Vay nóng Homecredit

Truyện:Vẻ Đẹp Quyến Rũ - Chương 07

Vẻ Đẹp Quyến Rũ
Hiện có 32 chương (chưa hoàn)
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-32 )

Siêu sale Shopee


Trong phòng đã hết mùi thuốc lá, tôi lại đóng kín cửa sổ.

Vào bếp, nồi áp suất đã nhả khói, ~dlqđ~tôi mở nồi, múc một chén đem ra ngoài. Trong tủ lạnh không có thứ gì đặc biệt cả, tôi mang hai quả trứng ra ngoài, suy nghĩ một chút rồi tôi đập dẹp đầu quả trứng, Phạm Đông Ly thích ăn trứng gà tươi đã đánh.

Bưng đồ ăn tới thì anh ấy đã tắm xong, đang ngồi lau tóc trên ghế salon.

"Anh vừa mới hạ sốt, sao lại gội đầu rồi, anh Phạm sạch sẽ."

"Anh sai rồi, Trần tiểu thư." Anh ấy thoải mái nheo mắt lại, nói chuyện rất ngoan ngoãn.

Tôi hừ một cái, tiếp tục vò tóc cho anh ấy, dưới tiếng rầm rầm của máy sấy tóc, tôi tới gần lỗ tai của anh ấy, thổi một cái, nói: "Xong rồi."

Tôi tắt công tắc một cái bộp, rồi kéo anh ấy đi ăn cơm.

Trong phòng không có điều hòa, nên hơi lạnh, sau khi dọn dẹp rửa sạch bát đũa. Tôi liền đóng ổ ở cái giường, tôi lấy mấy cái đệm ở dưới lên để kê sách.

Lúc Phạm Đông Ly vào, tôi đang bày mấy cuốn sách ra, cả hai tay đều cầm bút, nâng người lên để làm bài.

Anh ấy kéo tôi vào ngực mình, nhìn lướt qua mấy cuốn sách của tôi: "Hả? Cái này hình như không phải nội dung mà bây giờ em thi mà, mấy cái này tối phải đến năm thứ ba đại học em mới học mà."

Tôi chu mỏ, cầm sách lên: "Cũng không có luật nào quy định em không được học những cuốn sách này."

Tôi vừa mới cúi đầu, lại nghi ngờ nhìn anh ấy: "Anh hiểu sao?"

Anh ấy nhíu mày: "Em có thể kiểm tra."

Tôi chỉ đại một chỗ cho anh ấy thấy, anh ấy nhìn sang: "Phí quản lý trong nghiệp vụ chiêu đãi."

"Đúng rồi."

"Giải thích khái niệm của nó rõ ràng xem."

"Em hiểu, công ty thuế thu 60% phí nghiệp vụ chiêu đãi. Nhưng không được cao hơn 0, 5% thu nhập của năm đó. Cái này mới là điều luật thứ nhất, nó tỷ lệ với thuế trung ương, cái nào đối với công ty có lợi hơn."

"Chuyện này không thể nói đúng hoàn toàn được, ảnh hưởng của nó đối với hai công ty khác nhau cũng khác nhau, ~ddlqđ~có một số công ty tiền trừ so với trước kia rất nhiều, mà một số công ty khác thì ngược lại."

Anh ấy nhìn vẻ thành thật của tôi, khẽ cười, sau đó đến gần hôn vào mặt tôi: "Suy luận thử, một công ty có thu nhập 3000 đồng, giả thiết phí nghiệp vụ chiêu đãi của nó là 30 đồng. Vậy theo luật thuế, 0, 3% của 3000 đồng lại thêm 3 đồng tương đương với 12 đồng, chỉ có thể khấu trừ 12 vạn nguyên; mà theo luật mới, hai hạn ngạch trị số - tức thu vào 0, 5%, cũng chính là 3000 đồng thừa lấy 0, 5% dưới 15 đồng, nên theo thuế mới chỉ cần nộp thuế điều chỉnh là 15 vạn. Như vậy luật thuế này đối với công ty, chính là có lợi.

Tôi trầm tư một chút, rồi gật đầu: "Em hiểu, nếu như công ty này năm nay phí nghiệp vụ chiêu đãi chỉ có 3 vạn đồng, theo quy định, vậy tất cả phí chiêu đãi sẽ được khấu trừ, nhưng theo luật mới quy định thị chỉ có thể khấu trừ 3 đồng thừa lấy 60% vì 1, 8 vạn đồng, điều chỉnh 1, 2 vạn đồng. Cho nên lợi hay hại đều tùy tình huống."

