Vay nóng Homecredit

Truyện:Người Con Gái Mang Tên Tuyết - Chương 11

Người Con Gái Mang Tên Tuyết
Trọn bộ 24 chương
Chương 11
Ngọt tựa như mơ
0.00
(0 votes)


Chương (1-24)

Siêu sale Lazada


Bầu trời ngoài cửa kính, sáng trong, mát dịu, mang theo cái lạnh se se của buổi trời chiều, ngược lại với áng mây đẹp ngoài kia, là sự tĩnh lặng trong không khí, thâm trầm trong hơi thở và có gì đó ngạc nhiên từ chính ánh nhìn của đối phương.

Hạ Lâm Phong nhìn người con gái trước mặt, đôi mắt trong veo, mang theo chút gì đó lạ lẫm ngơ ngác mất hồn xa lạ, như là bây giờ cô mới bắt đầu đón nhận những tia nắng đầu tiên và tiếp xúc với những con người mới lạ, nhìn cô như vậy, tim, tựa như đã ngừng đập.

Cô hỏi anh ta là ai, bằng một giọng hết sức thản nhiên và đơn giản, nhìn cô, cảm thấy rất gần, muốn đưa tay ra, chạm vào, ôm lấy, vuốt ve và che trở, anh ta đã muốn làm như vậy từ rất lâu rồi, từ lần đầu nhìn vào đôi mắt long lanh ngấn nước, hay từ khi nhìn thấy váy tím tung bay trong cơn gió lạ, và không biết từ khi nào, anh ta luôn muốn người con gái bé nhỏ này.

Cô không phải người yếu đuối, không thích ỷ lại và càng không giống như những người con gái anh ta từng gặp, cô khiên cường đưa đôi mắt khiêu chiến anh ta, đứng thẳng và không thua cuộc trước bất cứ một ai, cô khác lạ, khác lạ từ chính lần đầu anh ta gặp được cô.

Cô không gần anh ta, mà luôn xa cách, không thể nào bắt được, vì khoảng cách và thành trì bao quanh cô rất nhiều, và lần này, nhìn vào đôi mắt trong veo ngây thơ kia, anh ta muốn có được cô, bằng bất cứ giá nào.

Hạ Lâm Phong nhìn sâu vào mắt Lâm Thư Tuyết, dường như anh ta đang cố tình tìm kiếm thứ gì thật sâu từ chính đôi mắt ấy, đến khi nhìn đủ, kiếm đủ, mới thôi ngắm nhìn, đứng lên, lại gần chiếc giường trắng tinh, đôi mắt tựa như đã được ánh nắng xoa dịu, ấm áp đang làn tràn, thì khóe môi anh ta mới lên tiếng, một giọng nói dịu dàng trước nay chưa từng có.

"Tôi là chồng tương lai của em, em không nhớ gì sao?"

Không chỉ Lâm Thư Tuyết còn đang ngạc nhiên mở to mắt nhìn người đàn ông vừa thản nhiên nói lên lời nói kinh thiên động địa này, mà ngay cả bác sĩ Tạ cũng không kiềm chế được mà ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang quay lưng lại với mình.

Thiếu gia có vợ chưa cưới, vì sao chuyện này ông không được biết, đã làm cho Hạ Lâm bốn mươi năm, mặc dù không hiểu hết toàn bộ việc Hạ Lâm, nhưng cũng có thể hiểu được phần nào, Hạ Lâm Phong, người đàn ông hoàng kim độc thân này chưa hề công khai bạn gái chứ đừng nói là có vợ sắp cưới, chẳng lẽ là chính chủ tịch quyết định mà không thông báo với lão gia và phu quân.

Lâm Thư Tuyết thì hoàn toàn không ngờ Hạ Lâm Phong lại nói như vậy, cô vốn dĩ nói như thế chỉ để trêu trọc Hạ Lâm Phong và cũng là muốn trả thù người đã hại mình, nhưng nào ngờ, Hạ Lâm Phong lại nói cô là vợ chưa cưới của anh ta, Hạ Lâm Phong tại sao lại nói vậy?

Vốn dĩ định giả bộ mất trí nhớ mà tiếp xúc thân cận Hạ Lâm Phong, nhằm lôi ra con chuột nhắt đã chạy trốn sau khi đẩy ngã mình, cũng với mục đích muốn tìm từ Hạ Lâm Phong, nhưng chỉ là giả bộ không nhớ gì, nhằm bắt ép Hạ Lâm Phong lưu giữ mình ở nhà anh ta vài ngày, đến khi tìm được cái đó thì thôi, chứ không phải nghe anh ta đảo trắng thay đen như thế, cái gì mà vợ chưa cưới, thần kinh anh ta có vấn đề sao?

Hạ Lâm Phong nhìn Lâm Thư Tuyết đang mở to mắt nhìn mình, đen láy, sáng trong, còn có gì đó ngây thơ ngơ ngác như chú nai con, biểu cảm này hoàn toàn không giống với gương mặt vô hồn lạnh tanh trước đây, mà anh ta chính là cảm thấy không ghét nó, ngược lại, anh ta muốn Lâm thư Tuyết yếu ớt, nhỏ bé ít nhất cũng một lần, để có thể dựa vào mà phụ thuộc anh ta.

Nếu đây là cơ hội, thì anh ta muốn nắm lấy, không biết khi nào Lâm Thư Tuyết sẽ nhớ lại, nhưng trước tiên, anh ta phải giữ được cô trong tay mình, để khi cô muốn thoát, anh ta cũng không cho phép điều ấy xảy ra, nghĩ đến đây, Hạ Lâm Phong mới lên tiếng.

