Ở chung
← Ch.06 | Ch.08 → |
Edit: Julia
"Hiên, anh chuyển đến chỗ em ở được không?" Anh ở đây cách nơi làm việc của Tử Nhiên quá xa, hoặc là nói biệt thự của anh quá xa, tựa như một cái thế ngoại đào nguyên.
Bạch Nhược Hiên mở to hai mắt nhìn Tử Nhiên, anh chuyển đến chỗ cô ở, chẳng phải là ở chung sao?!
Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Hiên từ kinh ngạc đến ngượng ngùng, ngượng ngùng rũ mắt xuống.
"Hiên, anh nghĩ vậy, mặt đỏ hết rồi." Rất đáng yêu nha, trước kia chưa từng gặp anh, Tử Nhiên chưa bao giờ biết đàn ông còn có thể đỏ mặt vì chuyện này.
Nghe lời này của Tử Nhiên, mặt Bạch Nhược Hiên càng đỏ hơn.
"Ha...... Ha...... Ha......" Tử Nhiên không kiêng nể gì mà cười, "Hiên, em phải đi rồi, anh suy nghĩ kỹ lời đề nghị của em nha."
Tử Nhiên không có xuống xe, không nhìn Bạch Nhược Hiên nghe câu cuối mình nói mà đỏ mặt xong, cô lái xe đi, bởi vì cô không muốn doạ đến người đàn ông đơn thuần này, có điều cô không thể chờ lâu hơn đâu. Tử Nhiên trở về nhà, tắm rửa xong, thoải mái nằm lên giường, không cách nào ngủ được, đột nhiên muốn gọi điện cho Bạch Nhược Hiên.
Nghĩ đến liền làm, Tử Nhiên tìm trong đống tư liệu điều tra lần trước, cũng tìm được số điện thoại của Hiên.
"Đô...... Đô......"
"......" Có người bắt máy, nhưng không có tiếng, Tử Nhiên không có quên Hiên không thể nói chuyện, nhưng là cô muốn cùng Hiên trò chuyện.
"Hiên? Em là Tử Nhiên, em muốn nói chuyện với anh, anh chỉ cần nghe em nói, được không?"
"......" Hảo, nhưng anh không nói ra được, Bạch Nhược Hiên sốt ruột không biết nên làm cái gì bây giờ.
"Hiên, anh có đáp án chưa, ha ha, anh không cần phải nói ra tiếng, em biết mà, em rất thông minh nha."
"......"
"Ha ha, Hiên, anh biết không, anh rất đáng yêu, thực tinh thuần, mà so với anh, em giống như một hắc vu bà tà ác, cho nên, lúc trước, em mới cư xử như thế, anh hiểu không, em thật không muốn làm anh tổn thương, tha thứ cho em, Hiên......"
"......" Anh chưa từng trách cô.
"Anh thiện lương như thế, em biết anh sẽ không trách em, nga, được rồi, em biết em nói chuyện với anh như thế có vẻ rất ngu ngốc, nhưng mà, bảo bối, đồng ý với em, đến đây ở cùng em được không?"
"......" Hảo!
Bạch Nhược Hiên cơ hồ cho rằng chính mình đã mở miệng đáp ứng rồi, nhưng mà anh biết đây chỉ là tiếng lòng mình đang thốt lên, anh thật muốn nói với cô rằng "Anh đồng ý".
"Hiên, thiên sứ của em, bảo bối của em, nếu anh không nói lời nào thì em xem như là anh đã đồng ý rồi nhá, tốt lắm, đã không có phản đối, anh đã đáp ứng rồi, ngày mai em sẽ đến đón anh, anh mau sắp xếp hành lý đi, bây giờ trễ quá rồi, đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon......"
"......" Ngủ ngon!
Bạch Nhược Hiên ngơ ngác nhìn điện thoại đã cắt tín hiệu, trong lòng chậm rãi nổi lên một cảm giác ngọt ngào.
