Vay nóng Tinvay

Truyện:Darling Ngoài Hành Tinh - Chương 05

Darling Ngoài Hành Tinh
Trọn bộ 10 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Cô phát hiện Cách Lâm đặc biệt nhiệt tình học tập, không hiểu bất cứ cái gì thì hỏi, học cũng mau lại là một đệ tử tốt chăm chỉ hiếu học, đồng thời còn là một người rất tốt để giúp đỡ.

Hắn thường giúp đỡ làm chuyện nhà, khi cô rửa chén Cách Lâm ở bên cạnh xem, tiếp theo thì sẽ là hắn rửa chén, trừ lần đó ra thì từ lúc ấy đến khi giặt quần áo không cần người khác dạy hắn, hắn sẽ làm, bởi vì hắn bắt chước làm theo hơn nữa học được rất nhanh.

Cổ vai của ba ba dễ đau nhức, luôn luôn muốn cô hoặc là mẹ giúp ba ba xoa bóp, Cách Lâm ở bên cạnh thấy thì sau đó sẽ là hắn giúp ba ba mát-xa.

(Yêu Lâm ca quá *mơ màng* // Lâm ca: *liếc mắt* không có cửa đâu!!!)

Cô cảm thấy cười nhiều nhất chính là ba ba, lúc đầu không quen, lúc nào cũng sợ hãi Cách Lâm tay chân lực lưỡng vụng về nhưng sau khi Cách Lâm giúp ba xoa bóp một lần ba ba ba ba đâm ra nghiện, bởi vì kỹ thuật mát-xa của Cách Lâm chuyên nghiệp như chuyên gia, lực đạo vừa đủ.

" Anh biết mát-xa?" Cô khi đó tò mò hỏi Cách Lâm, bởi vì Cách Lâm biết cái gì cô không kỳ lạ, nhưng mà xoa bóp giống sư phó chuyên nghiệp? Cảm giác này thật giống như một người ngoại quốc trước mặt mình diễn kịch truyền thống, thực sự khiến người ta bất ngờ.

" Ta xem phim." Cách Lâm trả lời, nói xong còn mở máy tính ra, mở phim dạy mát-xa cho cô xem, cư nhiên có hơn mười bộ khiến cô nghẹn họng nhìn trân trối.

" Anh làm sao có?"

" Ta dùng máy tính tải xuống, mật mã của Lam Tinh các ngươi dễ dàng phá giải."

Phá giải? Vậy không phải là sách lậu sao? Cô nhịn không được toát mồ hôi.

" Anh vì sao muốn học mát-xa?"

Thật nghĩ không ra Cách Lâm cư nhiên đối với mát-xa có hứng thú.

Cách Lâm hai mắt từ hắc sắc* hồi phục thành tử sắc**, đồng thời lóe tia sáng thần bí, nghiêm trang nói với cô.

(* hắc sắc: màu đen)

(** tử sắc: màu tím)

" Bởi vì các ngươi Đông Phương kinh lạc sáu vị* (theo cách gọi của đông y) mát-xa phi thường cao minh, hoàn toàn không cần nhờ sự giúp đỡ của bất kỳ thiết bị khoa học gì, chỉ cần lấy tay ấn trên cơ thể người, là có thể đối với cơ thể người sinh ra các loại ảnh hưởng, đây đối với Minh Tinh chúng tôi mà nói một việc phi thường khó tin, hơn nữa là 1 chuyện rất giỏi! Bởi vì khoa học kỹ thuật càng phát triển, nhân loại đối với khoa học kỹ thuật dựa vào lại càng lớn, không có khoa học kỹ thuật nhân loại chẳng là gì cả, ta quyết định thật chăm chỉ nghiên cứu cái này, nói không chừng cũng có thể phát triển ra một phương pháp mát-xa cơ thể của Minh Tinh nhân, đem lại hạnh phúc cho tộc nhân của ta ─"

(* Kinh là đường dẫn khí huyết đi đến mọi chỗ trong cơ thể.

Lạc là những nhánh phân ra từ kinh, nối kết các kinh mạch với nhau.