"Bác sĩ Tạ, kiểm tra lại cho Thư Tuyết hộ tôi"

...

Mặc kệ Hạ Lâm Phong đi đâu, Lâm Thư Tuyết cũng không thèm để ý đến, nằm trên giường bệnh, đôi mắt vẫn đang nhìn ra ngoài cửa kính, mặc dù đang cố làm ra vẻ không có gì, nhưng thực chất, trái tim vẫn còn đang rung động mạnh.

Hạ Lâm Phong hoàn toàn thay đổi thái độ với cô, anh ta dịu dàng, nhỏ nhẹ trấn an, tựa như cô và anh ta đã rất thân như lời anh ta nói, anh ta làm như vậy cảm thấy khác lạ vô cùng, thật sự là không biết tại sao...Nhưng khi nhìn thấy Hạ Lâm phong dịu dàng như vậy, cô càng cảm thấy sợ anh ta hơn, và trong một phút giây nào đó, cô mong là anh ta sẽ đi luôn và đừng quay trở lại, càng mong cái chân này sẽ đi ra được ngoài phòng bệnh trước khi anh ta quay trở lại...Bỗng dưng, cô không muốn tìm kiếm đáp án nữa, cảm thấy hoang mang dâng lên như muốn nhấn chìm chính mình trong rối loạn.

Trong lúc Lâm Thư Tuyết đang suy nghĩ vẩn vơ, thì lúc này, tại phòng làm việc của bác sĩ Tạ, máy chiếu, ảnh chụp, phim hình, lần lượt được hiện lên theo thứ tự, đi cùng với nó là những lời giải thích ngắn gọn và súc tích của vị giáo sư kiêm tiến sĩ Tạ Lãm, cũng đủ làm Hạ Lâm Phong chấn động không thôi.

Hạ Lâm Phong ngồi trên bàn làm việc của bác sĩ Tạ, nhìn những hình ảnh trên màn hình, mắt không kìm được mà nheo lại, theo lời Tạ Lãm nói thì não của Lâm Thư Tuyết đã từng có dấu vết cắt mổ, chính vì thế mà do va chạm lần này đã ảnh hưởng đến não bộ, dẫn đến mất trí nhớ tạm thời, Lâm Thư Tuyết đã từng mổ não sao, nghĩ đến đây, anh ta lấy điện thoại trong túi áo ra, gọi điện cho một người nào đó.

"Tìm hiểu chuyện Lâm Thư Tuyết đến đâu rồi"

Trong lúc đợi tư liệu chuyển vào máy, Hạ Lâm Phong bỗng nhớ đến lần đầu gặp lại Lâm Thư Tuyết, bây giờ nghĩ lại, anh ta cảm thấy Lâm Thư Tuyết lúc ấy rất khác lạ, dường như muốn trốn tránh một chuyện gì đó, không muốn nhắc đến mà lại giấu đi, nhưng chuyện gì đã khiến cô rời đi? Suy nghĩ chợt tắt đi khi có tiếng báo hoàn tất chuyển thông tin, đôi mắt từ suy tư chuyển đến màn hình đang hiện lên, những dòng chữ, câu chữ, cứ từng chút, từng chút một tiến vào trái tim lạnh giá của anh ta.

Mang theo tâm sự, Hạ Lâm Phong trong lòng không yên mà bước về phòng bệnh của Lâm Thư Tuyết, vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy cô gái trên giường kia đang nhắm mắt, có lẽ do mệt mỏi nên ngủ lúc nào không hay biết.

Tay chậm chạp đưa lên, chạm nhẹ vào mái tóc mềm, cảm giác lạ lẫm truyền đến da thịt từ chính cảm xúc ban đầu, nhìn gương mặt của cô, đôi mắt có gì đó bi thương hiện lên từ tận sâu đáy lòng.

Lâm Thư Tuyết, tôi đã từng mong muốn cô sẽ nhỏ bé và yếu ớt như thế này, mong muốn cô sẽ nhận thua và đầu hàng trước tôi, cũng muốn cô sẽ phải chịu sự trả thù vì đã dời xa, nhưng không hiểu vì sao, khi những dòng chữ vừa mới nhập vào đầu mới đây, đã làm thay đổi suy nghĩ của tôi, thay đổi hoàn toàn, và tim, cảm thấy đau, đau rất nhiều.

Nó thậm trí càng đau hơn, nhức nhối hơn, khi biết sự ghét bỏ hận thù của tôi dành cho sự ra đi của cô là vô nghĩa, cũng không hiểu tại sao, trong giây phút ấy, tôi lại tự trách mình, trách những khi cô đau đớn như vậy, mà tôi lại không ở bên cô, tôi phải làm sao, làm sao để có được cô, không thể buông tay, hay không muốn buông, tôi không biết, cũng không hiểu tại sao lại như vậy.

Hạ Lâm Phong ánh nhìn dịu đi, trong đôi mắt đen sâu không giới hạn kia, hiện lên những áng mây dịu dàng nhỏ bé, thậm trí là trong đấy, còn long lanh những bi thương đang giấu kín, cầm lấy cái khăn to đắp lên người Lâm Thư Tuyết, đưa tay ôm lấy người con gái nhỏ bé vào lòng, bước chân vững vàng không tiếng động mà dời đi nơi lạnh lẽo này.

