Tranh chấp
← Ch.69 | Ch.71 → |
Chờ đợi mong mỏi qua sáu ngày, kinh nguyệt đều đặn nửa năm nay vẫn chưa tới, Lý phu nhân tươi cười rạng rỡ lại mời vị nữ đại phu kia đến phủ, xác định chính xác Đường Uyển có bầu, Lý phu nhân mừng đến không biết phải làm sao mới tốt, thưởng cho nữ đại phu một phong bao lì xì đỏ thật lớn, dặn dò người dưới cẩn thận hầu hạ, nghĩ nghĩ, phái người qua báo tin vui cho nhà họ Đường nghe.
Hồ phu nhân biết tin vui xong cũng là mừng rỡ miệng không khép lại được, vội vàng chạy đến nhà họ Triệu thăm Đường Uyển, cẩn thận dặn dò những gì Lý phu nhân đã dặn đi dặn lại không biết bao nhiêu lần, bà ở nhà họ Triệu uống rượu với Lý phu nhân đến tận khi ngà ngà say mới lưu luyến không rời ra khỏi nhà họ Triệu.
Ngày hôm sau, tin Đường Uyển có bầu liền truyền ra ngoài, không ít nhà quan lại người ta ở Sơn Âm đều nghe thấy, nhà họ Lục không ngoại lệ, Lục Du nghe tin, trước tiên tìm đến Đường phu nhân.
"Đó có gì kì quái?". Đường phu nhân nhìn con trai trong mắt tràn ngập lên án mà lòng phẫn nộ, bà ta khó hiểu, chẳng qua có bầu thôi, bọn họ phải tuyên dương tứ phía như vậy sao? Lúc này, Đường phu nhân hoàn toàn quên khi Phùng Uyển Nhược mang thai bà ta cũng tung hô khắp nơi, chứng minh bản thân chưa từng sai lầm, dèm pha Đường Uyển không thể sinh con. Bà ta hừ lạnh một tiếng."Cả sinh con cũng không thể thì có còn là phụ nữ không?".
"Lúc trước là do mẹ nói Huệ Tiên không thể sinh con, buộc con bỏ vợ". Lục Du nghẹn khuất trong lòng, ngẫm lại Đường Uyển dịu dàng tinh tế lại giỏi về thơ văn, nhìn nhìn Phùng Uyển Nhược nay có bầu tự cho là lớn nhất không thèm che giấu điêu ngoa bốc đồng, hắn thật sự oán mẹ hắn.
"Đó đã là quá khứ rồi, đừng hở chút lại lôi ra". Đường phu nhân phiền chán nhìn con trai, ngay cả nó còn phản ứng dữ dội như vậy, không biết các phu nhân vốn xem bà ta không vừa mắt sẽ lại nhìn bà ta bằng ánh mắt gì, nói sau lưng bà ta khó nghe thế nào. Có vẻ tạm thời bà ta không thể lại ra ngoài xã giao.
"Có một số việc vĩnh viễn không quên được, mẹ à". Thái độ của Đường phu nhân khiến Lục Du bi thương, nếu mẹ không ấy cái chết ra bức hắn đã không mất đi Đường Uyển, càng không cưới Phùng Uyển Nhược ngang ngược giống hệt mẹ kia. Hắn thương cảm nói."Nếu lúc trước mẹ khoan dung cho Huệ Tiên một chút, những sự việc hỗn loạn hai năm nay đã không xảy ra, có lẽ Huệ Tiên đã sớm nối dõi tông đường cho nhà họ Lục".
"Khoan dung? Đại lang là đang nói mẹ khắt khe nó sao?". Đường phu nhân bị tin Đường Uyển có thai khiến cho không thoải mái trong người, lại bị Lục Du đổ thêm dầu vào lửa, cơn giận trong ruột gan dập không được, bà ta mắng."Tôi làm vậy không phải vì anh ư? Đường Uyển vào cửa xong không biết đốc thúc anh tiến lên, cả ngày quấn lấy anh đắm chìm trong những thứ vớ vẩn, chậm trễ anh học hành, chẳng lẽ anh muốn nó làm tiền đồ anh hoang phế luôn anh mới cam tâm sao?".
"Con biết ngay lý do 'không thể sinh con' chẳng qua là cái cớ của mẹ mà thôi". Lục Du cười khổ, Đường Uyển đi rồi hắn không còn ai cùng chung chí hướng, quả là thành thật dụng công đọc sách, nhưng ích lợi gì, đầu xuân năm nay cũng có đi thi, có bộc lộ tài năng được đâu?
