." Lần nữa bị hiểu lầm, Vệ Ốc Khốc không khỏi có chút tức giận.

"Em vào nhà đi, anh giới thiệu hai người với nhau."

"Không được, bạn gái của anh có lẽ sẽ không để ý quan hệ hai chúng ta, nhưng bạn trai tôi rất hay ghen, nếu anh ấy biết tôi vừa đi vào nhà anh, nhất định sẽ nổi giận." Nàng cười nói.

"Bạn trai?" Vệ Ốc Khốc cảm giác cổ họng của mình tựa hồ bị người ta bóp nghẹn.

"Em có bạn trai?" Hắn khàn giọng hỏi.

"Đương nhiên rồi. Anh có bạn gái, sao em lại không thể có bạn trai cơ chứ? Chẳng lẽ anh nghĩ tôi không thể có nổi một người bạn trai?" Cô nhướn mi hỏi.

"Anh không có ý này." Vệ Ốc Khốc lẩm bẩm giải thích, bây giờ trong đầu của hắn chỉ nghĩ đến một việc mà thôi, Tô San có bạn trai, nàng đã có bạn trai.

"Không có ý này thì tốt, nếu đúng như vậy tôi sẽ buồn lắm đó." Tô San đùa giỡn nói, sau đó nhìn đồng hồ ở cổ tay, kiếm cớ hất tay hắn ra.

"Được rồi, em phải đi đây, anh nghỉ ngơi cho mau khỏe, hẹn gặp lại." Nàng nói xong phất tay một cái, xoay người bỏ đi.

Vệ Ốc Khốc lần này không ngăn cản nàng nữa, nàng càng đi càng xa, cho đến khi bóng lưng hoàn toàn biến mất, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.

"Thật xin lỗi, đây là lỗi của tôi." Giọng nói tự trách của Tiểu Khiết đột nhiên từ phía sau hắn vang lên.

"Cô không có lỗi gì hết." Hắn quay đầu lại nhìn nàng một cái, mặt không chút thay đổi xoay người đi vào trong nhà.

"Nếu như tôi vẫn tiếp tục đợi anh ở trong phòng bếp, có lẽ sẽ không phát sinh hiểu lầm như vậy."

" Không liên quan đến cô."

"Nhưng nếu như không phải tôi"

"Chuyện này không liên quan đến cô." Hắn cắt lời cô.

"Nhưng mà ..."

"Tôi đã nói chuyện này không liên quan đến cô, cô rốt cuộc muốn tôi nói lại mấy lần." Hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu tức giận nói.

Tiểu Khiết lập tức bị dọa đến đứng im, cả người cứng ngắc, vẻ mặt kinh ngạc và sợ, xanh tròn hai mắt nhìn hắn.

"Thật xin lỗi." Tự biết bản thân mình vô lý, Vệ Ốc Khốc lập tức nhìn cô nói xin lỗi, nhưng lửa giận trong cơ thể hắn một chút dấu hiệu biến mất cũng không có, chỉ có càng thêm rừng rực.

Tô San đã có bạn trai!

"Mẹ kiếp!" Hắn cuối cùng át chế không nổi, nắm chặt quả đấm, thẳng hướng cửa lớn nặng nề đánh một quyền.

"Đụng!" Tiểu Khiết lần nữa bị hắn làm cho giật nảy mình, cả người kinh hãi nhảy lên.

Lúc này hắn không nói xin lỗi nàng, sau đó liền trực tiếp xoay người đi vào trong nhà, lập tức đi lên phòng, đến tận xế chiều cũng không thấy ra.

Đến buổi tối, Tiểu Khiết chuẩn bị xong bữa ăn, buộc phải lên lầu ba mời hắn xuống ăn tối.

"Cốc cốc cốc." Cô đưa tay nhẹ gõ ba cái lên cửa phòng hắn, sau đó cất giọng nói:

"Ốc Khốc, anh tỉnh chưa? Bữa ăn tối tôi đã chuẩn bị xong."

Trong phòng không một bất kỳ tiếng động.

"Ốc Khốc?"

Nàng gọi lại lần nữa, chờ một lát không thấy lời đáp lại, mới khẽ thở dài xoay người bước xuống lầu. Có lẽ hắn đang ngủ, bây giờ nàng không thể làm cái gì khác hơn là đem bữa ăn tối đặt trong lò nướng để giữ ấm, chờ khi hắn tỉnh lại thì bưng ra. Trở lại lầu một, nàng lập tức bắt tay vào làm, nhưng khi vừa mới đóng lò nướng lại, điều chỉnh nhiệt độ lò nướng thì nghe thấy tiếng bước chân hắn đi xuống. Nàng hoài nghi quay đầu lại, cho là mình nghe lầm, không ngờ hắn đã đi tới trước bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống.

