← Ch.32 | Ch.34 → |
Cẩm Dạ ngày thường luôn dùng một đôi mắt liếc biểu đạt phẫn nộ, đôi mắt của nàng hơi tròn, cũng không có nhiều tính xâm lược, hiển nhiên không thể so với ánh mắt có thể làm cho người ta trí tử của Nghiêm Tử Trạm như trong truyền thuyết.
Vì thế sáng sớm trừng mắt với nhau, cuối cùng nàng bại trận.
Cẩm Dạ không đứng dậy nổi, chỉ có thể oán hận nhìn Nghiêm Tử Trạm phủi phủi y bào, rồi sau đó vẻ mặt kiêu căng xuống giường, chân dài bước đến, mắt thấy sẽ đạp lên người nàng......
"Phu quân đại nhân, chàng như vậy sẽ đạp vào ta." Không nhẹ không nặng nhắc nhở.
Nghiêm Tử Trạm nhìn không chớp mắt, coi lời nói của đối phương là gió thoảng bên tai, một cước bước lên làn váy hoa mỹ trùng điệp kia, sau đó ngồi xuống cạnh bàn, trên bàn vẫn hỗn độn, dưa và trái cây điểm tâm loạn lạc, duy độc bầu rượu là ngoại lệ, đoan đoan chính chính đứng bên cạnh cây nến.
Hắn cầm lấy lắc một cái, mắt đẹp nhíu lại: "Nàng uống?"
Cẩm Dạ nhìn một góc hỉ phục của mình, tức giận đến trợn mắt há hốc mồm, quay đầu đi chỗ khác không hé răng.
Nghiêm Tử Trạm hừ lạnh: "Ta thật không biết dã nha đầu quán bánh ngọt có tửu lượng tốt như vậy." Giờ phút này thái dương hắn lại bắt đầu đau, không kéo tới rào rạt như bình thường, ngược lại có chút bệnh trạng như say rượu trong miệng người khác, lập tức lòng có hoài nghi, bất đắc dĩ trí nhớ mơ hồ, chỉ nhớ rõ đêm qua bị một đám ma men đẩy vào tân phòng, chuyện sau đó nghĩ như thế nào cũng không có ấn tượng.
Cẩm Dạ đột nhiên quay sang: "Chàng......"
"Giọng nói to tiếng của nàng đâu?" Nghiêm Tử Trạm đứng lên, hơi cúi đầu xuống, từ trên cao nhìn chằm chằm tiểu thê tử mới vào cửa một ngày, nàng tóc dài hỗn độn, hóa trang vô cùng thê thảm, phấn vàng trên mi mắt cùng son môi đỏ mọng ban đầu đều lem ra nơi khác, kết hợp với biểu tình ra vẻ trấn định, càng thêm buồn cười.
Cẩm Dạ cúi đầu xuống, tránh đi mắt hắn, buồn bực nói: "Ta có thể giải thích."
Nghiêm Tử Trạm không nói, không biết là duyên cớ nào, hắn luôn có thể ở trên người nàng tìm được một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu, cố tình lại không nhớ nổi từng ở nơi nào gặp qua khuôn mặt này, nhưng tư thái nàng cố ý cụp mắt cúi đầu lại khả nghi đòi mạng.
Cẩm Dạ hít vào một hơi dài: "Kỳ thật ta......"
"Không cần tốn võ mồm." Nghiêm Tử Trạm không kiên nhẫn ngắt lời, nói từng chữ một: "Nàng yên tâm, tất cả tin tức có liên quan đến nàng ta sẽ lập tức phái người đi thăm dò, đến lúc đó lại tính nợ với nàng."
"Nhưng mà chúng ta đã thành thân." Cẩm Dạ ra vẻ ủy khuất, ngụ ý là hắn quá mức keo kiệt, tính toán chi li có thù tất báo.
Nghiêm Tử Trạm kéo kéo khóe miệng: "Thì tính sao, nàng là người nhà họ Tống."
