Vay nóng Homecredit

Truyện:Lãnh Hoàng Phế Hậu - Chương 032

Lãnh Hoàng Phế Hậu
Trọn bộ 379 chương
Chương 032
Người anh em rất lớn
0.00
(0 votes)


Chương (1-379)

Siêu sale Shopee


Editor: kaylee - Diễn Đàn Lê Quý Đôn.

Tiêu Mặc ôm Hạ Lan Phiêu thật chặt, trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng lần đầu tiên xuất hiện vẻ mờ mịt. Hắn đặt đầu của Hạ Lan Phiêu ở bên trong khuỷu tay mình, nhìn cô gái ngủ say giống như con mèo nhỏ, nhẹ nhàng thở dài. Một cảm giác kỳ lạ, giống như một giọt rơi mực vào trong nước cũng như rơi vào trong lòng hắn, lan tràn khắp thân thể của hắn, làm cho hắn có chút khẩn trương, lại có chút vui sướng. Hắn không biết thứ tình cảm này ruốt cuộc là gì, chỉ biết rằng muốn ôm nàng, mãi không buông tay.

Hạ Lan Phiêu.... Ruốt cuộc ngươi là ai? Kỳ lạ như vậy, yếu ớt như vậy, rồi lại kiên cường như vậy? Nếu như ngươi là nàng, tại sao tính tình của các ngươi lại hoàn toàn khác biệt? Nếu như ngươi không phải là nàng, tại sao ngươi lại có bớt Hồ Điệp không thể nào giả tạo?

Ruốt cuộc nhận được Thủy Lưu Ly rồi. Lúc cánh tay đầy vết roi của ngươi đưa cho ta khối ngọc kia, ta phát hiện ta hơi chú ý tay của ngươi - nhất định là rất đau. Ngươi.... Sẽ trách ta sao? Nhưng tại sao ngươi lại cười với ta? Vì tha thứ, hay vì căn bản là không thèm hận....

Không biết qua bao lâu, ruốt cuộc Tiêu Mặc cũng nặng nề thiếp đi. Tóc của hắn cùng Hạ Lan Phiêu quấn với nhau ở trên giường, tuy hai mà một. Nhưng mà, chỉ cần tỉnh dậy, chúng sẽ dứt khoát chia lìa....

Ngày hôm sau..

Khi Hạ Lan Phiêu tỉnh giấc, hoảng sợ phát hiện mình đang nằm trong ngực Tiêu Mặc. Tiêu Mặc hít thở đều đặn, ôm chặt nàng, mà hai người bọn họ đều.... Không mặc quần áo.

Đã xảy ra chuyện gì? Ta nhớ được tối hôm qua cùng Tiêu Mặc.... Trời ạ, chẳng lẽ ta thật sự say rượu mất lý trí cho hắn cái kia? Không có khả năng! Hắn không được! Mà thân thể của ta cũng không đau.... Tất cả mọi người đều nói lần đầu tiên sẽ đau, xem ra Tiêu Mặc.... Đúng là không được!

Hạ Lan Phiêu cẩn thận quan sát ga giường, quả nhiên phát hiện giường đơn trắng noãn một mảnh, không khỏi thở dài một hơi. Nàng nhẹ nhàn đẩy cánh tay đang ôm ngang hông mình của Tiểu Mặc ra, đang muốn xuống giường, lại bị Tiêu Mặc kéo lại.

"A!"

Hạ Lan Phiêu không khống chế được ngã vào trước ngực Tiêu Mặc, có lẽ đụng hắn rất đau. Nhưng mà, Tiêu Mặc mở mắt ra, chỉ khẽ mỉm cười với nàng: "Ngươi đã tỉnh?"

A.... A.... A! Không cần mới sáng sớm đã phóng điện với ta có được hay không! Cả người trần trụi, đầu tóc rối bời, cơ bắp cường tráng.... Nam nhân như vậy không thể giao hợp thật là đáng tiếc!

Có lẽ là cảm giác được Hạ Lan Phiêu đang ngơ ngẩn nhìn mình, Tiêu Mặc cũng có chút giật mình. Hắn nhìn cô gái trước mặt quần áo xốc xếch, cả khuôn mặt đỏ bừng, theo bản năng sờ đầu tóc rối bời của nàng, cầm lòng không được nói: "Ngày hôm qua...."

Ngày hôm qua? Chẳng lẽ hắn muốn nói ngày hôm qua ở trên người ta không có xảy ra chuyện gì. Tiêu Mặc, ngươi cũng có ngày hôm nay!

Hạ Lan Phiêu ác độc nhìn Tiêu Mặc, khóe môi nâng lên nụ cười châm chọc. Trước giờ nàng đều bị tên cẩu Hoàng đế này khi dễ chèn ép, ruốt cuộc cũng có được một chút lợi thế có thể vạch trần lòng của hắn. Nàng ác độc cười, cười đặc biệt hả hê, chân còn run run. Tiêu Mặc nhìn bộ dáng ngang ngược, bướng bỉnh của nàng, mặt không khỏi trầm xuống.

