← Ch.08 | Ch.10 → |
Bạch Lộ đột nhiên không chạy nữa, thân thể mềm mại quay lại, mỉm cười nhìn đôi cánh của Ứng Long, thân hình hắn to lớn còn cao hơn cả mái nhà, cô không sợ Ngao Lãng thật sự sẽ ăn mình, ngược lại giơ cao bàn tay nhỏ bé, vuốt ve hàm dưới của hắn, vẻ mặt vô cùng thương xót.
Động tác dịu dàng này khiến cho Ngao Lãng ngẩn ra, giống như đang bị thôi miên, cứ như vậy chậm rãi quỳ rạp trên mặt đất mặc kệ cô vuốt ve, bộ dáng phục tùng kia giống như sủng vật được người ta nuôi dưỡng.
"Cả đời này ta cũng không gả, sẽ luôn ở cùng một chỗ với Ứng Long đại nhân..." Bạch Lộ chấp nhận lời hứa, tự nhủ trong lúc mình còn sống trên đời này sẽ luôn luôn ở bên cạnh hắn.
Ngao Lãng nhìn cô thật sâu, thật sâu, phát hiện bản thân nói không nên lời, mà tâm của hắn lại đau quá, bất quá trong nỗi đau này còn có cả cảm động... còn có vui vẻ... còn có một loại cảm tình mà ngay cả chính hắn cũng không hiểu được, đó rốt cuộc là cái gì?
"Cho dù tất cả mọi người trên đời này đều không tin rằng ngươi tồn tại, nhưng ta tin tưởng, bởi vì Ứng Long đại nhân đang ở ngay trước mặt ta." Nàng ôn nhu nói.
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, hưởng thụ sự vuốt ve ấm áp, trong ngực cũng dần dần bị thứ tình cảm kia lấp đầy.
Bạch Lộ thu lại bàn tay nhỏ bé, "Tỷ tỷ... Tháng sau nàng sẽ chính thức trở thành vu nữ, sau này nếu nàng cầu Ứng Long đại nhân ban mưa, người đừng không để ý tới nàng."
"Ngươi thực sự không muốn làm?" Ngao Lãng nhướn mày, yên lặng xem nàng, muốn biết những suy nghĩ thực sự trong lòng Bạch Lộ.
Nàng rũ mắt xuống nói, "Ta không muốn tranh giành với tỷ tỷ, sẽ khiến cho tình cảm tỷ muộn bị rạn nứt." Vốn dĩ ban đầu đã nghĩ là sẽ không làm, nhưng mà vừa nãy sau khi nghe tỷ tỷ nói chuyện xong lại có chút dao động, bất quá ngày mồng năm tháng sau đã tới rất gần, nói gì cũng đã quá trễ rồi.
Ý tứ của những lời này là kì thực Bạch Lộ cũng có suy nghĩ muốn làm, chẳng qua nàng ngại hai người là chị em ruột mới quyết định buông tay trước.
"Là vì nguyên nhân này?"
"Ta nghĩ nương cũng không hy vọng nhìn thấy ta và tỷ tỷ vì việc này mà cãi nhau." Nàng nhẹ nhàng nói.
"Ta hiểu." Đối với Ngao Lãng mà nói, Bạch Lộ mới là người được chọn mà hắn ưng ý nhất.
"Cảm ơn." Nghĩ rằng Ngao Lãng đã đáp ứng yêu cầu của nàng, nét mặt của Bạch Lộ ngay lập tức trở nên vui vẻ.
"Vì ngươi, ta sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì." Ngao Lãng si ngốc nhìn nàng.
"Những lời này nghe qua quá nặng nề, mặc kệ là chuyện gì, nếu thực sự không được, ngươi nhất định phải nghe ta nói, không được gắng ngượng quá." Bạch Lộ dặn dò.
"Ừ." Hắn lập lờ đáp ứng.
Nếu như Bạch Lộ không đồng ý cùng tỷ tỷ tranh giành, vậy chỉ cần tỷ tỷ của nàng chủ động buông tha là được rồi.
Chuyện này rất đơn giản.
