← Ch.09 | Ch.11 → |
Sáng sớm ánh mặt trời ấm áp rọi vào trong phòng.
Vũ Lâm trong cơn ngủ say tỉnh lại, nàng chưa bao giờ ngủ ngon như vậy, khi nàng ngồi dậy phát hiện vị trí bên cạnh giường còn hơi ấm chứng tỏ vừa rồi có người nằm tại nơi này.
Là ai nha? Nàng nhớ lại thời điểm tối hôm qua bay trở về, nàng hình như ngủ trong ngực Từ Chấn, chẳng lẽ người đồng giường cộng chẩm với nàng là hắn sao?
Nghĩ đi nghĩ lại hai má nhịn không được hồng lên, nàng lắc lắc đầu nhanh chóng xuống giường, để tầm mắt tránh xa chiếc giường làm người nghĩ lung tung.
Lúc này Kha Hân Khởi đẩy cửa đivào, sắc mặt vẫn không hiền lành.
"Tỉnh ngủ chưa?" Hà Hân Khởi hỏi.
"Ừm, chào." Vũ Lâm lễ phép gật đầu.
Ngay khi Vũ Lâm cúi đầu vừa lúc Hà Hân Khởi nhìn thấy trên cổ nàng đeo chiếc vòng làm từ rắn, không khỏi kinh ngạc thét lên: "Cô đi ấp trứng kim xà!"
"Hả?" Vũ Lâm sờ sờ chiếc vòng cổ"Đúng vậy, tối hôm qua Từ Chấn đưa ta......"Không cho phép cô gọi ngài là Từ Chấn, cô phải gọi ngài ấy là xà vương!" Kha Hân Khởi lập tức sửa đúng nàng.
"Thực xin lỗi, ta không rõ quy củ, sau này ta sẽ sửa." Vũ Lâm vội hỏi.
Hà Hân Khởi hừ lạnh một tiếng, đến gần cầm lên tấm biển nhỏ trên chiếc vòng cổ cô đang đeo, trong miệng vẫn không ngừng chậc chậc lấy làm kỳ lạ, "Không nghĩ tới cô lại có bản lãnh này, thật nhìn không ra!"
"Xin hỏi sợi dây này có ý nghĩa gì sao?" Vũ Lâm tò mò hỏi.
"Xà vương không nói cho cô nghe?"
"Không có, ngài ấy chỉ nói sau này ta sẽ hiểu."
Kha Hân Khởi nhún nhún vai"Một khi đã như vậy chờ sau này hẵn nói! Hiện tại cô nên làm công việc của mình.
"Dạ" Vũ Lâm nhắc nhở chính mình, nàng chỉ là "Tế phẩm" chuyện gì cũng phải nhẫn nhục chịu đựng.
"Trước thu dọn quét sạch sẽ phòng ngủ, làm xong rồi đến đại sảnh tìm ta." Kha Hân Khởi dặn dò xong liền rời khỏi.
Bên trong chỉ còn lại một mình Vũ Lâm làm cho nàng có loại cảm giác cô đơn bất lực, lúc này nàng cảm giác được chiếc vòng cổ đang chuyển động, thì ra là tiểu kim xà hóa thành vòng cổ nhẹ nhàng bò trên vai nàng.
"Ngươi cũng tỉnh ngủ sao?" Vũ Lâm vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới sẽ có một người bạn như vậy.
Tiểu kim xà không thể nói chuyện nhưng am hiểu ý người, nó vờn quanh trên tay nàng, trong mắt lóe tia sáng thân thiết.
"Có ngươi bên cạnh thật tốt." Vũ Lâm cảm thấy an tâm hơn.
Cứ như vậy Vũ Lâm bắt đầu công việc dọn dẹp, lau chùi phòng ngủ không còn một hạt bụi, nàng cho rằng làm công việc quen thuộc ngược lại khiến nàng có loại cảm giác được về nhà.