Ôi, còn có thể tức giận! Có phải ngày hôm qua không được đặc biệt khổ sở, đặc biệt nghẹn khuất, đặc biệt buồn bực hay không? Mà ta thật muốn đốt pháo, nói cho toàn bộ thế giới biết Tiêu - Mặc - hắn - không - được! Trời ơi, ban cho ta một cái loa đi! Để cho ta nói cho cả thiên hạ cái bí mật máu chó này!

Hạ Lan Phiêu vẻ mặt cổ quái nhìn Tiêu Mặc, một hồi cau mày, một hồi mỉm cười, khuôn mặt hồng hào mịn màng tràn đầy linh hoạt. Nàng liếc Tiêu Mặc một cái, cười hì hì đi lấy quần áo, lại bị Tiêu Mặc chặn ngang ôm lấy. Lưng của nàng, dán lên lồng ngực trần trụi của Tiêu Mặc, nóng như lửa.

"Làm.... Làm gì?" Muốn giết người diệt khẩu?

"Muốn đi?"

"Ừ."

"Ngày hôm qua...."

Hơi thở của Tiêu Mặc phun lên cổ của Hạ Lan Phiêu, thật nóng. Thân thể của nàng không nhịn được run lên một cái, ý thức cũng rõ ràng trong nháy mắt. Nàng biết, nếu như mình vạch trần bí mật của Tiêu Mặc mà nói, việc này sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của nam nhân, hắn sẽ không bỏ qua cho nàng....

Tiêu Mặc, không được như vậy! Ngươi không được không phải là ngươi sai, nhưng ngươi uy hiếp đông đảo quần chúng nhân dân như vậy rất không có đạo đức đúng không? Mà ta, thật sợ ngươi trả thù....

"Không có việc gì!" Hạ Lan Phiêu quay đầu lại, đặc biệt cứng ngắc vỗ bả vai Tiêu Mặc: "Thật không có chuyện gì! Dù sao ta cũng không phải nữ nhân trong sạch. Lại nói, người anh em rất lớn, cũng làm cho ta rất thoải mái!"

Được rồi, bằng mọi giá! Vì an ủi tâm hồn bị thương của ngươi, ta nói ra bao nhiêu lời nói dối có ý tốt! Lời nói dâm đãng lại hung hãn như vậy ta chỉ có thể nói một lần, lần sau ngài hãy tìm người khác an ủi ngươi đi.... Tiêu Mặc, ngươi xem ta thật phúc hậu....

"Ta.... Rất lớn?" Tiêu Mặc hơi ngập ngừng hỏi.

Ôi, cho tới bây giờ chắc chưa có nữ nhân nào khen ngươi như vậy! Nhìn ngươi này, không ngờ lại vui mừng như vậy! Tiêu Mặc, không phải ta nói ngươi, ngươi làm nam nhân đúng là thất bại.... Sinh ra vốn đã kém cỏi, lớn lên bù đắp....

"Ừ, rất lớn! Như vậy, ta sau này còn gặp lại...."

Hạ Lan Phiêu nói xong, cười híp mắt phất tay với Tiêu Mặc một cái, nghĩ chạy về phía cửa. Nhưng mà, Tiêu Mặc ôm chặt nàng. Hắn cúi đầu, đặt trên vai nàng, lẩm bẩm nói: "Ngươi.... Muốn dao động ta sao? Vô dụng thôi."

Là vô dụng.... Trước sau gì đều không thể.... Ồ, Tiêu Mặc đang nói cái gì? Dao động? Có ý gì?

Hạ Lan Phiêu mờ mịt nhìn Tiêu Mặc, khẽ nhếch môi, vẻ mặt mê mang. Ánh nắng sáng sớm chiếu lên khuôn mặt mềm mại của nàng, chiếu lên cổ áo hơi mở của nàng, chiếu lên đôi môi mê người của nàng, chính nàng cũng không biết nàng nhìn có bao nhiêu hấp dẫn. Tiêu Mặc chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, hô hấp dần dồn dập. Vì vậy, hắn.... kéo lại cổ áo Hạ Lan Phiêu, nói: "Đi nhanh đi."

Nếu ngươi không đi nhanh, ta sẽ nhịn không được mà giữ ngươi lại.... Vì vậy, đi nhanh đi.

"A."

Hạ Lan Phiêu khó hiểu nhìn Tiêu Mặc một cái, mang theo bọc hành trang rời khỏi quán rượu. Nàng đi cương quyết như vậy, cũng không quay đầu lại nhìn Tiêu Mặc một cái. Tiêu Mặc nhìn Hạ Lan Phiêu rời đi, trong lòng có chút trống rỗng.

Nói buông tay liền buông tay.... Nữ nhân tuyệt tình.... A.... Tiêu Mặc cười nhạt.

Hạ Lan Phiêu rời khỏi Tiêu Mặc, đi ở trên đường, tâm trạng rất tốt. Nàng chỉ cảm thấy không khí bên ngoài thật trong lành và tự do, thì nghe thấy con quạ đậu trên cành cây cạc cạc kêu làm cho người ta *****! Quạ? Đây là điềm báo....

"Cạc cạc."

Hai con quạ từ trên cành cây đứng dậy, mặt không biểu tình bay trên đỉnh đầu Hạ Lan Phiêu. Mà hành trình đẹp đẽ của Hạ Lan Phiêu, ruốt cuộc bắt đầu....


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-379)