Nhân miêu tương luyến
← Ch.08 | Ch.10 (c) → |
"Đại phu, nó có sao không? "
"Hàn khí xâm nhập, cộng thêm trên người có ngoại thương, dẫn đến sốt cao và lâm vào trạng thái nửa hôn mê, chỉ cần chăm sóc đang hoàng thì sẽ không sao thôi."
Đại phu nói xong, thu thập y cu, đứng dậy bước ra cửa. Bỗng nhiên, ông nhớ ra điều gì, quay đầu lại ngay, xong lại thấy chẳng quan trong gì nên lắc đầu bỏ đi.
Nghe xong lời đại phu, Nam Cung Cẩm hơi an lòng, ngồi dọc bên giường giơ tay vuốt ve thân thể nhóc con. Toàn thân nhóc con đang hơi run rẩy, bởi vì sốt cao, trong miệng nó không ngừng rên rĩ tiếng mèo.
Đều do y! Y không bảo vệ cho nó thật tốt!
Trong mắt y, nó làm thế nào mà không bị sao được chứ? Bên trong cơ thể nhó nhắn này, lại phải chịu đựng nỗi đau đớn như vậy. Y cảm thấy tim mình đang đau thắt lên theo những tiếng rên lúc nhẹ lúc mạnh.
Nam Cung Cẩm chưa hề có loại cảm giác này, chỉ luôn cảm thấy cuộc đời mình, từ sau khi gặp gỡ nhóc con, tất cả đều biến đổi cả rồi. Y giống như là không còn đơn độc một mình nữa, vì có nó bên cạnh y, nhất cử nhất động của y, tất cả cảm xúc của y, đều dao động vì nó, vì nó mà rung chuyển.
Cảm giác này khiến y.... khó lòng chống cự. Suy cho cùng, tình yêu là việc của một người, yêu nhau là việc của hai người, y là một con người, còn nó chỉ là một con mèo!
Trong lòng ngực truyền đến thứ cảm xúc khó chịu, cay đắng, tình yêu của y nghịch với thế tục, khiến thế gian kinh ngạc, nhưng chưa từng hối hận.
Bỗng dưng, nhóc con trên giường xảy ra một sự biến hóa đột ngột, cả người bắt đầu lóe lên những tia sáng yếu ớt, Nam Cung Cẩm trơ ra như khúc gỗ.
Từ mèo đến người, mái tóc mọc dài ra, làn da ẩn hiện, thân hình đầy đặn, mặt xinh như ngọc, Nam Cung Cẩm nhìn thấy tất cả, suy nghĩ trong đầu trống rỗng, mắt cũng không chớp, cứ thế nhìn trừng trừng, không dịch chuyển, không động đậy.
Nhóc con biết biến hình, là yêu quái? Hay là thần tiên?
Y không cảm thấy sợ hãi, đưa từng ngón tay lướt qua đôi mày cong cong, con mắt nhắm nghiền, chiếc mũi nhỏ nhắn và bờ môi hơi trắng nhách, thân hình cô thật sự quá nhỏ bé, làn da trắng như tuyết, nhưng đường cong lung linh, thon thả, nhìn thôi đã đủ khiến y dục hỏa cháy bùng rồi.
Cô ấy... trông rất quen mắt, bỗng dưng cảm thấy cô ấy rất giống... giống ai? Nghĩ nửa ngày trời trong đầu chẳng nghĩ ra nổi, nhưng rất giống.... rốt cục giống ai?
Tia sáng lóe lên trong đầu Nam Cung Cẩm, y nhận ra rồi!
Đôi môi y bỗng cong lên, đôi mắt đen láy như viên ngọc đen đó li ti gợn sóng, một dòng chảy dịu dàng luồn giữa hai mày.
...
Ôn Tâm nhăn trán khó chịu, khẽ rên lên.
Có một bàn tay dịu dàng đỡ lưng cô lên, đưa một ly nước ấm đến miệng cô, làn môi khô đắng của cô đã được làm ẩm, những giọt nước ấm áp chảy vào, bụng đang khuấy động đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Ôn Tâm ngã xuống giường ngủ thiếp bất tỉnh. Một chiếc khăn nóng nhẹ nhàng lau bờ môi cô, nhiệt độ ấm áp này khiến người ta quyến luyến, cô bậm môi nhẹ và chìm vào trong giấc mơ.
Ánh mặt trời mong manh của buổi sáng sớm bên ngoài cửa sổ đã xuyên qua khe cửa sổ giấy rọi lên mặt Ôn Tâm, có chút chói mắt, làn mi dài dài của cô hơi nhúc nhích.
Đau.... Khẽ lật người, cơn đau trên người khiến cô phải mở mắt.
Một gương mặt tuấn tú kề sát đang ma sát với mặt cô, có chút khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Chuyện gì thế này? Ôn Tâm tròn xoe đôi mắt nhìn xung quanh, cảm giác toàn thân mát rượi, cô nhìn ra sau, á! Biến lại thành người rồi! Cả người trần trụi, chỉ có một tấm chăn lụa che quanh eo!
Tại sao lại như vậy? Chưa đến trăng tròn, tại sao cô lại biến thành người?
Trong đầu Ôn Tâm đầy mơ hồ, cô chỉ nhớ mình bị một đám người trấn nước, cô gắng sức dằn co, gắng sức dằn co, cô chẳng hề nhớ ra tại sao mình lại nằm trong lòng Nam Cung Cẩm.
Nghĩ đến đó, cô cảm thấy mình thật đáng thương, tại sao cô phải bị dày vò như thế?
Chẳng lẽ lúc ấy hắn đã cứu cô?
Cô chợt hoảng lên, không muốn để hắn nhìn thấy bộ dạng này của cô, nói không chừng cô sẽ bị coi như yêu quái hay ma quỷ, cô phải đi ngay, trốn xa thật xa, không thể gặp hắn, không thể gặp hắn...
Cô mím môi, vừa động nhẹ, bèn cảm giác được một cơn đơn khiến cô phải cắn chặt răng.
Ôn Tâm vừa động đậy vừa nín thở, đã đánh thức Nam Cung Cẩm đang chìm trong giấc ngủ, y mở mắt ngay, trước mặt là gương mặt nhỏ bé đang méo xệch vì đau.