Cẩm Dạ cười mà không nói, thật lâu sau mới nói: "Ta không thích Tống gia." Cũng không phải người nhà họ Tống, nàng họ Tô, cuộc đời này cũng không thay đổi.
Nghiêm Tử Trạm nhếch mày, khẩu khí khó nén hèn mọn: "Sao nào, Tống Chính Thanh đưa nàng vào tướng phủ, nhưng nàng thật ra thông minh, nhanh như vậy đã biểu lộ lập trường."
"Chàng cũng thật khó hầu hạ." Cẩm Dạ nhỏ giọng nói thầm một câu, lúc đó cánh tay đã khôi phục tri giác, nàng đấm đấm chân, thử đứng lên, một tay chống mép giường, lòng bàn chân còn chưa đứng vững, một trận tê dại khó nhịn, trước khi ngã sấp xuống nàng còn tội nghiệp nhìn người nào đó liếc mắt một cái, bất đắc dĩ lòng này cứng rắn hơn sắt thép, thấy nàng gặp rủi ro ngay cả mắt cũng không nháy một cái, càng chớ luận đến việc giang tay giúp đỡ.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân." Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng tỳ nữ gọi khẽ.
Nghiêm Tử Trạm trầm giọng: "Vào đi."
"Từ từ!" Cẩm Dạ vội vàng lên tiếng ngăn cản, lập tức không thể tin được quay đầu: "Chàng xác định muốn cho bọn họ tiến vào?" Dấu vết màu đỏ trên cổ hắn còn chưa biến mất, áo mở rộng, bả vai là kiệt tác nàng lưu lại, mà trước mắt mình cũng không hơn được chỗ nào, trường hợp như thế, sao có thể để người ngoài nhìn thấy.
Nghiêm Tử Trạm cười lạnh: "Trời lạnh, nàng chỉ cần ngồi tại chỗ, bọn họ không dám châm chọc."
"......" Cẩm Dạ yên lặng quay đầu, đây là ngươi tự tìm, đừng trách ta không cảnh tỉnh ngươi.
Sau một lúc lâu, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, đoàn người nối đuôi nhau mà vào, đầu tiên là Diêu Thủ Nghĩa, phía sau là hai tỳ nữ tay cầm dụng cụ rửa mặt.
Cẩm Dạ hơi hơi nhấc chân, đơn giản tựa vào mép giường.
"Thiếu phu nhân, sao người lại ngồi dưới đất......" Diêu Thủ Nghĩa sửng sốt, vươn tay định nâng nàng dậy.
"Lão Diêu." Nghiêm Tử Trạm lạnh lạnh nói: "Nàng nói nàng thích cách bài trí trong phòng này, nhất là mặt sàn lát bằng đá hồng sầu, mặc kệ nàng cũng được."
Cẩm Dạ cười đến cổ quái: "Ừm, nằm ở bên trên càng thoải mái."
Diêu Thủ Nghĩa nhướng mày, thiếu phu nhân vừa qua khỏi cửa này sao lại có ham mê đó, trời đã chuyển lạnh, sẽ sinh bệnh. Nghĩ nghĩ, ông vẫn không dám ngỗ nghịch ý của chủ tử, đi tới bên người Nghiêm Tử Trạm: "Thiếu gia, lão nô thay người......" Ba chữ thay quần áo vì kinh ngạc mà nghẹn trong cổ họng.
Nghiêm Tử Trạm ấn huyệt thái dương, dựa vào lưng ghế bành, khẩu khí hờn giận: "Ông ngốc ở đó làm gì?"
Nét mặt già nua của Diêu Thủ Nghĩa đỏ bừng, nhớ tới câu nói lúc trước của thiếu phu nhân, lại nhìn trên người thiếu gia nhà mình lưu lại căn cứ chính xác, nghẹn nửa ngày bỗng nhiên toát ra một câu: "Thiếu gia vất vả ."
