← Ch.19 | Ch.21 → |
Nhìn Dư Điền Điền cúi đầu không lên tiếng liền khiến Trần Thước giật mình.
Anh cho rằng cô sẽ rất giận dữ, sẽ tiến lên mà cãi nhau với Trương Giai Tuệ, dù sao cũng sẽ tỏ ra tức giận khó chịu, nhưng cô không có.
Cô chỉ cúi đầu không nói tiếng nào, ai cũng không biết cô đang suy nghĩ gì.
"Dư Điền Điền." Trần Thước mở miệng gọi cô, "Cô đang suy nghĩ gì vậy? Vì sao không mau chóng đuổi theo?"
Dư Điền Điền không lên tiếng.
"Dù sao tôi cũng tự mình đưa cô tới xem cuộc sống xa hoa của Trương Giai Tuệ, nhưng cô lại không có phản ứng gì? Cô không tức giận? Không muốn lấy lại cơ hội vốn dĩ thuộc về mình? Không muốn vạch trần lời nói dối để cô ta cảm thấy xấu hổ sao?" Trần Thước cảm thấy khó có thể tin được.
Bỗng nhiên Dư Điền Điền cảm thấy có chút bất đắc dĩ, cô ngẩng đầu lên nhìn bóng đèn đường mờ vàng trên đầu, có chút buồn cười hỏi: "Anh cho rằng việc này chỉ cần tôi nghĩ thì có thể làm được sao?"
"Vì sao lại không làm được?"
Vì sao lại không làm được?
Dư Điền Điền buồn cười nhìn về phía Trần Thước, anh còn cao hơn cô một cái đầu nhiều, cho nên khi cô đối mặt với anh tất nhiên phải cố gắng ngẩng đầu thật cao mới có thể nhìn anh.
Anh cũng rất phối hợp cúi đầu đối diện với cô nhưng chỉ cô mới nhìn rõ gương mặt anh vì anh đứng ngược phía ánh sáng, trên gương mặt thu hút nhất là đôi mắt sáng không hề tầm thường kia hơn nữa còn mang theo chút khó hiểu cùng tức giận.
Đương nhiên cô biết vì sao anh tức giận, anh cảm thấy chính mình đã lãng phí thời gian cùng cô đi theo dõi Trương Giai Tuệ một ngày, kết quả là cô lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Dư Điền Điền nhìn anh trong chốc lát, bỗng nhiên cô bình tĩnh lại hỏi anh: "Bác sĩ Trần, anh nghĩ tôi là người thế nào?"
Đây thật sự là một vấn đề khó mà trả lời được.
Trần Thước không chút nghĩ ngợi nói: "Cô là một y tá miệng lưỡi sắc xảo, kỹ thuật y tá rất tệ, đầu óc không linh hoạt, đôi khi còn có chút bệnh thánh mẫu nhưng có lúc lại rất tốt bụng, tốt bụng đến mức ngu ngốc, có đôi khi —— "
"Không phải tôi muốn hỏi tôi là người thế nào."
Dư Điền Điền lên tiếng cắt đứt anh, sau đó lại tự mình trả lời vấn đề kia, cô nói, "Tôi là một y tá, một y tá làm việc ở bệnh viện nào cũng được, cũng như các y tá khác phải bận rộn làm việc suốt ngày. Tôi luôn có cảm giác, nếu bệnh nhân không cần tôi, họ sẽ không gọi tôi tới phòng bệnh; nếu bác sĩ không cần tôi, cũng sẽ không gọi tôi tới, lại càng không nói tới những vị lãnh đạo cấp cao."
Trần Thước ánh mắt nheo lại, đang chờ đợi cô nói tiếp.
Cô cúi thấp đầu nhìn cái bóng của mình, có chút tự giễu nói:
"Nhưng Trương Giai Tuệ không giống tôi, cô ta là y tá trưởng, là người độc nhất vô nhị, là người tuy cũng mặc đồng phục y tá nhưng không giống chúng tôi. Lãnh đạo cấp cao đều biết đến sự tồn tại của cô ta, phần thưởng kia cho cô cũng là có mục đích. Nếu như tôi thật sự đi tìm viện trưởng, đòi lại phần thưởng thuộc về tôi, vậy thì sao? Y tá trưởng vẫn là cô ta, tôi vẫn chỉ là một y tá nhỏ không chút quan trọng, anh cảm thấy cuộc sống sau này của tôi còn có thể dễ chịu sao? Trương Giai Tuệ còn cho tôi chút sắc mặt tốt sao, cô ta sẽ không đi gây chuyện với tôi mà để tôi yên ổn tiếp tục làm việc ở bệnh viện sao?"
"Cô nhát gan đến mức này à? Cô không muốn đem chuyện thất đức của cô ta phanh phui trước mọi người sao, cô ta có thể sẽ không được làm y tá trưởng nữa cũng sẽ không có cách nào uy hiếp uy hiếp cô được?" Trần Thước tức mà không biết nói sao, "Bình thường không phải mồm miệng rất nhanh nhạy sao? Chỉ cần tôi nói cô một câu, cô không đâm lại tôi một nhát thì cứ như không sống nổi ấy, vì sao đối mặt với người ta thì bỗng nhiên cô biến thành cừu non bé nhỏ vậy? Định ngồi chờ bị lột da sao?"
"Có thể anh nói đúng, cô ta có khả năng sẽ không được tiếp tục làm y tá trưởng, nhưng vẫn có khả năng cô ta vẫn là người lãnh đạo trực tiếp của tôi. Mà phần lớn y tá xung quanh tôi đều do cô ta quản, nếu cô ta không cho tôi sắc mặt tốt, ai còn có thể quang minh chính đại làm phản với cô ta, chạy tới bên cạnh tôi chống cô ta? Nếu như tôi liều lĩnh vạch mặt cô ta, anh muốn tôi sẽ giống như virus bị mọi người cách ly ra sao?"
Dư Điền Điền mờ mịt nhìn mặt hồ trong công viên, bên cạnh là một đám trẻ đang chơi cầu trượt trong bãi đất trống gần hồ, tiếng cười hi hi ha ha vang lên truyền đi rất xa rất xa.
Cô nhẹ giong thở dài:
"Bác sĩ Trần, cám ơn anh đã vì chuyện của tôi mà phí tâm như vậy nhưng tôi cũng không phải trẻ con nữa, có rất nhiều chuyện không thể chỉ dựa vào vì mình thích mà có thể làm. Kết cục đã định, phải đi thế nào thì cứ đi thế ấy thôi, tôi cần gì phải hao tổn tâm tư đi thay đổi kết quả đó? Hiện tại không phải như bây giờ cũng rất tốt sao? Mọi người đều vui vẻ. Trương Giai Tuệ chịu cho tôi sắc mặt tốt, tôi cũng có thể thuận lợi làm công việc của mình."
Đầu óc cô cũng không thông minh, lúc đi học thành tích cũng rất bình thường, bằng không sao có thể chạy tới đây làm một y tá nhỏ.
Dù cha mẹ cung cấp những điều kiện tốt hơn cũng không thể biến cô trở thành một người xuất sắc được, nhưng cô đã dựa vào năng lực bản thân mà thi vào bệnh viện này, cho đến hôm nay cô có thể tự tay làm hàm nhai cũng coi như là miễn cưỡng sống qua ngày.
Cô không có bản lĩnh đi tranh đấu với y tá trưởng.
"Đi thôi, về nhà, đứng đây lâu chúng ta sẽ bị cảm mất." Cô nỗ lực lấy lại tinh thần, cảm thấy đã thuyết phục được chính mình, vì thế cô vừa bước đi vài bước liền quay đầu nhìn Trần Thước, nở một nụ cười tươi với anh, "Dù sao cũng không ai để ý báo cáo tổng kết đó là do tôi viết. Cùng lắm thì sang năm tôi cố gắng một lần nữa là được!"
Trần Thước nhìn cô một hồi lâu cũng không nói gì.
Cô vốn cho rằng bản thân mình che giấu rất tốt vì thế cứ không tim không phổi mà cười như vậy. Nhưng kỹ thuật diễn của cô lại quá vụng về cho nên cũng không biết nụ cười của cô đã bán đứng mình vô cùng rõ ràng.
Nụ cười kia cùng lắm là tốt hơn khóc một chút, cô ta trưng ra bộ mặt xấu xí như vậy rốt cuộc là muốn tra tấn ai đây?
Trần Thước cảm thấy trong lòng tức đến khó chịu.
Anh không nói câu nào nhanh chóng đi theo cô, bên tai vẫn quanh quẩn câu nói kia của cô —— Dù sao cũng không ai để ý báo cáo tổng kết cuối năm đó là do tôi viết.
Cô nói không đúng!
Trong lòng anh kiên quyết muốn phản bác ý kiến của cô, chính vì câu nói này khiến mà anh cảm thấy khó chịu.
Dọc đường đưa Dư Điền Điền về nhà, Trần Thước im lặng không nói.
