Vay nóng Tima

Truyện:Yên Hoa Tập - Chương 03

Yên Hoa Tập
Hiện có 12 chương (chưa hoàn)
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-12 )

Siêu sale Shopee


3 năm sau cuộc cung biến, đất nước Trung Kiến Quốc thập phần không có gì thay đổi. 3 năm tưởng trừng có vẻ ngắn nhưng đối với Thẩm Lạc Nhạn lại rất dài. Nếu ai đã từng yêu, từng nhung nhớ sẽ hiểu được, không một giây phút nào cô không nhớ đến hắn đến đứa con mà cô đã mang nặng đẻ đau.

Có từng lúc cô định một lần vào cung nhưng lại thôi mà âm thầm chịu đựng một cách lặng lẽ hết thảy đớn đau. 1 trước, cô lưu lạc đến Giang Nam, rồi cũng từ đó cô gặp vị chủ quán của Thanh phường, tưởng rằng sống như vậy hết cả cuộc đời mà không gặp lại hắn nhưng người tình đâu bằng trời tính, cô lại gặp hắn. Vào năm ấy, triều đình diễn ra một cuộc thanh lọc quan viên nhằm diệt trừ triệt để các thế lực nội thích có âm mưu soán ngôi còn xót lại.

Cũng trong khoảng thời gian này, Vũ Văn Tĩnh bí mật cải trang vi hành lại trùng hợp đi tới Giang Nam " một vùng đất cách xa kinh thành " và từ đây hắn gặp lại nàng mà đến cả hắn cũng chưa từng nghĩ đến.

Buổi tối ở Giang Nam tuy không được náo nhiệt, xa hoa như ở kinh thành nhưng lại mang giáng vẻ trầm lắng ít ỏi, thưa thớt. Ánh trăng sáng vời vợi soi rõ đến từng ngóc ngách, chiếu xuống dòng sông tạo nên vẻ đẹp lạ thường. Nếu nói nơi đây ít thì ít thật nhưng có một nơi náo nhiệt vô cùng, từng chiếc xe ngựa cao quý, sạng trọng dừng lại tấm biển có ghi 2 chữ " Thanh phường '. Nghe có vẻ tầm thường nhưng ai cũng biết người đến đây không phải là tướng quân, vương gia, thế tử... thì cũng là người giàu có nức tiếng một nơi. Họ không ngần ngại ném tiền để thỏa mãn để thỏa mãn dục vọng, số tiền họ bỏ ra một đêm đủ để những người dân thường sống sung túc trong một năm trời. Vũ Văn Tĩnh nhìn lên tấm bảng khẽ cười, hắn muốn xem nơi này có gì thú vị mà thanh danh có thể truyền đến tận kinh thành.

Bước vào bên trong, hằn trầm trồ tán thưởng bởi cột kéo, tường nhà đều được tạm khắc hết sức tinh sảo, sắc nét đến từng khía cạnh, góc nhìn. Điều đặc biệt là bồn bức tường đều được treo câu đối, thơ từ, .... Hắn di chuyển ánh nhìn đến vũ đài. Thiếu nữ bước lên trên thực hiện các động tác múa nhẹ nhàng thanh thoát có lúc như cơn gió lướt qua, có lúc như tia lửa bùng cháy lại có lúc như con chim nhỏ tung cánh bay lên bầu trời với niềm khao khát tự do cháy bỏng đem người xem vào thế giới cực lạc. Nhưng với hắn điệu múa của Nhạn nhi năm xưa tuyệt nhất.

Hắn nhớ lần đầu cũng là lần cuối cùng nàng múa cho hắn xem, nàng băng lãnh cao ngạo bước lên đài từng động tác toát lên vẻcao quý, sang trọng. Tà váy phấp phới bay theo gió như những cánh bướm, thân hình cân đối di chuyển nhẹ nhàng, từng động tác tuy khó nhưng thể hiện rất tốt biến mình thành bông hoa đỏ rực tạo nên một cảm giác tuyệtvời. Không trên cả tuyệt vời. Nhìn người con gái này múa khiến hắn lại nhớ tới nàng. Hắn buồn bã bi thương bước ra khỏi khán đài đi đến hoa viên của phường. Càng đi sâu vào bên trong người ít đi, hắn nghe được tiếng đàn thoáng qua. Phút chốc hắn nhật mình run rẩy. Đây... ! Đây không phải là khúc hoa tư dẫn nàng sáng tác và đàn riêng cho hắn.