Sáng sớm hôm sau-
Ngao Lãng đi vào phòng của Bạch Anh, đúng lúc tỳ nữ bưng bát đũa đã dùng xong đi ra ngoài bước qua người hắn, không ai trông được hắn, kể cả tỷ tỷ của Bạch Lộ.
"Một con người vô tri, dĩ nhiên là không nhìn thấy ta." Ngao Lãng cười nhạt nói.
Bạch Anh lấy ra một cái hộp gỗ, dưới ánh nến nàng ta mở ra cái nắp, bên trong chứa đầy vòng ngọc, chân trâu, mã não, những thứ đó đều là do nàng trong mấy năm gần đây khéo léo lấy lòng các vị đại quan phu nhân nên mới có được, mỗi khi trong phòng không có người, nàng ta lại lấy ra ngắm nghía.
"Chỉ có những thứ này mới là thật sự, Ứng Long là cái gì chứ? Hắn ta chẳng qua chỉ là truyền thuyết, lại không có người nào từng gặp qua, thật là ngu ngốc, cư nhiên lại đi tin tưởng chuyện này..." Bạch Anh phỉ nhổ.
Ở bên cạnh nàng, Ngao Lãng khẽ kéo khóe miệng xuống, "Hừ! Người ngu xuẩn là ngươi!"
Để cho Bạch Anh thưởng thức đủ, đem hộp gỗ cất lại dưới giường, xoay người lại, Ngao Lãng lúc ấy mới vươn một ngón tay ra khiến cho nàng bất động tại chỗ.
"...Ngươi đã thích là quyền thế cùng địa vị, vậy đem ngươi gả cho kẻ cho tiền có thế hẳn là đúng ý nguyện của ngươi rồi chứ, ngươi như thế cũng sẽ không chịu thiệt, mà muội muội của ngươi tin tưởng sự tồn tại của ta, so với ngươi còn có tư cách làm vu nữ hơn nhiều, cho nên hiện tại ngươi phải đi nói với nàng, nói rằng ngươi không muốn làm vu nữ, muốn gả ra ngoài sớm một chút." Nói xong, Ngao Lãng búng tay một cái khiến cho Bạch Anh giống như người thất thần, thẳng tắp một đường đi ra khỏi phòng.
Như vậy là được, hắn cũng xuyên tường đi ra, vút lên không trung, cúi đầu liếc nhìn động tĩnh bên dưới.
"...Ngươi làm gì đối với nàng?" Một tiếng nói nghe như của thiếu niên đột nhiên vang lên.
Ngay lập tức, một người dáng vẻ xem như chỉ có mười hai, mười ba tuổi, mái tóc trên đầu bạc trắng xuất hiện trước mặt Ngao Lãng, nổi giận đùng đùng chất vấn hắn.
"Tộc trưởng không phải đang bế quan tu luyện sao?" Ngao Lãng nhìn thấy đối phương đi đến, lông mãy bỗng nhíu chặt lại, biết hắn nhất định sẽ ngăn cản chuyện mình muốn làm.
Ngao Liệt nhìn chằm chằm hắn, "Ta mà không xuất quan, ngươi sẽ gây ra đại họa mất, tùy tiện thao túng suy nghĩ của người phàm, thay đổi vận mệnh bọn họ, đây là việc không được phép. Đừng nghĩ rằng ta không nhìn ra ngươi làm phép thuật trên người nàng."
"Thì sao?" Hắn một chút cũng không để ý.
"Ngao Lãng, đây là phạm vào thiên quy, chẳng lẽ ngươi không nghĩ trở lại thiên đình sao?" Ngao Liệt thiếu chút nữa bùng nổ, "Chúng ta đã đợi hơn một ngàn năm, giờ đã sắp thành công, không cần phải trong thời khắc quyết định mà gây thêm phiền toái."
Hai mắt Ngao Lãng gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Anh ở phía dưới, đồng thời cũng đề phòng tộc trưởng phá hỏng kế hoạch của hắn."Ta không quan tâm phải chờ mấy trăm năm, thậm chí có về được thiên đình hay không cũng vậy thôi."
"Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy?" Hắn hét lớn một tiếng, "Bình thường cho dù có tùy hứng làm bậy đến thế nào cũng không đến nỗi mất lý trí như vậy..."
"Ta biết chính mình đang làm cái gì." Ngao Lãng lạnh lùng trả lời.
Ngao Liệt căn bản không thể làm hắn thông suốt, vì thế quyết định cứ nhìn xem có chuyện gì xảy ra rồi sẽ nói sau.
Bạch Anh bây giờ đã đi tới sân nơi muội muội ở. Nhìn thấy tỷ tỷ cư nhiên lại chủ động tìm đến nàng, Bạch Lộ có chút ngoài ý muốn, cũng vô cùng vui mừng.
"Tỷ tỷ mời ngồi, tới tìm ta có việc sao?" Nàng cười hỏi.
Bạch Anh trên mặt vốn dĩ không có biểu cảm gì, bất quá sau khi nhìn thấy muội muội, đột nhiên đối với nàng cười không ngừng, khiến cho Bạch Lộ có chút thụ sủng nhược kinh."Đêm qua ta nghĩ cả đêm, đột nhiên không muốn làm vu nữ nữa, làm vu nữ thì có ích lợi gì? Nếu thực sự xảy ra hạn hán, trên trời lại không chịu đổ mưa, lại còn phải đi cầu cái gì Ứng Long - một kẻ ta chưa nhìn thấy bao giờ, chỉ tưởng tượng thôi liền cảm thấy buồn cười..."
"Nhưng mà Ứng Long đại nhân thực sự là có tồn tại, tỷ tỷ đừng có không tin tưởng như vậy..." Bạch Lộ nóng vội nói."Ta... Ta đi cầu Ứng Long đại nhân, xem xem có thể để cho tỷ tỷ nhìn thấy hắn được không..."
Bạch Anh cười nhạo liếc mắt nhìn muội muội một cái."Ta mới không muốn nhìn thấy cái gì gọi là Ứng Long, chỉ thầm nghĩ gả cho một người trượng phu có quyền thế, cả đời được hưởng vinh hoa phú quý, cho nên vu nữ vẫn là để cho ngươi làm, ta phải đi nói với mợ ngay bây giờ."
"Tỷ tỷ.... Chờ ta một chút..." Bạch Lộ bị cách nói cùng với thái độ trước sau không đồng nhất của tỷ tỷ làm cho hỗn loạn."Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra thế này?"
Tuy rằng không hiểu ra sao, nàng vẫn là nhanh chân chạy đuổi theo, cùng đi với tỷ tỷ tới gặp mợ, mà quyết định này tới rất đột nhiên, cũng khiến cho Bạch gia loạn thành một đoàn.
"... Bạch gia này có phải chính là dòng họ mà trước kia ngươi đề cập qua với ta, đã từng cứu ngươi, ngươi còn tặng cho con cháu của đối phương vảy của Ứng Long?" Ngao Liệt mất một chút thời gian mới nhớ lại đoạn chuyện cũ ba trăm năm trước."Ta nhớ ngươi cũng nói qua để báo ân, chỉ cần bọn họ hướng ngươi cầu mưa, ngươi nhất định sẽ thực hiện lời hứa."
"Chính là Bạch gia đó." Miệng Ngao Lãng trả lời, bất quá ánh mắt lại xuyên qua mái hiên, dừng ở trên khuôn mặt Bạch Lộ lúc này đang không hiểu vì sao mà buồn bực, hắn chỉ quan tâm một mình nàng.
"Lúc ấy ta đã nghiêm túc đã cảnh cáo ngươi, thiên đình không phái vũ sư ban mưa xuống cho thế gian, tất có dụng ý của thiên đình, chúng ta không thể can thiệp......" Hắn vừa nhắc lại một lần, "Xem ra ngươi cũng không đem lời nói của ta lọt vào tai, hiểu rõ mà còn phạm tội, Ngọc Đế đến bây giờ không có trách phạt, có lẽ chính là nể tình ngươi từng là Ứng Long mà hắn thương yêu nhất."
