← Ch.05 | Ch.07 → |
ừ khi cả nhà Hòang Bách Thụy đến Lạc phủ, cả phủ liền trong tình trạng cảnh giới nghiêm ngặt, nhất là khuôn viên gia đình Hòang Bách Thụy ở, thủ vệ lại càng nghiêm ngặt, hơn phân nửa người của phủ đều túc trực cả bốn phía, cơ hồ là năm bước một nhóm nhỏ, trăm bước một tóan lớn. Người của Kình Thiên Bang cũng đã tập hợp ở phía bắc Thường Đức trấn, mà những người Lạc Mộc Vân nhờ giúp đỡ chỉ có một nửa đến cho nên Lạc Mộc Vân rất lo lắng, khẩn trương. Nhưng hết thảy những việc này đối với Thủy Tâm cũng không quan hệ, bởi vì nàng là nha hòan của Lạc Trân Trân mà trong phủ đều biết đại tiểu thư đối với nàng rất tin tưởng cho nên cũng không dám đối xử tệ với nàng. Nàng có thể nói là người an nhàn nhất trong Lạc phủ hiện nay. Nói tự do nhưng chỉ là tự do trong giới hạn, bởi vì thủ vệ nghiêm cẩn, rất nhiều nơi mà tỳ nữ như nàng không thể tùy tiện qua lại, hơn nữa thời điểm Lạc Mộc Vân nghị sự người bình thường không thể lui tới, miễn cho bị nghi là mật thám. Tựa như hiện tại lão gia đang họp, nàng chỉ có thể ngồi trong phòng suy nghĩ, tiện thể tưởng niệm hai kẻ lớn nhỏ không có lương tâm kia.
Một âm thanh nhỏ lặng lẽ đi đến phía sau nàng, nàng nghiêng đầu" đã họp xong sao tiểu thư?"
Lạc Trâ Trân khẽ cười một tiếng, ngồi xuống bên Thủy Tâm" nhìn ngươi như là đang có tâm sự"
"Chỗ nào cũng không thể đi, đương nhiên là buồn nha"
Lạc Trân Trân cẩn thận đánh giá Thủy Tâm "Không phải chỉ là nhàm chán đi?"
Thủy Tâm thở dài một tiếng."Không phải nhàm chán lại sẽ là cái gì?"
Lạc Trân Trân chăm chún nhìn Thủy Tâm hồi lâu" nhìn bộ dáng vừa rồi của ngươi dường như là đang nhớ tới người nào nha"
Thủy Tâm trong lòng rùng mình, "Vớ vẩn!" Nàng che lấp vẫy vẫy tay nói.
"Phải không?" Lạc Trân Trân càng thêm hoài nghi tà nghễ Thủy Tâm."Thực sự không có tưởng niệm ai?"
Thủy Tâm tránh đi hai mắt."Không có."
Lạc Trân Trân hắc hắc cười không ngừng."Có đi?"
"Đã nói với ngươi không có thì là không có thôi" Thủy Tâm từ xấu hổ chuyển thành giận dữ kêu lên" ta làm sao có thể có suy nghĩ kia..." nàng đột nhiên im lặng, trên mặt vừa có vẻ xấu hổ vừa có vé kỳ lạ.
"Ta đã nói rồi", Lạc Trân Trân đắc thắng la lên" nói thật đi Tiểu Lan, ngươi sớm đã có người trong lòng đúng hay không?"
"Thật ra..." Thủy Tâm bất lực liếc nàng môt cái "ta cũng không biết"
"Không biết" Lạc Trân Trấn ngạc nhiê nhướng mày" ta đã hiểu, ngươi đối với hắn có cảm giác chỉ không biết đó là lọai cảm giác gì"
"Đại...... Đại khái đi!" Thủy Tâm lẩm bẩm.
"Vậy được rồi, ta hỏi ngươi một vài vấn đề, hãy thành thật trả lời ta, ta sẽ nói cho người đó là lọai tình cảm nào, như vậy được không?"
Chần chờ một hồi lâu, Thủy Tâm mới chậm rãi gật gật đầu.
"Hảo, thứ nhất, "Lạc Trân Trân vừa nghĩ biên hỏi: "Ngươi tưởng hắn sao?"
Thủy Tâm gật đầu.
"Khi ngươi nhớ đến hắn là dạng cảm giác gì? ngọt ngào, bi ai, khổ sở?"
Không đợi nàng hỏi xong, Thủy Tâm liền lẩm bẩm nói: "Đau lòng."
Lạc Trân Trân hơi hơi ngạc nhiên hỏi: "Đau lòng? Thế nào là đau lòng?"
Thủy Tâm lại mất đi thanh âm.
Lạc Trân Trân nghiêng đầu xem kỹ nàng sau một lúc lâu."Hắn là dạng người gì?"
"Rất dễ nhìn nhưng..." Thủy Tâm cười khổ" lãnh khốc vô tình"
"Lãnh khốc vô tình!" Lạc Trân Trân nha nha nói: "Ngươi...... Ngươi làm sao có thể thích cái loại người này?"
Thủy Tâm không nói gì.
Lạc Trân Trân trầm mặc một lát."Kia...... Hắn đối với ngươi thế nào?"
Thủy Tâm vẫn như cũ là bất đắc dĩ cười khổ."Hắn ngay cả nói cũng không nguyện ý cùng ta nhiều lời, muốn hắn cùng ta ra ngòai đi dạo hắn dù chết cũng không chịu, bình thường lạnh lùng làm như ta với hắn có thâm thù đại hận vậy...nói chung là không tốt một chút nào"
Lạc Trân Trân cười gượng hai tiếng, "Buông tha cho hắn đi! Cái loại người này..."