"Diêu quản gia, ta cũng rất vất vả." Cẩm Dạ rõ ràng xé da mặt, người ta nói là đấu với trời, thắng bại sớm phân, mà đấu với chồng, có thể nói là vui vô cùng.
"Vâng vâng, đều vất vả, đều vất vả." Diêu Thủ Nghĩa mấy lần muốn đạp cửa mà chạy, chính mình một phen tuổi tác, thực không dám nghĩ tới những thứ gì đó sâu xa, vốn tưởng rằng thiếu gia chán ghét người khác đụng chạm, làm sao biết được đêm qua hắn cùng thiếu phu nhân lại dũng cảm như thế, thế nhưng còn trên đất......
"Lão Diêu, ông đỏ mặt làm gì." Nghiêm Tử Trạm gõ mặt bàn, nghiêng đầu thô thô đảo mắt qua hai nha hoàn phía sau, hai người đều là vẻ mặt ngượng ngùng bộ dáng quẫn bách, trong đó một người giơ chậu đồng, thậm chí mặt sắp dấu đến đằng sau cái chậu kia.
Diêu Thủ Nghĩa nâng tay áo lên lau mồ hôi, chần trừ sau một trận mới thử nói: "Lát nữa ta thay thiếu gia bôi thuốc đi?"
Mặt Nghiêm Tử Trạm đột nhiên lạnh xuống: "Nếu ông có việc gì thì nói thẳng, chớ ấp a ấp úng."
Diêu Thủ Nghĩa sững một trận, chỉa chỉa chỗ vai hắn nói: "Thiếu gia bị thương, chỗ này...... hình như bị người ta cắn một ngụm." Ông càng nói càng nhẹ, hận không thể lấy cái hố chôn mình xuống.
Nghiêm Tử Trạm theo bản năng lấy tay sờ soạng lên vai trái, đầu ngón tay đụng tới trong một chớp mắt mới cảm thấy đau đớn, hắn nâng mắt chống lại cặp mắt vui sướng khi người gặp họa kia, lập tức hiểu được bảy tám phần, tối hôm qua hai người bọn họ ở chung một phòng, không phải nàng thì là ai?!
Ý cười bên môi Cẩm Dạ dần dần sâu sắc, cũng không để ý tới hắn, vươn tay gọi tỳ nữ: "Đỡ ta đứng lên." Sau khi ngồi vào trên giường, nàng chậm rãi vuốt vuốt tóc dài, chậm rãi mở miệng: "Phu quân, hôm nay không vào triều sao? Chớ không phải là quá mệt mỏi, nếu không......"
Nghiêm Tử Trạm lớn tiếng: "Câm mồm!"
Cẩm Dạ lơ đễnh cười cười, ngược lại chuyển ánh mắt về hướng Diêu Thủ Nghĩa, mặt người này từ nãy đến giờ vẫn lúc xanh lúc trắng, chắc là hiểu lầm.
Quả nhiên, Diêu Thủ Nghĩa chần chờ nói: "Thiếu gia, lâm triều còn không đi sao?" Tân hôn yến, nếu người lưu lại cùng thê tử, cũng không có gì đáng trách.
"......" Nghiêm Tử Trạm không nói gì.
Cẩm Dạ thử động động tay chân, phát giác không lo ngại mới đứng lên, chậm rãi dịch bước tới bên người hắn, vừa mới để sát vào một chút, đối phương đã chán ghét quay đi. Nàng nhất thời lửa giận dấy lên trong lòng, một phen véo tay hắn, kiễng mũi chân nhanh chóng tiến đến bên tai hắn: "Trên người của ngươi cũng không chỉ có một dấu răng này."
Nghiêm Tử Trạm buông mắt, nghe phương thức nói chuyện không chút che dấu ác ý của nàng, càng lúc càng cảm thấy cực kỳ giống cô gái nào đó trước sau giao phong ba lượt, nàng ta trong ấn tượng cũng to gan lớn mật không biết sống chết như vậy, lặp đi lặp lại nhiều lần xúc phạm điểm mấu chốt của hắn.
