← Ch.62 | Ch.64 → |
Đã bao lâu không làm càn mà khóc như vậy, thậm chí nàng cũng không nhớ được, vẫn nghĩ những giọt nước mắt trẻ con này đã không thích hợp với mình, từ khi cập kê nàng hiếm khi có thời điểm phóng túng như thế. Chính là giờ phút này, cái gọi là bi thương cùng phát tiết khó lòng khống chế, nàng đứng ở trước mặt vị phu quân thậm chí coi như không quen thuộc, triệt để sụp đổ.
"Thiếu phu nhân, ai nha, thiếu gia, hai người đang làm gì vậy." Diêu Thủ Nghĩa nguyên bản còn nhàn nhã ghé vào cửa sổ thưởng thức cảnh mưa, vừa thấy bên ngoài hai vị chủ tử bị mưa xối rối tinh rối mù, lập tức vội vã, chống ô giấy dầu lao tới.
Thời tiết ác liệt như vậy, ông nghĩ chỉ có quái nhân như ông mới yêu thích, ngờ đâu thiếu gia cùng thiếu phu nhân thế nhưng cũng có hưng trí đi ra dầm mưa. Thiếu phu nhân về muộn không mang ô có thể lý giải, vậy còn thiếu gia thì sao, trong ấn tượng dường như thiếu gia ở thư phòng ngồi không bao lâu lại trở về tẩm phòng dạo qua một vòng, sau đó ngay tại đình này đứng cả đêm......
"Lão Diêu, ông đi về trước." Nghiêm Tử Trạm cau mày, không có ý vươn tay nhận ô.
Diêu Thủ Nghĩa thở dài: "Thiếu gia, hai người vẫn nên mau chóng vào nhà đi, nếu nhiễm phong hàn sẽ không hay." Ông sống hơn nửa đời, gặp qua ngàn vạn người, lại thủy chung không hiểu rõ đôi tiểu vợ chồng này, một khắc trước còn ngươi một lời ta một câu giống như oan gia liếc mắt đưa tình, ngay sau đó đã trở mặt còn nhanh hơn lật sách, động một cái liền giận dỗi, động một cái lại để đối phương phát tiết tức giận.
Hình thức ở chung như vậy, thật sự tất yếu sao......
Ông lắc đầu, cố chấp đem ô nhét vào tay Nghiêm Tử Trạm, sau đó thức thời ly khai.
Mưa càng rơi xuống càng lớn, cực kỳ giống ông trời muốn hắt nước xuống thiên hạ, trong thiên địa mờ mịt một mảnh, phân không rõ đường ranh giới. Mưa giăng mênh mông, sắc nước ngập trời, cấu thành cảnh trí đầu thu thình lình mưa to.
Tiếng sấm ầm ầm phát ra cảm xúc phẫn uất vô thố, Cẩm Dạ dần dần ngồi xổm xuống, mặc hạt mưa đổ ập nện trên người, nàng đã khóc có chút mệt mỏi, yết hầu khàn khàn ánh mắt sưng đỏ, tóc mai bên tai đều vì ướt nhẹp mà dính bết trên mặt, dáng vẻ như vậy không cần nhìn cũng biết chật vật cỡ nào. Nhưng nàng còn đang phân cao thấp, không phân rõ tâm lý gì đang quấy phá, nước mắt và mưa, chảy ròng ròng rớt xuống.
"Đủ rồi." Tiếng nói không nghe ra cảm xúc gì đạm mạc như thường ngày.
Cẩm Dạ sợ run nửa khắc, có loại cảm giác như mưa to đột nhiên đình chỉ, ngẩng đầu mới phát hiện hắn đã đứng ở bên cạnh nàng, dáng vẻ bị mưa ngược đãi sau không chật vật như nàng, một tay miễn cưỡng vắt sau lưng một tay vuốt lên trán khẽ vén làn tóc ra sau, tư thái đẹp kinh tâm động phách như trước. Nàng bỗng nhiên im lặng, không được tự nhiên tránh tầm mắt, sau khi nhìn cái ô kia cả buổi, liền mạch lưu loát ra tay, hung hăng giật cái ô xuống dưới.