"Ngươi! Tránh ra đi!" Cô ý thức được ngay việc mình đang không mảnh áo che thân, sau đó hét lên, vội cuộn người vào trong tấm chăn lụa.
"Đừng động đậy, cơ thể của nàng còn chưa khỏi." Y cử động một lát, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
"Ngươi... làm gì thế? " Cô hoang mang rối lòng, mùi vị nam tính nóng bỏng, chiếm ngự tất cả mọi cảm quan của cô.
"Nhóc con...." Y cực kỳ dịu dàng vén tóc hai bên trán cô, khẽ thì thầm: "Nàng không định nói thật với ta à? "
Tim cô run lên, bất an dịch chuyển ánh nhìn, nét mặt ngây thơ nhìn y."Nói thật cái gì? "
...
"Nhóc con...."
Ôn Tâm sửng sốt nhìn y, hơi chần chừ hỏi: "Vừa nãy... vừa nãy ngươi gọi ta là gì? "
"Nhóc con." Khóe môi y nở nụ cười gian xảo. Hồ ly tinh con cuối cùng đã lòi đuôi hồ ly rồi nhé.
"Ngươi...." Cô hạ ý thức nhẹ nhàng cắn môi, ánh mắt đầy phức tạp, cay đắng và bất lực khẽ hỏi: "Ngươi biết rồi? "
"Ừ, không chỉ có thế, ta còn biết, tối hôm đó, người đàn bà trong Thúy Hương Lầu cũng là nàng." Môi y cong lên, không kìm lòng nổi vuốt nhẹ má cô, từng chút từng chút, từng li từng tí. Điều y kinh ngạc và mừng rỡ nhất chính là phát hiện người đàn bà đó lại chính là nhóc con!
"Ngươi...." Nhìn ánh mắt nóng bỏng của hắn, cô bất giác nhớ đến sự thẹn thùng tối đó. Cô tằn hắn, ngước đôi mắt long lanh, nhìn hắn không chớp mắt, "Mèo cũng là ta, người cũng là ta, ngươi không sợ à? Ngươi không hoảng hốt? Ngươi không chán ghét sao? "
Y chau mày lắc đầu, ngữ điệu của cô pha lẫn sự ưu sầu khiến y đau lòng. Y ôm chặt cô, nhìn đôi mắt êm dịu như dòng nước, nói với giọng thở dài, "Tại sao ta phải sợ? Tại sao phải hoảng hốt? Tại sao phải chán ghét? Ta vui mừng còn chưa hết nữa là, vì nhóc con của ta có thể mở miệng nói chuyện với ta, có thể để ta ôm lấy, còn có thể nghe ta bày tỏ tình cảm như vậy.... ."
Tay cô bất giác trườn lên mặt hắn, ánh mắt đắm đuối như tia lửa xẹt nhau, tim cô như muốn vỡ tung, mặt trướng đỏ lên, vội vàng rụt tay lại, nhưng bị hắn túm chặt lại.
Y một tay ôm eo cô, một tay nắm lấy tay cô, đưa bàn tay trắng mềm nõn nà của cô đến bên môi, hôn nhẹ vào.
"Nàng biết không? " Y nói tiếp.
"Gì cơ? " Cô ngây ngô nhìn tay mình đang dính vào môi hắn. Nụ hôn nóng bỏng đó như hôn trên lồng ngực cô, nóng bỏng, khiến toàn thân cô không còn chút sức lực, đầu óc trống rỗng.
"Bất luận nàng là gì, ta cũng chỉ yêu nàng."
Thời gian phảng phất ngưng đọng, tim cô vì câu nói đó mà trỗi sóng, một cảm giác ngọt ngào như mật từ từ ngấm thấu vào tim, cảm giác an toàn và phụ thuộc mà thường ngày cô vẫn cảm thấy thiếu thốn đã hòa lận vào nhau, giờ đây cô đã tìm được trên người hắn.
Cô nhắm mắt lại, lắc đầu yếu ớt, nhưng sự việc lần này khiến cô triệt để nhận ra, chung quy cô cũng chỉ là một con mèo! Một con mèo mà thôi!
Sự mệt mỏi và bất lực chưa hề có ùn ùn dâng trào trong lòng, cô không chút tự tin về tương lai của mình rồi. Nhất là việc cô có thật sự có tư cách ở bên hắn hay không?
Mỗi tháng làm người một ngày, thì sao lại có thể gọi là người? Nếu không phải người, thì tại sao còn phải miễn cưỡng van nài....
Cái gọi là trưởng thành, cũng chẳng qua là học cách chấp nhận thôi.
"Tiểu Cẩm, đệ cười gì nhỉ? Miệng sắp toạt lên tới mang tai rồi kìa."
Lý Ngự cầm chiếc quạt trắng, hai mắt chẳng buồn chú ý đến con người đang tự đắm chìm trong thế giới của mình đó. Từ nãy giờ hắn cứ cười mại, ngồi cười ngờ nghệch một mình, nói thế nào nhỉ? Nụ cười hạnh phúc như vậy và cũng...... khờ khạo như thế ấy.
"Không có gì." Nam Cung Cẩm lắc đầu, lộ nụ cười mỉm thư thái tự tại."Huynh bảo đệ tới không phải chỉ đơn giản là ngồi uống trà ngắm hoa chứ."
"Đương nhiên là không." Lý Ngự tỏ bộ dạng nghiêm túc nói: "Việc Tàn Nguyệt tiến triển đến đâu rồi? "
"Vài ngày trước Lãnh Tình đã lấy thủ cấp của thủ lĩnh Tàn Nguyện, giờ đây Tàn Nguyệt như rắn không đầu, chỉ còn hư danh, chẳng có tí uy hiếp nào nữa rồi.
"Tốt quá, cuối cùng cũng không bị truy sát nữa rồi." Y thu quạt lại, vỗ bốp vào tay, ánh mắt đen láy sáng rực, nụ cười tươi rói.
"Vui mừng đến thế à? " Nam Cung Cẩm buồn cười nhâm nhi trà.