"Thật xin lỗi, tôi tưởng anh đi ngủ rồi, cho nên mới đem bữa ăn tối giữ ấm bên trong lò nướng. Anh chờ một chút, tôi sẽ bưng ra đây."

Nàng sửng sốt một chút, lập tức nói với hắn, sau đó nhanh chóng tắt lò nướng, cẩn thận bưng các món ăn ra đặt lại trên bàn ăn. Tối nay trên bàn ăn có chút lạnh lẽo cùng lúng túng, trừ âm thanh va chạm của dao nĩa thìa, còn lại, không có loại thanh âm nào khác.

Tiểu Khiết lén nhìn hắn, vài lần muốn mở miệng thử đánh vỡ bầu không khí này, tuy nhiên không đủ dũng khí, bởi vì bộ dáng của hắn nghiêm túc đến kinh người.

Bữa ăn tối cuối cùng vẫn kết thúc trong bầu không khí lạnh lẽo, nàng cho là ăn xong bữa ăn tối, hắn sẽ lập tức trở về phòng, tiếp tục nhớ lại chuyện lúc xế chiều, không ngờ hắn lại đi vào phòng khách xem tivi.

Cử động của hắn làm cho nàng ngẩn người đứng nguyên tại chỗ gần một phút đồng hồ mới phục hồi tinh thần để trở lại dọn dẹp bàn ăn.

Mười lăm phút sau, nàng từ phòng bếp đi ra, nàng đang do dự có nên trực tiếp trở về phòng, hoặc đi vào phòng khách, thì giọng nói của hắn lại đột nhiên vang lên.

" Nếu việc xong rồi, có thể lại đây ngồi một chút không?"

Tuy rằng không có chỉ tên, nhưng trong phòng tính đi tính lại cũng chỉ có hai người mà thôi, cho nên hắn mở miệng nói chuyện tất nhiên là nói với nàng.

Tiểu Khiết mang theo tâm trạng nghi hoặc, thong thả bước vào trong phòng khách, sau đó im lặng ngồi ở đối diện hắn. Vẻ mặt của nàng có chút khẩn trương, bả vai cứng đờ, sợ hãi hắn sẽ nói ra chuyện mà nàng đã lo lắng cả một buổi chiều.

Hắn có thể hay không là muốn nói với nàng, hắn không muốn cho nàng tiếp tục ở lại đây?

"Xin lỗi" Hắn nói.

Đột nhiên nghe thấy được câu này của hắn, sắc mặt của nàng trong nháy mắt lập tức tái nhợt, hắn quả nhiên là muốn nàng rời khỏi nơi này.

"Tôi biết rồi." Nàng cúi đầu nói

"Tôi sẽ đi khỏi nơi này."

"Đi?" Vệ Ốc Khốc đột nhiên nhíu mày, hoài nghi nhìn nàng.

"Cô muốn đi đâu?"

"Thiên hạ rộng lớn, nhất định sẽ có nơi để cho tôi dung thân, anh không cần phải lo lắng."

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn hắn lộ ra nụ cười kiên cường mà nói. Tiếp theo lại đứng lên hướng hắn nghiêng người 1 góc 90 độ

"Rất cám ơn anh trong thời gian qua đã chăm sóc tôi, ân tình này của anh tôi cả đời sẽ không quên."

"Cô rốt cuộc đang nói cái gì vậy?" Vệ Ốc Khốc nhíu mày hỏi, hắn suy nghĩ một chút, ngay lập tức đã hiểu ra vấn đề.

"Cô đừng có hiểu làm ý tôi hiểu lầm, tôi là xin lỗi chuyện buổi chiểu đã to tiếng với cô, chứ không phải muốn cô rời đi khỏi đây."

"Vậy à!Thật... thật vậy chăng?"

"Thật"

Nàng ngồi phịch xuống sô pha, vẫn còn khó tin, nhưng lại có chút yên tâm. Hắn không muốn đuổi nàng đi, trời ạ, nước mắt của nàng kìm được mà rơi xuống, từng giọt từng giọt.

"Thực xin lỗi." nàng nhìn hắn giải thích,

"Tôi không phải cố ý khóc đâu."

"Không có gì." Hắn nói.

Thân là một cái cảnh sát, hắn gặp rất nhiều trường hợp nữ nhân khóc lóc, mặc kệ là hỉ nộ ái ố, khóc luôn là phương thức nữ nhân biểu lộ tâm trạng.