Kinh Lạc là những đường ngang dọc làm thành 1 mạng lưới nối tiếp chằng chịt, phân bố khắp toàn thân. Kinh Lạc nối kết các tổ chức cơ quan tạng phủ lại với nhau như 1 chỉnh thể thống nhất.

Chữ Kinh theo người xưa có 1 ý nghĩa hết sức quan trọng. Chữ Kinh thuộc bộ Mịch () có nghĩa là sợi tơ, như vậy, Kinh là những sợi tơ dệt theo chiều thẳng đứng, không đứt đoạn. Người xưa ví Kinh giống như mạch nước trong lòng đất (địa trung thủy mạch)).

Cách Lâm thao thao bất tuyệt nói, Dĩ Nặc cũng thấy rất thú vị, thật nghĩ không ra quen thói mát-xa của bọn họ cư nhiên có thể giành được sự tán thưởng của người ngoài hành tinh, hơn nữa cô có thể từ trên khuôn mặt không chút thay đổi kia cảm giác được hắn rất hưng phấn.

Cùng Cách Lâm ở chung lâu nay có thể phát hiện Minh Tinh nhân luôn nói coi trọng lô-gích cùng lý tính thực ra bọn họ cũng có phương thức biểu đạt tình cảm.

Ví dụ mỗi lần Cách Lâm đối với vật gì vậy có hứng thú vô cùng, đôi mắt tử sắc sẽ càng sáng rực, hơn nữa nói cũng đặc biệt nhiều, lúc này cô yên lặng nghe hắn nói, còn khi tâm tình Cách Lâm tương đối kém, màu sắc đôi mắt kia cũng sẽ trở nên đặc biệt tối.

Có thể đối với người khác, Cách Lâm thoạt nhìn không khác biệt chính là biểu tình vạn năm bất biến nghiêm túc, hỉ nộ ái ố cũng giống nhau nhưng cô có thể từ hai mắt của Cách Lâm nhìn ra hắn có các phản ứng khác nhau.

Mỗi ngày sáng sớm, cô phải đón xe điện ngầm đưa Diệu Diệu đi học, không ngoại lệ Cách Lâm cũng muốn cùng đi, ban đầu cô cho rằng Cách Lâm là hiếu kỳ dù sao tất cả cái gì trên địa cầu đối với hắn khách ngoại lai mà nói, cái gì cũng rất hiếm lạ, cho nên cô cũng không lưu tâm, thế nhưng một vài ngày cô phát hiện hàng xóm lúc đầu thì thầm thảo luận, mỗi khi cô cùng Cách Lâm đi chung, ánh mắt hàng xóm cũng sẽ bất đồng.

Cô hiểu cái loại ánh mắt này, chuyện cô ly hôn đã sớm truyền tới trong tai hàng xóm xung quanh, bọn họ nhất định cảm thấy rất kỳ quái vì sao vừa mới ly hôn về nhà mẹ đẻ, bên người liền xuất hiện nam nhân khác, nhưng lại ở tại nhà cô cùng cô đồng tiến đồng ra*.

(* đồng vào đồng ra: ra vào cùng nhau)

Cô không thích đạo nhân này nọ, cũng không thích bị người nói bậy thị phi, cho nên khi nhận thấy được ánh mắt hàng xóm khác thường, cô hiểu được có lẽ không nên thường xuyên Cách Lâm đồng vào đồng ra.

"Cách Lâm, ta phải ra ngoài, anh ở lại nhà được không?"

" Không tốt, ta cùng đi." Cách Lâm nói.

"Phải ra ngoài làm việc, nếu như anh có chuyện gì cần giúp đỡ, chờ ta trở lại được không?"

" Không, cùng đi." Cách Lâm đáp án vẫn là như nhau.

"Ra ngoài là vì đi phỏng vấn, cũng không phải ra ngoài chơi."

" Cái gì phỏng vấn?"

"Chính là tìm công việc."

"Ta đi cùng ngươi."

"Không được."

"Vì sao?"

"Bởi vì ta không phải đi chơi."

"Ta không chơi, ta đi cùng ngươi."

Trời ơi, thật không biết nên làm sao nói cho hắn hiểu, mấy ngày nay bọn họ ra ngoài, mang Cách Lâm đi mua quần áo hoặc là dẫn hắn khắp nơi shoping, đều là cô và Cách Lâm cùng đi, khó tránh khỏi bị hàng xóm chứng kiến.