Thủy Tâm hai mắt ai óan nhìn nàng, làm nàng rốt cuộc không nói nữa
"Ngươi không quên được hắn sao?"
Thủy Tâm thở dài một tiếng.
"Nghĩ đến hắn tâm liền đau, dù thế nào cũng không quên được...'Lạc Trân Trân dò xét "ngươi tám phần là đã yêu hắn"
""Ta nghĩ cũng là vậy." Thủy Tâm thở dài: "Ta chỉ là không rõ, hắn đối với ta kém như vậy, ta luôn luôn là thật giận hắn, thực sự, thực sự giận, mà lúc này...làm sao lại có thể biến thành như vậy?"
"Chuyện tình cảm luôn rất khó nói" Lạc Trân Trân trầm ngâm" quan trọng nhất là người với người đều có duyên phận, ngươi cùng hắn có duyên phận cho nên hắn đối với ngươi thế nào, ngươi vẫn sẽ không nhận ra là mình đã yêu hắn. Ngươi có biết yêu và hận chỉ kém nhau có một chút?"
"Duyên phận?" Thủy Tâm hòai nghi nhìn nàng" đã có duyên phận, vậy sao hắn lại không yêu ta?"
Lạc Trân Trân ngẩn người, lập tức phản bác nói: "Ngươi làm sao mà biết hắn không có yêu ngươi? Nói không chừng hắn cũng là sau khi tách ra mới phát hiện yêu ngươi thôi!"
"Nếu không có?"
"Nếu không có......" Lạc Trân Trân thở dài."Thì là nghiệt duyên la!"
"Nghiệt duyên?"
"Nếu là nghiệt duyên thì tốt nhất là nên sớm đọan tuyệt, nhưng..." Lạc Trân Trân cụp mắt, lén nhìn Thủy Tâm" dường như không dễ dàng làm được điều này nha"
Khuôn mặt đang tươi cười của Thủy Tâm chợt nhăn như mướp đắng "đúng là không quá dễ dàng, ta đã thử qua nhiều lần nhưng là..."
Nhìn thấy Thủy Tâm có vẻ buồn rầu, Lạc Trân Trân vội hỏi 'vậy chậm rãi thử đi, đừng nóng vội hoặc là cứ thuận theo tự nhiên là được rồi" nàng hơi chuyển chuyển tròng mắt lại nói" hai ngày nay không khí trong phủ rất căng thẳng, làm cho người ta không thể nào thở nổi, chúng ta ra ngòai đi dạo, giải sầu đi. Đúng rồi hôm nay có hội chùa nha, có muốn đi xem không?"
"Hội chùa?" Thủy Tâm kêu to, đồng thời nhảy dựng lên."Thế nào không nói sớm? Đi thôi!"
Bộ mặt vừa mới đau khổ, uể ỏai vừa nghe đến náo nhiệt, tinh thần lập tức liền phấn chấn hẳn lên, Thủy Tâm lập tức kéo Lạc Trân Trân lao ra ngòai phòng, ngay cả đại môn cũng lười đi qua, hai người trực tiếp phi thân qua vách tường Lạc phủ ra ngòai.
Thời đại thái bình, muốn xem cảnh tượng đại đạo vong thật dễ dàng, chỉ cần đi hội chùa là liền hiểu được, nhất là bốn năm hoặc mười năm mới có một lần hội chùa thì quả thật có thể nhìn thấy được thiên quân vạn mã. Đưa mắt nhìn qua, trừ bỏ sân khấu kịch ở hai bên cùng cửa hàng, những quầy hàng rong...còn lại đều là người và người, trong tai ngòai tiếng rao bán hàng còn xen lẫn tiếng trẻ con khóc gọi cha mẹ..
Hai đại cô nương mồ hôi đầm đìa chen lấn xem xiếc ảo thuật, sau lại qua chỗ hầu bàn thuốc dán thập bát đồng nhân chưởng, lại đi nghe giảng thư cùng đánh nhịp tiểu xướng, lư lại chỗ bày bán thư họa cổ một lát, rồi đi ăn bánh trôi băng tuyết, vừa ăn vừa thảo luận nên đi xem những chỗ nào nữa.
Đang lúc trò chuyện sắc mặt Thủy Tâm chợt biến, chén bánh trôi trên tay rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh. Lạc Trân Trân kinh ngạc đang định hỏi nàng bị làm sao thì Thủy Tâm đã kéo tay nàng bỏ chạy, chỉ nghe một tiếng leng keng, chén bánh trôi trong tay nàng cũng rơi mất, vọng theo là tiếng chửi bậy của người bán hàng, Lạc Trân Trân vội xoay người ném ra môt chút bạc vụn.
Mà Thủy Tâm nghe được là mỗi một tiếng kêu gọi quen thuộc: "Nương! Nương!"
Là hai kẻ lớn nhỏ đáng giận kia. Thủy Tâm không dám quay đầu lại, chân không dám ngừng, nàng biết năng lực của Triển Ngạo Trúc cho nên nàng tỉnh táo chọn hướng hậu trường gánh hát chui vào, xuyên qua sân khấu kịch rối ren, lại chui ra chui vào mọt hậu trường múa rối khác. Thủy Tâm một bước cũng không dám lưu lại, tiếp tục đi về phía trước. Cho đến khi xuyên qua một cái trướng bằng cuối cùng, nàng mới, lôi kéo Lạc Trân Trân cho đến giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đi về phía Lạc phủ.
Nàng không muốn tin rằng bọn họ là tới tìm nàng, nhưng là không sơ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, rời khỏi vẫn là thượng sách. Đây quả thật là lần dạo hội chùa đáng sợ nhất của nàng.