Tiếp theo, hai người lại lần nữa trở về bầu không khí bị mưa to xâm nhập.
Nghiêm Tử Trạm rốt cục không kiên nhẫn, cầm tay nàng nhíu mày nói: "Rốt cuộc nàng muốn ồn ào tới khi nào?" Nói xong, tầm mắt lơ đãng đảo qua vết máu trên đầu gối, lại thoáng dịu giọng điệu: "Nàng về phòng trước, lát nữa ta sai nha hoàn chuẩn bị nước ấm."
Cẩm Dạ bĩu môi, lẩm bẩm hai tiếng, lập tức tránh thoát tay hắn, không quay lại đi vào trong.
Nghiêm Tử Trạm ngẩn người, cẩn thận cân nhắc hai chữ kia sau lại đi nhanh đuổi theo, xoay bả vai của nàng ảo não nói: "Vừa rồi nàng nói gì đó, nói lại lần nữa xem."
"Ta nói chàng dối trá." Cẩm Dạ lớn tiếng: "Nghe rõ chưa, dối trá! Chàng đang làm gì chứ, ra vẻ khoan dung chẳng quan tâm ta, sau đó lại giả mù sa mưa làm ta nghĩ rằng chàng đang lo lắng cho ta đang đợi ta về...... Nghiêm Tử Trạm, chàng thật sự làm cho ta không nắm rõ." Nàng nhếch môi, không nâng tay lau đi giọt lệ trong hốc mắt, tầm mắt trở nên mơ hồ, khuôn mặt gần trong gang tấc cũng thế.
Cũng vì như vậy, mới xem nhẹ trên mặt Nghiêm Tử Trạm một chút áy náy cùng đau lòng, hôm nay hắn hoàn toàn bị giết trở tay không kịp, lúc trước ấn tượng với nha đầu kia vẫn là mạnh mẽ, đừng nói là bừa bãi rơi lệ, ngay cả chút yếu thế nàng cũng không chịu.
Trái lại, với hắn mà nói, tối nay nàng thực rất khác thường, cũng quá...... có uy hiếp, vốn trái tim phòng thủ kiên cố bị cứa ra một lỗ hổng, bộ phận mềm mại này dễ dàng gặp phải ánh mặt trời.
"Trở về phòng đi, đầu gối của nàng không bôi thuốc sao?" Thở dài một hơi, biểu tình của người nào đó bị bất đắc dĩ chiếm cứ.
Cẩm Dạ cười cô đơn: "Vết thương này còn không phải do chàng ban tặng, chàng cần gì phải làm bộ làm tịch, dối trá." Nàng gạt tay hắn ra, lúc đi đường bước cao bước thấp, rất là miễn cưỡng.
Tính nhẫn nại của con người là có hạn độ, đạo lý này, thông minh như nàng không thể không hiểu, nàng chỉ đang thăm dò điểm mấu chốt của hắn thôi, lại hoặc là, từ đầu tới đuôi hắn đều không vì tràng chiến tranh lạnh hắn cố ý khơi mào kia mà giải thích, khẩu khí này, nàng thật là không nuốt nổi.
"Vậy thì tùy nàng." Thanh âm lại lần nữa trở nên lạnh lẽo.
Cẩm Dạ cười khổ, quả nhiên vẫn là không thể, lật qua lật lại như trước là chính mình đau lòng, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn hắn đi qua thân mình không chớp mắt, nàng hoàn toàn thất vọng, ban đầu muốn cùng hắn thương lượng chuyện Tống Chính Thanh cũng vì thế từ bỏ. Nếu người đàn ông này hoàn toàn không quan tâm đến mình, vậy nàng có thể nào xác định hắn sẽ tin tưởng mình chứ.
Bóng dáng cao to nhanh chóng biến mất trong tầm mắt nàng, rẽ quá hành lang gấp khúc sẽ không nhìn thấy, nụ cười tự giễu của Cẩm Dạ còn chưa kịp hiện lên, Nghiêm Tử Trạm lại đùng đùng nổi giận tiêu sái quay về, cước bộ mang theo không cam lòng cùng ảo não, bùm bùm giẫm bắn đầy bọt nước.