Nhà? Đúng rồi, cha mẹ không biết sống thế nào? Bọn họ không phải cho rằng nàng đã chết mà khổ sở chứ? Bọn họ có thể bị thôn nhân xa lánh hay không? Ngày đó thôn dân mong muốn có mưa đã có được, hiện tại mọi người có còn trách cha mẹ nàng không? Nghĩ đến những vấn đề không có đáp án, cô không khỏi thở dài một hơi.
Tiểu kim xà bò quang cổ nàng, liếm lên mặt nàng một cái tựa hồ đang muốn an ủi nàng.
"Cám ơn." Vũ Lâm xoa lên người nó.
Đem tất cả chỉnh đốn gọn gàng, Vũ Lâm liền đi ra tẩm phòng đi đến đại sảnh bên ngoài. Bên trong có rất nhiều nữ hầu, Hà Hân Khởi đang chỉ huy các nàng dệt vải, mỗi hình ảnh trên vải đều lấy rắn làm chủ đề chính trông rất sống động.
"Cô lại đây!" Kha Hân Khởi vừa nhìn thấy nàng liền hô lên.
Thoáng chốc tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vũ Lâm giống như có thâm cừu đại hận với cô.
Trời, lại nữa rồi, nàng đến tột cùng làm sai chuyện gì? Làm cho những người này oán hận nàng như thế? Vũ Lâm lắc lắc hai tay dựng thẳng sống lưng đi đến trước mặt Kha Hân Khởi.
"Sau này cô ở đây dệt vải, làm xong mới làm tiếp việc khác!"
Vũ Lâm cúi đầu nhìn xuống, gấm tơ màu đen chỉ người trong hoàng tộc mới được dùng, nhìn sơ chỉ mới dệt một đoạn ngắn cũng đã vô cùng hoa lệ, nàng chưa bao giờ thấy qua đồ án hình rắn như thế này.
Những nữ hầu đều phát ra tiếng cười thầm chuyện hoang đường lần này.
Vũ Lâm cái gì cũng không có thể nói, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống trước máy dệt vải, chần chờ cầm lấy thoi lại không biết xuống tay từ đâu.
Hà Hân Khởi nhìn sang nơi khác, tiếp tục sai khiến công nhân làm như hoàn toàn quên đi có người tên Vũ Lâm.
Làm sao bây giờ? Lúc này nàng thật là không biết tìm ai giúp đỡ!
Lúc này tiểu kim xà trên cổ Vũ Lâm lại chuyển động, thậm chí linh hoạt bò lên trên gấm dọc theo sợi tơ xuyên qua xuyên lại, Vũ Lâm không hiểu nhìn nó, không biết nó muốn làm gì.
Nhưng không bao lâu nàng hiểu được ý của động tác, thì ra tiểu kim xà đang chỉ cô phương pháp dệt!
"Ta đã hiểu, cám ơn!" Nàng thấp giọng nói, càng chăm chú nhìn nhất cử nhất động của tiểu kim xà.
Chờ nàng hoàng toàn biết cách làm, tiểu kim xà lại quay về trên cổ của nàng, tựa hồ cảm thấy được mệt mỏi vì thế hóa thành vòng cổ ngủ đi.
Vũ Lâm bắt đầu dệt tất cả nữ hầu đều tò mò quay đầu xem nàng, không thể tin được nàng có thể thuận buồm xuôi gió, hơn nữa dệt ra nhiều đoạn giống như đúc đồ án.
Nhất là Kha Hân Khởi sắc mặt của nàng bỗng chốc thay đổi nhưng gì cũng không nói chỉ ra ngoài tiếp tục công việc, qua một hồi Vũ Lâm vốn chuyên tâm dệt, phát hiện trước mặt có thêm ba người, ngẩng đầu nhìn một là Kha Hân Khởi, hai người còn lại là nam nhân, trên cổ cũng có sợi dây duyền luyện bằng rắn.
Quan trọng nhất là ba người đó đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nàng.
← Ch. 09 | Ch. 11 → |