Vay nóng Homecredit

Truyện:Lãnh Hoàng Phế Hậu - Chương 279

Lãnh Hoàng Phế Hậu
Trọn bộ 379 chương
Chương 279
0.00
(0 votes)


Chương (1-379)

Siêu sale Shopee


Edit: kaylee

Cuộc sống sau này, vượt qua ở trong nhàm chán...

Hạ Lan Phiêu rất nhàm chán theo Tiêu Mặc đến Lâm Lang sơn, rất nhàm chán thông qua nghiệm chứng thân phận, chỉ đợi ngày mai là được lên núi.

Tiêu Mặc vì lần lên núi này cũng coi như là làm đủ chuẩn bị, không chỉ có chuẩn bị đầy đủ lương khô, dược vật, vũ khí, còn dẫn theo 50 thị vệ trung thành nhất làm người hầu cận —— đương nhiên, bọn họ là không thể vào kia chỗ bảo vật bí ẩn giống như mê cung kia.

Mắt thấy Tiêu Mặc "Bày mưu tính kế" như thế, đương nhiên Hạ Lan Phiêu cũng không thể thua người. Cho nên, nàng rất dũng cảm hạ lệnh thủ hạ của Tiêu Mặc đi mua lượng lớn son phấn mang theo, còn mang theo cả đồ trang sức quần áo, hoa hồng để dùng lúc tắm cho nàng.

Vốn tưởng rằng nàng bốc đồng yêu cầu sẽ mang đến cho Tiêu Mặc không ít khốn nhiễu, lại không nghĩ rằng hắn lập tức đồng ý, mà bọn thủ hạ của hắn cũng mặt ai oán cõng lên hành trang dành cho nữ tử.

Trời ạ, chúng ta đều có thể coi là cao thủ võ lâm! Tại sao lão đại của chúng ta lại có thể cưng chiều nữ nhân kia như vậy?

Mà cuối cùng ngày lên núi đã tới.

Một buổi sáng tinh mơ, Hạ Lan Phiêu còn buồn ngủ theo đội ngũ lên đường, làm như không thấy cảnh đẹp trên Lâm Lang sơn, chỉ là ngáp không ngừng để bày tỏ bất mãn của mình. Tiêu Mặc đối với chút mưu kế của nàng đương nhiên là mắt điếc tai ngơ, chỉ là cau mày nói: "Tất cả sơn động đều lục soát qua?"

"Vâng, Hoàng Thượng! Nhưng không có một cửa vào sơn động nào khác trong rừng rậm, cũng không có khác thường!"

"Ha ha...... Có thể dễ dàng bị tìm được như vậy cũng không gọi 'bảo vật bí ẩn' rồi. Rất thú vị."

Tiêu Mặc khẽ mỉm cười, dương dương tự đắc ngồi ở trên tảng đá mà bọn thị vệ đã trải nệm màu vàng mềm mại cho hắn, cái này gọi là vân đạm phong khinh —— nếu bày thêm một số món ăn ở trước mặt hắn nữa, đó là đi chơi du ngoạn. Hạ Lan Phiêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc hắn một cái, rồi hỏi: "Có hay tìm một chút xem trên mặt đất có chỗ đặc biệt nào hay không? Không nên bị tư duy theo quán tính có hạn chế, nơi đó cũng rất có thể là địa cung."

"Nương nương nói đúng! Tiểu nhân lập tức đi tìm!"

Nương nương......

Ta là nương nương gì của ngươi!

Một người thị vệ lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra, hấp ta hấp tấp chạy đi ra ngoài, mà Hạ Lan Phiêu há to miệng ngơ ngác đứng, sửng sốt thật lâu mới khép miệng lại.

Nàng liếm liếm đôi môi, rất là không vui ngồi vào chỗ cách Tiêu Mặc rất xa, nâng má nhìn dòng suối dưới chân ngẩn người. Đang lúc này, một hương thơm nữ tử đột nhiên bay vào mũi, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Ngọc Cầm phái nữ "thứ hai" trong đội ngũ này.

"Phu nhân khát nước không? Đây là nước suối Ngọc Cầm mới lấy về, mời phu nhân uống."

"Ừ, cám ơn ngươi."

Hạ Lan Phiêu cao ngạo gật đầu với Ngọc Cầm, nhận lấy ly gỗ trong tay Ngọc Cầm, nhẹ nhàng uống một ngụm, phát hiện quả nhiên là ngọt lành thanh khiết, tinh thần cả người cũng theo đó phấn chấn hơn.

Ngọc Cầm không nói gì, lẳng lặng đứng ở bên người nàng, mà Hạ Lan Phiêu lại cảm nhận được một cảm giác địch ý và bị áp bức khó hiểu —— đúng, nàng không thích Ngọc Cầm, Ngọc Cầm cũng không thích nàng. Mặc dù họ cũng không giao tiếp gì, mặc dù họ hòa thuận mặt ngoài, cũng là vô cùng chán ghét nhau.