Cô nghĩ đến hàng xóm lời ra tiếng vào, cảm thấy không ổn nhưng lại vô pháp cùng cách cách nói rõ ràng tình tiết, hơn nữa đối với cách cách phương thức nói chuyện - nhất định phải rõ ràng, nếu không Cách Lâm sẽ không rõ. Vì vậy cô sửa lời nói: "Ta không muốn anh bồi chúng ta đi."

Cách Lâm lặng yên, con ngươi tử sắc chuyển ảm đảm.

"Hảo. Ta hiểu."

Dĩ Nặc biết Cách Lâm rất thất vọng, trong lòng rõ ràng không đành lòng, suýt nữa muốn thay đổi ý, nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt của hàng xóm liền ép bản thân kiên định tâm tư.

Quay đầu không nhìn tới ánh mắt mất mát của Cách Lâm để tránh mềm lòng mà thay đổi chủ ý, nhưng cô mới đi ra ngoài chưa đến cửa thang máy, liền bị mẹ phía sau từ trong phòng đi ra gọi lại.

"Vì sao không cho hắn đi cùng con?" Phương mẫu lôi kéo nữ nhi thấp giọng hỏi.

Dĩ Nặc cảm thấy kỳ quái, còn tưởng rằng có chuyện gì, không nghĩ tới mẹ cư nhiên đặc biệt tới hỏi cô chuyện này.

" Con là muốn đi làm việc, không phải đi chơi nha."

"Vậy có cái gì liên quan? Cho dù hắn ở bên ngoài chờ con phỏng vấn xong, không phải được rồi sao?"

"Không được đâu."

"Tại sao không được?"

Bất đắc dĩ, cô không thể làm gì khác hơn là đem cảm nhận của bản thân về chuyện những ánh mắt khác thường của hàng xóm nói cho mẹ.

"Có cái gì liên quan, thì để cho bọn họ nói nha, con cũng ly hôn rồi, là người tự do có cái gì phải để ý?"

Cô lắc đầu." Con bản thân không sao nhưng con sợ Diệu Diệu cùng ba mẹ cũng bị người ta nói vô trách nhiệm."

" Con nha, suy nghĩ nhiều quá, cái con nên nhớ chính là hạnh phúc bản thân mới đúng nha! Làm người phải ngay thẳng, ngồi đứng đắn, hà tất sợ người ta nói lời ong tiếng ve? Muốn nói thì để cho người khác nói đi, ta thật hy vọng con cùng Cách Lâm kết giao chứ."

Cô không thể tin trừng mắt nhìn mẹ.

" Mẹ ─"

"Ta thích Cách Lâm nha, Cách Lâm tuy rằng là người ngoài hành tinh, vừa cao vừa suất, nhưng lại chủ động bận rộn giúp ta. Hắn nha, so với những nam nhân trẻ tuổi hiện nay đều ưu tú hơn, chỉ cần hắn đối với nữ nhi của ta tốt thì dù hình dạng khác lạ hay là người ngoài hành tinh cũng không quan trọng, hắn có thể đảm đương làm con rể ta tốt lắm nha."

Con rể?

Cô vội vàng lắc đầu, vì những lời của mẹ mà lấy làm kinh hãi, không nghĩ tới lão mẹ so với cô có ý nghĩ kỳ lạ.

" Con và hắn... Làm sao có thể?"

"Làm sao không có khả năng? Con không thích hắn?"

Cô á khẩu không trả lời được, đối với vấn đề này, cô không có cách nào phủ nhận, cô cũng ko có cách nào nói ra 3 chữ "con không thích".

"Con không trả lời, đó chính là thích hắn ─"

" Không phải đâu mẹ."

"Làm sao Không phải, con nếu như không thích hắn làm sao lại nguyện ý để hắn hôn con."

"Đó là bởi vì ─"

"Nhưng lại không chỉ một lần."

" Hả? Mẹ làm sao biết?"

"Cách Lâm nói, ta hỏi hắn cái gì hắn cũng thành thật trả lời."