Tốt quá, anh chưa bao giờ vì một nhớ nhung một người mà cảm thấy cô đơn, thế nhưng nửa năm qua cảm gíac này lại xuất hiện, mỗi khi một mình anh hay ngẩn người, sau đó ở trên giấy vẽ khuôn mặt sang láng của cô......
Anh luôn muốn gặp cô, nhưng anh không có dũng khí, hơn nữa, anh không muốn gây thêm phiền phức cho cô.
Không phải là anh tự ti, cũng không phải cam chịu, anh biết rõ mình có ý nghĩa thế nào, giống như anh mỉm cười khi mẹ rời đi, anh không muốn trở thành gánh nặng của bất kỳ ai cả, không muốn làm chậm trễ hạnh phúc của ai đó.
Nhưng mà bây giờ anh thầm nghĩ đồng ý với cô, anh muốn loại cảm giác ánh nắng mặt trời ấm áp bao bọc cơ thể mình.
"Bảo bối, em rất nhớ anh."
Bạch Nhược Hiên vừa mở cửa thì thấy một khuôn mặt tươi cười, sau đó mình bị hôn.
"Bảo bối, anh chuẩn bị xong chưa, em đến đón anh này." Lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô gọi anh là thiên sứ, nhưng mà bây giờ cô lại muốn gọi anh là bảo bối.
Tử Nhiên vốn là người thay đổi sắc mặt nhanh chóng, không câu nệ hình thức, tùy tâm sở dục, đây mới là cách sống của cô.
[ Tử Nhiên, em có thể không gọi anh là bảo bối được không, rất kỳ quái ] một nam nhân như anh bị gọi là bảo bối cũng ngượng ngùng lắm nha.
"Bảo bối, em thích cách xưng hô này nha, nhưng nếu anh anh không thích thì em đổi lại, nên gọi gì đây ta, sweetheart? Mật đường? Anh thấy cái nào tốt?"
"Ha ha ha, bảo bối, em vẫn cảm thấy anh thích cách xưng hô này nha...... Có phải hay không?" Tử Nhiên nói ba chữ cuối cùng kia rất nhỏ, bởi vì cô nói nhỏ vào tai Bạch Nhược Hiên.
Một nụ hôn nghịch ngợm giáng xuống, một đoạn tình yêu bắt đầu, hai linh hồn khác nhau bắt đầu hào nhập......
"Hiên, em hỏi anh lần cuối, anh có nguyện ý sống chung với em không?" Lúc này Tử Nhiên không trêu đùa nữa, biểu cảm trên mặt cô cực kỳ nghiêm túc.
[ Anh nguyện ý ]
Ba chữ này rơi vào mắt Tử Nhiên, Tử Nhiên cao hứng hôn anh.
"Hiên, anh thu dọn đồ hết chưa?"
Bạch Nhược Hiên gật gật đầu.
Anh không có đồ đạc gì nhiều, trừ dụng cụ vẽ tranh và vài bộ quần áo đấy thôi, đêm qua anh dọn xong hết, nhìn hành lý mà ngẩn người ra, cảm giác như trở về lúc nhỏ chờ mẹ mua kẹo ăn.
"Hiên, chúng ta còn chờ gì nữa, chuyển hành lý lên xe thôi, em rất muốn dẫn anh về ngay nhà của chúng ta."
Tử Nhiên nói xong liền muốn chuyển hành lý, chỉ là bị Bạch Nhược Hiên giành trước.
Tử Nhiên chỉ cười mở cửa xe ra, cô quên mất anh là nam nhân có tính cách mạnh mẽ ẩn nội sâu bên trong, cũng đã quên mất mình là nữ nhân cần người che chở, nhưng mà, cần che chở ư? Ha ha, nữ nhân kiểu ấy không phải là cô rồi
Nhưng mà, cô thích anh như vậy, cô thích loại cảm giác săn sóc nho nhỏ này, loại ôn nhu này, cho dù trước kia cô khinh thường nó.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |