Đại kết cục!
← Ch.62 | Ch.64 (c) → |
Edit: Rika
Ta ngửa đầu lớn tiếng nở nụ cười, sau đó cúi đầu bảo Hải thúc tiến vào phòng ta mang một hộp gỗ khắc hoa tới. Đồ vật vừa đến trong tay ta liền mở ra trước mặt mọi người.
Một viên thuốc tròn vo trong suốt vững vàng nằm trong lòng bàn tay ta.
Ta đỡ tay Hải thúc lên, quay ra kết giới mỉm cười.
"Việc đã đến nước này ta không ngại nói cho các người biết, Chung Ngô tộc căn bản không có Thần Nông đỉnh, thế nhưng..." Ta kéo dài thanh âm, có chút đắc ý nhìn thần sắc trên mặt bọn họ.
"Thế nhưng, thuốc trường sinh bất lão thật ra có một viên."
Trong nháy mắt, ta nhìn thấy ánh mắt bọn đều đỏ lên, sự tham lam không thể che giấu được, bàn tay vừa thu lại, đem viên tuốc nắm chặt "Các người nghe đây, thuốc trường sinh bất lão chỉ có một viên, đây cũng là chí bảo của tộc ta. Nhưng chỉ có một viên làm sao chia cho ba người các ngươi?"
Ba người đó liếc mắt nhìn nhau cũng không lên tiếng. Ta khẽ mỉm cười nói: "Thuốc có thể cho các ngươi, về phần chia làm sao ta không xen vào, nhưng các ngươi phải rời khỏi đất của tộc ta, không được xâm phạm!"
Tả Khâu Ngạo híp mắt quan sát ta một lát, rốt cục đặt mông ngồi trên Hỏa Phượng cười ha hả.
"Ta không tin!"
Thê Hàn cũng ách một tiếng cười ha ha "Ta cũng không tin. Không có Thần Nông đỉnh, tại sao lại có thuốc! Chiêu này của ngươi thật không có tác dụng!"
Diễm Cơ vịn vai Tả Khâu Ngạo cười cười nói: "Nếu như vậy, Cửu Phương thiếu chủ, chúng ta còn chờ cái gì. Phá tầng kết giới này, đánh vào trong cốc, còn lo không tìm được đồ sao?" Nàng đảo mắt nhìn ta, lạnh lùng cười: "Tông chủ, đến lúc đó cũng đừng trách ta làm cho sinh linh đồ thán"
Nói xong nàng ta ngửa mặt lên trời cười ha hả, Hỏa Phượng Băng Hoàng nhảy lên một cái, quanh quẩn trên không trung mấy vòng mới hạ xuống, kết giới tầng thứ nhất bị phá. Trong lúc kết giới bị phá, kim quang phát ra, sau đó tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng khắp sơn cốc. Lòng ta biết Hỏa Phượng Băng Hoàng chính là thần thú, công phá kết giới cũng chie là chuyện sớm hay muộn, chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi. Vì vậy ta vội vàng lôi Hải thúc qua bên cạnh, đem mật thất trong phòng thờ tổ tiên nói cho thúc biết, sau đó móc một con dao ra cắt lên tay, đem khăn chấm vết máu, đề phòng mũi thương trong mật thất đâm vào, sau đó bảo thúc lén đem tộc nhân mang vào mật thất.
Băng Hỏa Phượng Hoàng công kích kết giới, âm thanh vang vọng, ngoài cốc tộc nhân của ba tộc còn lại phất cờ hò reo phấn khích càng chấn triệt thiên địa, trong lúc nhất thời Linh Dẫn cốc bốn bề đều là địch. Ta nhìn tộc nhân của ta đang dần tản đi, chỉ mong người bên Bồng Lai kia mau gọi người tới giúp chúng ta.
Bụng ta đột nhiên đau lên, cả người mềm nhũn ngồi xuống. Lam Vũ còn lưu lại thấy bộ dạng này của ta liền hốt hoảng, vội vã đưa tay bắt mạch cho ta.
Ta lắc đầu, nỗ lực đứng lên.
Hài tử của ta, oni cũng biết hôm nay chạy trời không khỏi nắng, con muốn nói cho mẫu thân biết, con cũng sẽ theo mẫu thân xuống dưới sao?
Bên ngoài chòi gác, ánh sáng màu xanh cùng màu đỏ tương quang hỗ trợ nhau, rất là đẹp, thế nhưng ta biết, sau cái đẹp đó là đối mặt với hàng trăm tính mạng của tộc nhân ta.
Lam Vũ nhìn thế tiến công ngày càng hung mãnh của hai Phượng Hoàng, có chút do dự nói: "Tộc trưởng, Thần Nông đỉnh so với mạng người, cái nào quan trọng hơn?"