"Đưa khăn cho ta." Tay dài duỗi ra.
"Vâng." Nha hoàn ngoan ngoãn nhúng khăn, đưa tới trong tay chủ tử.
Cẩm Dạ lui bước, hồ nghi nhìn hắn, không biết trong hồ lô hắn bán thuốc gì, tiếp theo, người nọ đã đem khăn áp lên mặt mình, lau lung tung, động tác thô lỗ, hoàn toàn không biết thương hương tiếc ngọc. Nàng đau nước mắt sắp chảy ra, bất đắc dĩ có nhiều người ngoài, động võ cũng không hay lắm, chỉ có thể âm thầm túm lấy thắt lưng hắn, dùng sức véo lại.
[trong hồ lô bán thuốc gì: một câu thành ngữ của TQ ý chỉ không biết trong lòng người đó đang nghĩ gì, đang ẩn giấu cái gì ]
Bức tranh này trong mắt mọi người xung quanh, lại là một đôi vợ chồng son lưu luyến ân ái, người đàn ông rửa mặt cho vợ, người phụ nữ thuận theo tựa vào trong lòng trượng phu.
Diêu Thủ Nghĩa thổn thức không thôi, đêm qua sợ thiếu gia sau khi uống rượu tật xấu sàm sỡ người khác lung tung lại phát tác lần nữa, sợ ngày thứ hai tỉnh lại hắn giận dữ, còn đưa thuốc giải rượu lại đây, nay nghĩ đến thật là mình làm điều thừa ...... hai người này, chỉ một đêm, cảm tình đã tốt như vậy, quả nhiên là ông trời tác hợp.
"Đủ chưa?" Cẩm Dạ tránh ra, làn da trên mặt đều bị hắn sát nóng rừng rực.
Nghiêm Tử Trạm bỏ ra chiếc khăn đã bị nhiễm đủ loại màu sắc, con ngươi đen tinh tế đánh giá nàng một trận, môi mỏng hiện lên nụ cười ý vị sâu xa: "Hình như ta từng gặp nàng ở nơi nào."
Cẩm Dạ cố gắng giả vờ trấn định: "Có sao? Ta rất ít xuất môn, tất nhiên phu quân nhận sai người."
Lúc này, ngoài phòng lại có một cô gái vội vàng chạy vào, vừa chạy vừa gọi: "Tiểu thư, tiểu thư." Sau khi tiếp xúc đến ánh mắt của Diêu Thủ Nghĩa, mới tâm không cam lòng không nguyện sửa lại miệng: "Thiếu phu nhân."
Lòng Cẩm Dạ chợt lạnh, theo bản năng lui về phía sau vài bước.
Nghiêm Tử Trạm lôi kéo ống tay áo nàng, dùng sức đem nàng ôm lại đây, tươi cười lạnh bạc: "Làm sao bây giờ, cho dù thanh âm của nàng cố ý bị che dấu, nhưng ta vẫn còn nhớ rõ tiếng nói của nha hoàn." Như là thực vừa lòng với bộ dáng chịu đả kích lớn của nàng, hắn phá lệ vỗ vỗ đầu nàng: "Lần thứ năm gặp mặt, ta sẽ nhớ kỹ."
Chân Cẩm Dạ mềm nhũn, suy sụp ngã xuống đất.
"Tiểu thư!" Sơ Tình vội vàng chạy lên, mới vừa rồi khi nàng vào cửa vì bên ngoài đứng ba bốn bóng dáng, vẫn chưa nhìn thấy Nghiêm Tử Trạm, mới có thể nhất thời sơ sẩy, nay tự biết phạm phải sai lầm lớn, lập tức trắng mặt, một tay che miệng một tay ảo não cầm vạt áo.