"Đúng vậy thì sao?". Đường phu nhân nhìn Lục Du, nói."Hơn nữa, cho dù Đường Uyển chẳng có bệnh tật gì, có thể sinh con thì sao? Anh đừng quên, cha mẹ chồng không ưa cũng vẫn bỏ nó được như thường".
Cái chính là lý do đó không chặn được miệng lưỡi thế gian, cũng không thể khiến nhà họ Đường cam tâm chấp nhận. Lục Du cười khổ, sau nói."Mẹ, mẹ biết không? Từ lúc phụng mệnh bỏ Huệ Tiên, con chưa từng sống được ngày nào vui vẻ...".
"Thành thân với tôi, làm cha, anh cũng không vui vẻ sao?". Phùng Uyển Nhược theo sau Lục Du vào cửa nghe được Lục Du nói với Đường phu nhân, trong lòng chua xót khó nhịn, nước mắt lộp độp rớt xuống, cô ta không thể tưởng tượng được đã đến mức này rồi Lục Du vẫn nhớ mãi không quên Đường Uyển? Còn cô ta thì sao? Đứa con trong bụng cô ta lại thế nào? Bản thân mang thai còn phải lo liệu việc nhà, có thấy hắn quan tâm săn sóc nửa câu chưa? Nghĩ đến đoạn, Phùng Uyển Nhược liền lạnh lùng mắng."Lục Vụ Quan, sao anh có thể nói được một câu vô tình vô nghĩa đến vậy?".
"Cưới cô vốn không phải ý muốn của tôi". Thời điểm vừa thành thân, tuy rằng Lục Du chẳng có tình ý gì với Phùng Uyển Nhược, nhưng mặc kệ là trước mặt hay sau lưng người khác đều tôn trọng cô ta, miễn cưỡng xưng là kính trọng lẫn nhau như thuở ban đầu, có điều từ khi sự cố xảy ra ở lầu Đông Hồ, Lục Du càng ngày càng mất kiên nhẫn, đến lúc Phùng Uyển Nhược đeo thêm cái tiếng "tân nương xung hỉ" trên lưng, Lục Du trên mặt không hiện nhưng trong lòng càng khinh thường. Dù vậy đây vẫn là lần đầu hắn nói ra miệng, Phùng Uyển Nhược chẳng những bất ngờ, mà còn uất ức không kham nổi.
"Anh nói cái gì? Đã đến nước này anh còn nói vậy?". Phùng Uyển Nhược tức giận nhảy lên, cô ta phải nói là tài thật, bụng bầu tám tháng còn nhảy được cao đến ba thước, chính cô ta cũng không nhận ra vì đang nổi nóng với Lục Du, nhưng các nha hoàn ma ma hầu hạ bên cạnh sợ đến mức hồn phách đều bay lên trời.
"Tôi nói thật thì vì sao không thể nói, không dám nói?". Lục Du không hề cố kị người trước mặt đang mang thai cốt nhục của hắn, hắn chỉ muốn bộc phát hết bi phẫn trong ngực ra - Hắn dù cho bất mãn Đường phu nhân đến đâu cũng phải nhẫn nhịn, nhưng Phùng Uyển Nhược hắn cần gì phải băn khoăn, Phùng Uyển Nhược ngang ngược điêu ngoa, nhưng trước mặt hắn vẫn làm bộ hiền lành, như lời chính cô ta nói cô ta ngưỡng mộ nhất là tài tử, mà Lục Du những thứ khác không nói, riêng hai chữ tài tử xem như đảm nhiệm được.
"Anh...". Phùng Uyển Nhược đương nhiên biết Lục Du là nói thật, nhưng đôi khi thứ tổn thương người khác nhất lại chính là nói thật. Bọn họ thành thân đã hơn một năm, Lục Du chưa bao giờ giấu giếm sự luyến tiếc của hắn dành cho Đường Uyển, cũng chưa từng giả bộ nhiệt tình với cô ta, chỉ có lạnh lùng thản nhiên, ngay cả trên giường cũng không ngoại lệ. Phùng Uyển Nhược từng thất vọng, nhưng vẫn mong đợi một ngày nào đó Lục Du sẽ quên, không ngờ đã lâu như vậy rồi, Lục Du chẳng những không quên Đường Uyển, còn càng ngày càng quá đáng.
"Được rồi, được rồi, đều im hết đi". Đường phu nhân cảm thấy đầu đau như búa bổ, bà ta bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi cho khỏe, chậm rãi tiêu hóa tin Đường Uyển mang bầu, các khác không muốn nói tới.