Dĩ Nặc đỏ mặt, đối với câu hỏi sắc bén của lão mẹ cô không thể phản bác, bởi vì những điều này đều là sự thật, Cách Lâm hôn môi cô rất nhiều lần mà cô cũng biết trong lòng rất rõ ràng rằng chính cô mặc kệ Cách Lâm hôn môi.

Biết nữ nhi sao bằng mẹ, nhìn thấy biểu tình của nữ nhi, phương mẫu đã biết câu trả lời.

"Thích hắn phải nắm lấy cơ hội, hơn nữa Diệu Diệu và hắn đặc biệt hợp ý, cho dù hắn trừ đôi tai và đôi mắt tương đối đặc biệt, cái khác đều cùng người địa cầu không sai biệt lắm, lần trước ngươi cũng thấy đấy bên dưới so với nam nhân địa cầu thì─"

"Thang máy tới, con phải đi bằng không lại không kịp." Cô vội vã đi vào thang máy, nhân cơ hội tránh cho mẹ tiếp tục nói. Mẹ cũng thật là, nói nhiều chuyện khiến cô xấu hổ.

Cửa thang máy đóng lại, thanh âm của mẹ cũng ở bên ngoài, cô một mình cuối cùng cũng có thể an tĩnh lại, thế nhưng lòng của cô nhưng không cách nào bình tĩnh trở lại.

Cô biết bản thân thích Cách Lâm, cho nên mẹ nói đã ảnh hưởng đến cô, mẹ hy vọng cô cùng Cách Lâm kết giao.

"Trời ạ, như vậy có thể chứ? Cùng Cách Lâm kết giao? Nhưng hắn là ngoại tinh nhân nha...." Cô một mình trong thang máy tự nói, nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc kia của Cách Lâm, tuy rằng mặt luôn không có chút gì thay đổi nhưng trong mắt cô, lại cảm thấy Cách Lâm rất có lực hấp dẫn.

Nhất là khi hắn rất chăm chú hỏi cô có hay không có thể hôn môi cô, có hay không có thể xem nội y của cô, tuy rằng biết rõ hắn không hiểu tình yêu nam nữ và tập tục trên địa cầu nhưng trái tim của cô cứ đập dữ dội, cũng bởi vì Cách Lâm không hiểu cho nên cô mới có thể cảm thấy hắn đáng yêu đến như thế nào, khiến cho cô không biết nên khóc hay cười, nhưng không có một chút nào lại trách cứ hắn.

"Nhưng dù cho ta thích Cách Lâm cũng vô dụng nha, hắn lại không hiểu yêu, hơn nữa không biết được hắn có thích ta hay không...."

Thang máy đến lầu một, cánh cửa mở ra. Cô thở dài.

"Quên đi, không nghĩ nữa, còn phải đi phỏng vấn mà."

Cô vội vã đi ra thang máy, đột nhiên cảm giác được phía sau có người đi theo cô. Vì vậy cô quay đầu lại, nhưng lại không thấy ai hết, trong thang máy ngoại trừ cô không có người thứ hai.

Nguyên lai là cô đa tâm? Lắc đầu, bình tĩnh lại, sau khi hướng nhân viên quản lý cao ốc chào một tiếng cô liền vội vàng đáp xe điện ngầm.

Mà người ở phía sau cô cũng nhắm mắt theo đuôi cô.

Cảm giác của cô là đúng, có người đi theo cô, chỉ bất quá cô nhìn không thấy đối phương, bởi vì đối phương đang ẩn hình.

Cách Lâm cho rằng bản thân nhất định phải đi theo Dĩ Nặc, bởi vì hắn biết Dĩ Nặc có nguy hiểm rình rập, nguy hiểm này từ ngày hắn gặp phải Dĩ Nặc thì vẫn đi theo Dĩ Nặc, ngày hôm nay cũng không ngoại lệ.

Bởi vì Dĩ Nặc rồi nói không muốn hắn đi theo, hắn buộc lòng phải ẩn hình.

Không chỉ Dĩ Nặc, không ai thấy được Cách Lâm bao gồm cả những người không tốt có mưu mô với Dĩ Nặc, lúc này hai gã nam tử đang một trước một sau theo hai bên lén lút đi tới, nam nhân đi ở phía trước đang đưa ra song chưởng, vẻ mặt không có hảo ý muốn bắt được cô.

Cách Lâm vươn tay, điểm trên cánh tay hắn một cái, nháy mắt hắn giống như bị điện giật run rẩy, liền ngả xuống đất xỉu, còn khiến đồng bọn đi theo phía sau ngây người, đừng nói bắt người, vội vàng cứu đồng bọn tự dưng té xỉu cũng đủ chết rồi, còn Dĩ Nặc lại hồn nhiên không phát giác gì vẫn tiếp tục đi đường của cô.

"Chết tiệt. Chuyện gì xảy ra?" Lão đại kinh ngạc trừng mắt nhìn hai tên thủ hạ, một tên kéo một tên quay về.

"Không biết nha lão đại, A Quang đột nhiên cứ như vậy té xỉu."

"Mã! Hỗn đản này khó trị quá, ngươi, ngươi, ngươi cùng những người khác, nhanh chóng theo sau người phụ nữ đó!"

" Ok, lão đại!"

Dĩ Nặc vội vã đáp xe điện ngầm, cô ngày hôm nay hưởng ứng lệnh triệu tập của công ty mậu dịch, đây là giới thiệu của một bằng hữu kế toán, năm đó cô tuy rằng với thành tích tốt nghiệp ưu tú nhưng sau khi tốt nghiệp thì kết hôn, chuyên tâm giúp chồng dạy con cho nên cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm công tác, trong lòng không khỏi khẩn trương.

Khi cô đứng ở trong xe điện ngầm, lơ đãng hướng bên cạnh nhìn, có một tên nam nhân nhìn lại, nhưng rất nhanh thì dời ánh mắt, ngay từ đầu cô không hề cảm thấy gì, nhưng lập tức khi một cảm giác khác thường cô lại hiếu kỳ hướng bên cạnh nhìn lại, ánh mắt xuyên qua đám người. Muốn xác định một chút cảm giác của mình.

Cái nam nhân kia có chút quen mặt, cô có đúng hay không ở nơi nào nhìn thấy?

Đột nhiên cô rùng mình một cái, sắc mặt chuyển sang tái nhợt, bởi vì cô nghĩ tới tuy rằng người kia thay đổi ăn mặc nhưng cô vẫn còn nhớ ─

Nam nhân kia là một trong hai tên bắt cô, hắn cư nhiên đã ở trên xe điện ngầm! Cô lập tức biết đối phương là muốn tiếp cận cô, nghĩ tới đây, cô trong lòng lạnh run, cả người trở nên khẩn trương.

Cô thực sự sơ suất quá, cư nhiên đã quên bài học kinh nghiệm lần trước đã bị chồng trước liên lụy khiến những người trong thế giới ngầm tiếp cận cô.

Cô nhịn không được tức giận, chồng trước không chỉ từ bỏ mẹ con cô còn thiếu nợ, nay không thấy bóng người, cô đã từng gọi điện thoại đến nhà, hy vọng người chồng trước có thể đứng ra giải quyết chuyện này nhưng trước sau không có kết quả, tuy rằng cô có tới cảnh cục* lập hồ sơ thế nhưng cô cũng không có bị thương tổn, cũng vô pháp đưa ra chứng cứ, cảnh cục cũng không có khả năng hai mươi bốn tiếng đồng hồ phái người đến bảo vệ cô cùng người nhà.

(* cảnh cục: cục cảnh sát)

Cảm giác bị người nhìn chòng chọc khiến cô rất sợ hãi, nếu như Cách Lâm ở đây thì tốt rồi, cô bắt đầu hối hận vì không cho Cách Lâm theo cô xuất môn, trước kia cùng Cách Lâm xuất môn cũng không lại đụng tới loại sự tình này, vì sao lại là ngày hôm nay ─

A! Cô đột nhiên nhớ tới trước khi xuất môn, Cách Lâm kiên trì muốn theo cô, chẳng lẽ Cách Lâm là vì bảo vệ cô? Hơn nữa trước đó, bởi vì đều có Cách Lâm bên người cho nên cô trên đường cũng rất an toàn, chẳng lẽ là bởi vì liên quan tới Cách Lâm, cho nên những tên đó không thể động đến cô?

