← Ch.146 | Ch.148 → |
Ôn Noãn quá lo lắng liền nhanh chóng gọi điện cho chồng, Thư Hình, Tiểu Lăng, Tiểu Lăng đột nhiên chạy ra khỏi bệnh viện, sau đó lên xe của một vài người đàn ông trung niên, họ nói rằng họ là bạn của con bé..
Cái gì? Giản Thư Hình ở đầu dây bên kia đang họp công ty, khi nghe tin thập phần khiếp sợ, Em bình tĩnh trước đi, có phải em đang ở cổng bệnh viện không? Tiểu Lăng tự lên xe sao?
Đúng. Tiểu Lăng nói những người đó là bạn của con bé, nhưng mấy người đàn ông đó nhìn tuổi cũng không nhỏ. Em không biết Tiểu Lăng như thế nào lại quen biết họ. Thư Hình, em phải làm sao đây? Liệu Tiểu Lăng có gặp nguy hiểm gì không?
Ôn Noãn lo lắng, giọng nói của bà run lên.
Đừng lo lắng, anh sẽ đến ngay.
Giản Thư Hình nói vài câu với thư ký bên cạnh, rồi vội vàng rời khỏi công ty.
Trên đường, ông cũng thông báo cho Giản Duẫn Thừa đang làm việc từ xa tại nhà.
Đồng thời, họ liên lạc với các nhân viên an ninh của Giản gia.
Ôn Noãn ngắt cuộc gọi với Giản Thư Hình và bắt đầu gọi cho Giản Nhất Lăng.
Nhưng đường dây bên Giản Nhất Lăng luôn đang bận, bà không thể gọi được.
Ôn Noãn gấp đến độ tay chân cũng gấp gáp.
###
Sau khi Giản Nhất Lăng lên xe, người trong xe lễ phép cung kính hỏi, Giản tiểu thư muốn đi nơi nào?
Trường cao trung số 1 Hằng Viễn.
Đến trường nơi Giản Vũ Tiệp học.
Được.
Ngoài ra, người mà tôi muốn trước đây, hãy đưa đến dinh thự Giản gia.
Đó là người quản lý video của khách sạn nghỉ dưỡng Hạ Vân Sơn đã trốn thoát trước đó.
Được, tôi sẽ thu xếp ngay.
Đối với yêu cầu của Giản Nhất Lăng, người đàn ông đã đồng ý tất cả và hoàn toàn tuân theo.
Trường cao trung Số 1 Hằng Viễn.
Giản Vũ Tiệp của ngày hôm nay rất khác so với mọi khi.
Từ khi đến trường, không nghe cậu nói lời nào, trên mặt cũng không có sức sống.
Cảm thấy có điều gì đó nghiêm trọng đã xảy ra với cậu ấy.
Một vài người bạn thân đến gần hỏi thăm nhưng cậu chỉ nói rằng mình không sao.
Giọng nói không có việc gì nhưng bộ dáng lại không có vẻ không có việc gì.
Đang học toán thì một cô gái đột nhiên xuất hiện trước cửa lớp.
Vẻ ngoài của cô gái rất thanh tú, giống như một nhân vật trong anime.
Cơ thể mong manh được bao bọc trong một lớp lông mềm mại màu trắng sang trọng.
Nhiều người trong lớp để ý đến cô gái đang ở cửa lớp, nhưng Giản Vũ Tiệp thất thần đang nhìn xuống sách giáo khoa của mình và không để ý.
Khi tan học, các bạn học ra cửa, vài bạn học nữ tiến tới hỏi thăm.
Tìm, Giản Vũ Tiệp.
Nghe nói tìm Giản Vũ Tiệp, các bạn cùng lớp vội hét lên Giản Vũ Tiệp.
Tôi đi, Vũ Tiệp, tiểu muội muội xinh đẹp như vậy, là gì của cậu vậy?
Giản Vũ Tiệp ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói của các bạn cùng lớp.
Giản Vũ Tiệp choáng váng khi nhìn thấy Giản Nhất Lăng đang đứng ở cửa lớp.
Không phải Nhất Lăng vẫn nên nằm viện sao? Làm sao em ấy có thể xuất hiện ở đây?
Nghĩ đến việc Giản Nhất Lăng chạy ra khỏi bệnh viện, Giản Vũ Tiệp lập tức đứng dậy.
Nhưng khi vừa bước ra ngoài vài bước, cậu chợt nhớ ra điều gì đó, bước chân của cậu bỗng chùng xuống.
Cậu không xứng, cậu không xứng làm anh của cô nữa.
Giản Vũ Tiệp cậu đang làm gì vậy? Đừng để tiểu muội muội đợi lâu!
Các cậu bạn học đang gầm lên, giọng nói của họ cắt ngang dòng suy nghĩ của Giản Vũ Tiệp.
Giản Vũ Tiệp nhìn Giản Nhất Lăng một lần nữa, không khống chế liền đi về hướng của cô.
Ngay khi Giản Vũ Tiệp bước đến cửa, Giản Nhất Lăng đã vươn tay ra, nắm lấy tay áo cậu rồi bỏ chạy.
Nhất Lăng? Giản Vũ Tiệp bị Giản Nhất Lăng kéo chạy, cũng không dám kéo cô dừng lại, vì vậy cậu chỉ có thể cùng cô chạy.
Cậu sợ rằng nếu cậu kéo cô ấy, cô ấy sẽ ngã.
Giản Nhất Lăng kéo Giản Vũ Tiệp đến một nơi không có ai bên ngoài tòa nhà dạy học.
← Ch. 146 | Ch. 148 → |