Thời điểm canh ba, phố xá náo niệt, tấp nập giờ chỉ còn lại một mảnh hỗn độn, trong đêm yên tĩnh có tiếng trẻ con gáo khóc
"Ô...nương không cần MậpMập, cha...nương không cần Mập Mập" tiếng kêu thê lương vang lên trong gió đêm nghe lay động lòng người.
Ôm chặt Mập Mập trong lòng, Triển Ngạo Trúc thở dài" nương ngươi không phải là không cần ngươi Mập Mập, nương là giận cha, nàng rất giận, rất giận cha"
"Ô...ta muốn nươg, a.. ta muốn nương, ô.. a.."
"Cha sẽ tìm được nàng, nhất định cha sẽ tìm được nàng" đúng vậy, hắn nhất định sẽ tìm được nàng, chỉ cần nàng còn ở Thường Đức Trấn, hắn nhất định sẽ tìm được nàng.
"Tiểu Lan, rốt cuộc ngày hôm qua ngươi bị làm sao vậy? giống như là thấy quỷ a"
"Không...không có gì, chính là gặp người quen thôi", Thủy Tâm chột dạ cuối đầu" ngươi cũng biết ta không thể để người ta thấy, nếu để người ta thấy thì cha ta sẽ biết, sẽ đến đây mang ta về"
Lạc Trân Trân trầm mặc một lát" ngươi luôn trốn tránh như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, thử nói chuyện với cha ngươi đi"
"Rồi, sẽ nói, sẽ nói" Thủy Tâm hứa cho qua.
Nhưng...Hắn rốt cuộc mang Mập Mập đi để làm gì a?
Kình Thiên Bang bang chủ Quản Thiên Uy đến nhưng hắng không có trự tiếp tiến đến Lạc phủ, dù sao Lạc Mộc Vân không chỉ có uy danh hiển hách ở vùng Lưỡng Hồ mà còn trên tòan bộ võ lâm cũng là một tiền bối đức cao vọng trọng, nếu không vạn bất đắc dĩ Quản Thiên Uy cũng không muốn làm cho tòan bộ võ lâm bất mãn đối với mình. Cho nên hắn trước cử một sứ giả đến đây trao đổi, cũng là một nhân vật có đủ tư cách ở khi tất yếu có thể đưa ra điều kiện đó là Kình Thiên Bang phó bang chủ Bao Thái Thường.
Trong phòng nghị sự của Lạc phủ, ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ thượng là Lạc Mộc Vân, mộ bên hắn là Bao Thái Thường cùng hai thị vệ, một bên là Bá Kiếm Tư Mã Tồn Hiếu, Thiểm Bắc Đại Hào Tây Môn Ngọ cùng Cái Bang Trưởng lão Sa Nãi Anh, là ba người mà Lạc phủ mời giúp đỡ.
Bao Thái Thường bình tĩnh mở miệng "Lạc đại hiệp, tệ bang chủ muốn Lạc đại hiệp không nên quấy nhiễu hành động trả thù vì con của hắn, Lạc đại hiệp cũng là bậc cha mẹ nên chắc cũng hiểu nỗi đau của kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh"
"Ta hiểu", Lạc Mộc Vân trả lời "nhưng cũng là do lệnh thiếu bang chủ gieo gió gặt bão, sao có thể trách tội người khác?Hắn lăng nhục thê tử người khác lại diệt hết cả nhà người ta, đại nhân thân là mệnh quan triều đình vì người chết giải oan có gì sai?"
Bao Thái Thường không có phản bác mà còn gật gật đầu" Tốt, vậy Lạc đại hiệp nể mặt mũi, tệ bang chủ cũng sẽ chịu chút ủy khuất, chỉ cần Lạc đại hiệp giao Hòang Bách Thụy cùng hai con và một đứa cháu của hắn ra, những người khác chúng ta có thể buông tha"
"Ủy khuất?" Lạc Mộc Vân cười lạnh" giết hết con cháu người ta mà gọi là ủy khuất sao?"
"Lạc đại hiệp đừng quên thiếu bang chủ chúng ta cũng là con trai độc nhất, thiếu bang chủ chết thì bang chủ cũng xem như tuyệt con nối dòng bời vậy hắn muốn Hòang Bách Thụy tuyệt đường hậu tự cũng là công bằng"
"Không có khả năng, đừng nói là bốn người, một người cũng không giao"
"Lạc đại hiệp......"
"Không cần lại nói!" Lạc Mộc Vân vẫy vẫy tay."Sai ở các ngươi, Hoàng Bách Thụy không phải hẳn là vì thế hy sinh, ngươi trở về báo cho quý bang chủ biết chúng ta một người cũng sẽ không giao ra"
Bao Thái Thường thật sâu liếc hắn một cái rồi đứng lên" một khi đã vậy, ta sẽ đem lời Lạc đại hiệp về bẩm báo với bang chủ, bất quá..." hắn hơi đảo mắt nhìn ba người Lạc phủ mời đến giúp đỡ" bang chủ muốn ta nói với Lạc đại hiệp một tiếng, lần này nhất định sẽ dốc hết tòan lực...để tránh việc Lạc đại hiệp chưa suy nghĩ thấu đáo, bang chủ sẽ để cho Lạc đại hiệp bảy ngày suy nghĩ, yên tâm, trong bảy ngày này chúng ta sẽ không có bất cứ hành động hay thủ đọan nào. Nếu đến lúc đó, Lạc đại hiệp vẫn cho rằng đáng giá vì Hòang Bách Thụy mà hi sinh hết thảy thì bang chủ nhất định không để cho Lạc đại hiệp thất vọng"
Lạc Mộc Vân sắc mặt trầm túc hét lớn một tiếng: "Người tới, tiễn khách!"
Bao Thái Thường cũng chắp tay, mang theo hai thị vệ rời khỏi.