Nghĩ tới đây, cô trong lòng vừa hối hận lại cảm động, sớm biết đã để Cách Lâm bồi cô, chỉ tiếc cô biết được quá chậm, buộc lòng phải dựa vào chính mình thoát khỏi sự dây dưa của những nam nhân kia.

May là bây giờ nhiều người, tên kia cũng không dám đối với cô làm gì, nhưng vẫn phải nghĩ biện pháp thoát khỏi hắn. Vì vậy cô đứng lên, vội vã ra khỏi tàu điện ngầm, quyết định đáp xe taxi để thoát khỏi hắn.

Cô vừa đi vừa nhìn đằng sau quả nhiên trông thấy tên kia cũng đi theo. Vì vậy cô tăng tốc bước chân chạy trốn, lại phát hiện có rất nhiều tên đi theo cô, cô sở dĩ biết bởi vì con mắt bọn họ cũng nhìn chằm chằm cô, hơn nữa không có hảo ý.

Tim của cô đập rất nhanh, vừa sợ hãi vừa lo lắng, nơi đông người chúng nó không dám làm gì cô nhưng trong lòng rất rõ ràng chỉ cần có cơ hội, bọn họ sẽ đối cô xuất thủ.

Làm sao bây giờ? Cô không thể cứ như vậy đến công ty phỏng vấn, nhưng cô nên làm sao thoát khỏi bọn họ đây? Bọn họ ánh mắt nhìn chòng chọc giống như muốn ăn cô ─ Di? Tên kia làm sao ngã?

Dĩ Nặc mắt choáng váng, phát hiện một gã đột nhiên ngã xuống mặt đất.

" Trời ơi? Có người té xỉu!"

Trong đám người có người hô to, kinh động người đi đường khác, Dĩ Nặc không rõ chuyện gì xảy ra nhưng bước chân của cô không dừng lại, bởi vì những người khác còn đi theo cô, thậm chí đi theo cô đến cầu thang ─ di?

Cô trừng lớn mắt, bởi vì tên nam nhân kia cư nhiên té xỉu trên cầu thang, làm những người khác thét chói tai?

Đây là có chuyện gì hả? Bước chân của cô tiếp tục đi phía trước, nhưng trong lòng cảm thấy khiếp sợ, cô đi ra đến bên ngoài trạm xe điện ngầm, người cuối cùng đuổi theo cô cũng mạc danh kỳ diệu ngã xuống mặt đất.

Cô mở to miệng, kinh ngạc với mọi thứ trước mắt.

Nguyên là những nam nhân nhìn chăm chú cô vậy mà liên tiếp ngã xuống mặt đất, hơn nữa là không có lý do gì.

Tâm cô sinh loại cảm giác, vội vàng quan sát xung quanh nhưng không phát hiện bóng dáng Cách Lâm, nhưng cô cuối cùng hiểu được Cách Lâm ngay bên cạnh, bởi vì những chuyện này rất trùng hợp, cũng không tầm thường, mà loại không tầm thường cùng đúng lúc này cũng chỉ có Cách Lâm có thể làm.

" Cách Lâm, Cách Lâm. Ngươi ở đâu?"

Cô nhỏ giọng kêu, nghĩ thầm không chừng Cách lâm đang ở ngay bên cạnh, cô tuy rằng kêu tên của hắn rồi nhưng vẫn không xác định, hơn nữa cô còn phải nhỏ tiếng, miễn cho người khác lại nghĩ cô rất kỳ quái.

Bất quá kêu cả buổi cô ngay cả bóng dáng Cách Lâm cũng không thấy được nhịn không được bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ là bản thân lầm?

" Chuyện gì?"

" Oa!" Cô sợ đến hô to một tiếng, đơn giản là bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm của Cách Lâm, nhưng khi cô kinh ngạc nhìn xung quanh, lại không thấy hắn.

" Cách Lâm?"

" Ừ."

Trời ơi, thật là thanh âm của hắn.

" Ngươi ở nơi nào?" Quái, vì sao chỉ nghe âm thanh nhưng nhìn không thấy người đâu?

" Ta bên cạnh ngươi."

