Vay nóng Homecredit

Truyện:Đế Phi Khuynh Thiên Hạ - Chương 073

Đế Phi Khuynh Thiên Hạ
Trọn bộ 108 chương
Chương 073
Tỳ bà nói hộ cõi lòng (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-108)

Siêu sale Lazada


Rượu qua ba tuần, chơi đùa thỏa thích rồi, chẳng biết Vũ Thục Dung đã uống bao nhiêu rượu. Hai gò má ửng hồng, nàng liên tục cười, cười mãi, cười đến mức run rẩy hết cả người, khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng. Có lẽ do nàng ta không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, có lẽ bản thân chưa được học bài đố kỵ.

Bỗng nhiên, Vũ Thục Dung đứng lên. Cởi áo lông cáo của mình ra, bên trong áo lông cáo là một bộ áo quấn ngực thêu hoa văn vàng, phía dưới là váy rất ngắn, có tua rủ xuống vẫn chưa dài tới đầu gối, tóc dài búi lên, rũ xuống. Cười quyến rũ, từ trên đài cao đi xuống, chân không mang giày mà đeo vòng chuông, mỗi bước đi tiếng chuông thanh thúy lại ngân lên.

Các Tần Phi xung quanh thổn thức ngước nhìn, bàn luận xôn xao, toàn là những lời đay nghiến không thể chịu được, khi nàng ta bước xuống thì ném về phía ta một cái liếc mắt đầy kiêu ngạo, đắc ý vô cùng, ánh mắt khinh miệt, như là một con dao sắc bén đang cắt xéo dày vò thịt của ta.

Bỗng nhiên tiếng đàn nhị vang lên, tiếng đàn du dương lan tỏa khắp cung điện, trong nháy mắt hoàng hôn trên sa mạc, bóng hình màu vàng nhạt lả lướt, cánh tay trắng ngần đong đưa, hòa theo nhịp điệu của nàng, tiếng chuông ngân vang, những âm thanh leng keng thánh thót nhịp nhàng, như là tiếng lục lạc từ phương xa vọng lại.

Mỗi một cái động tác của nàng đều tinh tế đẹp đẽ, tiếng chuông ngân nhịp nhàng đúng điệu, nàng lắc lư vòng hông, xinh đẹp uyển chuyển như rắn nước, khẽ nghiêng đầu nhìn lại nở nụ cười tà mị, mị hoặc chúng sinh. Nếu như nói Triệt phi trước kia giống như tiên tử xuất trần, vậy thì nàng ta chính là yêu tinh, chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ câu hồn đoạt phách. Đôi môi đỏ thắm, chân mày như thêu, hông uyển chuyển mềm mại uốn lượn như mãng xà, dường như khắp thiên hạ đang phục tùng dưới nụ cười của nàng.

Nhớ lại bài 'vũ y khúc' thuở nhỏ được tiên sinh chỉ dạy, trong đó có câu: "Phù dung yểu điệu thướt tha, cành dương liễu đung đưa trong làn gió (Bài "Vũ Y Khúc" - Ôn Đình Quân. Nguyên văn: Phù dung lực nhược ứng nan địch, dương liễu phong đao bất tự trì. ). Trước đây luôn luôn nhớ tới Ôn cô nương, cảm thấy nữ tử tài năng giống như nàng vậy đã làm nổi bật ý nghĩa của hai câu này, mà đến hôm nay, mới biết được nữ nhân như thế mới có thể tương xứng.

Điệu múa dừng lại, hơi thở của nàng có chút hỗn loạn, hoàng thượng cầm cáo lông cáo của nàng ta bước xuống khoác lên người của nàng.

"Cẩn thận đừng để bị cảm lạnh." Chàng tỉ mỉ chăm sóc nàng ta, sửa sang lại mái tóc. Vẫn ôn nhu như vậy, đáng tiếc người được hưởng lại không phải là ta.

"Cảm tạ lục lang." Lục lang, nàng gọi chàng là lục lang. Nhớ đến vành tai và tóc mai chạm vào nhau, thanh âm lời nói nhỏ nhẹ, từng tiếng hô hoán từng tiếng mặc niệm. Ta nhẹ nhàng đứng lên xoay người rời khỏi.

Coi như ta say rồi, uống liên tục hy vọng sau khi say rượu, mắt sẽ không còn nhìn rõ cũng không nhìn thấy tình cảm ngọt ngào của hai người họ. Thế nhưng vì sao ánh mắt vẫn còn khắc sâu từng cử chỉ lời nói ân cần của họ như vậy?

Ta một mình rời khỏi nơi đó, mới bước đi được mấy bước thì Hoa Hiền Phi đã chạy theo, Thu Tễ đỡ lấy ta, ta biết rõ mình đã đứng không vững nữa rồi, vì sao còn nhìn thấy rõ bọn họ như vậy?

Hoa Hiền Phi tiến lên đỡ ta: "Muội muội, sao hôm nay lại uống nhiều như vậy?" Nàng ân cần hỏi han.

"Tỷ tỷ mau quay trở về đi, tránh để người khác nhìn thấy chúng ta cùng đi ra, lại đàm tiếu."

"Có gì thì nói đi, miệng người đời sao quản hết được, hơn nữa, nán lại ở trong đó làm gì? xem bọn họ thân mật hay sao?" Nàng thở dài một hơi, nói tiếp: "Ta đã căn dặn cung nữ ở đó bảo muội say rồi, ta đưa muội hồi cung, nếu như họ muốn đàm tiếu cũng chẳng có gì để đàm tiếu, muội chớ lo lắng. Thu Tễ, nhanh lên, phụ ta cùng đỡ nương nương của các ngươi quay về."

Từng cơn gió thổi qua người cũng giúp ta thanh tỉnh hơn nhiều, từng trận gió gào thét ở bên ngoài vọng vào trong tai của ta, hóa ra những lời tâm tình cũng giống như làn gió, một khi đi qua sẽ không trở lại, mà thơi gian lại như làn khói, phiêu diêu mịt mù tiêu tán.

Chàng đã không còn là của ta nữa rồi.

Chàng đã có niềm vui mới, đã quên mất ta rồi, lời thề ước cả cuộc đời này cũng trôi đi mất, không còn nữa.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-108)