"Vì sao phải im? Hôm nay phải nói rõ hết ra". Phùng Uyển Nhược ương ngạnh, cô ta nhìn Lục Du, từ đầu đến cuối đáy mắt hắn chưa bao giờ có bóng dáng cô ta, cô ta uy hiếp."Mẹ à, khi tụi con vừa thành thân con có thể thông cảm anh ta không quên được Đường Uyển, thậm chí tán dương anh ta là người có tình có nghĩa, nhưng đến hiện tại, con sắp sinh con cho anh ta rồi, anh ta sắp làm cha rồi, sao vẫn là bộ dạng đó? Anh ta coi con, coi đứa nhỏ trong bụng con là gì?".
"Con là con dâu nhà họ Lục, trong bụng con là cháu nội đích tôn bảo bối vàng ngọc chúng ta mong chờ bao lâu". Đường phu nhân đành nói ngọt có lệ Phùng Uyển Nhược, sau đó quay sang Lục Du."Đại lang, sao anh không thông cảm được gì hết hả? Con dâu vất vả lắm rồi anh còn nói những câu đả thương lòng nó, mau xin lỗi vợ anh đi!".
"Mẹ, con...". Lục Du không muốn cúi đầu trước Phùng Uyển Nhược, nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng của Đường phu nhân, lại nhìn cái bụng ưỡn cao của Phùng Uyển Nhược, vẫn là chịu thua, không tình nguyện lầm bầm một câu."Được rồi, xem như tôi sai là được chứ gì!".
Đó mà là xin lỗi sao? Phùng Uyển Nhược cơn tức càng bốc lớn, không cần nghĩ ngợi liền nhào qua Lục Du, hùng hùng hổ hổ, Lục Du hết hồn, theo bản năng đưa tay lên đỡ, Phùng Uyển Nhược cũng giật mình cứ nghĩ Lục Du định đánh cô ta, chân ríu lại, bụng bầu nặng, lảo đảo đổ về phía trước, lao thẳng lên người Lục Du.
Lục Du theo phản xạ đỡ được Phùng Uyển Nhược, nhưng Phùng Uyển Nhược là phụ nữ có thai, chẳng những nhìn mập mạp, thể trọng cũng không nhẹ, văn nhược thư sinh như Lục Du sao đỡ nổi, Phùng Uyển Nhược và cả Lục Du đều ngã xuống đất, phát ra một tiếng 'phịch' nặng nề.
"Đại lang ~". Đường phu nhân hoảng chạy lại, các nha hoàn ma ma bị dọa ngây ra cũng bước lên hỗ trợ, khác ở chỗ Đường phu nhân quan tâm con trai bà ta, mà các nha hoàn ma ma đều vội vã xem tình huống Phùng Uyển Nhược.
"Đại lang, con sao rồi? Ngã đau ở đâu?". Đường phu nhân lôi lôi kéo kéo con trai, kéo mãi không thấy động đậy, đến lúc này bà ta mới tỉnh ra còn có Phùng Uyển Nhược ngã, bà ta vội quan tâm cái kiểu mất bò mới lo làm chuồng."Uyển Nhược nha, con sao rồi?".
"Bụng đau quá...". Phùng Uyển Nhược nằm trên Lục Du nên xem rõ hành động của Đường phu nhân, cô ta bi ai, bi ai cho bản thân, thì ra trong mắt Lục Du cô ta không tồn tại, ngay cả người luôn mồm coi trọng cô ta như Đường phu nhân ở thời điểm mấu chốt cũng xem như cô ta không tồn tại, dù cho cô ta đang mang thai cháu nội bảo bối vàng ngọc của bà ta cũng vậy.
"Bụng đau? Mau mau đỡ thiếu phu nhân dậy! Nhanh đi tìm đại phu và bà đỡ!". Đường phu nhân vội vã phân phó, may là lúc này bà ta không dồn hết sự chú ý cho Lục Du.
Bà ta đang quan tâm mình hay quan tâm cháu bà ta? Phùng Uyển Nhược khổ sở nghĩ, dưới sự hỗ trợ của các nha hoàn lật người lại, xuống khỏi người Lục Du, ngồi dậy càng thấy mỏi mệt hơn ban nãy.
"Phu nhân, thiếu phu nhân xuất huyết!". Một nha hoàn thất kinh la lên, Phùng Uyển Nhược ngơ ngác nhìn tay nha hoàn, thấy trên váy không biết lúc nào thấm ướt một vũng máu, cô ta muốn ngất.
Là máu của tôi sao? Hẳn là không phải, bụng tê dại, không cảm nhận được tí đau đớn nào mà! Phùng Uyển Nhược nhìn vết máu choáng váng, trong đầu suy nghĩ định tươi cười sai người xem thử có phải Lục Du bị thương ở đâu không, nhưng vừa há miệng, cơn đau từ bụng truyền đến khiến cô ta run rẩy co rúm, không thể khống chế rên lên...
← Ch. 69 | Ch. 71 → |