Lý Ngự vờ than thở, nhìn Nam Cung Cẩm bằng ánh nhìn ai oán, nói:"Dù gì người bị truy sát cũng đâu phải là đệ, mỹ nhân kế đối với ta thì lại rất hiệu nghiệm, kiếp trước không biết ta đã mắc nợ gì của đệ mà phải làm bia đỡ đạn cho đệ."
"Haha, cái này thì đệ không biết." Nam Cung Cẩm cười.
"Đúng rồi, mèo hoang bé bỏng khỏe rồi chứ? "
"Đã không còn gì đáng ngại nữa."
"Ta biết lần này Tử Hàm hơi nóng nảy một chút, nhưng dù sao nó cũng là em họ ta, mẹ ta vốn rất thương nó. Nếu mèo hoang bé bỏng đã không sao thì đừng tính toán với nó, nó cũng chỉ vì quá yêu đệ, nên mới làm ra chuyện ngốc nghếch này."
"Yêu đệ? Hứ! " Nam Cung Cẩm lạnh lùng hứ một tiếng, bảo: "Dù cho trên thế giới này có một triệu người yêu đệ, nếu nhóc con không yêu đệ, đệ thà để tất cả một triệu người đó đều chết đi."
Lý Ngự sửng sốt, "Đệ đang nói gì? Ngốc rồi à đệ, đòi tình yêu của một con mèo?! " Mình điên rồi cũng đành, còn kéo theo con mèo điên chung sao?
"Huynh không hiểu đâu, nhóc con...." Khi Nam Cung Cẩm chuẩn bị nói sự thật với Lý Ngự, vừa đúng có tiếng tì nữ ngoài đình truyền vào: "Nam Cung thiếu gia, thuốc ngài dặn dò đã nấu xong rồi."
Nam Cung Cẩm gật đầu, đứng dậy nhận chén thuốc, đi thẳng về phòng y.
Hắn bệnh thật rồi! Bệnh không nhẹ! Lý Ngự kinh ngạc trợn tròn mắt, miệng há thành hình chữ O, không nén nổi thốt lên: "Nấu thuốc bổ cho mèo? Cũng quá đáng thật rồi đấy! Đúng là Miêu nô nhị thấp tứ hiếu! "
...
Tại sao lại như vậy?
Cô thắc mắc vô cùng, đã mấy ngày trôi qua, cô lại vẫn chưa biến thành mèo, còn trong tư thế duy trì dáng vẻ con người!
Chẳng lẽ chết đuối đã khiến tính mạng cô bị uy hiếp nên mới biến thành người? Nhưng bây giờ cũng gần hết rồi, tại sao chưa biến thành mèo nhỉ?
"Cốc cốc! " Tiếng gõ cửa đánh tan suy nghĩ của Ôn Tâm.
Nam Cung Cẩm bước vào phòng, tay bưng chén thuốc, ngửi thấy mùi vị khó ngửi, Ôn Tâm lập tức nhăn mặt ngay.
Y đi đến bên giường, cầm muỗng đút thuốc cho cô, y hối thúc, "Nào, uống đi."
"Lại uống? Ta không uống, ta đã khỏi rồi.... ." Ôn Tâm chu môi lên, nhắc trán.
"Không được. Đây là thuốc bổ ta đặc biệt dặn dò người hầu nấu, thuốc có tác dụng bồi bổ cho cơ thể nàng."
Chỉ nhìn ánh mắt hắn thì đã biết là lần này không chống cự nổi rồi, nhưng uống một ngụm, cô đã kêu ca, "Nóng quá! Đắng quá! Ta không uống đâu.... ." Thấy cô sặc dữ dội, y vội nhẹ nhàng vỗ vai cho cô.
"Nóng quá à? " Chờ khi y thổi nguội, Ôn Tâm vẫn bịt chặt mũi, lắc đầu "Không, khó uống lắm! " Không phải cô chưa uống qua thuốc, nhưng chén thuốc thảo dược này nồng quá, và nước nấu xong đen đến kinh hồn, trông như chén mực vừa đen vừa đậm, vừa nồng, cô hết muốn nuốt rồi.
"Thuốc đắng dã tật." Kéo người cô lại, để cô ngồi một góc 90 độ so với y, Nam Cung Cẩm nhẹ nhàng dỗ.
"Mặc kệ, ta không uống thứ quái quỷ này! " Ôn Tâm dằn co, nhất quyết không chịu uống.
"Nhóc con này, ta thật hết cách với nàng." Y cười âu yếm, bưng chén thuốc lên uống một hơi, sau đó cúi đầu kề sát môi cô, khiến cô không thể không uống thứ chất lỏng ấm áp đó.
Lúc đầu Ôn Tâm hoảng đến ngớ ra, nên mới để y thừa cơ hội.
Chờ khi cuối cùng y cũng "đút" xong, cô mới thẹn thùng hỏi: "Sao... ngươi lại có thể làm như vậy? "
"Tại sao không thể? " Y nhún vai trêu đùa.
"Ta không uống, ngươi đừng làm loạn nữa! "
Đáng tiếc, Nam Cung Cẩm hoàn toàn xem lời cô như gió thổi bên tai, đẩy nhẹ cô xuống gối, tiếp tục "đút" cô bằng cách này.
"Ưm..." Đôi tay Ôn Tâm bị bàn tay to của y nắm lại, không thể cử động.
Chờ sau khi y vừa ý mới đặt chén thuốc xuống, lấy trán chạm vào trán cô, "Hình như hết sốt rồi."
"Hết rồi, sức khỏe ta rất tốt...." Cô hổn hển nói, hình như có chút mâu thuẫn.
"Nhóc con." Y lại cúi đầu xuống, muốn hôn cô.
Ôn Tâm vội né tránh, "Làm gì thế? Ta tuyệt đối không uống nữa đâu! "
"Ở chỗ này của nàng còn một tý, không được lãng phí! " Y chỉ vào vài giọt thuốc trên vành môi cô, vừa nói vừa dùng lưỡi liếm chúng đi. Cử chỉ kích động này khiến cô nín thở, quên mất mình muốn nói gì. Đôi môi y và cô ma sát vào nhau, tạo ra khoái cảm khó thể nào diễn tả.