Lâm Thư Tuyết, nếu cô đã quên, thì hãy làm lại từ đầu, tôi sẽ cho cô, cho cô tất cả những gì cô muốn, chỉ cần trái tim cô, hãy mở rộng với tôi, như lần đầu cũng được.

Lần đầu nhìn vào đôi mắt ấy, trong veo, sáng lệ, lần đầu ấy đã cướp đi trái tim tôi, hay lần đầu tôi biết hận một người nào đó, hãy như lần đầu tôi và cô được gặp nhau, vì khi ấy, tim tôi, mới bắt đầu có được nhịp đập.

...

Lâm Thư Tuyết tỉnh dậy đã là gần tối, mở mắt ra thì đã nằm trong phòng của mình ở nhà Hạ Lâm Phong, cô làm sao lại về đây được, cô nhớ mình còn đang trong bệnh viện, là Hạ Lâm Phong đưa cô về đây sao, bằng cách nào, chắc không phải cô mộng du chứ.

"Tỉnh rồi sao?"

Lâm Thư Tuyết thất thần suy nghĩ nhưng trong mắt của Hạ Lâm Phong là ngơ ngác mất hồn, nghĩ rằng cô đang hoang mang, đặt tô cháo lên bàn, ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay vuốt đi những lọn tóc mai không đúng vị trí, anh ta dịu dàng lên tiếng giải thích.

Lâm Thư Tuyết hoàn toàn không ngờ Hạ Lâm Phong lại nói dối một cách trắng trợn thế, lẽ ra bây giờ cô phải ngẩng mặt cười to với anh ta, nhưng quả thật là cười không nổi, Hạ Lâm Phong làm cô hoang mang, hoang mang từ chính lời nói đến hành động của anh ta.

Anh ta nói cô là vợ chưa cưới của anh ta, nói rằng hai người đang sống chung với nhau, còn nói cô và anh ta đã quen nhau mười năm rồi, ờ thì quen mười năm, ờ thì cũng vì giao kèo mà sống chung với nhau, nhưng chẳng vợ chồng gì ở đây cả, cô cũng không hiểu Hạ Lâm Phong đang muốn làm gì, nhưng trước hết, bây giờ cô không thể làm gì hơn ngoài đâm lao phải theo lao.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trong lòng Lâm Thư Tuyết vẫn đang cười to hai tiếng, Hạ Lâm Phong ơi Hạ Lâm Phong, anh là đang nhận thua, nhận thua khi tôi không nhớ gì hết, nghĩ rằng làm vậy là tránh khỏi mất thể diện sao, để xem "người vợ chưa cưới" này sẽ lột mặt anh như thế nào.

Lâm Thư Tuyết đêm đó ngủ ngon lành, dường như trong suy nghĩ hay có giấc mơ nào đó vui sướng, mà bên khóe môi không giấu được độ cong mĩ lệ, tất cả điều đó đều lọt vào mắt người đang đứng lặng trong bóng đêm hắc ám.

Những ngày đầu ở chung, Lâm Thư Tuyết ra vẻ thẹn thùng không giám nói nhiều hay gặp mặt Hạ Lâm Phong, tỏ ra lạ lẫm với ánh nhìn đầy quan tâm của anh ta, mà thực chất, chính Lâm Thư Tuyết cũng không ngờ được, đó lại chính là những cảm xúc thật trong tận sâu đáy lòng.

Lâm Thư Tuyết đang ngồi đọc sách, nhưng đôi mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn người đàn ông ở trong bếp, điều cô cảm thấy hài lòng nhất chính là Hạ Lâm Phong đã đích thân xuống bếp làm món ăn cho hai người. Mà lại không ngờ anh ta chỉ cần nhìn theo chỉ dẫn trong sách cũng nấu rất ngon, thậm trí cô còn nghi ngờ có phải anh ta biết nấu ăn từ trước rồi không, đúng là ông trời thiên vị người có tài.

Lâm Thư Tuyết bỏ sách xuống, cái chân nhức vẫn không có tiến triển gì, mỗi lần nghĩ đến đi lại khó khăn đều phải nhờ Hạ Lâm phong giúp, là cô lại hận muốn biết ai là người hại mình ngay lập tức, giỏi lắm, cứ trốn thật kĩ vào, đứng lộ diện trước khi cô còn khoan hồng như thế.

Đứng lên, chập chững bước được vài bước, Lâm Thư Tuyết nước mắt rưng rưng ngồi xuống ngay lập tức, Hạ Lâm Phong thấy cô như vậy thì nhanh chóng đi lại nhanh chỗ cô, như mọi lần, anh ta đều đưa tay ra ôm cô vào lòng.

"Sao không gọi?"

Lâm Thư Tuyết trốn tránh sự va chạm thân mật của Hạ Lâm Phong, thà cô chịu đau một tí, còn hơn là bị Hạ Lâm Phong ôm ấp như thế này, cảm thấy không quen chút nào, thà như anh ta lúc nào cũng đằm đằm sát khí, còn hơn làm cô nổi da gà hết lên như vậy. Cũng may là cô giả vờ không nhớ, chứ nếu như bình thường, chỉ mong có cái lỗ để chui xuống thật nhanh, có khi Hạ Lâm Phong lại nghĩ rằng cô nói dối là vì muốn anh ta dịu dàng như thế này mất, Lâm Thư Tuyết, ngươi là đang dao động sao, nếu không, tim tại sao lại loạn nữa rồi?