Ta quay đầu nhìn chăm chú hắn một lúc lâu, sau đó khẽ lắc đầu một cái "Không, trên thế giới này không có gì quan trọng hơn mạng người. Nếu như giao ra Thần Nông đỉnh ra quả thực có thể cứu lấy được mọi người, đó cũng đáng, nhưng khi giao Thần Nông đỉnh ra, ta nghĩ có lẽ sẽ chết nhanh hơn..."
Lam vũ lặng lẽ nhìn trời, trong tay nắm chặt kiếm, sau đó hắn nhíu nhíu mày, đột nhiên có chút kích động.
"Tộc trưởng, người xem, có phải cứu binh tới hay không?"
Ta vui mừng trong bụng, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy người từ đám mây dông nghìn nghịt, chỉ là... Theo bóng người càng ngày càng gần, ta lại nghĩ tựa hồ lai giả bất thiện. (người tới không có ý tốt)
Quả nhiên, đám người khi tới gần Linh Dẫn cốc, hai con Phượng Hoàng đỉnh chỉ công kích, sau đó từ trong đám mây ta nghe có người hỏi Tả Khâu Ngạo đang làm gì. Tả Khâu Ngạo trả lời như thế nào ta không biết, chỉ là tiếp theo hai con Phượng Hoàng cư nhiên sáng hơn, hung hăng quay lại công kích kết giới.
Lòng ta lạnh đi, xem ra người tới không phải cứu binh, ngược lại còn muốn công kích chúng ta!
Chẳng nghĩ như thế nào, dưới gối ta đột nhiên mềm nhũn, cả người quỵ ngã xuống, hướng phía thiên binh cúi đầu.
"Chung Ngô tộc chính là ái nữ của phụ thần thượng cổ, là tộc nhân thủ hộ của Mật Phi, cũng coi như có chút liên hệ sâu xa với Thiên Đình, chuyện ta làm ta xin nhận trách nhiệm, thế nhưng cầu các ngươi mau cứu tộc nhân của ta."
Một vị tướng lĩnh trong Thiên binh tiến lên hỏi: "Ngươi muốn gánh vác trách nhiệm thế nào?"
Ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, hai tay ôm bụng, hai hàng nước mắt lăn xuống: "Ta tự biết tiên phàm khác biệt, con người có tiên thai càng không thể tha thứ, cho nên, ta nguyện ý buông tha hài tử của ta, từ nay về sau sẽ không bao giờ gặp Cừ Cử nữa"
Lời vừa nói ra khỏi miệng, cả người ta đều lạnh xuống, tựa hồ ở trên đời này không có gì là ta không thể làm, không có gì ta không tiếp nhận được.
Thiên tưóng ngửa mặt lên trời cười: "Ta đợi thật là tới bắt ngươi, nhưng chúng ta cũng không được lệnh phải bảo vệ Chung Ngô tộc. Tuy các ngươi là dòng họ thủ hộ của Mật Phi, nhưng chuyện cũng đã qua mấy vạn năm, sớm đã không còn như xưa, sinh tử của con người đều đã được quy định, chúng ta quản không được!"
Lời này vừa nói ra giống một lợi kiếm bắn vào ngực của ta, ta ngồi bệt dưới đất, cũng không đứng dậy nổi.
Băng Hỏa Phượng Hoàng vẫn tấn công, Thiên binh Thiên tướng đứng trên đám mây lạnh lùng nhìn, bọn họ không vội không nóng nảy, chỉ chờ kết giới công phá sẽ đem ta mang đi.
Ta không biết vận mệnh của ta là cái gì, ta còn có thể hay không nhìn Cừ Cử một lần cuối. Nhìn sự lãnh khốc bọn họ, ta cũng rốt cuộc cũng hiểu vì sao Cừ Cử lại thích A Lê, lại thích ta.
Cửu Trọng Thiên rất cao, cao đến mức không để ai vào trong mắt, chàng thật sự cảm thấy lạnh lẽo.
Một tiếng vang thật lớn, kết giới ùng ùng run lên ba cái, Hỏa Phượng Băng Hoàng mỗi con phun một miệng lửa cùng băng tuyết rơi xuống, trong cốc nhất thời băng hỏa tấn công.
Hải thúc lôi kéo ta ngồi xuống đất, nói cái gì đó, thế nhưng ta cái gì cũng không nghe được, ta trơ mắt nhìn bầu trời, sau đó ầm ầm một tiếng thật lớn, kết giới tan vỡ.
Ta ngửa đầu nhìn Hải thúc, một mặt rơi lệ một mặt cười nói: "Trời đã sáng."