Nghiêm Tử Trạm tâm tình tốt, mỉm cười với mọi người: "Người đâu, cởi áo."
Diêu Thủ Nghĩa vươn dài cổ, vừa thay quần áo cho hắn vừa hỏi: "Thiếu gia, đi lâm triều?"
Nghiêm Tử Trạm mỉm cười với cô gái còn đang ngồi yên một bên, ý chỉ: "Đi, tất nhiên phải đi, ta muốn cảm tạ Hoàng Thượng cùng Cửu Vương gia cho tốt, thay ta tìm được một thê tử hiền lương thục đức như vậy, thật sự là đốt đèn lồng cũng khó tìm."
Cẩm Dạ đấm ngực, tức giận đến gần như cắn gãy một cái răng.
Nghiêm Tử Trạm cười càng trở nên đắc ý, nghênh ngang mà đi.
Đợi đến khi người đi nhà trống, trong phòng chỉ còn ba người, Cẩm Dạ mới tìm về chút thần trí, quay đầu vỗ tay cô gái bên người: "Đừng hoảng hốt."
"Em sợ hắn gây bất lợi cho tiểu thư." Sơ Tình đỏ mắt: "Đều tại em."
Diêu Thủ Nghĩa nhức đầu, xen mồm nói: "Lão nô cả gan hỏi một câu, vì sao dáng vẻ thiếu phu nhân cùng Sơ Tình cô nương đều giống như có thật nhiều tâm sự?"
Cẩm Dạ hữu khí vô lực phất tay: "Không đề cập tới cũng thế." Lòng của nàng, không còn một chút ánh sáng, tuy nói ngày này sớm muộn gì cũng phải đến, nhưng ông trời không khỏi quá mức hà khắc, còn chưa qua được mấy ngày bình an đã khiến cho nàng vào địa ngục, thời gian sau này tất phải đấu đến mức cá chết lưới rách ......
Cũng thế, là hoàng đế chỉ hôn, hắn cũng không dám quá mức quang minh chính đại động tới nàng, hoặc là, Tống Chính Thanh miễn cưỡng coi như một chỗ dựa, ai chết còn chưa nhất định, tướng phủ như chiến trường. Vừa nghĩ tới đó, ánh mắt Cẩm Dạ lại trở nên sáng ngời: "Diêu quản gia, trong tướng phủ có gia quy gì không, ta mới đến, không quen thuộc cho lắm, còn phải làm phiền ông."
Diêu Thủ Nghĩa nhếch cằm: "Gia quy đều trình trên từ đường tổ tông, chẳng qua ban ngày lão phu nhân niệm kinh ở đó, cho nên không tiện quấy rầy, đợi đến chạng vạng ta sẽ mang thiếu phu nhân đi qua."
Cẩm Dạ giật mình, lão phu nhân, Nghiêm gia này còn có lão phu nhân? Nàng châm chước một lát, lại nói: "Là...... là mẫu thân của phu quân ta sao?"
Diêu Thủ Nghĩa cười nói: "Tất nhiên."
"Nhưng ngày hôm qua khi tiểu thư bái đường thành thân ghế trên cao đường không thấy có bóng dáng ai mà." Sơ Tình xen mồm: "Chẳng lẽ ngay cả ngày vui của con mình bà ấy cũng không nguyện ý lộ diện sao?"
"Một lời khó nói hết......" Diêu Thủ Nghĩa xấu hổ, ấp úng nói không nên lời một nguyên cớ, thật lâu sau mới thở dài: "Nói tóm lại, có một điều ta muốn nhắc nhở thiếu phu nhân, từ đường kia, ngày thường vẫn ít đi thì hơn, lão phu nhân từ nhỏ thích yên tĩnh, cực chán ghét bị người khác quấy rầy."
Cẩm Dạ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Nhưng theo đạo nghĩa, chẳng phải buổi sáng hôm nay ta vẫn nên đến chỗ bà ấy kính trà sao? Ta thân là con dâu, nếu ngay cả việc nhỏ ấy cũng không làm được chỉ sợ sẽ trở thành đề tài bàn tán cho người khác.