"Ưm...." Cô không phải cô muốn dằn co, nhưng đôi tay bị hắn nắm chặt, thực sự không thể chống cự. Thêm vào đó, cơ thể hắn dính sát vào cô, sự tiếp xúc của làn da và hơi ấm khiến toàn thân cô không ngừng run rẩy.
"Không được cự tuyệt ta." Y không kìm lòng nổi cúi thấp mặt, hôn như mưa vào má cô, trán, mũi, mắt và cằm.
Sau đó dừng lại trên làn môi nhỏ xinh của cô, nhẹ nhàng hôn vào, từ cạn vào sâu, đi vào trong miệng cô, quấn chặt đầu lưỡi cô, và cố ý mút vào, tận hưởng, như đang thưởng thức một món ngon nào đó.
Cô không biết nên nghĩ gì, nên làm gì, cô vẫn còn trong trạng thái vô thức. Môi hắn hệt như có sức hút không diễn đạt được, khiến cô rơi vào một không gian mềm mại, chẳng còn tí sức lực nào.
Có thật là con người bị tách làm hai nửa không nhỉ? Cô mơ màng nghĩ, tại sao rõ ràng cô tự nhủ phải giữ khoảng cách với hắn nhưng cơ thể dường như có một suy nghĩ khác, lại thân mật hôn nhau với hắn?
Trời ạ! Có phải nàng đang quyến rũ y không?
Ngước mắt nhìn đôi má hồng hào của cô, ngay đến cần cổ trắng ngần mềm mại ấy cũng bị nhuốm một lớp màu hồng phấn nhàn nhạt, kéo dài đến tận lồng ngực trắng nõn như ngọc. Y cảm thấy bụng dưới mình nóng bỏng khó chịu, ngay đến lồng ngực cũng có một luồng khí nóng chảy khắp người.
Y cúi người áp chặt cơ thể cô, đôi tay bắt đầu không an phận dịch chuyển, vuốt ve từng nơi một, khiến người cô tê dại.
"Cẩm...."
Y tiếp tục hôn cô, thậm chí là mút, khiến cô cảm nhận được vùng nhạy cảm mà trước giờ bản thân cô chưa nhận ra. Trời, đây là thứ cảm giác gì thế? Cô tưởng mình sắp ngất rồi, nhưng vẫn cảm nhận rõ cái nóng bỏng của ngọn lửa đó.
"Á.... ." Ôn Tâm bất giác khẽ rên, co người lên, một luồng điện chảy khắp người, khiến cô không ngừng rung động.
Chết tiệt!
Y đang làm gì thế? Hiện nàng vẫn còn đang là bệnh nhân!
Cô rên lên một tiếng khiến Nam Cung Cẩm kịp thời lấy lại lý trí, vội vàng ngồi dậy.
"Sao rồi? Vẫn ổn chứ." Hơi thở y gấp thúc, ôm cô vào lòng lần nữa. Trước giờ y luôn tự đánh giá cao sức kìm chế của mình, nhưng mới lúc nãy y suýt mất kìm chế rồi.
"Ngươi.... thật là đáng ghét! " Dám sàm sỡ cô! Sau khi cô thở đều lại, trừng mắt giận dữ, gương mặt vốn trắng bệch đã giận đỏ lên.
"Xin lỗi, sẽ không có lần sau đâu." Y hôn phớt qua gương mặt nhỏ nhắn của cô, âu yếm xoa đầu cô, "Yên tâm, trước khi chúng ta thành thân, ta sẽ không làm bừa nữa."
"Thành thân? "
...
Ôn Tâm mở to mắt, ánh mắt mông lung lập tức trở nên ưu tư, cô vội dịch chuyển ánh nhìn, cúi đầu tránh né.
Nam Cung Cẩm chưa nhận ra điều bất thường ở cô, chỉ tưởng cô đang e thẹn."Đúng thế, chờ khi vết thương nàng khỏi hẳn, chúng ta lập tức về Nam Cung phủ chuẩn bị hôn lễ."
Nhìn vẻ vui mừng lộ trên gương mặt y, Ôn Tâm có chút hoang mang, chẳng biết nên làm thế nào, tim đập loạn xạ, và có cảm giác tội lỗi khó có thể chịu đựng.
Thành thân với một con mèo? Trên đời còn chuyện hôn nhân nào hoang đường như vậy không?
Cũng có thể chờ sau khi cô lại biến thành mèo, y mới chịu bỏ cuộc....
Ánh mắt Ôn Tâm trở nên ảm đạm, một thoáng ưu thương phớt qua gương mặt cô.
Lại mấy ngày trôi qua, vết thương của cô khỏi hoàn toàn rồi, và cũng không biến thành mèo.
Theo kế hoạch ban đầu, Nam Cung Cẩm đưa cô về phủ Nam Cung.
Họ vừa bước ra vương phủ, cô như một kẻ quê mùa, người bán buôn trên phố, người đi đường, xe cộ và kiến trúc, đều khiến cô tò mò, cứ phải nhìn ngắm thật kỹ mới thôi.
"Đó là gì? "Câu hỏi này nhiều nhất, Ôn Tâm chưa từng dạo phố ở thời đại này, điều gì cũng tỏ ra mới mẻ.
"Nàng không biết? " Nam Cung Cẩm luôn hỏi lại như vậy rồi mới hồi đáp từng câu một.
Khi cô cầm vài cây kẹo hồ lô, tung tăng đi trên phố, chạy một vòng rồi lại một vòng, ăn hết cây này qua cây khác, Ôn Tâm cảm thấy rất vui. Giương mắt nhìn xung quanh, tất cả mọi ánh nhìn đều dồn về một hướng, ánh mắt đầy kinh ngạc, ngưỡng mộ và khó tin. Đường đường đại thiếu gia phủ Nam Cung lại làm hầu cận của phụ nữ!
"Đói bụng rồi! Sắp đến bữa trưa, chúng ta đi ăn nào." Ôn Tâm vội chỉ vào một con phố náo nhiệt cách đó không xa.
Nam Cung Cẩm vểnh môi, "Ăn nhiều thế này không sợ béo à? "
"Ta xinh đẹp bẩm sinh, ăn thế nào cũng không mập, không được à! " Ôn Tâm đắc ý liếc xéo y, không để y châm chọc sắc đẹp. Nam Cung Cẩm cười, "Được được được, nàng ăn hết cả con phố này cũng được."