Tả Khâu Ngạo cười to một tiếng, từ không trung rơi xuống, tay cầm trường kiếm đi về phía ta. Ta biết, hắn tới để báo thù ta đã hủy dung hắn. Thiên binh chỉnh tề chỉnh rơi vào trong cốc, lạnh lùng nhìn Tả Khâu Ngạo nhưng cũng không muốn ra tay ngăn cản.
Ta nghĩ, kỳ thực ý tứ của Thiên Đình là muốn ta chết.
Trường kiếm trong tay Tả Khâu Ngạo lạnh lùng phóng tới, ta híp mắt đẩy Hải Thúc và Lam Vũ bên cạnh ra, sau đó từ từ nhắm mắt.
Con yêu, mẫu thân xin lỗi, thế giới xinh đep của con, người cha ôn nhu của con, mẫu thân không thể cho con nhìn thấy nữa rồi...
Một tiếng vang thật lớn, trước người kịch liệt chấn động, ta mở mắt, có chút không dám tin nhìn một màn trước mặt.
Hồng y thiếu nữ cùng Thiên Lai lão nhân đồng loạt bảo hộ trước người ta, mà Cừ Cử cũng đang trừng đôi mắt đỏ rực, hoảng sợ nhìn ta.
Bạch y của chàng không còn nguyên vẹn, chỉ miễn cưỡng che được chút ít thân thể. Hai khối xương bả vai cắm mũi sắt, máu từ nơi đó chảy ra, nhìn thấy mà giật mình.
Chàng đưa tay lên vén tóc cho ta, nhẹ nhàng hôn vào mắt ta.
"Nha đầu, xin lỗi, tướng công về trể."
Ta rốt cục phục hồi một chút tri giác, lôi kéo tay chàng hỏi: "Chàng bị làm sao vậy?"
Cừ Cử lắc đầu, cười đến dị thường ôn nhu "Ta không sao, vết thương nhỏ mà thôi, nàng ngồi đây nhìn ta như thế nào thu thập bọn họ... Phòng ngừa nàng kích động xông lên, cho nên..." Chàng giơ tay lên điểm một cái vào ta, cả người ta không thể cử động được nữa.
"Nha đầu, nhất định phải nhớ kỹ, phải sống thật tốt, có ta ở đây, nàng và hài tử nhất định không có việc gì. Nhớ kỹ..."
Hỏa quang tận trời, chiếu lên gương mặt tại nhợt của chàng làm nó có thêm chút huyết sắc. Ta run rẩy môi muốn nói nhưng không nên lời, chỉ có thể ở ngực một lần một lần hô: Không có việc gì, chàng là thượng thần, chàng sẽ không có việc gì...
Cừ Cử đứng dậy, đứng bên cạnh Thiên Lai lão nhân, kim quang trong tay hiển hiện, hai cây ngân châm hung hăng đâm vào đại huyệt quanh thân.
Ta cả kinh, Lam Vũ bên cạnh ta cũng thét ra một tiếng kinh hãi: "Kim khâu thứ huyệt!"
Ta tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, nước mắt không ngừng rơi xuống, lại bị lửa nóng xung quanh làm bốc hơi.
Người cũng được, tiên cũng được, cơ thể mỗi người đều có cực hạn, đối mặt với cường địch có thể chống đỡ hết sức mình là tốt rồi, nay dùng kim châm đâm vào đại huyệt quanh thân, trong nháy mắt có thể đề cao công lực, nhưng đây không thể nghi ngờ là biện pháp đồng vu quy tận (cùng đến chỗ chết, cùng hủy diệt), khi kim khâu thứ huyệt hết, thì người sử dụng cũng như đèn hết dầu...
Hết thảy chung quanh đều mất thanh âm, ta quỳ trên mặt đất nhìn vài người của tam tộc cùng thiên binh thiên tướng, vài lần nguy hiểm đều bị Cừ Cử một mình đảm đương đánh lui, trong ánh lửa, mỗi khi nhìn phía ta, chàng đều nở nụ cười. Ta cũng rất muốn cười với cahngf, thế nhưng nụ cười đáp bên môi ta lại hóa thành một hình dạng kỳ quái, nếu là lúc bình thường, chàng nhất định sẽ gõ đầu của ta chê ta xấu, nhưng hôm nay, chàng chỉ là ôn nhu nhìn ta, một câu nói cũng không nói.
Ta nhìn thấy Thiên Lai lão nhân bị thiên binh khiên chế trụ, chỉ còn lại Cừ Cử một người dùng lực đánh với hai thần thú đang phát điên. Tả hữu giáp công, rốt cục không địch lại, Cừ Cử tựa như một tên bù nhìn rách nát, xẹt qua phía chân trời, bịch một tiếng rơi ở bên cạnh ta.