"Kia là tỷ muội sao?" Nhìn thấy biểu tình của Ngao Lãng dường như không có nghe hắn nói, Ngao Liệt tức muốn to đầu.
"Ta sẽ tự xử lý, tộc trưởng vẫn là nên trở về tiếp tục tu luyện đi." Ngao Lãng cũng không muốn có người ở bên tai lải nhải dài dòng không ngừng.
Ngao Liệt nghe hắn dứt khoát muốn đuổi chính mình đi, càng cảm thấy không ổn."Ngươi là vì tỷ tỷ hay là muội muội mới làm như vậy? Nhìn ngươi nhìn chằm chằm vào muội muội, chẳng lẽ thật là vì nàng?"
Không rảnh trả lời vấn đề của tộc trưởng, toàn bộ suy nghĩ của Ngao Lãng đều đặt ở sự việc phía dưới, chỉ thấy Bạch Anh kiên trì không chịu làm vu nữ, còn muốn tặng cho muội muội Bạch Lộ, càng chủ động cầu xin mợ mau chóng giúp nàng chọn một đám tốt để gả đi.
"Tỷ tỷ thực sự không muốn làm?" Bạch Lộ không nghĩ tới mới qua một đêm, sẽ có những thay đổi lớn như vậy.
Bạch Anh khẩu khí thập phần kiên định nói: "Đương nhiên là thật, ta còn muốn xin mợ giúp ta nói với cậu một tiếng, đối phương nhất định phải là thiếu gia nhà quan gia, gia tộc ở trong triều càng phải có thế lực, như vậy mới môn đăng hộ đối, bất quá ta chỉ muốn làm chính thất, không làm tiểu thiếp, đây là điều kiện của ta."
"Ách... Được... Chờ cậu ngươi trở về ta sẽ nói với hắn......" Mợ ngẩn người mà trả lời.
"Vậy phiền mợ." Nói xong, Bạch Anh liền xoay người đi.
Mợ nhỏ giọng hỏi cháu gái ngoại bên cạnh."Tỷ tỷ ngươi... Nàng rốt cuộc là làm sao vậy? Cho dù không muốn làm vu nữ, sao lại vội vã phải lập gia đình như thế?"
"Cháu cũng không biết." Bạch Lộ cũng nghĩ không ra nguyên nhân trong đó là gì.
Mắt thấy mục đích đã đạt được, Ngao Lãng khẽ nhếch khóe miệng, lúc này mới nhìn sang tộc trưởng ở bên cạnh, ngạo nghễ mà cười nhạt."Ta cũng không có làm hại tới bất kì kẻ nào, chẳng qua chỉ là thay đổi sơ sơ vận mệnh của các nàng, nếu Ngọc Đế thực sự muốn trách phạt, cứ việc đến là được, ta cũng không sợ."
"Ngươi......" Ngao Liệt lâm vào chán nản.
Ánh mắt Ngao Lãng lại di chuyển theo bước chân Bạch Lộ.
"Trải qua bao nhiêu năm tháng như vậy, có kẻ phàm nhân nào lại có thể khiến cho ngươi hết lòng quan tâm, coi trọng thế này? Ngao Lãng, đừng động tâm với phàm nhân, ngay cả..." Ngao Liệt bỗng nhiên có dự cảm không lành.
Hắn vẻ mặt không hiểu hỏi: "Ngay cả cái gì?"
"Không có gì." Ngao Liệt không nghĩ sẽ nói ra miệng, chỉ sợ mình thực sự nói trúng."Ngươi không thể làm cho ta ít hao tổn tâm tư một chút hay sao?"
Đối với oán giận của hắn, Ngao Lãng vẫn là thờ ơ."Ta cũng không cần ngươi tới quan tâm, miễn cho tóc càng trắng, đến lúc đó toàn bộ trách móc lại đổ hết lên đầu ta."
Ngao Liệt như là bị giẫm vào chân đến phát đau, tức giận đùng đùng quát: "Ta chính là thích tóc trắng!"