Hễ nhắc đến ăn thì Ôn Tâm rất vui mừng.
Thế là mặc kệ người đi đường đang chú ý, hai người kề vai nhau, cười như say rượu, không quan tâm đến những người xung quanh, bước vào một tửu lầu.
"Thức ăn đến rồi! " Tiểu nhị la lên.
Chẳng mấy chốc, bàn ăn đầy các món ngon, cô đã đói đến nỗi phờ người, thấy thức ăn lên bèn cầm đũa gắp lấy cái đùi gà quay.... đũa cô ngừng lại giữa không trung, ánh mắt chuyển sang hướng Nam Cung Cẩm.
"Nam Cung Cẩm, ngươi không ăn à? "
"Nàng cứ ăn, mặc kệ ta." Nam Cung Cẩm ngồi ngay ngắn, nhìn cô ăn với vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, khóe môi hơi cong lên.
"Nàng biết không? Âu quản gia rất nhớ nàng."
"Ờ." Nhớ vì không có nó, cuộc sống ông ta trải qua rất khốn đốn chứ gì?
"Liễu Nghị cũng ngóng trông nàng."
"Ờ." Ngóng cho nó mau chết, để khỏi quay về mê hoặc chủ nhân của hắn thì có.
"Thu Cúc, Đông Mai cũng rất nhớ nàng."
"Ờ." Nghĩ nó không về thì chẳng còn cơ hội ở lại Cẩm Lan Uyển thì có.
"Tiểu Hổ cũng rất nhớ nàng."
"Ờ.... Hả? " Con cọp to đó? Cái này thì khỏi đi.
Mãi khi ra khỏi tửu lầu, Ôn Tâm mới nhớ ra việc Nam Cung Cẩm hầu như không hề động đũa, cả bàn tiệc ngon gần như chỉ mình cô hưởng dùng.
Lòng Ôn Tâm khẽ động, nở nụ cười mê hồn như lưỡi trăng, "Đi thôi, chúng ta về nhà." Dạo cả buổi sáng, cũng mệt rồi.
Tiếc là đi được nửa đường, ông trời lại không tác mỹ, bắt đầu đổ những hạt mưa to như hạt đậu.
"Trời mưa rồi! " Người đi đường hối hả trú dưới mái nhà, tránh cơn mưa to bất ngờ ập đến này.
Nam Cung Cẩm cũng kéo tay Ôn Tâm, chạy đến mái nhà trong con hẻm nhỏ, nhưng mái nhà vừa nhỏ vừa chật, Nam Cung Cẩm bèn ôm chặt cô, để cả hai không bị ướt sũng.
Thế giới như bất ngờ im bặt lại, hẻm nhỏ không người, chỉ còn những tiếng mưa rì rào rì rào.
"Cơn mưa này.... nói mưa là mưa...." Do dự không biết nên nói đều gì.
Y chỉ mỉm cười, vuốt mái tóc trước trán đang bị ướt của cô, ánh mắt ẩn chứa một tình cảm khiến cô sợ phải đối mặt. Gần đây dường như y cứ hay như vậy, chỉ cần một ánh mắt, thậm chí không cần đụng vào cũng khiến cô rối loạn nhịp thở. Cô cúi đầu, tựa vào lồng ngực y, cảm nhận hơi ấm và nhịp tim của y.
Mưa dường như không có dấu hiệu muốn tạnh lại, y nâng cằm cô lên, hỏi:"Lạnh không? "
Cô chỉ lắc đầu. Cô làm sao mà lạnh nổi, khi cô và y gần nhau như vậy?
"Lá cây rơi lên đầu nàng rồi." Y nhẹ nhàng nhặt chiếc lá xuống.
Ánh mắt rực cháy nhìn cô, cô khó thốt nên một lời cám ơn, khi mặt hắn ngày càng sát gần cô, cô không thể không hỏi: "Ngươi... muốn làm gì? "
"Nàng biết mà." Y khẽ cười, cúi đầu hôn nhẹ lên bờ môi hồng đang phát run của cô.
Ôn Tâm chợt giật mình, nhưng y đã thẳng tiến, chiếm hữu bờ môi cô, khiến cô không kịp lùi lại, chỉ biết nhận lấy sự nhiệt tình đó.
Thế là cô nhắm mắt lại, toàn tâm cảm nhận nụ hôn nồng cháy này, Nam Cung Cẩm gần như ôm chặt cả người cô lại, để cả hai cảm nhận đối phương gần hơn.
Thế là rốt cục họ cũng buông đối phương ra, Ôn Tâm có chút mất hồn nhìn y, không thể phớt lờ đôi mắt sâu thẳm, tình ý tràn ngập của y.
Cô chợt có chút nghẹn ngào, tại sao lúc này mới phát hiện cô rất thích Nam Cung Cẩm? Không ai như hắn, đối xử lạnh lùng với người khác nhưng rất dịu dàng, ân cần với cô, y quả là độc nhất vô nhị! Nhưng cô lại....
...
Cơn mưa đã tạnh, Ôn Tâm chuyển đề tài, "Chúng ta về thôi! "
Nhưng chưa ra khỏi hẻm, đã nhận ra có vài gã đàn ông xuất hiện, cản đường đi của họ.
"Nam Cung Cẩm! " Trong tay bọn chúng cầm đại đao, thân hình cao to tiến về trước.
Nam Cung Cẩm cảnh giác lùi ra sau, tay nắm lấy Ôn Tâm, che chở phía trước cô."Các ngươi muốn gì? "
"Có người ra 100 lượng, muốn mua cái đầu ngươi." Bọn chúng không ngừng nhích động đại đao trong tay.
"Ha." Nam Cung Cẩm cười lạnh lùng."Đầu ta chỉ đáng 100 lượng? "
Không chút cảnh báo, gã đàn ông trước mặt Nam Cung Cẩm bị gục trước, đã bị chưởng phong mà y sớm vận nội lực hất tung, đại đao rơi xuống đất, nghe một tiếng "Keng".
Những huynh đệ phía sau thấy thế, liền xông vào công kích Nam Cung Cẩm, Nam Cung Cẩm xoay chuyển giữa đám người vây quanh như một con lốc, chỉ chốc lát đã thần tốc giải quyết xong ba tên.