"Thiếu phu nhân lo lắng không phải không có lý, nhưng mà...... lão nô thật sự không dám mạo muội đi quấy rầy, ngay cả thiếu gia một năm cũng sẽ không đến từ đường vài lần." Diêu Thủ Nghĩa khó xử sờ sờ cái trán, "Nếu không ta phái người đi thông báo một tiếng trước, nếu bà ấy không đồng ý chúng ta đi vào, việc này sẽ từ bỏ, thiếu phu nhân cũng không tất đặt ở trong lòng, như vậy được không?"
"Làm theo ý của Diêu quản gia đi." Cẩm Dạ mím môi, sau đó nói: "Như vậy trước hết phiền ông dẫn đường."
Cởi áo hỉ ra, thay quần áo màu tím nhạt, Cẩm Dạ không bôi son phấn tóc mây búi một nửa, thản nhiên đi theo phía sau Diêu Thủ Nghĩa, người này cước bộ chần chờ, đi hai bước lại muốn dừng một hồi lâu, thỉnh thoảng còn lắc đầu thở dài, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
"Diêu quản gia, ông rất khó xử?" Nàng thực tại có chút hoang mang, lão phu nhân tướng phủ thực sự đáng sợ như vậy sao, huống chi, người muốn phụng trà là nàng, cho dù lo lắng cũng không nên đến phiên ông ấy mới phải.
"Thiếu phu nhân, người không biết." Diêu Thủ Nghĩa ở chỗ góc hành lang gấp khúc dậm chân, thật lòng nói: "Lão nô từng đi qua Vân Tâm cư mấy mươi lần, nhìn thấy mặt lão phu nhân duy chỉ có mấy lần ít ỏi, phần lớn thời điểm đều bị nha hoàn bên người của bà ngăn cản bên ngoài, hơn nữa...... lão phu nhân làm người nghiêm cẩn thích tĩnh, phàm là có hạ nhân làm bẩn bất cứ thứ gì bên trong, đều phải chịu một chút đòn hiểm."
Cẩm Dạ táp lưỡi:"Chẳng phải Nghiêm Tử Trạm cũng vậy sao?"
Diêu Thủ Nghĩa kỳ quái liếc nhìn nàng một cái.
Cẩm Dạ cười cười, lúc này mới sửa lại xưng hô:"Ta nói, điểm này của phu quân cũng tương tự như mẹ chàng, chẳng qua ta tò mò hỉ yến đêm qua sao lại chưa từng có ai nhắc tới lão phu nhân."
Diêu Thủ Nghĩa nhíu mày:"Từ khi lão gia mất, phu nhân gần như chưa từng bước ra khỏi cửa, duy có hàng năm ba lần đi lên núi tĩnh dưỡng ba tháng, những ngày ở lại trong phủ cũng chỉ ngắn ngủi như vậy."
Cẩm Dạ buông mắt, xem ra tướng phủ này thật sự ẩn dấu không ít chuyện xưa, một chủ nhân trẻ tuổi hỉ nộ vô thường, cộng thêm một lão bà yêu sạch sẽ thành bệnh, hơn nữa theo như nàng suy đoán, lão phu nhân này hình như cũng không thích Nghiêm Tử Trạm cho lắm, thử hỏi các bậc cha mẹ trong thiên hạ, có ai vắng mặt trong ngày vui của con đẻ......
"Thiếu phu nhân, Diệu cô đến đây." Diêu Thủ Nghĩa bỗng nhiên né nhanh vào mé.
Diệu cô? Cẩm Dạ nhướng mày, quay đầu liền nhìn thấy bên kia có một bóng áo trắng bước nhanh mà đến, đợi khi đến gần một chút mới nhìn rõ dung mạo, chẳng qua vừa nhìn lên, Cẩm Dạ lại đui mù.