Không đi để ý tới bộ dáng tộc trưởng nổi trận lôi đình, toàn bộ tâm tư của Ngao Lãng đều đặt ở trên người Bạch Lộ.
Ngao Lãng lẳng lặng theo sau Bạch Lộ, thấy nàng đứng một mình trong sân suy nghĩ sự việc, lúc này mới làm bộ cái gì cũng không biết, lên tiếng hỏi: "Vừa mới ở đâu vậy?"
Bạch Lộ lén nhìn thấy thân ảnh cao lớn của hắn ở ngay tại trước mặt, lập tức lộ ra nụ cười xinh đẹp, đi tới chỗ hắn."Vừa mới ở chỗ mợ về, ta cũng không biết tỷ tỷ rốt cuộc là làm sao, đột nhiên nói rằng sẽ không làm vu nữ nữa, muốn lập gia đình, bởi vậy bảo ta phải đảm đương... Ta nên vui vẻ sao?" Nàng đến bây giờ còn không có một chút cảm nhận được đây là sự thật.
"Nếu đổi lại là ngươi làm, ta liền đau đầu." Ngao Lãng hao tâm tổn trí suy nghĩ nói.
Nàng cong cong cái miệng nhỏ nhắn."Vì sao lại đau đầu?"
"Vạn nhất lần tới ngươi muốn cùng ta cầu mưa, ta nghĩ không đáp ứng cũng không được." Hắn buồn rầu nói.
Nghe vậy, Bạch Lộ phốc xích cười."Đó là đương nhiên, nếu Ứng Long đại nhân không đáp ứng, ta thực sự sẽ không lại cùng ngươi ngắm trăng, cả nói chuyện phiếm giải buồn nữa.
Ngao Lãng nheo lại đôi mắt sáng."Đây là uy hiếp?"
"Hừm, ừ, không có sai." Nàng đắc ý cười nói.
Hắn giả vờ giận, trừng mắt nói: "Đừng tưởng rằng kiểu uy hiếp này mỗi lần đều dùng được."
"Như vậy lần này thành công sao?" Bạch Lộ tươi cười rạng rỡ hỏi.
"Hừ!" Ngao Lãng đánh cái lỗ mũi thở mạnh.
Bạch Lộ biết nàng thắng."Ta cũng không thể luôn bị ngươi uy hiếp, cuối cùng cũng trả thù được."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt tràn đầy ý cười, từ sau khi mẫu thân của Bạch Lộ qua đời, đã thật lâu không thấy nàng cao hứng như vậy, trong lòng Ngao Lãng cũng cảm thấy vui vẻ theo.
"Ta nhường ngươi một lần." Tâm trí của hắn đã bất tri bất giác mà lên xuống theo hỉ nộ ái ố của Bạch Lộ.
Nàng bật cười, vội vàng lấy tay che miệng, miễn cho Ngao Lãng lại thẹn quá mà hóa giận.
Ngao Liệt ở giữa không trung quan sát nhất cử nhất động của hai người, gương mặt như thiếu niên lộ ra biểu cảm nghiêm khắc của một vị tộc trưởng, tận mắt nhìn thấy Ngao Lãng bị cảm xúc của người phàm ảnh hưởng không ít, hắn liền nhận ra Ngao Lãng đã phạm vào điều tối kỵ trong tu luyện... Hắn đột nhiên nghĩ đến Ngọc Đế năm đó đã từng đề cập qua, Ngao Lãng sẽ có một kiếp nạn, chẳng lẽ đã tới rồi sao?
Ngao Liệt lẩm bẩm trong miệng: "Ngao Lãng, ngươi có biết mình đang làm cái gì không?"
Phải ngăn cản như thế nào?
Vốn tưởng rằng với cá tính cao ngạo không coi ai ra gì của Ngao Lãng, tuyệt sẽ không dính dáng cùng người phàm, hiện tại biết rằng mình đã hoàn toàn sai lầm, Ngao Liệt hối hận chính mình không phát giác sớm một chút.
Bây giờ cái nên hỏi chính là, hiện tại ngăn cản còn kịp sao?
← Ch. 08 | Ch. 10 → |