"Xoẹt***" Ngay lúc này, một mũi tên đen không biết từ đâu phóng tới, nhanh như chớp bắn thẳng về phía cuống họng Nam Cung Cẩm.
"Chết tiệt! " Nam Cung Cẩm nhanh chóng nhảy ra sau, phi tiêu vẫn lướt qua gương mặt tuấn tú của y, để lại một vết máu nho nhỏ.
Nam Cung Cẩm cảm nhận được ánh mắt lạnh giá tứ cành cây phát ra, người này nội lực thâm hậu, tiếng thở khẽ đến không nhận ra, chưa đến gần đã cảm nhận được một luồng sát ký lạnh lẽo. Mấy tên phía trước chỉ là chiếc bẫy được gài sẵn, người này mới là chủ mưu!
"Nam Cung Cẩm, các chủ Ám Ảnh Các, chịu chết đi! "
Âm thanh chưa dứt, người trên cây bay xuống, kéo kiếm dài đâm thẳng về phía Nam Cung Cẩm, Nam Cung Cẩm như một mũi tên né người tránh khỏi đợt công kích này.
Trong thoáng chốc, đao quang kiếm ảnh, Ôn Tâm nhìn thấy mà lòng hoảng sợ. Lần đầu cô nhìn thấy cảnh cao thủ đọ nhau trong truyền thuyết, phát hiện ra động tác nhanh lạ lùng, dường như không nhìn thấy binh khí chạm nhau.
Nam Cung Cẩm thiệt thòi vì một người phải chống chọi mấy người, chiến đấu đến sau cùng, tiểu lâu la đã bị Nam Cung Cẩm diệt gọn, chỉ còn đấu tay đôi với một mình "Câu Hồn".
Câu Hồn?
Không sai!
Ôn Tâm nhận ra ngay sát thủ không ngụy trang, đấu đá dưới bộ mặt thật, chính là Câu Hồn ---- người từng bỏ rơi cô ----- à, chú ý lúc cô là con mèo nhé.
Trong chớp mắt, cánh tay Nam Cung Cẩm xuất hiện một vệt máu.
"Nam Cung Cẩm! Cẩn thận! "
Lại một nhát kiếm vô tình, đâm thẳng về phía ngực Nam Cung Cẩm.
Cô hét lên một tiếng, chẳng nghĩ ngợi gì xông thẳng lên trước, định đỡ nhát kiếm này cho Nam Cung Cẩm. Cô lo sợ, lo sợ mất y, mất người đàn ông mà cô yêu thương nhất này.
"Nhóc con! " Nam Cung Cẩm la lên, kịp thời nắm lấy cánh tay Ôn Tâm, ôm cô vào lòng, đôi tay che chắn lấy thân cô.
Một cái cắn răng, để mặt kiếm dài đâm vào vai y, y ngẩng đầu rên, đôi tay vẫn không thả Ôn Tâm ra, vẫn ôm chầm lấy cô.
Rất tốt, y nổi giận thật rồi! Nam Cung Cẩm quay người, dồn hết nội cung, tung chưởng vào ngực Câu Hồn, nhưng bị y né được. Tiếc rằng đây chỉ là hư chiêu, Nam Cung Cẩm nhếch môi cười, thân hình lượn lên, tung một đòn nặng vào vai Câu Hồn, đánh y bay xa mấy mét.
Câu Hồn lưng đập vào tường, không dịch chuyển được nửa bước, máu tươi chảy ra từ khóe môi.
Nam Cung Cẩm định bước lên trước, tiếp đó, y kinh ngạc, vì một bàn tay bé bỏng và nóng hổi đang run rẩy nắm kéo cánh tay y.
"Chờ đã! Tiểu Cẩm, tha cho hắn đi."
Y chau mày."Nàng quen hắn? "
"Hắn đã từng cứu ta."
Lúc đó cô chợt cảm thấy có một ánh nhìn băng giá lườm mình, cả người như rơi vào hang động bằng băng, lạnh thấu tim. Cô đương nhiên biết, người nhìn cô là Câu Hồn!
"Câu Hồn." Ôn Tâm quay lại nhìn y nói: "Không cần nghi ngờ, ta biết ngươi là sát thủ Câu Hồn. Ngươi còn nhớ đã từng cứu một con mèo trắng không? "
Cô chần chừ một lát, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Cẩm, tự đáp: "Đó chính là ta."
Trên mặt Đường Lăng vẫn không có biểu cảm, chỉ là ánh mắt thoáng qua một tia sáng.
"Ta biết ngươi có "Ba không giết": Không giết người bị thương, không giết người trốn thoát, không giết đàn bà và trẻ con. Ta, ngươi tất nhiên sẽ không giết, vì ta là đàn bà. Còn hắn, " Ôn Tâm chỉ Nam Cung Cẩm, tiếp tục nói: "Ta tin ngươi cũng sẽ không tìm giết hắn rồi, hắn là người trốn thoát. Đúng không? " Hắn là sát thủ, nhưng không phải sát thủ quá lạnh lùng, đối với động vật còn thế, huống hồ là người? Tuy biết rằng vô lý, nhưng trực giác bảo với cô, hắn là một người tốt.
Lâu sau, Đường Lăng gật đầu với cô, chống kiếm xuống đất, từ từ đứng lên. Trước lúc đi, quay lại khẽ nhìn, chỉ nói một câu.
"Ta sẽ ghi nhớ cô." Trong lời nói thoáng lộ một sự hối tiếc.
Đây là một hối tiếc, dường như đang ở bên hồ cầu nguyện, nghe thấy những tiếng than thở của những người từng ném đồng xu vào.
Sau khi Câu Hồn đi khỏi, Nam Cung Cẩm thở một hơi, cắn chặt răng nói một câu: "Dìu ta về vương phủ...." Chịu đựng rất lâu, lưng y giờ đây đã đau đến muốn chết.
Bàn tay nhỏ nhắn của Ôn Tâm vòng ra sau lưng y, lòng bàn tay lập tức cảm nhận được thứ chất lỏng dính dính, cô rút tay về xem, các ngón tay nhuốm những vết máu đỏ.