Điều Lâm Thư Tuyết suy nghĩ hoàn toàn không sai, những ánh mắt, cử chỉ, thậm chí là những lời nói hết sức dịu dàng của Hạ Lâm Phong, làm cô không thể nào kìm được rối loạn trong lòng, có phải cô cũng thua, không, Hạ Lâm Phong và cô, chỉ có anh ta mới thua thôi.

Lâm Thư Tuyết nghĩ vậy, đưa mắt to tròn thơ ngây nhìn anh ta, ngơ ngác hồn nhiên mỉm cười đáng yêu, còn kèm tặng theo miễn phí giọng nói xin lỗi ngượng ngùng dễ thương hết đỡ nổi.

Hạ Lâm Phong dĩ nhiên không thể tránh được mà tim đập mạnh một nhịp, trong lúc này, thật sự chỉ muốn cúi xuống mà cướp lấy môi cô, tâm can của anh ta đã không thể nào kìm được nữa, nhưng khi nhìn thấy gương mặt non nớt đang nhìn mình, anh ta lại không thể làm gì khác là chịu đựng.

Thế là một người không biết mà cố tình khiêu khích, một người vì do dự mà cố gắng chịu đựng, giới hạn như rút gần lại, và không biết lúc nào, ranh giới này sẽ gỡ bỏ, cũng như sự chịu đựng kia lúc nào sẽ bùng phát.

...

Hạ Lâm Phong đi làm, Lâm Thư Tuyết nhàm chán đi xung quanh trong nhà, cái chân của cô đã lành, đi lại cũng tiện hơn rất nhiều, chỉ là không có Hạ Lâm Phong để trêu trọc, cảm thấy buồn buồn một chút.

Không hiểu vì sao, mấy ngày nay cô rất thích nhìn Hạ Lâm Phong bị tiến thoái lưỡng nan, càng thích hơn khi mình cố ý trêu trọc hay cười anh ta, mà anh ta cũng chẳng làm gì được ngoài im lặng chịu đựng. Cô biết, nhiều khi anh ta tức lắm, muốn mở miệng hùng hùng hổ hổ như mọi khi, nhưng những lúc đó, cô toàn giả ngu, thế nên anh ta cũng phải áp chế lại thôi.

Đang ngồi trên ghế, đột nhiên câu nói kia hiện lên trong đầu, mắt sáng linh động, chân bước ra ngoài cửa ngó nhìn, chắc giờ này Hạ Lâm Phong chưa thể về được, cần phải xác định một chuyện mới được.

Trong căn phòng không bóng người, một người đang rón rén bước lên lầu, rẽ trái rẽ lui, sau đó mới dừng lại nơi cánh cửa màu đen tuyền, đưa tay ra, mở nắm cửa, lại nhẹ nhàng đóng lại.

Đứng giữa căn phòng rộng lớn xa hoa, Lâm Thư Tuyết nhíu mày bước vào sâu hơn, đi qua nơi nghỉ ngơi, lại đến bộ ghế dài, mãi sau mới thấy phòng ngủ đích thực, nhưng chỉ là, không biết cái đó ở đâu, mà liệu có thật là của mình không.

Chỉ cần xác định chuyện này, thì cô sẽ giả bộ nhớ ra và quên hết mấy ngày nay, nhưng làm cách nào để lột lớp ngụy trang của Hạ Lâm Phong, thì cô vẫn còn đang tìm cách.

Lâm Thư Tuyết mở những ngăn kéo trong bàn làm việc ra, nhưng chẳng thấy nó đâu cả, còn đang thất vọng bước vào phòng ngủ, thì lập tức đã thấy một thứ còn đáng sợ hơn nữa vừa mới xuất hiện trước mắt mình.

Trong phòng ngủ, phía khung cửa kính bằng thủy tinh có rèm đen che lại, len lỏi qua đấy, là những tia sáng mỏng manh yếu ớt, và khi gió vô tình thổi qua, làm màn gió thoáng lay, lộ ra phía sau tấm màn gió ấy, thấp thoáng một khung hình ẩn hiện mơ hồ.

Hình mà để ở đấy, chắc chắn không phải để trưng cho người khác thấy, dường như là chủ nhân của nó cố tình cất giấu cho riêng mình, muốn tận hưởng hay giấu kín cho một mình mình biết, Lâm Thư Tuyết đưa tay vén màn lên, khi nhìn thấy khung hình to trước mắt, đã không kìm được mà hít vào một ngụm khí lạnh.

Trước mắt cô, nguyên một ô cửa kính to lớn chính giữa đã được lấp đầy bằng một khung ảnh viền tím sậm, xung quanh khung ảnh được ánh sáng bao phủ, lấp lánh tỏa sáng như những viên kim cương phát sáng, và người trong bức họa ấy, không ai khác chính là cô.

Một cô bé váy tím, tóc thả, đứng giữa những hạt mưa đang rơi xuống, trong đôi mắt to tròn còn long lanh ngấn nước, mang theo chút gì bi thương đau đớn mà nhìn thẳng cô, làm cho chính cô bé trong bức hình ấy bây giờ, trong phút giây này, lòng cũng không tránh được lay động thật sâu.

Tim trong lồng ngực rối loạn, vừa đập thật mạnh, vừa không kìm được mà nhói đau, chẳng lẽ lời của Linh Chi là đúng, Hạ Lâm Phong thật sự thích cô, từ khi về đây, cô vẫn luôn đi tìm câu trả lời này, nhưng cũng chẳng xác nhận được có phải hay không, nào ngờ, nó lại được giấu kín như thế, Hạ Lâm Phong đã yêu, yêu một cô bé mười ba tuổi sao?