Hắn theo tiếng gọi của trái tim bước tới gần, tiếng đàn càng rõ, người đàn cũng nhìn thấy được. Tiếng đàn bỗng dưng im bặt, người con gái đó quay lại thì hắn sững sờ, người đông cứng lại như tảng đá, đôi môi nhợt nhạt run rẩy kêu ra hai chử " Lạc Nhạn " Rồi nuốt vào. Hắn tưởng mình mơ thấy nàng nhưng nhiều lần hắn khiến mình bị đau hìnhảnh đó vẫn giữ nguyên không hề thay đổi. Cả cơ thể bước chân cũng không theo sự điều khiển của bản thân mà chạy đến ngần nàng, hít một hơi thật sâu, thốt lên:

- Lạc Nhạn nàng vẫn còn sống. Nàng vẫn còn sống.

Thẩm Lạc Nhạn lập tức đông cứng lại, cả thân hình im thin thít. Giây phút ấy, trái tim đập loạn như nhảy ra khỏi lòng ngực, khuôn mặt sớm đỏ bừng vì hắn. Trong lúc, cô đang cố gắng đối diện với hắn thì hai tay của Vũ Văn Tĩnh đã đặt lên vai nàng không dấu diếm sự vui mừng:

- Nàng vẫn còn sống. Ta tưởng nàng đã chết. Chuyện năm đó, ta thực sự xin lỗi nàng. Không sao ta sẽ bù đắp lại cho nàng chỉ mong nàng quay về bên ta thôi.

Lạc Nhạn đem trí óc một phen ổn định, gạt đôi tay của hắn ra, lạnh lùng nói: " Xin lỗi ta không biết ngài. Nam nữ thụ thụ bất tương thân xin hãy chú ý lễ tiết rồi quay đầu bước đi để lại hắn một mảnh đau thương. Có ai biết, giờ phút này, từng bước chân bước đi cũng như là hàng vạn kim châm đâm vào tim vậy, đau đớn vô cùng.

Sau buổi tối hôm đó, Vũ Văn Tĩnh trở về cung với tâm trạng nửa vui sướng nửa đâu khổ. Cả đêm đó hắn không ngủ được và chỉ mong ngày mai đến thật sớm, hắn muốn chính mình xác nhận nàng là Thẩm Lạc Nhạn.

Sáng hoom sau, hắn không có lên triều mà âm thầm đến Thanh phường. Bước tới hậu viện, Vũ Văn Tĩnh dò la được nơi nàng ở. Ngó trước ngó sau, hắn bước vào bên trong chợt phát hiện chiếc hộp bên cạnh chiệc gói được giấu rất cẩn. Bên trong có một chiếc trâm cài được khắc 3 chữ " Thẩm Lạc Nhạn " thì hắn cười không rõ cẩm xúc. Ai ngờ đâu, từ bên ngoài, Lạc Nhạn bước vào, nhìn thấy hắn cô cười khổ:

- Vị công tử, thật xin lỗi đây là khuê phòng của ta, mời ra ngoài cho.

Hắn nhìn nàng khó hiểu:

- Ta và nàng là phu thê thì cần gì quan trọng lễ tiết

Lần này, nghe hắn nói, cô đem hết dũng khí hét to:

- Ai là phu thê với ngài.

Hắn lại tiếp tục nhìn nàng, giường như không chịu được nữa mà cầm cây trâm, gầm lên:

- Đây là cái gì? Đây không phải là chiếc trâm ta tặng nàng. Trên đây còn nghi chữ Thẩm Lạc Nhạn. Với lại nàng nói nàng không phải là thê tử của ta thì tại sao đàn được khúc hoa tư dẫn.

Thẩm Lạc Nhạn thất thần một lúc lâu. Biết mình không thể chối cải được nữa, nước mắt chảy ra, mở miệng:

- Phải ta là Thẩm Lạc Nhạn thì sao nào? Ngươi làm gì ta ép ta về bên ngươi ư. Còn lâu.

Rồi quay phắt đi.

Vài ngày, hắn liên tục đến đây nhưng không có gặp nàng. Hắn điều tra thì biết nàng đã rời đi, Tối hôm sau ngày hắn nhận được tin chính xác. Vũ Văn Tĩnh đi tới ven hồ trong hoàng cung. Tâm có chút đau lại có chút cố chấp. Hắn hận bản thân hắn ngu muội để mất nàng. Phải chăng... Nếu như hắn tin lời nàng thì nàng sẽ không rời xa hắn, . Nhưng trên đời này làm gì có chữ nếu như.