...
Ôn Tâm kinh hãi la lên: "Nam Cung... Cẩm, ngươi có sao không? "
"Chắc là đau lắm!"
Vớ vẩn! Sau lưng bị người ta đâm một nhát, làm thế nào mà không đau được. Quan tâm nên rối trí, Ôn Tâm vừa mở miệng đã cảm thấy câu hỏi của mình thật ngu ngốc.
"Chỉ là vết thương nhỏ, không sao." Y nhẹ nhàng nói. Nhưng khi đại phu cởi áo y ra, cô đã rít một hơi dài.... .
Dưới ánh sáng yếu ớt trong phòng, cô cũng có thể thấy rõ cơ thể y, lồng ngực màu đồng đầm đìa mồ hôi, làn da sáng bóng tản phát một ánh sáng quyến rũ, nhưng sau lưng y lại hằn một vết thương sâu, sâu đến thấy cả xương, màu đỏ bắt mắt tuôn trào như suối, màu đỏ tươi, đỏ tươi....
Lòng cô chợt quặn đau, một cơn đau đột kích nơi con tim, tim đập ngày càng nhanh, mỗi nhịp đập khiến cô đau đến không thể hít thở.
Cô lặng lẽ nhìn đại phu xuyên kim xỏ chỉ, sau đó im ắng nhìn đại phu khử trùng, may lại, bôi thuốc, buộc khăn sạch cho hắn.
Vết thương không có thuốc gây tê, chắc là rất đau. Nhưng hắn nhìn thấy vẻ mặt đau lòng chăm chú của cô, lại còn bất giác quên cả đau, thậm chí còn nở nụ cười dịu dàng.
Đại phu lau mồ hôi, cuối cùng đã băng bó vết thương xong rồi. Sau đó, Nam Cung Cẩm vẫy tay ra ý cho đại phu lui xuống.
"Còn đau không? " Ôn Tâm run rẩy lấy tay sờ miếng vải băng nhuốm máu tươi, cảm nhận những tế bào nhỏ đang di động trên ngón tay, cô nghẹn ngào nói: "Đều là do ta hại cả. Nếu không phải ta nhiều chuyện xông lên đỡ giúp ngươi, ngươi sẽ không vì cứu ta mà bị thương nặng như vậy."
"Nhưng rất may là người bị thương không phải nàng." Y đứng dậy, đưa tay khẽ vuốt nhẹ mặt cô.
Cô nhìn thẳng đôi mắt hắn, nói: "Ta có vài câu hỏi muốn hỏi ngươi, ngươi phải trả lời ta thật lòng."
"Nàng hỏi."
"Nếu sau này ta không biết bao giờ lại bị biến thành mèo, ngươi cũng vẫn yêu ta chứ? "
"Yêu"
"Nếu sau này ta có khả năng cứ nửa người nửa mèo như thế, ngươi cũng vẫn yêu ta chứ? "
"Yêu"
"Cho dù ta không thể nào biến thành người, mãi mãi chỉ là một con mèo, ngươi cũng vẫn yêu ta chứ? "
"Yêu"
Ba từ "Yêu", âm điệu ngày càng nặng, âm điệu ngày càng sâu sắc, như dụi thẳng vào con tim, gợi dậy một sự xao động cuồng dại. Cô thừa nhận, lần này cô sẽ không buông tay nữa, không bỏ mặc được, không rời thân nổi, không định thần được rồi. Trong mắt rưng rưng làn sương mỏng, sau đó hóa thành những giọt trân châu lệ trong veo, chảy dài xuống má.
"Đừng khóc.... ." Nước mắt cô khiến tâm y thắt lại, y nhẹ nhàng, dịu dàng ôm cô vào lòng, nâng cằm cô lên, xót xa hôn lên mũi, mắt, sau cùng là môi cô.... .
Cho đến khi cô không thở nổi, y mới bịn rịn thả lỏng cơ thể hai người ra.
"Ta phải nói trước với ngươi, tốt nhất là ngươi nên có tâm lý chuẩn bị. Kiếp này ngoài ta ra, ta sẽ không cho bất kỳ đàn bà hay đàn ông bám theo ngươi, tất nhiên cũng không cho ngươi cơ hội lăng nhăng với đàn bà hay đàn ông khác." Bản tính đanh đá của Ôn Tâm đã trở về rồi.
Trước kia cô đã suy nghĩ quá nhiều nên đã bó chặt bản thân. Cứ suy nghĩ nhiều, thế giới còn biết bao nhiêu việc, đừng đặt nặng vấn đề thì thế giới sẽ không còn rắc rối!
Cô yêu hắn, muốn yêu hắn hết suốt cuộc đời này, bất kể cô có thể trở thành người hay không, bất kể cô có phải mãi mãi cũng chỉ là một con mèo.
Suy cho cùng, hạnh phúc là phải nắm chặt trong tay mình, chứ không phải nằm trong miệng người khác!
"Tại sao lại có cả đàn ông? " Nam Cung Cẩm buồn cười hỏi.
"Ai bảo ngươi nam sinh nữ tướng, huynh đệ của ngươi lại có sở thích đó, nói không chừng trong lúc không để ý sẽ bị gã đàn ông hoang nào khác cuỗm mất." Ôn Tâm hứ hứ một tiếng, độc đoán tuyên cáo, "Kiếp này ngươi chỉ có thể thuộc về ta! " Bàn tay còn mạnh dạn ôm lấy eo y.
Trời ạ! Từ bé đến nay, y chưa bao giờ nghĩ đến sự phấn khởi muốn bay vút lên trời trong khoảnh khắc này. Đây là lần đầu cô nói những lời tỏ tình, có phải y có quyền mơ tưởng rằng cô cũng yêu y rồi không?
"Nhìn ngươi vui như thế, ta coi như ngươi đã đồng ý nha." Cô tự ý phán đoán.
"Nếu ta không đồng ý thì sao? " Y không kìm nổi muốn trêu đùa cô.
"Không được! Ta nói một là một." Cô không cho y phản bác, nói với giọng độ rất chuyên chế, thêm vào đó là uy hiếp, "Nếu không thì ngươi đừng hối hận, ta đi tìm người khác! "
"Nàng dám! Nàng là của ta! " Y vừa nói vừa ôm chặt cô lại, thấp giọng la bên tai cô.