"Tôi xin lỗi chuyện buổi chiều, tôi không biết anh cùng bạn gái đang cãi nhau, tôi chỉ thấy anh mãi không vào nên ra xem mà thôi."

Nàng lau đi nước mắt trên mặt nhìn hắn giải thích.

"Cám ơn anh vẫn cho tôi tiếp tục ở đây, nhưng tôi không thể cứ làm phiền anh mãi được, sẽ làm cho bạn gái của anh tiếp tục hiểu nhầm. Tôi nhất định sẽ nhanh chóng tìm được chỗ ở mới, anh cứ yên tâm."

"Nếu cô thật sự muốn tôi yên tâm thì phải tiếp tục ở lại đây." Hắn nhìn nàng nói.

Không nghĩ tới hắn lại nói như vậy, Tiểu Khiết kinh ngạc nhìn hắn, nước mắt mới lau trên mặt, hai mắt lại đã ươn ướt. Hắn nói như vậy có phải là hắn quan tâm đến nàng đúng không?

"Cám ơn. Nhưng không thể làm phiền anh mãi như vậy được."

"Nếu cô cảm thấy ngại bạn gái của tôi thì cô không cần phải bận tâm, vì cô ấy đã không phải bạn gái của tôi, mà là bạn gái cũ, chúng tôi đã chia tay từ bảy trước tháng." Hắn bình tĩnh nói.

"Đã chia tay?" Nàng ngạc nhiên nhìn hắn, căn bản không nghĩ hắn lại nói như vậy.

"Phải, cho nên cô hãy tiếp tục ở lại đây, bởi vì sẽ không có ai hiểu lầm cái gì cả."

Nhìn vẻ mặt hắn dường như không có việc gì, biểu tình tự nhiên, nàng bỗng dưng nghi ngờ hắn nói như vậy có phải là đang muốn lừa nàng hay không, bởi vì bộ dạng bây giờ của hắn cùng bộ dạng buổi chiều hoàn toàn khác. Hắn rõ ràng là rất để ý chuyện của nữ nhân kia, không phải sao?

"Hai người vì sao lại chia tay? Tôi thấy anh đến bây giờ còn yêu cô ấy, tôi nói đúng chứ?" Nàng do dự trong chốc lát, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi.

"Cô ấy không thích tôi làm cảnh sát." Hắn trầm mặc trong chốc lát mới trả lời nàng.

"Vì sao cô ấy lại không thích, làm cảnh sát là một công việc rất đáng tự hào, không phải sao?" (em đến bái phục chị sát thủ thỏ con này)

"Cô cảm thấy như vậy sao?"

Nàng gật đầu khẳng định.

"Nếu cô ấy cũng nghĩ giống như cô thì tốt rồi."

"Chẳng lẽ cô ấy không nghĩ như vậy sao?"

Vệ Ốc Khốc khẽ rung người.

"Cô ấy cảm thấy làm cảnh sát là một nghề không an toàn lại không rõ thời gian làm việc, sẽ làm cho người quan tâm mình cả ngày tràn ngập bất an cùng sợ hãi mà thôi, căn bản không có một chút gì là đáng giá khen hay tán thành. Cô ấy không hiểu vì sao tôi lại không thể từ bỏ ngành cảnh sát, thế giới này có đến mấy ngàn mấy vạn loại ngành nghề có thể lựa chọn, vì sao tôi không chịu chọn một cái công việc ổn định để làm, mà lại muốn làm cảnh sát."

"Tôi nghĩ cô ấy là quan tâm an nguy của anh, cho nên mới không tán thành anh làm cảnh sát."

"Tôi cũng biết điều đó"

"Nhưng vì vậy mà hai người chia tay sao?"

"Nếu tôi không chịu đổi nghề, mà cô ấy lại không thể chấp nhận chuyện này, nên chỉ có thể chia tay."

'Anh vẫn còn yêu cô ấy sao?"

"Cô ấy đã có bạn trai rồi."

Nàng hai mắt liền mở to tròn ngạc nhiên, lại lập tức cúi đầu.

"Tôi xin lỗi." Nàng nói.

"Sao cô cứ xin lỗi mãi vậy? Đấy không phải lỗi của cô." Hắn cười nói.

"Cô bây giờ chắc là đã không còn lý do để rời đi?" Hắn trở lại chuyện chính nói.

"Nếu anh cảm thấy tôi không làm phiền anh, tôi mặt dày tiếp tục ở lại đây."

"Tôi không cảm thấy phiền toái." Hắn lập tức nói.