Trong phòng, bốn người im lặng, một lát sau Tu Mã Tồn Hiếu mới lên tiếng "Lạc bá bá, đã biết đối phương xuất hết tòan lực chúng ta cũng phải bày bố phòng vệ thật tốt để thi thố"
Sa Nãi Anh cũng nói" đúng, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn"
Tây Môn Ngọ trầm ổ hướng Lạc Mộc Vân mỉm cuời" chúng ta tùy người làm chủ, Lạc huynh"
Vì thế trong phòng nghị sự của Lạc phủ vì hoạich định chiến lược đối phó mà không khí càng trở nên khẩn trương.
Thủy Tâm đang ở trong thư phòng của Lạc Trân Trân đọc sách, nàng không dám ra phủ mà trong tình thể khẩn trương của phủ hiện nay thì dường như chỉ có nơi này là thích hợp để nàng giết thời gian.
Lạc Trân Trân nhăn hai hàng lông mày, đẩy cửa bước vào, Thủy Tâm ngẩng đầu lên liền thấy, lập tức hỏi" sao thế, cùng Tề công tử cãi nhau sao?"
Lạc Trân Trân lắc đầu, đi đến bên Thủy Tâm" Tiểu Lan, cha muốn hạ nhân trong phủ tạm thời đi nơi khác tị nạn, ta nghĩ ngươi tốt nhất cũng nên đi cùng"
Thủy Tâm nháy mắt mấy cái."Thế nào? Như vậy không nắm chắc."
Lạc Trân Trân cười khổ" đối phương xuất tòan lực làm sao có thể nắm chắc"
"Không phải lão gia cũng mời rất nhiều người đến giúp đỡ sao?"
"Đúng là có không ít người đến nhưng chân chính cao thủ chỉ được năm, ba người mà đối phương có sáu đường chủ, mỗi người thân thủ đều không thua tứ kiếm, còn chưa nói đến Kim Ngân Song Vệ bên người Kình bang chủ, nghe nói thân thủ bọn họ trong Kình Thiên bang chỉ thua có bang chủ mà thôi. Với tình huống này, ngươi nghĩ chúng ta nắm chắc được mấy phần?"
"Một khi đã như vậy, ta đây càng không thể bỏ đi, tuy rằng võ công của ta không cao nhưng them một người đỡ được một việc nha" Thủy Tâm nói lý
"Nhưng là lúc này đây......"
"Đừng nói nữa, ngươi đuổi ta cũng không đi, lần trước ngươi mang ta ra ngòai giải sầu, lần này ta sẽ dẫn ngươi đi"
"Ta......"
"Cái gì? chẳng lẽ bây giờ không thể ra phủ?"
'không phải, đối phương cho chúng ta bảy ngày suy nghĩ, bây giờ còn lại bốn ngày, bọn họ cũng đã hứa trong thời gian này sẽ không sử dụng bất kỳ thủ đọan ti bỉ nào. Kình Thiên Bang tuy rằng không phân biệt phải trái, nhưng Quản Thiên Uy là người luôn giữ chữ tín, cho nên đi ra ngòai cũng không gặp nguy hiểm gì, chỉ là ta thấy ngươi hẳn là.."
Không cho nàng có cơ hội nhiều lời, Thủy Tâm lại một lần nữa kéo nàng bỏ chạy. Đã nhiều ngày như vậy, hai kẻ lớn nhỏ kia chắc đã bỏ đi?
Không cho nàng nhiều lời đi xuống cơ hội, Thủy Tâm lại một lần nữa kéo nàng bỏ chạy. Đều nhiều ngày như vậy, kia đối lớn nhỏ bay bay hẳn là ly khai đi?
Thủy Tâm cùng Lạc Trân Trân đang ngồi bên cửa sổ của một tửu lâu ngắm phố xá, trên bàn là một bình trà nóng cùng mấy đĩa điểm tâm, các nàng ngồi đối diện nhau nói chuyện phiếm rất vui vẻ. Như lúc này Thủy Tâm đang nhìn vào tiệm cầm đối diện tửu lâi vui vẻ cười nói 'nhìn xem, lại tới nữa, mỗi lần nhìn thấy lão bản kia đều giống như là hắn vừa bị lão bà đánh, hắn nhìn thấy lão bà như là chuột thấy mèo, trốn không kịp. Bất quá cũng khó trách, lão bà của hắn thật hung dữ nha, mỗi lần thấy nàng đánh hắn đều thật hung dữ, nàng..."
"Tiểu Lan" Lạc Trân Trân đột nhiên ngắt lời nàng" oa nhi kia...oa nhi kia quen với ngươi sao?"
Thủy Tâm quay đầu nhìn Lạc Trân Trân ngạc nhiên" sao?"
Lạc Trân Trân dùng cằm cằm chỉ phía sau Thủy Tâm, nàng quay đầu nhìn lên, lập tức thở dốc vì kinh ngạc.
Nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt nhỏ nhắn, dễ thương mà nước mắt vẫn đang tuôn ra từ đôi mắt thật to như Hòang Hà vỡ đê, Mập Mập cắn chặt môi dưới không để cho mình bật ra tiếng khóc, bàn tay nhỏ bé nắm lấy góc áo của Thủy Tâm nghẹn ngào "nương, Mập Mập sẽ rất...thực ngoan, nương không cần đi" hắn khóc thút thít "không cần đi, nương, Mập Mập sẽ không chọc giận nương nữa.."
Lạc Trân Trân kinh ngạc nhìn Mập Mập" hắn không phải là thất lạc cùng người nhà chứ, bằmg không sao lại nhận lầm người khác là nương?"
Thủy Tâm không để ý Lạc Trân Trân, nàng run lẩy bẩy môi, vươn đôi bàn tay lau nước mắt cho con" ngươi không phải chán ghét nương sao? ta đi là tốt rồi", nàng run giọng nói.
"Không...... Nương...... Là Mập Mập không...... Không ngoan...... Mập Mập nói lung tung nói...... Mập Mập rất nhớ...... Rất nhớ nương...... Nương......" Đột nhiên ôm lấy Thủy Tâm thắt lưng, gào khóc lên."Nương...... Mập Mập...... Hảo...... Rất nhớ...... nhớ nương a......"
Thủy Tâm rốt cuộc không nhịn được, nàng cũng một phen ôm lấy con, gắt gao ôm vào trong ngực, "Nương cũng rất nhớ ngươi" nàng cũng khóc lớn tiếng.
Lạc Trân Trân dĩ nhiên hoàn toàn không biết làm sao."Tiểu...... Tiểu Lan, này...... Đây là chuyện gì xảy ra a?"
Tiếng khóc của hai mẹ con so với nàng còn lớn hơn cho nên câu hỏi của nàng đương nhiên không có ai trả lời, không biết phải làm sao, nàng đành phải chờ hai kẻ kia "làm mưa" xong rồi mới nói.
Đã lâu, đã lâu -
Thủy Tâm chậm rãi thu hồi nước mắt, nàng lấy ra khăn tay lau nước mắt cho mình sau lại lau cho con" đừng khóc, đừng khóc"
Mập Mập nghe vậy, vội vàng thu hồi nước mắt, miễn cho mẫu thân lại mất hứng, hắn thậm còn cố gắng hề hề tươi cười."Nương, nín khóc. Mập Mập nín khóc."
Thủy Tâm đau lòng hôn lên má Mập Mập một cái" ai, tiểu tử này là làm cho người ta đau lòng, làm cho người ta giận cũng là ngươi nha"
"Sẽ không, nương, sẽ không, "Mập Mập vui mừng kêu lên: "Sẽ không làm cho nương tức giận, Mập Mập sẽ rất ngoan thực ngoan, Mập Mập sẽ nghe lời, nương, ngươi không cần lại rời đi Mập Mập, nương!"
Thủy Tâm thở dài."Kỳ thực nương cũng không phải thật giận ngươi, là......"
"cha, "Mập Mập xem xét nàng."Phụ thân nói nương giận hắn."
Thủy Tâm muốn nói lại thôi.
"Nương, Mập Mập không cần bay bay, "Mập Mập sợ hãi nói: "Về sau phụ thân sẽ mang nương bay bay."
Thủy Tâm bật cười nói: "Ngươi cho là cũng chỉ là vì bay bay sao? Đồ ngốc, nương nào có như vậy keo kiệt, là......" Nàng than nhẹ, "Cha ngươi căn bản là không thích nương, hắn không thích cùng nương nói chuyện, không thích cùng nươi đi ra ngòai, hắn chỉ thích ngươi, cho nên nương..." nàng lại than một tiếng" thôi không nói nữa, nói ngươi cũng không hiểu"
Mập Mập ở trong lòng Thủy Tâm làm nũng" nhưng Mập Mập là thích nương nhất"
Thủy Tâm nhéo nhéo cái mũi hắn" là nha, là ai nói chán ghét nương?"
Mập Mập lập tức xụ mặt xuống nói" nương, là Mập Mập không đúng, nương không cần tức giận"
"Tốt lắm, tốt lắm, nương chính là nói đùa với ngươi mà thôi", Thủy Tâm cười nói, lúc này nàng mới chợt nhớ tới bạn đồng hành, liền chuyển hướng sang Lạc Trân Trân" thực xin lỗi, tiểu thư, ta nhất thời..." nàng im miệng vì Lạc Trân Trân căn bản đang không nghe nàng nói chuyện.
Chỉ thấy Lạc Trân Trân đang chằm chằm nhìn phía sau Thủy Tâm.
Thủy Tâm vỗ vỗ bàn tay đang đặt trên bàn của Lạc Trân Trân" tiểu thư, ngươi làm sao vậy?"
Lạc Trân Trân sững sờ nhìn nàng liếc mắt một cái, rồi sau đó tầm mắt lại tiếp tục nhìn ở phía sau nàng
"Tiểu thư, ngươi rốt cuộc..."
Nói được một nửa, Thủy Tâm xoay người về phía sau chợt thấy người làm nàng vừa tức vừa hận đang lẳng lặng đứng ở trước mặt, đôi mắt u buồn chăm chú nhìn nàng. Cõi lòng đầy cảm xúc khó nói phút chốc ùa đến, trong lúc này Thủy Tâm cũng chỉ có thể ngơ ngác nhìn lại hắn.
Một hồi lâu, Mập Mập mới nhẹ giọng nói: "Nương phụ thân cũng nhớ ngươi nha!"
Thủy Tâm bừng tỉnh, nàng thu hồi tầm mắt, do dự một chút rồi quay người lại đưa lưng về phía trượng phu "phải không?" nàng cười nhạo một tiếng" ngươi nhớ ta thì còn có thể, cha ngươi mới sẽ không nhớ ta"
Mập Mập lén nhìn cha" thật sự a, nương, cha thực sự nhớ ngươi nha"
Thủy Tâm lắc đầu.
"Nương, "Mập Mập kéo kéo nàng vạt áo."Phụ thân thực sự nhớ ngươi a! Ngươi hỏi phụ thân thôi!"
Thủy Tâm như trước không nói bất động.
"Nương, hỏi phụ thân thôi!"
Lạc Trân Trân đột nhiên đứng lên, "Ta...... Ách...... Ta bỗng nhiên nhớ tới ta muốn mua cho Du Thanh đôi giày, các ngươi cứ tâm sự, ta tự đi mua là được rồi, xong việc ta sẽ quay lại tìm ngươi", không dợi Thủy Tâm trả lời nàng vội vàng rời đi.