Cô sẽ làm gì đây, tại sao khi nhìn thấy bức ảnh này, cô lại cảm thấy hoang mang vô cùng, như là gần tìm được đáp án, thì lại cảm thấy sợ hãi với chính đáp án đó, Hạ Lâm Phong, chẳng lẽ...

"Thư Tuyết"

Lâm Thư Tuyết còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì bỗng nhiên nghe được tiếng gọi của Hạ Lâm Phong, thôi chết, Hạ Lâm Phong đã trở về, buông tấm rèm xuống, cô chạy nhanh ra bàn làm việc của anh ta, lấy đại một quyển trên giá sách, chẳng kịp xem nó là sách gì, người vừa kịp nằm xuống cái ghế dài bằng lông, thì cánh cửa đồng thời cũng mở ra.

Hạ Lâm Phong bước vào, đi xuyên qua phòng nghỉ, nhìn thấy Lâm Thư Tuyết đang nằm ngủ trên ghế nghỉ của mình, trên tay cầm theo cuốn sách còn đang mở, những trang sách thỉnh thoảng lật qua lật lại, không yên vị mà phát ra những tiếng động nhỏ, nhưng điều ấy cũng không làm người con gái kia thức giấc, xem ra cô đang ngủ rất say.

Cô đang ngủ, ánh sáng len lói trong phòng như đang bao quanh lấy cô, mái tóc đen láy, đôi mắt như nước mùa thu được che dấu dưới hàng mi dài cong vuốt, còn có bộ váy tím nhẹ mỏng manh bí ẩn, khi nhìn thấy cô như vậy, anh ta không thể nào phủ nhận, lồng ngực bên phải, nơi có trái tim đang đập rất mạnh, bồi hồi ngơ ngác đang lấp đầy lạ lẫm.

Cởi áo khoác, tháo cà vạt ra, bước lại gần phía cô hơn, cầm lấy cuốn sách trên tay rồi đặt xuống một phía, bây giờ mới đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, chân cũng bước về phía chiếc giường rộng lớn kia, chiếc giường trước nay chưa một ai khác, ngoài chủ nhân của nó nằm lên.

Anh ta rất thích ôm cô vào lòng, từ lần đầu được ôm cô trong vòng tay của mình, cái cảm giác lâng lâng nhỏ bé ấy, như đã chiếm giữ suy nghĩ của anh ta, từng chút, từng chút một.

Nếu như ngày thường, chỉ cần người nào dám bước vào căn phòng này, anh ta sẽ đuổi việc và trách phạt ngay lập tức. Nhưng khi nhìn thấy người con gái đang say ngủ này, váy tím mỏng manh, tóc xõa buông lơi, hàng lông mi cong đen rợp mát và đôi môi đỏ hồng tự nhiên, trong lòng lại không có nửa điểm tức giận, mà ngược lại, cảm thấy yêu thương đang được lấp đầy.

Mấy ngày gần cô, cũng đã đủ thay đổi cảm xúc trong anh ta rất nhiều, nếu trước kia là vô tình đấu hờ hững, thì bây giờ, anh ta lại muốn được gần với trái tim của cô hơn, trước nay đã cố che giấu cảm xúc, nhưng bây giờ, anh ta lại không muốn như vậy nữa.

Anh ta muốn yêu thương che trở cô nhiều hơn, muốn cô sẽ không còn khoảng cách nào với anh ta nữa, muốn giữa hai người, sẽ không có cạnh tranh khiêu khích nhau, và anh ta muốn, muốn có được tình yêu của cô nhiều hơn.

Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, anh ta cũng ngồi xuống bên cạnh theo, mắt lại không kìm được mà ngắm nhìn da diết, tựa như những điều này cũng không đủ để lấp đầy khao khát của anh ta dành cho cô.

Tay vuốt nhẹ tóc mai rồi chuyển xuống những lọn tóc đen tuyền, không tự chủ được mà cúi xuống hôn nhẹ lên đấy, người con gái này, khi ra đi, đã để lại trong tim anh ta, một nỗi đau không giải thoát, để rồi khi gặp lại, cô lại một lần nữa, vô tình làm tim anh ta không kìm được mà đau thương, Lâm Thư Tuyết, Thư Tuyết, Tuyết...

Tay đặt lên phía đầu cô, dời nụ hôn trên mái tóc đi, trong đôi mắt ẩn hiện cái gì đó khác lạ, không kìm chế được mà chạm vào đôi môi đang ngủ say kia, bắt đầu cho những khao khát của chính mình.

Mặt kề mặt, môi chạm môi, khoảng cách hai người bây giờ gần đến mờ ám, đôi môi nam tính lúc mới đầu chỉ là chạm vào, vuốt ve, lướt qua và hôn nhẹ, nhưng sau đó, cảm xúc như đã lún sâu hơn, ham muốn tận hưởng nụ hôn nhẹ nhàng đã không đủ, mà ngậm lấy, tách ra, rồi tiến vào, nụ hôn trong phút chốc, đã nóng hơn rất nhiều.

Có hơi thở hòa quyện, có đòi hỏi sâu sắc, lưỡi tách ra cánh môi mềm mại, luồn lách qua hàm răng trắng đều, gặm nhấm và tận hưởng sâu hơn hương vị hơi thở của cô, chạm vào cái lưỡi non nớt đang lặng im và cuốn lấy, cũng như vòng ôm không biết từ lúc nào đã siết lại, chặt hơn, say xưa mê đắm đầy mật ngọt.