Nàng trợn to mắt, chống lại đôi mắt híp lại của hắn, kinh ngạc nói: "Định làm gì?"
"Nàng bảo ta dối trá, nàng nên nhìn xem dáng vẻ của nàng hiện giờ, hai chữ dối trá liền viết trên trán của nàng." Nghiêm Tử Trạm bĩu môi, tay dài chộp tới, đã ôm lấy nàng bế lên.
Cẩm Dạ giãy dụa: "Chàng cho rằng chàng đang làm gì!" Nàng nhìn quanh bốn phía, phát hiện cách đó không xa cửa sổ đều mở ra, đó là phòng hạ nhân, hình như đêm nay tất cả mọi người vô tâm đi ngủ, toàn bộ chạy đến xem náo nhiệt.
"Chẳng lẽ không phải trong đầu nàng hy vọng ta làm như vậy sao?" Nghiêm Tử Trạm tựa tiếu phi tiếu liếc nàng một cái, sau đó biểu tình thay đổi, gương mặt lạnh băng đối diện loạt cửa sổ kia.
Rất nhanh - thanh âm đóng cửa sổ vang lên liên tiếp.
Cẩm Dạ oa ở trong lòng hắn, á khẩu không trả lời được, nghe tim hắn đập, trái tim vốn nên an tĩnh lại phiền chán không thôi, luôn không tự chủ được nghĩ tới phụ thân không rõ tung tích, ông tuổi cao như vậy, không thể chịu nổi ép buộc, làm gì mới tốt......
.
.
Trở về phòng, nhanh chóng có nha hoàn lại đây thay nàng băng bó miệng vết thương, sau đó lại đun nước ấm, ngâm khăn chuẩn bị thay nàng lau người: "Thiếu phu nhân......"
"Các ngươi lui xuống trước đi, tự ta làm là được." Cẩm Dạ lui người hầu, ngồi bên cửa sổ nhìn chằm chằm Nghiêm Tử Trạm, hắn vừa tắm rửa xong, buông một đầu tóc đen ngồi bên giường đọc sách. Nàng chằm chằm theo dõi hắn, vài lần cố lấy dũng khí muốn cùng hắn nhắc tới âm mưu quỷ kế của Tống Chính Thanh, châm chước sau một lúc lâu cũng chưa có cách nào mở miệng.
Lặp lại vài lần, cuối cùng nhận thấy ánh mắt dị thường nóng cháy của nàng, Nghiêm Tử Trạm thật sự không có cách nào giả bộ không nhìn thấy, chỉ phải tạm thời buông sách trong tay, quay đầu: "Làm sao vậy?"
Cẩm Dạ nghiêm túc nói: "Ta có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với chàng." Chuyện tới nay, nàng vẫn nên nói ra toàn bộ mới tốt, dù sao, chuyện đi thư phòng vụng trộm xem tấu chương quá mức vớ vẩn, nàng không nên gạt hắn.
"Không muốn bị cảm lạnh thì lau người rồi nói sau." Nghiêm Tử Trạm chỉ chỉ chậu nước kia, thản nhiên nói: "Nước sắp lạnh rồi."
Cẩm Dạ gật đầu: "Vậy chàng giúp ta gọi nha đầu vào đi." Cả người ẩm ướt như vậy quả thật không thoải mái, lỡ may nhiễm phong hàn thật, đúng là không ổn.
"Ta nghĩ không cần." Nghiêm Tử Trạm mỉm cười: "Nàng nói tự mình làm, bọn họ đều đi xa cả rồi."
Hắn bỗng nhiên tươi cười, ở trong mắt Cẩm Dạ, không khỏi có chút quỷ dị: "Thế thì sao? Chàng rốt cuộc đang cười cái gì......"
"Không có gì." Hắn sắn cao tay áo, vò khăn ướt ở trong chậu đồng, thoáng cúi thắt lưng, nhét tóc nàng ra sau tai, "Nếu đã vậy, vậy để ta làm đi."
← Ch. 62 | Ch. 64 → |