Mập Mập lại kéo kéo Thủy Tâm vạt áo."Nương, phụ thân cũng có cái này đưa cho ngươi"
"Cho ta" Thủy Tâm hừ lạnh một tiếng" là cho ngươi thì có"
Tiếng vừa dứt, một túi gấm đã xuất hiện trên bàn trước mặt nàng, Mập Mập lập tức cầm lấy nhét vào tay nàng" nương, nhìn thử đi, nhìn thử đi"
Thủy Tâm nhăn nhăn mũi, không muốn mở, khi nàng xốc lên một góc khăn gấm, ánh sáng của bảo khí liền tỏa ra, nàng không khỏi kêu lên một tiếng kinh ngạc nhìn chằm chằm vòng cổ đá quý nằm trên khăn bố thô ráp. Đây là mộ chuỗi đá quý bảy màu, mỗi viên đều to lớn như mắt rồng nối thành một vòng cổ, ánh sáng lung linh, chói lọi, ở chính giữa là một viên phỉ thúy bên trong ẩn ẩn huyết văn giống như một cái Long Văn thật nhỏ. Vòng cổ này dù là người trong nghề hay người thường, chỉ cần vừa thấy cũng biết đó là báu vật hiếm thấy, chỉ sợ ngàn vàng cũng không mua được.
Thủy Tâm cẩn thận, dè dặt chạm vào viên phỉ thúy, nàng biết đây là huyết long thúy, là bảo vật vô giá. Nàng không hiểu được quay đầu nhìn Triển Ngạo Trúc đang chậm rãi ngồi xuống bên nàng" ngươi...này...ngươi làm sao có thể..."
"Ta nhớ ngươi"
Thủy Tâm lại một lần nữa cứng họng, nàng nháy mắt mãnh liệt, hòai nghi vừa rồi mình nghe lầm
"nương, cha nói hắn cũng nhớ ngươi nha" Mập Mập đắc ý cười nói.
"Ngươi...... Ngươi...... Ngươi......" Ngươi nửa ngày, Thủy Tâm rốt cục nói câu nói kế tiếp, "Nói lại lần nữa!"
Triển Ngạo Trúc lẳng lặng chăm chú nhìn nàng."Ta nghĩ ngươi."
Khi nhìn thấy vòng cổ thì là kinh hỉ, mà hiện tại là cảm động thắm thiết, ấm áp, ngọt ngào. Thủy Tâm trong lòng biết với tính cách bướng bỉnh, lạnh lùng của Triển Ngạo Trúc có thể nói ra ba từ này đã là kỳ tích phi thường, giống như là hôm nay mặt trời hạ xuống ở phía đông. Hơn nữa coi như đây là hắn xuống nước trước nha. Có thể làm cho bá đạo Cuồng Thư Sinh hạ mình là điều nàng không bao giờ dám nghĩ đến. Có được bậc thang này, nàng hẳn cũng là nên xuống đài đi, huống chi nàng cũng rất nhớ cha con bọn họ.
Vì thế, nàng nở nụ cười, "Ta cũng nhớ ngươi." Nàng cúi đầu ngượng ngùng nói, một bên cẩn thận gói lại chiếc vòng cổ, một bên trộm dò xét hắn một cái" các người là đi tìm ta sao?"
Triển Ngạo Trúc gật gật đầu.
"Các ngươi tìm ta đã bao lâu?"
"Ngươi xuất môn ngày đó, chúng ta liền đi ra tìm ngươi."
"Di?" Thủy Tâmi kinh ngạc nới rộng ra mắt, "Ta xuất môn ngày đó? Vậy các ngươi......" Nàng đột nhiên dừng lại, lập tức" nga!" một tiếng."Các ngươi đại khái là theo ta đi ngả ba đường đi!"
Triển Ngạo Trúc không nói chuyện.
Thủy Tâm cũng theo thói quen cùng hắn nói chuyện, liền tự kết luận" bất quá chỉ sợ hiện tại ta khôngthể theo người trở về"
Triển Ngạo Trúc nhíu mi, Mập Mập thì lập tức la lên" nương, Mập Mập sẽ ngoan, Mập Mập sẽ nghe lời, Mập Mập..."
Thủy Tâm gõ gõ trán của hắn" tiểu tử này, ngươi đã nghe rõ hay chưa, nương là có việc cho nên hiện tại chưa thể trở về, hiểu không?"
"Có việc?" Mập Mập thì thào nhớ kỹ, đồng thời quay đầu xem xét cha thân."Phụ thân......"
"Chúng ta chờ ngươi." Triển Ngạo Trúc nhàn nhạt nói.
"Chờ ta" Thủy Tâm tròng mắt di chuyển, mặt mày lập tức hớn hở gật đầu" tốt a, tốt a. Đây là tốt nhất, chờ ta xong việc, chúng ta cùng nhau trở về"
"Nương", Mập Mập chỉ tay lên bàn" ta muốn ăn đậu đậu"
Thủy Tâm đem đĩa đậu phộng để trước mặt hắn, lại để Mập Mập tực bóc, nàng trong đầu vừa tính kế, vừa liếc mắt nhìn Triển Ngạo Trúc
"Tướng công, phu quân, nếu nói..." nàng dừng lại nghĩ nghĩ" nếu có người đả thương, làm tổn hại đến ta, ngươi sẽ giúp ta sao?"
Triển Ngạo Trúc gật gật đầu.
Thủy Tâm âm âm cười trộm một chút."Kia nếu ta cùng nhân đánh nhau, ngươi cũng sẽ giúp ta sao?"
Triển Ngạo Trúc lại gật đầu.
Thủy Tâm lại nheo mắt, tận lực che giấu vẻ gian trá trên mặt" nếu có người muốn cùng ta đánh, ngươi sẽ thay ta giải quyết phiền tóai?"