"Biết lợi hại của ta rồi chứ, chỉ cần là người Ôn Tâm này yêu, suốt đời cũng chỉ có thể thuộc về ta! " Cô kiên định nhìn vào mắt y, không để y cự tuyệt, sự chiếm hữu đã lộ rõ trong con mắt đen láy của cô.
Y khẽ cười, rất thích bộ dạng độc đoán lúc này của cô.
"Nhóc con, " Y khẽ hôn lên trán cô, trên mặt y chất chứa đầy những tình cảm nồng cháy, nhìn cô chân tình, "Ta yêu nàng."
"Ta cũng yêu ngươi.... ." Cô bị y ôm chặt, khuôn mặt bé xinh tựa vào trước ngực y, lắng nghe nhịp tim loạn xạ của y.
"Tiểu Cẩm, đệ làm gì thế này? Đi thẳng ra, nằm ngang về..." Âm thanh Lý Ngự bỗng vang vào trong phòng, hai người đang ôm nhau vội vàng tách ra.".... Này.... . Ồ..." Tiếng "Ồ" khiến Ôn Tâm đỏ tía đôi má, cô đang tiến hành tỏ tình mà.
"Ta nói này Tiểu Cẩm!" Lý Ngự lên trước đỡ y, nửa như đang cười, vẻ mặt khá là mờ ám, cười rằng: "Không tệ đấy, ra ngoài bị thương thì đã mang về một tiểu mỹ nhân, diễm phúc không kém! " Lý Ngự đỡ y ngồi vào ghế."Nhưng nhìn dáng vẻ đệ, vết thương không nhẹ, đàm tình thuyết ái cũng đâu cần gấp như vậy? Nói ta nghe xem rốt cục ai đã làm đệ bị thương? "
Lý Ngự bất giác chau mày. Tiểu Cẩm bị thương đến nơi này của hắn là muốn xử lý nhẹ nhàng qua chuyện, dưới vòm trời này người có thể khiến Tiểu Cẩm bị thương như vậy chẳng có mấy người.
Nam Cung Cẩm thẳng thắng trả lời: " Câu Hồn "
Lý Ngự quay sang nhìn Ôn Tâm bên cạnh, Nam Cung Cẩm hiểu ý y, cười bảo: "Không sao."
Xem ra Tiểu Cẩm rất tin tưởng người đàn bà xa lạ trước mặt này.
Thật kỳ lạ! Đây là Tiểu Cẩm không gần nữ sắc, chỉ yêu mèo con sao?
Trong lòng Lý Ngự tuy còn thắc mắc nhưng cũng tạm gác lại, tiếp tục nói: "Tàn Nguyệt chẳng phải đã hủy rồi sao? Tại sao Câu Hồn lại còn muốn giết đệ? "
...
"Đệ nói là Tàn Nguyệt đã hủy, nhưng không nói rằng sát thủ phái đi sẽ không tiếp tục chấp hành nhiệm vụ! "
"Xem ra tên Câu Hồn này bản lĩnh không nhỏ, lại còn điều tra ra đệ chính là Ám Ảnh các chủ. Sau đó thì sao? Đệ bị thương, còn hắn? "
"Hắn sẽ không tới giết đệ nữa." Nam Cung Cẩm nhẹ nhàng thuật lại.
"Vậy thì tốt...." "Ơ, phải rồi, mèo hoang bé bỏng đâu? "
Nam Cung Cẩm cười nói: "Đang ở trước mặt huynh còn gì? "
Lý Ngự nhìn xung quanh, chẳng thấy bóng dáng mèo con, mặt mày ngu ngơ hỏi: "Đâu? "
Lúc này Ôn Tâm không nhịn được cười ha hả lên, sau đó nhảy đến trước mặt Lý Ngự, chỉ vào mũi mình nói: "Là ta chứ ai! "
"Cô? " Hắn có chút kinh ngạc, nhìn Nam Cung Cẩm cũng gật đầu với hắn, lại càng tỏ ra khó tin: "Sao có thể như vậy? Nó là mèo, cô là người mà! "
"Tại sao ta không thể là mèo và là người chứ? "
"Ta không tin, trừ phi cô có thể chứng minh! " Y đứng tại chỗ, đôi tay chống nhạnh, ra vẻ ta đây.
"Ngươi không tin ta cũng hết cách, nhưng...." Ôn Tâm tinh nghịch, "Ta biết một số việc chỉ có ta và ngươi mới biết thôi."
"Cái gì? Ngươi nói nghe xem."
"Ai đó, khi tắm thích nhất là hát, không hát không chịu được; Ai đó trên mông có ba nốt ruồi, chú ý nha, ba nốt nối liền thành tam giác; Ai đó sáng dậy việc đầu tiên phải làm là soi gương, sau đó nói với mình rằng, đẹp trai quá; Ai đó, thích nói cùng một câu với phụ nữ: "Ta thích nhất bộ dạng nàng không mặc quần áo".... ."
Càng nghe, hai mắt Lý Ngự càng lồi ra và tròn xoe, miệng há to như cái chậu, nghĩ đến những liệt kê không sai, y chỉ lộ được khuôn mặt kinh ngạc của một kẻ xui rủi.
"Tiểu Cẩm, đệ mang đưa người đàn bà này đi, nếu không ta sợ ta sẽ không kìm chế nổi, giết cô ta diệt khẩu! "
"Ngươi tưởng ta thích nhìn thấy ngươi sao, tên lộ liễu! " Ôn Tâm thè lưỡi, làm mặt ma rồi núp ra sau lưng Nam Cung Cẩm.
Nam Cung Cẩm bên cạnh đã ngạc nhiên không thốt nên lời, nhìn Lý Ngự nổi giận nhảy cẫng lên, khóe môi y lúc đầu chỉ hơi cong cong, sau đó thì biến thành nụ cười to không kìm chế được.
Y phải cám ơn ông trời đã cho y gặp gỡ người yêu vừa thú vị vừa vui này, khiến cuộc đời y không còn nhàm chán như vậy.
← Ch. 08 | Ch. 10 (c) → |