Vay nóng Tima

Truyện:Lãnh Hoàng Phế Hậu - Chương 041

Lãnh Hoàng Phế Hậu
Trọn bộ 379 chương
Chương 041
Chỉ tay kỳ lạ!
0.00
(0 votes)


Chương (1-379)

Siêu sale Shopee


Editor: kaylee - LQĐ.

Mắt thấy Hạ Lan Phiêu vẫn còn đờ đẫn, Hạc Minh liền kéo tay của nàng lên xe ngựa. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ đều xảy ra đột ngột, cứ như mình đang nằm mơ. Trong mơ, Hạc Minh nói mấy câu liền kiếm được mười vạn lượng vàng; trong mơ, Hạc Minh là một nam nhân tuấn mỹ cao quý ưu nhã.... Nhất định là mơ! Hơ nữa còn là cơn ác mộng không thực tế....

Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, len lén nhìn Hạc Minh bằng ánh mắt kỳ quái, thỉnh thoảng mỉm cười, thỉnh thoảng cau mày. Hạc Minh chú ý đến Hạ Lan Phiêu đang quan sát mình, cười ôm Hạ Lan Phiêu vào trong ngực, dán mặt lại gần: "Tiểu Hạ Lan đang suy nghĩ gì?"

"Không có gì."

"Gạt người! Tiểu Hạ Lan có phải đang suy nghĩ vì sao ta kiếm tiền dễ dàng như vậy hay không, có phải suy nghĩ ta đang gạt bọn họ hay không, có phải đang suy nghĩ ruốt cuộc ta có thuật chiêm tinh thật hay không?" (anh đi guốc trong bụng chị:D)

Hạc Minh, ngươi quá giỏi! Vì sao ngươi biết trong lòng ta đang nghĩ cái gì?

Lần đầu tiên Hạ Lan Phiêu sùng bái nhìn Hạc Minh, bắt đầu tin tưởng thần linh này có chút bản lĩnh. Trong lòng nàng vừa động, có chút ngượng ngùng hỏi: "Ngươi thật biết chiêm tinh?"

"Đúng vậy."

"Vậy ngươi cũng biết xem bói xem tướng giống truyền thuyết, thấy được tương lai?"

"Phải."

"Vậy ngươi có thể xem bói giúp ta không?" Hai mắt Hạ Lan Phiêu tỏa sáng.

"Xem gì chứ?"

"Xem.... Lúc nào ta có thể tránh xa tất cả biến thái trên thế giới này. Bao gồm cả ngươi."

".... Được. Đưa tay cho ta, ta xem chỉ tay cho ngươi."

Nghe Hạc Minh nói như vậy, Hạ Lan Phiêu không nghi ngờ là bị lừa gạt, đặt tay phải trong tay Hạc Minh. Hạc Minh nắm tay của nàng, cẩn thận nhìn chỉ tay, thỉnh thoảng bóp một cái, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng, Trong lòng Hạ Lan Phiêu cả kinh, gian nan hỏi: "Chỉ tay của ta.... Có vấn đề gì không?"

Hạ Lan Phiêu lo lắng nhìn sắc mặt ngưng trọng của Hạc Minh, tâm tình càng ngày càng khẩn trương. Hạc Minh không trả lời, chỉ là không ngừng xoa nắn tay Hạ Lan Phiêu, trong miệng nói: "Tại sao sẽ như vậy chứ?"

"Ruốt cuộc làm sao? Truyện dk edit tại diễn đàn lê quý đôn. Là đoản mệnh hay là cả đời không ai thèm lấy? Ngươi nói thật cho ta!"

"Quả thật không thể tin...."

"Có lời gì ngươi cứ nói thẳng đi. Đừng dọa ta!"

Hạ Lan Phiêu hoảng sợ nhìn Hạc Minh, sợ hãi sắp khóc thành tiếng. Hạc Minh khẽ thở dài, nghiêm nghị nhìn nàng: "Hạ Lan Phiêu, chẳng lẽ từ nãy đến giờ, ngươi không có một chút cảm giác gì sao?"

"Cảm giác gì? Không phải là ta mắc bệnh nan y chứ?"

"Chẳng lẽ ngươi chưa có cảm giác ta chiếm tiện nghi của ngươi sao?" (Phụt! Ha ha, buồn cười quá, cẩn thận sặc nha:v)

............

"Hạc Minh! Tên khốn khiếp! Ta liều mạng với ngươi!"