Triển Ngạo Trúc lại gật đầu.
Rốt cục, Thủy Tâm cũng vừa lòng theo gật đầu."Như vậy là đến nơi."
"Thế nào là đến nơi?"
Thủy Tâm theo tiếng quay đầu nhìn lên."A! Tiểu thư, ngươi đã trở lại? Giày mua được sao?"
Lạc Trân Trân vung vung bao nhỏ trong tay" mua được" nàng ngồi xuống bên phải Triển Ngạo Trúc, chăm chú nhìn" vị này là..."
"Là tướng công của ta, hắn họ Triển' Thủy Tâm ngượng ngùng giới thiệu, tiếp theo lại chỉ tên tiểu tử đang ngồi trong lòng mình ăn đậu phộng đến nhạc hồ bất diệt" còn đây là con ta, Mập Mập"
"Quả nhiên không sai." Lạc Trân Trân tựa hồ không chút nào ngoài ý muốn khẽ cười một tiếng."Xem ra, ngươi là với ngươi trượng phu cãi nhau mới rời nhà đi?"
Thủy Tâm lè lưỡi" bị ngươi nhìn thấu"
"Vậy ngươi muốn cùng hắn đi trở về sao?"
"Còn không có, "Thủy Tâm nháy mắt." Chờ Lạc phủ chuyện tình giải quyết xong nói sau."
"Tiểu Lan, ngươi không......"
"Ta gọi là Thủy Tâm, Lãnh Thủy Tâm."
Lạc Trân Trân ngây ra một lúc" nga, thì ra ngươi kêu là Lãnh Thủy Tâm, tên rất hay"
"Cám ơn."
"Làm trò!" Lạc Trân Trân khinh xuy."Đem ta trở thành ngươi con sao? Đừng nữa chuyển hướng đề tài, tiểu...... Ách...... Thủy Tâm, ngươi không thể lưu lại, hơn nữa, tướng công ngươi cũng sẽ không muốn ra về một mình......"
"Bọn họ sẽ lưu lại giúp ta, ta nghĩ gian phòng của ta có thể..."
"Ngươi điên rồi!" Lạc Trân Trân cả kinh kêu lên: "Trong phủ nguy hiểm như vậy, tránh xa còn không kịp, ngươi còn muốn để cho tướng công ngươi là một thư sinh yếu đuối cùng con ngươi là một tiểu oa nhi ở lại sao"
"Thư sinh yếu đuối" Thủy Tâm nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Triển Ngạo Trúc" tướng công, người ta nói ngươi vô dụng vậy, ngươi không tức giận sao?"
Lạc Trân Trân dở khóc dở cười ai một tiếng."Thủy Tâm, cầu xin ngươi đứng đắn một chút được không? Ngươi là có võ công có thể tự bảo vệ mình, nhưng là bọn họ...... Bọn họ còn cần có người bảo hộ, này...... Này không phải...... Không phải......"
Thuỷ Tâm cười tủm tỉm" vô phương, vô phương, tướng công cùng con ta không cần người bảo hộ, có đúng hay không phu quân"
Trả lời lại là Mập Mập" cha sẽ bay bay, cha sẽ mang Mập Mập bay bay, cha cũng muốn mang nương bay bay, cùng bay bay nha"
Lạc Trân Trân nghe nói mà như sấm nổi bên tai, nàng nhắm mắt, sau lại mở ra rồi há to miệng" Thủy Tâm, ta biết ngươi rất có nghĩa khí nhưng là không đáng bắt tướng công cùng con ngươi hi sinh tính mạng, ngươi muốn làm hiệp nữ tương lai sẽ còn có cơ hội. Ta đáp ứng ngươi, nếu Lạc phủ có thể bình yên vượt qua kiếp nạn, ta sẽ cùng ngươi ngao du giang hồ, ách...đương nhiên là phải được tướng công ngươi đồng ý"
"Hắn a", Thủy Tâm liếc xéo Triển Ngạo Trúc một cái" kiếp sau đi, hắn cùng ta đi ra ngòai một chút cũng không nguyện ý, làm sao để cho ta ra ngòai ngao du giang hồ"
Triển Ngạo Trúc vẫn lãnh đạm nhìn nàng, mà Mập Mập lại vội vàng phun ra một nủa đậu phộng đang ăn trong miệng" nương, Mập Mập không cần bay bay, cha mang ngươi bay bay"
"Cha", Mập Mập lập tức quay đầu nhìn cha" cha, mang nương bay bay"
Triển Ngạo Trúc vẫn thủy chung im lặng, Lạc Trân Trân nhịn không được hỏi" cái gì gọi là bay bay"
"Bay bay?" Thủy Tâm tà nghễ Triển Ngạo Trúc, hừ lạnh một tiếng."Ta làm sao mà biết? Hắn lại không có mang ta đi bay bay quá!"
Mập Mập lại vội vàng giãy xuống đất, đi đến bên người Triển Ngạo Trúc, lôi kéo tay áo hắn" cha, mang nương bay bay đi, cha".
Triển Ngạo Trúc ôm cánh tay hắn, vẫn không nói chuyện như trước.
Lạc Trân Trân dường như đã hiểu được tình cảnh của Thủy Tâm lúc trước, nàng không phải chỉ là cãi nhau với trượng phu mà rời nhà ra đi, bởi vì một bàn tay thì vỗ không ra tiếng a. Nhìn vẻ mặt Thủy Tâm không được vui, Lạc Trân Trân vội chuyển đề tài để hòa giải" Thủy Tâm, tướng công của ngươi hẳn có quyết định của riêng mình, chỉ là hắn không có nói tiện ra thôi, chúng ta không cần lại bàn luận, vẫn nên nói khi nào ngươi trở về mới là đúng"
"Còn có gì phải bàn" Thủy Tâm vô tội nháy mắt" đương nhiên là chờ chuyện của Lạc phủ giải quyết xong"
"Thủy Tâm......"