Kiếp trước sổ sách của công ty tôi cũng như thế, những khoản tiền tiêu xài không trong sạch sẽ đều quy về phí quản lý, ăn gì uống gì, đều cho vào trong phí nghiệp vụ chiêu đãi. Cuối năm tính tiền, trước thuế chỉ cần tiêu thụ năm phần ngàn bên trong là được, dù sao thì chỉ tiêu bình thường cũng không đạt.

Phạm Đông Ly vỗ vỗ đầu tôi, sau đó vứt hết mấy quyển sách của tôi qua một bên, nói: "Phải kết hợp lao động và vui chơi, bạn Trần Cẩn à."

Tôi huých khuỷu tay vào ngực anh ấy: "Không nên lãng phí thời gian nữa, thầy Phạm Đông Ly."

"Dạ, không nên lãng phí thời gian." Anh ấy cười cười, lấy khuỷu tay của tôi ra, nâng mông tôi lên, kéo tôi lên người anh ấy, rồi hôn tôi.

"Ừ....... . Ưmh.......... Bây giờ, bây giờ là ban ngày......."

"Chúng ta làm ban ngày ít sao, vật nhỏ." Anh ấy cắn cắn vành tai tôi, tay đã vén quần áo của tôi lên, từ từ đụng chạm.

Cuối cùng "lao" vẫn là tôi, còn "động" là anh ấy, sau đó không ngừng di chuyển.

Thì ra đây chính là lao động kết hợp với vui chơi, phải đến trước khi thiếp đi tôi mới hiểu được hàm nghĩa của thành ngữ này.

Năm nay mùa xuân đến sớm, đầu tháng hai đã là mùa xuân. Nên giữa tháng một nhà trường đã cho nghỉ học, sau khi sửa sang hành lý xong, rồi cầm cây chổi dọn dẹp phòng ngủ đơn giản, tôi cũng mua xong vé tàu để về nhà.

Tôi đứng ở ban công nhìn xuống dưới lầu, sân trường ồn ào đã trở nên yên tĩnh khác thường, nhiều người đã về nhà.

Sau khi kiểm tra vé xe và gửi một tin nhắn cho Phạm Đông Ly, tôi mới nhét điện thoại vào túi và nằm chợp mắt. Mấy tiếng đi xe, về đến nhà trời cũng đã gần tối.

Tôi xách hành lý đứng xa xa nhìn căn nhà yên tĩnh không bật đèn, mới nhớ lại hôm nay là thứ bảy, mẹ mình đã đi nhà thờ đọc kinh, còn cha mình thì sao....... Vốn chuyện đó cũng không trong phạm vi suy nghĩ của mình.

Thanh thản, mở nước tắm, ~dđlqđ tôi mở tất cả đèn trong phòng mình lên, khí nóng bốc lên lẫn vào màu sắc ấm áp của giấy dán tường, cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt đã được ngăn ở bên ngoài. Chờ sau khi tôi tắm xong, nằm trên giường gặm bánh mỳ thì mẹ tôi mới về nhà.

Mẹ tôi vui mừng nhìn tôi: "Con về hồi nào, sao không gọi điện thoại cho mẹ."

"À, con về lúc sáu giờ."

"Chưa ăn cơm phải không, con bé này, bao tử không tốt, sao lại ăn bánh mỳ." Bà ngồi cạnh giường, vỗ vỗ chân tôi: "Mẹ nấu cho con tô mỳ, chờ ở đây."

Tôi cười đồng ý, đem miếng bánh mỳ còn dư để qua một bên. Nghe giọng nói thầm của bà ở ngoài cửa: "Con bé này, lớn như vậy còn sợ bóng tối, lên cầu thang cũng mở đèn....... . Mình đoán chỉ có nó mới về!"

Tôi nghe tiếng bà càu nhàu, mím môi, tắt đèn đi, chỉ để lại một cái đèn ở đầu giường.

Phạm Đông Ly nhắn một tin nhắn, tôi không nhìn thấy, chắc là gửi lúc tôi ở trên xe: "Đến nơi, nhớ điện thoại cho anh."

Tôi nhìn thấy tin nhắn, gọi điện thoại cho anh ấy.

"Đến nhà rồi sao?"

"Ừ." Tôi nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài: "Anh đang bận sao?"

"Anh đang trên đường về."

"Em về nhà lúc mấy giờ?"

"Hai giờ chiều."

"Ừ." Tôi vừa nói vừa kéo rèm cửa sổ, đèn đường hoàng hôn chiếu lên màn mưa: "Anh có thể đổi nghề không làm giáo viên nữa, đi làm công tác viên chuyên chức được rồi đó."

"Ha ha, cô nhóc, nhớ anh không?"