Hạ Lan Phiêu nghiến răng nghiến lợi vung quyền đánh lên người Hạc Minh, lại bị Hạc Minh nhẹ nhàng linh hoạt tránh thoát. Hạc Minh vui vẻ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị chọc tức đến đỏ bừng của Hạ Lan Phiêu, cảm thấy tối tăm phiền muộn vừa nãy bị quét sạch. Hắn nhẹ nhàng ôm Hạ Lan Phiêu, trước sau như một dùng giọng điệu YD nói: "Ngày mai, trong cung có một bữa tiệc, ngươi cùng ta vào cung. Ta muốn giới thiệu ngươi với Hoàng đế. Tiểu Hạ Lan ~~"

"Hoàng để của Tề quốc?" Hạ Lan Phiêu cau mày theo bản năng: "Ta gặp hắn làm cái gì?"

"Đến lúc đó ngươi sẽ biết." Hạc Minh cười thần bí.

Nhìn khuôn mặt thần bí khó lường của Hạc Minh, Hạ Lan Phiêu biết coi như nàng cố quấn lấy hắn hỏi, Hạc Minh cũng sẽ không tiết lộ nửa chữ. Ở bên người Hạc Minh ngây ngốc nửa tháng, nàng cũng hiểu đôi chút tính tình của nam nhân này.

Nếu như Tiêu Mặc là một người trầm tĩnh sâu không thấy đáy, thì Hạc Minh chính là gió - rất tự do, rất tự nhiên, vô câu vô thúc (không câu chấp, không gò bó)lqđ. Hắn thỉnh thoảng vui vẻ, thỉnh thoảng lạnh lùng, không ai hiểu rõ suy nghĩ của hắn, hành động của hắn. Hạ Lan Phiêu biết, bây giờ hắn đối tốt với mình, chỉ vì một ước định nào đó mà thôi. Khi thời gian ước định hết, hắn có thể trở mặt trong nháy mắt....

Ngươi sẽ giết ta ư, Hạc Minh? Ta đối với ngươi mà nói, chỉ là sự sỉ nhục mà thôi.... Ta muốn trốn chạy, nhưng vận mệnh vẫn là đẩy ta đi theo con đường của Hạ Lan Phiêu. Ruốt cuộc ta cũng phát hiện, ta không thể thoát khỏi con đường này thật sự rất khó khăn....

Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, sắc mặt đột nhiên tối sầm, cũng dần thấy bối rối. Nàng gần như không cảm thấy xe ngựa lắc lư, cứ như vậy mơ màng ngủ, đầu nhẹ nhàng tựa vào bả vai của Hạc Minh. Nàng sẽ không biết, Hạc Minh nhìn chằm chằm vào hai sợi chỉ đỏ trên cổ tay của nàng (độc đó), không nói một lời lqđ nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, như có điều suy nghĩ. Mà trên mặt của Hạc Minh, có chút không bỏ được cùng cô đơn....

Hạ Lan Phiêu ngủ một giấc hỗn loạn, ngay cả làm sao mình về phòng cũng không biết. Khi nàng tỉnh lại, đã là trưa hôm sau. Nàng nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, kêu một tiếng, vội vàng đứng dậy, quả nhiên là trông thấy vẻ mặt tối đen của Minh Châu. Nàng tự biết mình có tội, xụ mặt xin lỗi Minh Châu, nhưng trong lòng có chút nghi ngờ.

Ta làm sao vậy? Tại sao ở nơi nào cũng có thể ngủ, hơn nữa ngủ không đủ? Tiêu Mặc đã nói, độc Túy Hà Y chính là làm cho người ta thích ngủ, chẳng lẽ độc phát tác?

Quá nhiều vấn đề, làm cho tâm trạng của Hạ Lan Phiêu buồn bực, liên tục làm vỡ hai bình hoa cổ có giá trị lien thành. Lần này, mặt của Minh Châu không còn là màu đen mà là tuyết trắng. Nàng vươn ngón tay run run chỉ vào chóp mũi Hạ Lan Phiêu, hoảng sợ nói: "Ngươi.... Ngươi cư nhiên làm vỡ đồ cổ của Đại nhân...."

"Phải bồi thường tiền sao?" Hạ Lan Phiêu hỏi theo bản năng.

"Bồi thường tiền?" Minh Châu bén nhọn kêu: "Ngươi cho rằng ngươi trả nổi sao? Bán ngươi một vạn lần cũng không đủ. Ngươi...."

Minh Châu đang muốn mắng Hạ Lan Phiêu, cửa mở. Mười tỳ nữ lien tiếp bưng quần áo, trang sức, phấn son xếp thành một hàng, người đứng đàu cung kính cúi đầu nói: "Hạ Lan tiểu thư, lqđ xin tắm rửa thay quần áo, cùng Đại nhân vào cung dự tiệc."

"Biết." Hạ Lan Phiêu nhàn nhạt nói.

Lời tác giả: Tiêu Mặc sắp lên sàn, Hoàng đế của Tề quốc cũng sắp lên sàn, cảm ơn mọi người đã ủng hộ ^_^ (lee cũng cảm ơn nha:D)!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-379)