Ở phía sau Vũ Văn Tĩnh. Ta cầm sổ sinh tử dùng phép thuật lấy đi chấp niệm trong hắn. Rồi biến mất ngây sau khi hắn quay đầu lại.

***Năm Vĩnh Hằng thứ 17 **

Tin hoàng thái tử bệnh nặng sợ không qua khỏi truyền khắp cả nước. Hoàng đế liền dán cáo thị khắp nơi " Ai chữa được cho thái tử, ban thưởng 1000 lượng bạc trắng "

Biết được điều đó, y sư khắp cả nước quy tụ ở kinh thành nhưng không ai chữa được khiến hoàng đế lo lắng vô cùng. Nghe tin con trai bị bệnh. Lúc đầu cô tưởng đây là kế sách của Vũ Văn Tĩnh nhằm dụ nàng. Nhưng sau nhiều tháng, cô cũng thấp thỏm không yên mà quyết định mạo hiểm đến hoàng cung. Mua chuộc thái giám, cô giả dạng đi vào tẩm điện của con trai. Thấy sắc mặt nó trắng bệch, lặc Nhạn thấy có lỗi, khẽ vuốt mái tóc, cô lên tiếng:

- Mẫu thân xin lỗi con.

Đâu ngờ, vừa nói xong Vũ Văn Tĩnh liền mở mắt, nằm dậy, bệnh tình bay đi đâu hết vui vẻ cười:

- Mẫu hậu, người không có lỗi gì đâu. Phụ hoàng, mẫu hậu về rồi.

Từ bên ngoài đã thấy bóng dáng Vũ Văn Tĩnh, hắn bước vào, mở miệng:

- Nàng đã về rồi Lạc Nhạn.

Nhìn hai cha con họ, nàng lắc đầu đem suy nghĩ nói ra:

- Đây là...

Vũ Văn Tĩnh chưa kịp trả lời, Vũ Văn Thụy đã chen vào:

- Phải con giả ốm. Thật ra mấy y sư đó chưa từng bắt mạch cho con. Mẫu hậu ngươi đừng rời xa Thụy nhi nữa nhé. Àk phải rồi, hôm trước phụ hoàng có nấu ngự thiện cho con ăn ngon lắm! Phụ hoàng người cũng nấu cho mẫu hậu thử đi.

Thấy hoàng nhi chỉ điểm, Vũ Văn Tĩnh tức tốc đi ngay. Không biết ngự thiện nấu nhanh hay người xốt ruột nữa mà chỉ chốc lát ngự thiện đã được bày ra hết. Nhìn miếng thịt còn chưa chín hết, Lạc Nhạn dở khóc dở cười. Biết miếng thịt còn chưa chín hắn, Vũ Văn Tĩnh xấu hổi nói:

- Ta sợ nàng đói nên nấu vội vàng. Ai ngờ thịt còn chưa chín. Không sao ta đi hâm nóng lại.

Nhưng Lạc Nhạn chỉ lắc đầu bảo không. Một Lúc sau, hắn mới mở miệng vào vẫn đề chính:

- Lạc Nhạn nàng đương rời xa trẫm nữa được không?

Vũ Văn Tĩnh vừa nói, bên kia con trai nũng nịu khiến cô cười gật đầu, mấp máy:

- Được. Nhưng ta còn chưa tha thứ cho ngài đâu.

- Không sao. Từ từ ta sẽ bù đắp cho nàng. Hắn kiên quyết nói. Khiến nàng buốn cười vô cùng mà lắc đầu bó tay với cha con họ.

***Năm Vĩnh Hằng thứ 18***

Hoàng đế chiếu cáo thiên hạ lập hậu. Điều ngạc nhiên là vị tân hoàng hậu giống tiên hoàng hậu. Nghĩ vậy thôi chứ bọn họ có mấy cái đầu cũng chẳng giám nói ra.

***Năm Vĩnh Hằng cuối cùng ***

Hoàng đế Vũ Văn Tĩnh băng hã. Thái tử Vũ Văn Thụy lên ngôi lấy niên hiệu Vĩnh Phúc. Lập hoàng hậu Thẩm thị làm thánh hiền thái hậu. Thái tử phi làm hoàng hậu. Trắc phi làm hiền phi. Mở ra thời kì thịnh vương. Bọn họ kết cục cũng coi là mĩ mãn đi


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-12 )