Hạ Lâm Phong càng hôn càng muốn được nhiều hơn nữa, anh ta muốn cô tỉnh giấc, để cùng đắm chìm với mình trong khoảnh khắc ngọt ngào này, nhưng lại sợ khi cô tỉnh lại, cũng là lúc tất cả biến mất.

Nụ hôn sẽ kéo dài, nếu như không có cái nhíu mày của người đang ngủ yên, luyến tiếc rời môi ra, Hạ Lâm Phong hôn nhẹ lên trán cao, rồi mới đứng lên mà dời đi, tim trong lồng ngực, trấn động thật mạnh mấy nhịp đập.

Cánh cửa khép lại, người đang ngủ chợt chuyển mình, quay mặt vào phía trong, đôi mắt đang nhắm lại từ từ mở ra, trong đó có gì đó thất thần xen lẫn ngạc nhiên, tay vô thức đặt nơi trái tim đang đập mạnh, hô hấp hình như là gấp gáp nặng nề, hai má, ẩn hiện hai rạng mây hồng che phủ, dường như nó sẽ vỡ tung cùng với những suy nghĩ đang hiện lên trong đầu.

Nụ hôn vừa nãy ý là gì, còn có bức họa ấy là sao, tất cả điều ấy đang nói cho cô biết cái gì, liệu đó có phải đáp án cuối cùng không? Vì sao tim trong lồng ngực, lại đập mạnh như thế này?

Mở to đôi mắt tròn xoe nhìn vào khoảng không trống rỗng, trong đầu, ngoài nụ hôn vừa nãy, thì không có gì cả, tim trong lồng ngực, đập mạnh và loạn nhịp hơn bao giờ hết, Hạ Lâm Phong hôn cô, đáng chết, anh ta giám hôn nén khi cô ngủ.

Nhớ lại vừa nãy, khi anh ta chạm vào tóc mình rồi đặt nhẹ lên đó nụ hôn, lúc ấy, cô đã không kìm được mà thót tim, mặc dù là nhắm mắt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt sâu thẳm đang nhìn chằm chằm vào mình, rồi khi hơi thở gần trong gang tấc, và nụ hôn bất ngờ diễn ra, cô đã suýt không thể giả vờ tiếp được mà mở to mắt ra.

Hạ Lâm Phong, anh giỏi lắm, thích che giấu, chắc sợ mất mặt với tôi đây, để xem lần này anh còn giả vờ được không, nhưng sao cô cảm thấy, mình đang bị Hạ Lâm Phong chiếm tiện nghi nhiều hơn thế này.

...

Trong phòng ngủ, khắp nơi là một màu đen u tối, không khí tĩnh lặng không tiếng động, có thể nghe thấy tiếng gió thổi nhẹ từ đâu ùa vào, cảm giác im lặng đến đáng sợ, áp lực từ chính sự im lặng này khiến ai cũng cảm thấy hoang mang lo lắng, đột nhiên, sự im lặng này đã bị phá vỡ, một tiếng động bất ngờ vang lên, và ánh đèn đồng thời cũng bật lên.

Hạ Lâm Phong khoác áo ngủ xuống giường, vừa mới từ phòng Thư Tuyết về, mới chợp mắt được một tí, lại nghe thấy tiếng động lạ, bước ra, thì đã thấy người con gái lẽ ra đang ngủ say kia ngồi dưới đất, nước mắt long lanh ngấn lệ xoa chân mình.

"Thư Tuyết"

Lâm Thư Tuyết vừa xoa đầu gối vừa ngước mắt nhìn người đàn ông đang bước tới, khi lên tiếng, không biết cố ý hay vô tình, làm rơi xuống những giọt nước đang đọng lại bên khóe mi, đôi mắt long lanh ngấn lệ, đáng thương nhỏ bé đến yếu ớt mà nhìn người đang ôm mình vào lòng.

"Lâm Phong ...em mơ thấy ác mộng...rất...rất đáng sợ"

Đặt Lâm Thư Tuyết xuống giường, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt kia, rồi xem đầu gối cô có sao không, Hạ Lâm Phong dịu dàng dỗ dành an ủi, giọng nói như rót mật vào tai, có thể làm lung lay bất cứ trái tim nhỏ bé nào.

"Nín đi, đã có anh ở đây, không sao."

Lâm Thư Tuyết tay run run nắm lấy vạt áo Hạ Lâm Phong, thật sự là trong lòng cô bây giờ đang cười to mấy tiếng, nhưng trong mắt lại đong đầy nước mắt mà nhìn anh ta, cô nhìn anh ta, cùng với đôi tay đang run run kia, nhỏ bé đầy tội nghiệp, nhìn cô lúc này. Hạ Lâm Phong rất muốn cúi xuống mà chiếm lấy đôi môi mọng nước này, còn đang thất thần nhìn gương mặt cô, thì giọng nói đáng thương run sợ vang lên, đứt đi những ham muốn vừa mới xuất hiện.

"Lâm Phong, em.... em rất sợ...không thể ngủ được"

...

Lâm Thư Tuyết bây giờ lại cảm thấy hối hận, muốn khóc cũng không nổi, vốn dĩ muốn anh ta ngồi trông cô ngủ, chứ không phải như bây giờ, nằm trong lòng anh ta mà không giám ngẩng mặt lên, Hạ Lâm Phong, anh đúng là thừa nước đục thả câu, giám ra tay với một cô bé ngây thơ như tôi khi còn ngơ ngác không hiểu chuyện, để xem lần này anh còn mặt mũi nào nhìn tôi chứ.