" Bên cạnh? Không có nha."

" Ta ẩn hình."

Cô trừng lớn mắt, bởi vì bây giờ ở bên ngoài, xung quanh có rất nhiều người, cho nên cô đành phải nhỏ tiếng nói chuyện."Ngươi vì sao phải ẩn hình?"

" Bởi vì ngươi không cho ta đi cùng, ta chỉ có cách ẩn hình."

Dĩ Nặc nhịn không được mỉm cười, nếu như không phải ở bên ngoài cô khẳng định làm càn mà cười to, mà tiếng cười của cô trong mắt hàm chứa lệ quang, bởi vì cô rất cảm động.

Cách Lâm là tới bảo vệ cô, khi cô rất cần hắn, vốn tưởng rằng hắn không ở bên cạnh không ngờ hắn lại cho cô một kinh hỉ!

Hoá ra hắn vẫn lén lút theo bên người bảo vệ cô, đến lúc này tất cả sợ hãi và khẩn trương lúc trước đều biến mất, có Cách Lâm, cô tuyệt đối không sợ hãi.

" Ngươi không cần ẩn hình nữa, cho ngươi đi cùng."

" Hảo, ngươi chờ ta."

Cô chờ tại chỗ, một lát sau có người vỗ vỗ lưng của cô, cô xoay người, là Cách Lâm! Hoá ra để tránh làm người ta chứng kiến, không được phép không thể ở nơi đông người hiện ra nguyên hình, sợ sẽ hù dọa người qua đường, cho nên đi tới một chỗ kín đáo, xác định không ai nhìn thấy mới hiện thân.

Cô ngửa đầu nhìn Cách Lâm, tò mò hỏi: "Ngươi sớm biết rằng ta có nguy hiểm, đúng hay không?"

" Đúng."

" Tại sao không nói cho ta biết?"

" Bởi vì ngươi sẽ sợ."

Cô nhìn Cách Lâm, phát hiện Cách Lâm so với chính mình tưởng tượng càng quan tâm, bề ngoài nghiêm túc nhưng lại có một trái tim mềm mại.

" Cách Lâm... Ngươi đối với ta thật tốt."

" Ngươi cũng đối với ta tốt lắm."

Không, ý của cô là nói, cô muốn biết Cách Lâm đối với cô tốt phải chăng là...đặc biệt? Phải chăng bởi vì là cô cho nên hắn mới đặc biệt tốt?

Cô muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng sau cùng cô xua tan ý niệm trong đầu, bởi vì cô biết Cách Lâm sẽ không bối rối, có lẽ đây chỉ là tình hữu nghị của người ngoài hành tinh đối với người địa cầu thôi.

A! Nguy rồi!

" Oa ─ nguy rồi, thời gian phỏng vấn là mười giờ, ta sẽ đến muộn mất!"

" Ta đưa ngươi đi, sẽ không phải đến muộn."

" Ngươi đưa ta, vậy chẳng phải là bay sao?"

" Ngươi không muốn sao?"

Cô há miệng, nhưng không cách nào nói ra một chữ không, chuyện cho tới bây giờ cô không muốn cũng không được, tuy rằng cô có chút sợ độ cao, nhưng lại càng không muốn đến trễ buổi phỏng vấn, cô cần công việc này.

" Được rồi, phiền ngươi đưa ta đi." Ô ô ─ cô đúng là vẫn thỏa hiệp.

Vì vậy cô đi theo Cách Lâm, tìm một chỗ kín đáo, mặc cho Cách Lâm đem cô ôm lấy.

" Chuẩn bị xuất phát."

Cô gắt gao bám vào bả vai Cách Lâm, nhắm mắt lại, không nhìn thấy sẽ không sợ.

Trước khi cất cánh, Cách Lâm nói với cô: "Được rồi, ta thích ngươi, nguyện ý với ngươi kết giao."

Hả?

Cô kinh ngạc trừng lớn mắt, đối với thông báo bất thình lình này khiếp sợ không thôi, còn không kịp mở miệng hỏi, giây tiếp theo người của cô đã trên không, kèm theo là tiếng thét chói tai của cô.

Nguyên lai hắn trong thang máy toàn bộ đều nghe được!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-10)