Ngọc Cầm không thích ta rất dễ hiểu, là bởi vì nàng lầm tưởng ta cùng với Tiêu Mặc còn có cái gì đó, đang ghen —— mà tại sao ta không thích nàng đây? Thật đúng là kỳ quái......

Chẳng lẽ ta cũng đang ghen? Ha ha......

Hạ Lan Phiêu nhẹ nhàng lắc đầu, đuổi đi suy nghĩ không giải thích được trong đầu, sau đó cúi đầu nhìn dòng suối trong suốt chậm rãi chảy qua trước mặt nàng. Mặt trời đã lên cao, dòng suối nhỏ văng lên những bọt nước ở trong ánh mặt trời chiếu xuống phát ra ánh hào quang bảy màu, mà trong khe nước cũng chảy xuôi lá phong màu đỏ tươi, trông rất đẹp mắt.

Nếu để cho lỗi nhi thấy cảnh đẹp Lâm Lang sơn, nhất định nó sẽ thích. Ai, thật là đã rất lâu không có nhìn thấy nó rồi. Tiểu tử thúi này thích nhất quấn ta kể chuyện xưa, gần đây không ai kể chuyện xưa cho nó không biết nó có ngủ được hay không?

Thật là rất nhớ nó nha!

Hạ Lan Phiêu nghĩ tới tâm sự, không tự chủ được đứng lên, đi tới thượng du của thác nước xinh đẹp. Nàng đứng ở trước thác nước, nhìn đầm nước sâu màu xanh biếc trước mặt, không kiềm hãm được đưa tay đi xuống, quả nhiên là lạnh thấm người.

Chung quanh thác nước này trồng cây phong đỏ, lúc này chính là lúc lá phong nhẹ nhàng bay theo gió, có một ít lá theo gió bay đến đến trong đầm nước, hơn nữa theo dòng suối chảy xuống, ở trong núi rừng yên tĩnh này thật là một phong cảnh đẹp nhất.

Trước kia Hạ Lan Phiêu từng nghe nói ở trong thâm cung, các cung nữ ai oán không cách nào ký thác tình ý của mình, sẽ viết thơ ở trên lá phong, để lá phong trôi thuận theo dòng nước. Nhưng họ không biết, lá phong nho nhỏ này nơi nào gánh nổi sầu bi của các nàng, sợ rằng không có như họ mong muốn bay tới trong tay Quý tộc công tử đa sầu đa cảm nào, mà là chìm đến đáy sông hóa thành nước bùn, cuối cùng trở thành phân bón cho hoa màu thôi.

Sầu bi không nên có như vậy...... Ha ha......

Hạ Lan Phiêu nghĩ tới, cầm trong tay Phong Diệp tỉ mỉ xé thành mảnh nhỏ, sau đó bàng quang ném tới trong nước. Nàng nheo mắt lại nhìn trước mặt thác nước, đột nhiên nghĩ tới"Tây Du kí" trong Thủy Liêm động, tưởng tượng thấy nước này phía sau rèm mặt có vô số cái Tiểu Hầu Tử, vui vẻ nở nụ cười. Cũng liền tại lúc này, nàng chỉ cảm thấy ý tưởng lóe lên trong đầu, một phỏng đoán quá mức quỷ dị, cũng làm cho chính nàng không thể nào tin nổi.

Không biết, là như thế này thôi......

"Nàng nghĩ đến cái gì?"

Không biết khi nào thì Tiêu Mặc đã đi tới bên cạnh nàng. Hạ Lan Phiêu vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy gương mặt làm người ta chán ghét của Tiêu Mặc, hừ lạnh một tiếng, theo bản năng cúi đầu xuống. Tiêu Mặc ở bên người nàng đứng rất lâu, mà Hạ Lan Phiêu rốt cuộc giễu cợt nói: "Thế nào, Hoàng Thượng vẫn không tìm được chỗ vào cung điện bí mật sao?"

"Không có. Hình như địa cung nàng nói cũng không có tung tích."

"Có thể là chưa tìm tỉ mỉ, ha ha. Từ từ tìm đi, một ngày nào đó sẽ tìm được."

"Nhưng hình như nàng phát hiện ra chỗ bí mật."

"Có sao?" Hạ Lan Phiêu khoa trương khoát tay: "Hoàng Thượng thông minh như vậy cũng không tìm được, làm sao ta sẽ tìm được?"

"Đừng tiếp tục nói láo. Lúc nàng nói láo sẽ đặc biệt kích động, nhiều năm như vậy, cũng không thấy tiến bộ. Ha ha......"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-379)