Hạ Lâm Phong cúi đầu nhìn người con gái đang ngại ngùng trong lòng mình, khóe môi bất giác cong lên, không biết cố ý hay vô tình, mà một nụ hôn lướt qua trên trán, làm người con gái đang cúi đầu kia, cũng phải mở to đôi mắt nhìn mình, cúi xuống, bên tai cô, anh ta nói lên câu nói trêu trọc đầy ám muội.

"Chúng ta là vợ chồng sắp cưới, không cần phải ngại như thế"

Lâm Thư Tuyết nghe anh ta nói, bùm một cái, hai má bất giác ửng hồng, đôi mắt cố tình trốn tránh ánh nhìn dịu dàng của anh ta mà lơ đi, không khí bây giờ, thật sự là không thích hợp với hai người, dường như cô đang sợ một điều gì đó, hay cố tình lấn áp cảm xúc hoang mang của bản thân, không chịu được cảm giác kì quái này, cô đi tìm đáp án cho mục đích đến đây tìm anh ta của mình.

"Nhưng chúng ta quen nhau như thế nào vậy?"

Đúng vậy, cô rất muốn biết Hạ Lâm Phong sẽ trả lời như thế nào, chính vì thế nên mới cố tình tìm đến, chắc chắnanh ta sẽ thêm mắm thêm muối, nhưng điều cô muốm biết chính là anh ta sẽ nói gì, càng muốn biết hơn suy nghĩ tận sâu trong anh ta về mình như thế nào, có thật như lời người ấy nói, Hạ Lâm Phong đã yêu mình từ lâu rồi.

Hạ Lâm Phong nghe Lâm Thư Tuyết hỏi vậy, trong đầu thoáng lướt qua những năm tháng trước đây, nghĩ đến, càng khiến sự tức giận vì bị xem thường khi xưa dâng lên, nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong veo đang hiếu kì nhìn mình, thì sự tức giận biến thành hành động, cúi xuống, đặt nhẹ nụ hôn lên môi cô, đôi môi đã từng phát ra những lời nói lạnh lùng, tưởng chừng đã làm tim anh ta, không biết đau đớn bao nhiêu lần.

Lâm Thư Tuyết hoàn toàn không ngờ Hạ Lâm Phong lại hôn mình, cũng chính vì nụ hôn diễn ra quá bất ngờ, nên trong phút giây đầu tiên, cô chỉ biết ngơ ngác mở to mắt nhìn, nhìn người đàn ông đang nâng cằm mình lên mà môi hôn vô cùng tự nhiên.

Nụ hôn lúc mới đầu, nhẹ nhàng bên ngoài, mềm mại và nóng rực lúc mới tiếp xúc, khi hai cánh môi chạm vào nhau, tim trong lồng ngực, đều đập mạnh một nhịp, nụ hôn chiếm lấy tìm kiếm hết thảy bên ngoài, dây dưa luyến tiếc mà mút liếm, những cái hôn dai dẳng càng ngày càng nhanh thêm, đến khi cái lưỡi đang cố tình tách ra rào cản để tiến vào sâu hơn nữa, thì trong đầu ai đó, nổ tung một tiếng thật to.

Lâm Thư Tuyết mở to mắt nhìn, khi lấy lại tinh thần, tay chạm vào vai Hạ Lâm Phong, muốn đẩy ra, nhưng đôi mắt đau thương đang nhìn mình cùng hơi thở nóng rực mạnh mẽ làm tay thoáng dừng lại, rồi không biết tại sao, lại đặt yên trên đôi vai ấy, cảm nhận hơi ấm nóng rực cùng nụ hôn càng lúc càng sâu đậm.

Hạ Lâm Phong khi thấy tay Lâm Thư Tuyết để trên vai mình, đôi mắt đang nhắm lại chợt mở ra, anh ta cảm nhận được bàn tay còn đang run run chạm vào vai mình, như là sự lưỡng lự của phản kháng hay đồng ý, một lúc sau, mới thấy cô để yên mà không đẩy ra, rồi từ từ đón nhận nụ hôn của mình, thì anh ta không kìm được mà ôm chặt cô hơn, như là muốn kéo cô gần hơn về phía mình.

Sau khi tận hưởng hết bên ngoài, anh ta lại cố tình làm sâu nụ hôn hơn mà không buông ra, luồn lách vào khoang miệng mềm mại, tìm kiếm cái lưỡi đang lẩn tránh, cố ý mút nhẹ, liếm lộng, cảm nhận hơi ấm và hương vị của cô, nhận thấy cô đang run nhẹ trong lòng mình, tim trong lồng ngực càng đập mạnh.

Lâm Thư Tuyết cứng người, tim đập liên hồi, nụ hôn nóng bỏng đầy chiếm đoạt của Hạ Lâm Phong làm cô nhất thời đơ như đá, không biết làm gì hơn ngoài để mặc anh ta lộng hành trong khoang miệng của mình, mà có lẽ cô cũng không giải thích được rằng tại sao mình lại không đẩy anh ta ra như thế, ngoài việc thừa nhận trái tim đang không yên phận của mình.

Nụ hôn kéo dài, dài như không có giới hạn, nếu như không có cái nắm chặt vạt áo của ai đó, thì chắc chắn nó sẽ bùng nổ và chiếm giữ lâu hơn, mãnh liệt hơn bao giờ hết, Hạ Lâm Phong thấy Lâm Thư Tuyết run người nắm áo mình, mới luyến tiếc mà rời môi cô ra.