Tôi nghiêng đầu, thò tay ra ngoài cửa sổ: "Nếu như anh tên là "ăn cơm", thì em có thể suy nghĩ lại.

"Trần? Cẩn."

Tôi nghe anh ấy kéo dài tên mình, liền đầu hàng, lấy lòng nói: "Mẹ em đang nấu cơm tối."

"Ở nhà ba bữa cơm phải ăn đúng giờ, không được quên, nhớ không."

"Được, Phạm Đông Ly, tối anh nhớ đi về cẩn thận, về nhà nhớ nhắn tin cho em, sáng mai em sẽ kiểm tra."

Trước khi cúp điện thoại, tôi đã nói một câu: "Em nhớ anh", tôi mơ hồ nghe được tiếng cười nhỏ của anh ấy.

Kì nghỉ đông và nghỉ hè ở năm thứ nhất đại học, ít có bài tập. Từ thứ hai đến thứ sáu không có đi học, chỉ ở nhà, tôi cũng không lo việc gì nữa, cho nên ngày càng rảnh. Đàn cổ để ở trường, một mình tôi cũng không thể mang nó về.

Mấy tuần trước tết, thấy thời gian thích hợp tôi mới lôi kéo ba mình đi theo tập lái xe. Được học xe và tự lái xe không giống nhau, nên sau này, một tiếng sau bữa ăn, ba tôi sẽ tự động lái xe chở tôi đến khu công nghiệp đang xây dựng để tập lái xe.

Thỉnh thoảng mẹ tôi cũng sẽ đi cùng chúng tôi, bà ngồi ở ghế sau nhìn tôi lái xe, lúc chán sẽ hát thánh ca, cuộc sống an lành bình thường, rồi lại tốt đẹp đến mức như không thực.

Năm mới, ba ngày đầu năm tôi phải đi giáo đường, nên tôi đã chuẩn bị mấy cuốn sách để lúc Mục Sư giảng kinh sẽ nhìn, gần đây tôi tương đối thích mấy cuốn sách trinh thám phá án, nên Phạm Đông Ly đã mua luôn một bộ Holmes cho tôi.

Ở giáo đường đọc truyện trinh thám, đúng là một cảm giác đặc biệt.

Gần đây đi tập lái xe, ba cũng không thường đi làm, khu công nghiệp ít người lại rộng rãi, kỹ thuật lái xe của tôi đã tốt hơn nhiều, buổi tối tôi sẽ dạo bằng ô tô, trong xe sẽ để một bản dương cầm do Phạm Đông Ly đàn, bản đó là do tôi thu âm ở trường.

Lẳng lặng, chậm rãi, là tôi thích Lục Tu Tử, trong lòng sẽ bình tĩnh xuống, giống như có người ở bên cạnh tôi, không phải một mình tôi.

Sau một tuần, thăm viếng người thân, ăn uống chúc tết, sau khi kết thúc, tôi nói với cha mẹ sẽ trở về trường.

Mẹ tôi trề môi nói với tôi mấy câu, còn ba ngược lại không nói gì cả, chỉ là đêm đó về nhà rất sớm, tự mình xuống bếp nấu cơm cho tôi ăn.

Thứ hai ba kiên trì muốn đưa tôi ra trạm xe, tôi cũng không cản, thời tiết còn chưa bớt lạnh, sáng sớm mây mờ mông lung, thấy ẩm ướt, trong xe phả ra khí nóng.

"Cẩn à, không muốn ở nhà nữa à."

"Con muốn luyện đàn rồi."

"A, a, như vậy đi, Cẩn à." Ông nhìn vào mắt tôi nói: "Ba sẽ gọi điện thoại đến nhà họ Phạm, bây giờ còn một tuần lễ nữa mới đi học, trước hết con ở nhà họ, đàn cổ đã dời đến nhà họ rồi."

"Hả?" Tôi kinh ngạc.

"Dù sao cũng quen biết, con lại ở nhà người ta lâu như vậy, liên lạc nhiều hơn, tình cảm cũng sâu đậm." Vẻ mặt của ông có chút xấu hổ.

Xuống xe, mới tới trạm xe, lại đụng phải Phạm Đông Ly, anh ấy cầm hành lý của tôi, rất tự nhiên kéo tay tôi.

"Sao anh lại tới đây?"

Anh ấy nháy mắt với tôi: "Hai người lớn nhà em ra lệnh, anh làm sao dám không nghe."

Tôi hừ một tiếng, khóe miệng cong lên.

"Thím Phạm của em hôm qua đã làm thức ăn cho hôm nay rồi, một đêm càu nhàu em, nói thật, em không phải em gái thất lạc của anh đó chứ?"