"Cám ơn." Nàng cảm kích nói.

—-

"Khốc. Đã lâu không thấy, vết thương của anh đã đỡ chưa?"

"Ô, Khốc? Sao anh lại tới đây? Tôi nghe nói anh cưỡng chế ở nhà tĩnh dưỡng một tháng, sao anh lại không nghe lời mà làm xằng làm bậy? Cẩn thận cục trưởng tức giận phun lửa đấy."

"Guys, nhìn xem là ai đến đây, là Khốc."

"Vết thương của anh đã sao rồi? Khi nào thì có thể đi làm lại, văn phòng thiếu anh, quả thực nhàm chán đến chết."

"Xú tiểu tử, lúc này rất đau khổ đi? Nhìn anh về sau chắc không dám hữu dũng vô mưu mà làm xằng làm bậy nữa phải không. Đúng rồi, tôi có mấy chai rượu ngon, hay là anh mang về mà uống."

Hình như chính là loại cảm giác này, cảm giác của khi hắn hoàn thành nhiệm vụ, nguyên nhân mà hắn không thể từ bỏ nghề cảnh sát là vì loại cảm giác ấm áp này

Vệ Ốc Khốc mỉm cười nhìn các đồng nghiệp xung quanh pha trò, quan tâm hỏi han mình loại cảm giác này khiến hắn thấy vô cùng vui sướng. Tuy rằng hắn chẳng qua mới không bước chân vào cục có ba tuần mà thôi, nhưng có cảm giác giống như đã qua ba năm, hắn rất nhớ loại cảm giác này.

"Cảnh sát Vệ, mời ngươi đến văn phòng ta một chuyến."

Văn phòng ầm ĩ náo nhiệt lập tức trở nên im lặng, mọi người cũng không lãng phí thời gian, nhanh như chớp tất cả liền trở về vị trí làm việc của mình.

Cục trưởng đại nhân đang sắp nổi bão, người thông minh tốt nhất tránh ra xa một chút. Thân là nhân viên của cục, Vệ Ốc Khốc đương nhiên cũng biết khi cục trưởng William nổi giận thì rất đáng sợ, nhưng hắn là nhân viên tinh quái nhất cục, nên hắn không sợ. Mà hình như cục trưởng này mới là cảm giác sợ hắn đúng hơn. Ha ha. Khóe miệng khẽ nhếch, hắn thản nhiên mỉm cười còn ánh mắt đồng sự chúc hắn may mắn, thong thả đi vào trong văn phòng sau đó xoay người đóng cửa lại.

"Hi, cậu."

"Gọi ta là cục trưởng."

" Ồ, cục trưởng."

Hắn biết nghe lời, đổi giọng nói

"Tôi đã đến rồi đây."

"Cháu tới làm cái gì? Nhiệm vụ của cháu đã hoàn thành chưa?"

Cục trưởng William nhíu mày hỏi.

"Còn chưa?"

"Vậy thì cháu tới làm gì?"

"Đến xem cậu nha! Hơn nửa tháng không gặp chẳng lẽ cậu không nhớ cháu một chút nào sao?" Vệ Ốc Khốc ha ha cười nói.

"Không"

"Cậu trả lời rất vô tình"

Hắn lập tức làm bộ nũng nịu, như là thể xác và tinh thần bị trọng thương.

"Ốc Khốc."

William cục trưởng nhịn không được nói ra một tiếng cảnh cáo

"Cháu rốt cuộc tới gì? Chúng ta cần phải nói chuyện chính. Ta nhớ rõ cháu gọi cô ta là Tiểu Khiết đúng không? Cháu hôm nay tới nơi này, không phải vì muốn nói cho ta cháu để cho người ta chạy mất đó chứ?"

"Trên thực tế thì là ngược lại."

Vệ Ốc Khốc thở dài một hơi, thần sắc nghịch ngợm bẻ mặt sup sụp.

"Cháu là đến nói cho cậu cô ta căn bản không có ý niệm chạy trốn ở trong đầu, bởi vì trừ bỏ ngày đầu tiên cháu thấy cô ấy ra ngoài đi dạo làm cháu tưởng cô ấy chạy trốn nhưng thật ra không phải. Ngoài ra, cô ta cũng có ra ngoài nhưng chỉ chung quanh nhà rồi lại trở lại ngay. Cậu, người xem chúng ta có nên từ bỏ manh mối này hay không, tìm xem manh mối khác có khả quan hơn không?"

"Ta không nghĩ lại được nghe câu nói này từ cháu."

Cục trưởng William trầm mặc và nghiêm túc nhìn hắn, đột nhiên trầm giọng nói.