Nhìn Lâm Thư Tuyết đỏ bừng mặt, hai má ửng hồng và đôi mắt ngại ngùng nhìn vào lồng ngực mình, yêu thương dâng trào, cảm thấy như có dòng nước ấm đang xoa dịu tất cả những lạnh giá bao năm qua, ôm chặt cô vào lồng ngực mình, muốn để cô cảm nhận được nhịp tim đang đập mạnh của mình, đặt lên trán một nụ hôn yêu thương trước khi nói.

"Từ rất lâu rồi, không biết từ khi nào, tôi đã yêu em nhiều đến thế"

Lâm Thư Tuyết cúi đầu lấy hơi thở, đúng thật là cô đã không chịu được nụ hôn mãnh liệt ấy, vốn chưa dứt được những bàng hoàng của nụ hôn, thì lời thừa nhận của Hạ Lâm Phong, lại làm cô không kìm được mà ngẩng mặt nhìn vào mắt anh ta.

Nhìn sâu vào đôi mắt anh ta, thấy trong đấy, là một màn đêm u tối, phảng phất chút gì đó ấm áp đang hiện lên, cũng như trái tim đang đập mạnh bên tai mình, tất cả, đều thật đến chân tình.

Lâm Thư Tuyết nhìn thấy trong mắt Hạ Lâm Phong, không chỉ là chính bản thân mình, mà còn là tình cảm chưa một lần hé, cảm thấy như bản thân đã bị hết bất ngờ này đến bất ngờ khác lấn áp, làm đầu óc, chỉ còn một mảnh hư vô, trái tim, cũng đang dâng lên một điều gì đó mà trước nay đã cố tình giấu đi hay lẳng tránh.

"Mặc dù em đã quên, nhưng hãy cho tôi một cơ hội, lần này, tôi sẽ giữ được em, Thư Tuyết"

Lâm Thư Tuyết nghe Hạ Lâm Phong nói, tim lại đập mạnh hơn một nhịp, Hạ Lâm Phong đang tỏ tình với cô sao, vì sao trước đây anh ta lại không như thế này, dịu dàng đầy quan tâm, vì sao bây giờ khi cô quên hết, anh ta mới làm những việc như vậy, hay đúng như lời anh ta nói, anh ta hận cô khi đã rời đi.

Rời đi, nghĩ đến đây, hình ảnh trong màn mưa lại hiện về, có cô, có Hạ Lâm Phong, có những cơn mưa cuối mùa lạnh lẽo, có cả những giọt nước mắt ngây ngô không hiểu vì sao lại chảy dài, và kèm theo đó, là những suy nghĩ đến bây giờ vẫn không lối đáp.

Nếu không gặp người ấy, nếu không biết chuyện này, nếu cô vẫn cứ trốn tránh và do dự, nếu như vậy, cô và Hạ Lâm Phong sẽ như thế nào.

Nghĩ đến đây, Lâm Thư Tuyết không nói gì, chỉ đưa tay ra, chậm chạp do dự mà vòng qua người anh ta, Hạ Lâm Phong, là chính anh nói, phải giữ được tôi, đừng buông tay, vì tôi, cũng sẽ không buông tay, nếu anh hối hận, thì cũng đã muộn, từ giờ khắc này trở đi, anh đã là của tôi.

Hạ Lâm Phong nhìn người con gái đang cúi đầu nhắm mắt trong lòng mình, mặc dù không nghe câu trả lời của cô, nhưng với vòng tay ngại ngần vừa nãy, trái tim, cũng bất giác tìm được câu trả lời cho riêng mình, nhắm mắt lại, anh ta cũng sớm chìm vào giấc ngủ dễ dàng, có lẽ vì có cô kề bên.

...

Lâm Thư Tuyết mở mắt ra, đầu tiên là nhìn thấy gương mặt đang ngủ say của Hạ Lâm Phong, không hiểu vì sao khi nhìn gần như vậy, trong lòng như có cái gì đang dâng lên, làm trái tim trong lồng ngực nhảy liên tục không thôi.

Bỏ mặc Hạ Lâm Phong đang ngủ, tâm tình cô khá tốt nên có ngẫu hứng muốn chạy bộ, vừa mang đôi dày vào, mới chạy chưa được một vòng, thì có tiếng nói inh ỏi từ cửa cổng truyền tới, hiếu kì nên cô cũng lại gần xem.

Một cô gái mặc chiếc váy bầu trắng hồng đang đứng ngoài cửa sắt, nước mắt chảy dài, mái tóc xõa ngang vai đập vào mắt cô, đây chẳng phải là người con gái lần trước cô đã gặp ở nhà Hạ Lâm Phong sao, chẳng phải cô ta cũng chính là con chuột nhắt bỏ trốn kia sao, cô ta tới đây làm gì, nhìn thấy cái bụng bầu, mắt hơi chuyện động, chẳng lẽ...

"Tôi xin anh...hu hu, đứa con trong bụng tôi là của chủ tịch, híc híc... mong anh làm ơn vào nói với chủ tịch một tiếng...tôi...tôi..."

"Cô này, cô bị sao vậy?"

Người bảo vệ còn chưa biết làm gì thì đã thấy cô ta ngã xuống, hoảng hốt muốn chạy đi hỏi ý chủ tịch, vừa mới đứng lên thì đã thấy Lâm Thư Tuyết đang đứng nhìn về phía này, thôi chết, Lâm tiểu thư, chuyện này....


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-24)