Diệc Cơ nổi giận, nhắm ngay Cử Cử định xuống tay. Ta cà Cừ Cử nhìn nhau, nở nụ cười. Việc đã đến nước này, không thê cùng sinh, nhưng cầu cộng tử.
Một đạo ánh sáng bay tới che mắt Hỏa Phượng, sau đó có người cản trước người Cừ Cử thay chàng nhận một kích trí mạng. Bạch Hoài đưa lưng về phía Hỏa Phượng Hoàng, hướng phía Cừ Cử phun ra một ngụm máu tươi, sau đó té quỵ dưới đất.
Ta và Cừ Cử liếc mắt nhìn nhau, ngạc nhiên nhìn thấy từ trên người Bạch Hoài tiên tử hiện ra dáng dấp một người.
Cừ Cử mím môi, lẩm bẩm nói: "Cầm Khương..."
Cầm khương mỉm cười, hỏi một câu: "Thượng thần bình yên vô sự sao" sau đó ngã xuống.
Trong đầu ta như có một tia sáng, trong nháy mắt kết nối tất cả mọi chuyện.
Sư phụ của Lạc Ẩn là Cầm Khương. Ba trăm năm trước, Cừ Cử mang A Lê lên Cửu Trọng Hoa, Cầm Khương vì ái mộ Cừ Cử liền dùng kế giả chết, sau đó đem A Lê làm đối tượng chỉ trích của mọi người, sau đó hóa thành bộ dáng của Bạch Hoài, vẫn ở bên cạnh Cừ Cử, sau đó biết ba năm trước Cừ Cử hạ phàm gặp được ta.
Cầm Khương có lẽ là đố kị, nổi lên sát tâm đối với ta, cho nên tìm một người có tướng mạo giống A Lê đến chia rẽ tình cảm của ta và Cừ Cử. Lại không ngờ Cừ Cử đặt kết giới trên người ta, Đại Ngưu vì ta mà chết, Lô Dĩ Ngôn vì ta mà bị mù.
Trong không khí mơ hồ bay tới một trận hương khí, Cừ Cử đột nhiên trầm tĩnh lại, toét miệng cười thật to. Chàng ngửa mặt nhẹ giọng nói: "Cô Xạ tiên tử suốt năm không chịu bước ra tiên giới nửa bước, hôm nay vì ta giải nạn, vô cùng cảm kích." Một cô gái tuyệt mỹ chậm rãi từ sau lưng ta tiến lên, giơ tay lên tùy ý nắm lấy Hỏa Phượng đang muốn nhào tới, nhàn nhạt gật đầu.
"Nói cho cùng, nàng là đệ tử của ta, ba trăm năm trước u mê, ta mặc dù không tán thưởng ngươi hạ giới cưới vọ, nhưng dù sao cũng đã gián tiếp chia lia các người ba trăm năm, hết thảy, là ta thiếu các ngươi, hôm nay hoàn trả, ngươi không cần để trong lòng". Nói xong, trên cổ tay dùng lực một chút, Hỏa Phượng tru lên một tiếng thê thảm.
Cừ Cử nghiêng đầu nhìn ta một cái, bàn tay lạnh lẽo nắm tay ta mỉm cười, chàng muốn đưa tay lên nắm lấy chóp mũi ta như ngày thường, nhưng lực bất tòng tâm.
Ta nhanh chóng mở miệng: "Đều là thượng thần, tại sao có thể có khác biệt lớn như vậy? Chàngi rốt cuộc đều giấu diếm ta cái gì?" Nói đến phần sau, ngực gấp đến độ không còn hình dáng, thanh âm cũng thay đổi.
Cừ Cử nhếch miệng không kềm chế nở nụ cười, gió nhẹ thổi qua, tóc trên trán bay bay, tuy rằng trên mặt đầy máu, nhưng với ta vẫn nghiêng nước nghiêng thành như trước.
"Nha đầu, ta nói thật, không có gì đâu, ta làm sao có thể lừa nàng được. Không có, không có gì cả."
Toàn thân ta cứng ngắc, chỉ có thể nức nở khóc. Cừ Cử chậm rãi lết tới, tựa đầu lên chân ta, trên mặt hiện lên nụ cười chân thành.
"Nha đầu, ba trăm năm trước ta làm tổn thương nàng, ba trăm năm sau ta lại lần nữa tổn thương nàng, đây hết thảy nên lấy cái chết tạ tội, nhưng ta sợ sau khi ta chết sẽ không gặp được nàng nữa, ta luyến tiếc..."
"Nha đầu, ước hẹn cùng nàng sống trọn đời trọn kiếp, ta sợ ta khó mà thực hiện được, nàng phải sống thật tốt..."
"Nha đầu..."
"Nha đầu..."
← Ch. 62 | Ch. 64 (c) → |