"Vì sao lại không nghĩ tới?"

Vệ Ốc Khốc thấy không đúng hỏi.

"Tinh thần phá án của cháu là kiên quyết truy đuổi tới cùng. Từ điển của cháu không có 2 chứ "từ bỏ" sao?"

Vệ Ốc Khốc im lặng.

"Cháu là không phải thích cô ta đó chứ?" Trong văn phòng tĩnh lặng, Vệ Ốc Khốc đột nhiên nhíu mày lại.

"Cậu nói cái gì? Cậu nói cháu thích cô ấy? Người đừng có đùa!" Hai mắt hắn lộ rõ vẻ khó chịu, nhìn cục trưởng Wiliam mà hét lớn.

"Không phải phát sinh tình cảm, thì sao lại cho cô ta 1 lối thoát?

"Cháu khi nào nói với cậu cho cô ta một lối thoát?"

"Buông tha đầu mối, không truy cứu không phải là thoát tội thì là gì?

Vệ Ốc Khốc đột nhiên cứng lại, á khẩu không trả lời được. Hắn không thể phủ nhận chính mình thật là có ý tứ này, nhưng......

"Cậu"

"Gọi cục trưởng!"

" Dạ! Thưa cục trưởng."

Hắn lập tức sửa lời nói

"Cháu không phủ nhận hơn nửa tháng sống chung, cũng có cảm tình với cô ta, nhưng không phải tình yêu như cậu nghĩ mà chỉ là có cảm tình tốt, cháu nghĩ cô ta không hẳn là người xấu, khi cô ta bị mất trí nhớ lại thấy cô ấy rất thân thiện, dịu dàng, quan tâm người khác. Có khi ông trời cho cô ấy cơ hội làm lại cuộc đời."

"Xã hội phải có kỉ cương, trật tự của nó, và chúng ta là người đại diện cho thi hành pháp luật"

"Vẫn còn có chữ tình mà câu, pháp luật không phải xếp sau tình và lý sao?"

"Vệ Ốc Khốc, đừng quên phận sự của cháu là gì!"

"Cháu chưa quên mình là cảnh sát, nhưng là bởi vì cháu là cảnh sát, cháu càng phải phân rõ trắng đen, phận biệt kẻ tốt, người xấu. Tiểu Khiết cô ấy không phải là người xấu mà cậu."

"Nói đủ rồi đó! Đi ra ngoài!"

"Cậu......"

"Ta bảo là cháu đi ra ngoài có nghe thấy không? Đi ra ngoài!"

Cục trưởng William tức giận quát.

Vệ Ốc Khốc mặt đanh lại, xoay người đi thẳng ra ngoài. Bên ngoài văn phòng đều nghe thấy tiếng hét tức giận của cục trưởng, ánh mắt đều hướng về hắn.

"Ốc Khốc, anh lại làm gì chọc giận cục trưởng đại nhân của chúng ta vậy?" Đồng sự Andy vẻ mặt quan tâm hỏi.

"Tôi đã bao giờ làm việc gì mà khiến ông ấy không phát hỏa sao?" Vệ Ốc Khốc phất tay, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi lại hắn. Andy ngây ngốc một chút, lập tức nhếch miệng cười.

"Cũng đúng."

"Có việc gì không Andy?" Hắn mở miệng hỏi. Một bụng đầy tức giận, muốn tìm nơi nào đó phát tiết một chút.

"Vết thương của cậu đã khỏi rồi sao?" Andy nháy mắt thu hồi vẻ mặt tươi cười, nhìn hắn từ đầu đến chân hỏi.

"Anh có muốn cùng tôi thử đánh anh xem sao?" Vệ Ốc Khốc cười nhếch miệng nói.

"Không dám, tha cho kẻ vô dụng này" Andy lập tức lui về phía sau vài bước, lắc đầu. Ai mà dám tỉ thí với anh ta chỉ có thể nói câu "tuổi trẻ bồng bột "chấp nhận lấy kết quả bi ai.

"Anh chỉ đơn giản muốn hoạt động thân thể một chút?"

"Đúng"

"Chờ một chút, để tôi xem xem."

Hắn ngồi trở lại chỗ ngồi, nhanh tay lấy hồ sơ ra xem xem.

"Thế nào?"

"Có rồi? Vụ này anh cảm thấy thế nào?

Andy đem laptop chuyển hướng hắn hỏi.

Vệ Ốc Khốc nhanh chóng xem tư liệu trên màn hình, sau đó khẽ gật đầu.

"Sao cho tôi 1 bản "

"ok."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-11)