Dư Điền Điền cũng không lên tiếng, cho đến lúc tới trước cửa chung cư, khi cô cởi giây kéo an toàn rồi xuống xe, quay đầu cười nói với anh: "Hôm nay thật sự đã làm phiền anh rồi, bác sĩ Trần, sau này tôi sẽ mời anh ăn cơm!"
Trần Thước liếc cô một cái, chỉ nói hai chữ: "Đừng cười."
Dư Điền Điền có chút mơ màng nhìn anh, "Sao cơ?"
"Tôi bảo cô đừng cười." Trần Thước khó chịu nói, "Không phải thật lòng muốn cười thì đừng cười, cười lên xấu như vậy cô không biết người khác nhìn sẽ khó chịu sao?"
Anh thấy Dư Điền Điền đứng ngoài cửa xe không nói được gì thì không biết tại sao tâm trạng lại khó chịu như vậy.
Hít sâu một hơi, anh nhìn thẳng đôi mắt có chút oan ức kia, nói rõ từng từ từng chữ: "Tôi rất để ý."
Về chuyện cô cười nhạo tự nhủ không ai thèm quan tâm báo cáo tổng kết là do cô viết, Trần Thước nói rất thong thả, từng câu chữ rất rõ ràng: "Đó là những bài học cô nhận được sau những lần bị phê bình nghiêm khắc, khi đó chẳng những cô không oán hận tôi, mà ngược lại bản thân càng thấy có lỗi, hơn nữa phải trải qua khoảng thời gian cố gắng không ngừng mới có thành quả như vậy. Dư Điền Điền, nếu cô vẫn cho rằng nó chỉ là một báo cáo tổng kết cuối năm bình thường thì chính cô đã phụ lòng sự cố gắng của mình, cũng phụ cả sự phê bình của tôi."
Sau đó lại là khoảng im lặng rất lâu.
Trần Thước nhìn thẳng vào mắt cô, khẽ giọng nói: "Cô đã từng nói cách cha mẹ cô đối nhân xử thế rất giống trẻ con, họ luôn đắm chìm trong thế giới nghệ thuật của chính mình, cũng bởi vậy cô đã sớm trưởng thành, trở nên hiểu chuyện hơn. Nhưng hiểu chuyện không có nghĩa là yếu đuối, cũng không có nghĩa là phải khuất phục dưới tay kẻ có quyền thế."
Bởi vì cũng có người giống như cô đã sớm đánh mất sự quan tâm chăm sóc và dạy bảo của cha mẹ, cũng giống như cô lựa chọn một con đường hoàn toàn khác để đi tiếp.
Nhưng cô yếu đuối.
Anh kiên cường.
Cô nước chảy bèo trôi.
Anh luôn làm theo ý mình.
Nhưng anh cũng không nói ra, chỉ là trước khi khởi động xe, anh bình tĩnh nói: "Dư Điền Điền, những thứ thuộc về cô, cô phải tìm cách lấy lại nó. Người bên ngoài muốn cướp là chuyện của họ, việc cô phải làm thế nào đừng hỏi đạo lý đối nhân xử thế mà phải hỏi trái tim cô."
Nói xong những lời nói này, anh quay đầu lại, không chớp mắt lái xe bỏ đi, để lại cho Dư Điền Điền chỉ là một cái bóng biến mất rất nhanh trong màn đêm.
Gió lạnh vẫn còn đang gào thét, trong khu chung cư vài người đi đường đang xoa xoa tay làm dịu cơn lạnh rồi mau chóng chạy vào nhà.
Đêm đã khuya, nhiệt độ ngoài trời càng xuống thấp, ai còn ngơ ngẩn đứng bên ngoài để hứng gió lạnh, đó không phải là kẻ ngốc sao?
Nhưng Dư Điền Điền chính là một kẻ ngốc như vậy.
Cô ngơ ngác đứng tại chỗ, bỗng nhiên nói không ra lời cũng không thể di chuyển được.
Cô liên tục nhớ lại những lời Trần Thước vừa nói, trong lòng liền cảm thấy bối rối, không biết nên thay đổi hay kiên trì giữ lại ý định ban đầu.
Cô chỉ có thể nhìn Trần Thước biến mất trong màn đêm mà chậm rãi nắm chặt bàn tay thành nắm đấm.
Giờ phút này, cô bỗng nhiên cảm thấy cái người vừa mới đi xa kia không giống bác sĩ Trần trong ấn tượng của cô, nhưng rốt cuộc có chỗ nào không đúng đây?
Cô không thể trả lời, chỉ cảm thấy dây thần kinh trong đầu lại giống như dây đàn vừa bị người ta kích thích khiến dư âm chưa tan.
← Ch. 19 | Ch. 21 → |