"Đừng nói nữa, tiểu thư, ta đã quyết định, ngươi nói thế nào cũng vậy thôi a" Thủy Tâm thảnh thơi bưng tách trà lên uống một ngụm, mặt khác lại đảo mắt nhìn Triển Ngạo Trúc" tiểu thư, tin tưởng ta, ta sẽ không đem thêm phiền phức tới cho Lạc phủ cũng sẽ không đem tính mạng của tướng công cùng con ta ra đùa giỡn"
Lạc Trân Trân hòai nghi nhìn nàng một lúc rồi sau đó mới hỏi" tướng công ngươi biết tình hình Lạc phủ hiện thế nào sao?"
Thủy Tâm nhún nhún vai" có biết hay không đối với việc hắn đến căn bản không có vấn đề
Lạc Trân Trân ai thán."Thủy Tâm, ngươi không cần......"
"Được, được, được" Thủy Tân lắc đầu, lén nhìn Triển Ngạo Trúc" uy, tướng công, trời đất lớn như vậy có chỗ nào người không dám đi không?"
Không cần đoán, Triển Ngạo Trúc đương nhiên là im hơi lặng tiếng.
Vì thế Thủy Tâm chợt nổi giận đùng đùng chụp xuống mặt bàn một cái" uy, tường công, ta cảnh cáo ngươi nha. Ngươi ít nhất phải trả lời ta vấn đề này, bằng không ta sẽ lại rời đi, khi đó ta nhất định sẽ tuyệt đối không để ngươi tìm thấy"
Triển Ngạo Trúc trong mắt đột nhiên thoắt hiện hàn ý, khí tức tàn bạo làm Lạc Trân Trân không tự chủ được rùng mình, nhưng không biết vì sao lại có cảm giác này. Nhưng Thủy Tâm chẳng những nhìn thấy rất rõ, cũng hiểu được hắn đang tức giận, nàng không tự giác được trong lòng cảm thấy hơi hối hận, sao tự nhiên lại khơi mào tức giận của hắn làm gì, giờ nàng không biết phải làm cách nào để dập tắt lửa giận của hắn
Ai biết......
"Không có."
Hắn thế nhưng trả lời! Thủy Tâm không dám tin, hắn tức giận thế nhưng không có bộc phát ra mà còn trả lời nàng. Đây quả là kỳ tích nha. Nhưng là.... vì sao? hay là nên hỏi, việc này có ý nghĩa gì?
Thủy Tâm thấy hắn từ từ đưa lý trà lên miệng uống, trong lòng không khỏi dâng lên một chút vui sướng, "ý nghĩa" gì thì nàng sẽ từ từ tìm hiểu, dù sao không xấu là được.
Vì thế nàng vui sướng nhìn sang Lạc Trân Trân" hắn chỗ nào cũng dám đi, mặc kệ là có nguy hiểm hay không nha"
Lạc Trân quay đầu nhìn Triển Ngạo Trúc thủy chung vẫn lãnh đạm, lạnh nhát một cái" được rồi, ta đầu hàng, thật sự không lay chuyển được ngươi", rồi thở dài một tiếng.
Thủy Tâm càng đắc ý" đương nhiên, không có vài người nói lại ta, trừ bỏ..." nàng lại liếc trượng phu một cái" đại khối băng kia", rồi lại lập tức xuy một tiếng" hắn cũng không tranh cãi với ta, hắn căn bản là không để ý tới, cùng hắn nói chuyện không bằng ta nói với gia khanh khách không chừng còn có chút phản ứng"
"Khanh khách?" Lạc Trân Trân mờ mịt nói.
Thủy Tâm phốc xích một tiếng, chỉ vào Mập Mập cười nói" hắn kêu gà trống nhà ta là khanh khách, ta liền kêu theo như vậy"
Mập Mập ngây ngô cười, Lạc Trân Trân không khỏi thở dài" con ngươi thực sụ rất đáng yêu"
"Không liên quan gì đến ta" ngón tay lại chỉ hướng Triển Ngạo Trúc" ai nấy đều thấy được, tất cả đều là công lao của cha hắn"
Lạc Trân Trâ bật cười" chuyện này mà ngươi cũng ghen tỵ a?"
Thủy Tâm quyết quyết miệng.
Lạc Trân Trân lắc đầu "thực không chịu nổi, đã là thê tử của người ta, lại còn làm mẹ mà ngươu vẫn còn như thế, tướng công của ngươi thật đáng thương, một mình phải chăm sóc cho hai hài tử"
Lạc Trân Trân nhăn chặt hai hàng lông mày, giận giận chỉ vào Lạc Trân Trân" uy, uy, ngươi..."
Lạc Trân Trân đưa hai tay đầu hàng" được, được, ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi, được chưa?"
"Đương nhiên không được, phải bồi thường danh dự a"
"Bồi thường danh dự?" Lạc Trân Trân kinh ngạc rồi lại quay sang Mập Mập chớp mắt" Mập Mập, dì mang ngươi đi mua tượng người nha"
Mập Mập lập tức nhảy bật đứng lên."Hảo, hảo, Mập Mập muốn tượng người, Mập Mập muốn tượng người!"
"Tiểu thư, là bồi thường ta nha! Không phải......"
"...... Sau đó lại đi ăn quả vải cao, thủy tinh giáo nhi......"
"Uy! Này không công bằng......"
"...... Còn có kịch đèn chiếu......"
Thủy Tâm quyết cao miệng."Thực sự không công bằng!"
Vì sao tiểu tử này luôn được lợi như vậy?
← Ch. 05 | Ch. 07 → |