Tôi học chau mày giống anh ấy: "Vậy anh còn muốn xuống tay với em gái mình sao?"

"Đã cầm, vậy, anh cũng sẽ không buông." Anh ấy nửa thật nửa giả nắm tay tôi.

Tôi khoác tay anh ấy, cúi đầu không nói tiếng nào.

Đến nhà họ Phạm, chỉ có chú Phạm ở nhà, tôi chào hỏi chú ấy, rồi nhìn quanh bốn phía, ông ấy cười ha hả, nói: "Thím Phạm của con, đã đi chợ mua đồ ăn rồi."

"Đây là sao vậy?" Phạm Đông Ly cũng nhìn tôi cười.

"Mẹ con nói, sáng nay có nhiều thức ăn, những thứ hôm qua làm, sẽ để lại cho hai chúng ta ăn." Chú Phạm lắc lắc đầu nhìn tôi.

Tôi tới gần lắc lắc cánh tay chú Phạm, mở hành lý lấy mấy lon đồ uống ra: "Chú, đây là con cố ý mua cho chú."

"U, đây là trà long tĩnh thượng hạng sao, tốt thật! Con gái tốt, chú đúng là không phí công thương con mà, ha ha."

Cơm nước xong về phòng, tôi miễn cưỡng dựa vào cửa sổ, chỗ thường ngồi, cảnh thường nhìn. Đây là chỗ tôi sống, một năm nay, giống như giấc mộng hoàng lương vậy.

Tôi thường thức dậy nửa đêm, nhìn trần nhà và nghĩ đây là nơi nào, tôi đang ở thời điểm nào...... tôi đang mơ hay đang tồn tại.

"Em nghĩ gì mà như mất hồn vậy?" Một đôi tay ôm ngang hông tôi.

Tôi dựa vào phía sau, nhưng chợt nhớ tới cái gì, lại ngồi thẳng lên.

"Anh đã khóa cửa rồi." Anh ấy nói bên tai tôi.

Tôi đẩy anh ấy một cái, đóng kỹ cửa sổ lại, vừa quay đầu đã thấy đến, cười rất không lịch sự, bộ dạng rất giống đang trộm tình.

Anh ấy kéo tôi vào ngực mình, hôn vào môi tôi, nói: "Dê ba sợ con cừu nhỏ này ra ngoài bị đám sói xám xảo quyệt bắt đi, dặn dò anh phải chăm sóc em thật tốt."

Cuối cùng tôi cũng hiểu được bộ dạng cuống cuồng của cha mình, thì ra là ông nghĩ tôi có bạn trai ở trường.

Bất quá đúng là có thật, tôi nhìn gương mặt đang cười xấu xa của Phạm Đông Ly, đến gần cắn cằm của anh ấy, ~ddlqđ~ nói: "Ai mà biết được anh mới là con sói xảo quyệt nhất, còn là một con sói háo sắc."

"Vậy, em muốn biết con sắc lang này nghĩ gì không?" Anh ấy đè lên tôi rồi bắt đầu cắn vành tai và cổ tôi, nói: "Anh đang suy nghĩ làm sao mỗi ngày đều được ăn thịt dê."

"Em còn chưa tắm."

"Tắm sau cũng được." Anh ấy bắt đầu cởi quần áo của tôi.

"Đây có phải ngài Phạm sạch sẽ không?"

"Em có thể tới đây xác nhận." Anh ấy kéo tay tôi từ từ lần mò vào quần áo anh ấy.

"Nhớ anh không?" Anh ấy chợt đi vào cơ thể của tôi, nặng nề di chuyển.

"....... Ừ....... . A ừ.......... . Nhớ." Tôi vòng chặt cổ anh ấy, môi mím lại dán chặt lên bờ vai anh ấy.

"Ngày mai chúng ta trở lại trường." Anh ấy thở dốc hôn tôi.

Tôi mở mắt nhìn anh ấy: "Phạm Đông Ly......."

"Anh muốn nghe giọng của em." Anh ấy vừa nói vừa vào rất mạnh mẽ, làm cho cơ thể của tôi run rẩy.

"Thương." Tôi nhắm mắt lại, hít thở, gọi tên anh ấy.

Ở trên giường, anh ấy đều tương đối điên khùng, bất luận là hành động hay lời nói.

Nhưng tôi không ghét việc anh ấy mạnh mẹ ôm tôi, hôn tôi, vì điều đó có thể cho tôi một cảm giác an toàn.

Có vẻ sự thay đổi này chứng tỏ anh ấy yêu tôi, không chán tôi chẳng hạn.

Ít nhất anh ấy không chán cơ thể tôi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-32 )