Nàng chưa bao giờ gặp được một cô gái...... đặc biệt như thế.
Thẳng thắn mà nói, bản thân Cẩm Dạ là một người cao gầy, nhưng Diệu cô này lại so với nàng cao hơn hẳn một nửa, trên dưới ba mươi tuổi, cái trán trơn bóng, tóc dài sau đầu búi thành một cục, màu da hơi tối, mắt sắc môi mỏng, là một diện mạo không có thiện cảm cho lắm, làm cho lòng người sinh ra e ngại.
Nửa khắc, ba người gặp nhau.
"Diêu quản gia." Cô gáiphúc thân, thanh âm có chút khàn khàn.
Diêu Thủ Nghĩa hơi cười, thân thiện tiếp đón:"Diệu cô." Nói xong, ông lại quay hướng Cẩm Dạ, giới thiệu với cô ta: "Đây là thiếu phu nhân, hôm qua mới vào cửa, đang vội tới dâng trà thỉnh an cho lão phu nhân."
"Cô thành thân với thiếu gia?" Cô gái đột nhiên nhìn về phía người đối diện.
Cẩm Dạ mỉm cười: "Đúng vậy, buổi sáng hôm nay nên thỉnh an mẫu thân mới phải, Diệu cô có thể thay ta thông báo một tiếng hay không."
"Không cần." Rõ ràng lưu loát cự tuyệt, không thấy giải thích.
Cẩm Dạ kinh ngạc, được lắm một hạ nhân vô lễ.
Diêu Thủ Nghĩa cười làm lành:"Diệu cô, cô xem, nghĩ đến một mảnh lòng thành của thiếu phu nhân, làm phiền cô thông truyền một tiếng, nếu phu nhân không chịu, chúng ta sẽ không ở lâu."
Cô ta bĩu môi:"Phu nhân không gặp người ngoài."
Cẩm Dạ khẽ nhếch miệng, cảm thấy vớ vẩn, Diêu quản gia đã nói tới thân thế của nàng, Diệu cô còn quyết tuyệt xưng hô nàng là người ngoài như vậy, hóa ra trong mắt vị lão phu nhân này, con dâu cũng là người ngoài......
Thế thì thôi, cũng không cần phải dày mặt khẩn cầu, nàng tới nơi này, chẳng qua là vì đạo nghĩa, không muốn để người khác gièm pha, bất đắc dĩ đối phương không cần, vậy thì nàng cũng bớt lo, coi như trong tướng phủ này không có bà bà là được.
"Diêu quản gia, đi thôi." Nàng thu hồi cánh tay đang đặt trên lan can, lạnh lùng quay đầu nói: "Quấy rầy, về sau sẽ không đến nưã."
Diêu Thủ Nghĩa lắc đầu, sớm biết như thế, sẽ không mang thiếu phu nhân đến đây, hại nàng vô duyên vô cớ bị xấu hổ.
Cẩm Dạ tiêu sái xoay người, tay áo lam rộng thùng thình theo gió bay lên, không nhẹ không nặng đảo qua trên mặt Diệu cô, người đó cước bộ nhẹ nhàng, nhanh chóng tránh đi.
Biết võ?
Cẩm Dạ nhíu đôi mi thanh tú, chống lại ánh mắt cô gái, mới vừa rồi mình chỉ muốn hạ uy một chút, âm thầm tạo ra chút chưởng phong, theo đạo lý nếu là một cô gái bình thường phải sớm ngã xuống mới đúng, không ngờ lại phản ứng nhanh như vậy......
"Thiếu phu nhân, lão nô mang người đi hậu thất nơi đặt gia phả." Diêu Thủ Nghĩa khom người, có chút áy náy.
"Từ từ đã." Diệu cô mân môi, thật lâu sau lại mở miệng:"Thiếu phu nhân chờ, để ta đi xin chỉ thị của phu nhân một chút."
← Ch. 32 | Ch. 34 → |