← Ch.077 | Ch.079 → |
Năm đó Lâm phu nhân có thai vẫn ra chiến trường chỉ huy đánh giặc, nên khi sinh ra Nguyên Sắt Sắt vốn đã yếu ớt, nàng trở thành nữ tử uy danh hiển hách Lâm Nguyệt San Lâm tướng quân.
Dư thị đối với Dư thúc cũng chỉ giả vờ vui cười, cũng không nói lời nào.
Lâm Nguyệt San cùng An Định hầu trong lòng biết sự tình vừa mới phát sinh nên cũng không can thiệp vào, vô luận là loại thân phận gì, Lâm Nguyệt San bà đều khinh thường những việc được xem là chính nghĩa mà huynh trưởng của mình đang làm, tất nhiên dù là muội muội kết nghĩa, bà cũng sẽ không giúp hắn.
Tẩu tẩu ở nhà trải qua bao nhiêu chuyện, yêu hắn ta bao nhiêu. Cho dù không phải chuyện của chính mình, Lâm Nguyệt San cũng nghĩ không ra, đại huynh sao có thể đành lòng làm tẩu tử tổn thương như vậy.
Cũng may Tư Bách cũng là một đứa con ngoan!
Tầm mắt nữ tướng quân đảo qua vợ chồng Dư thúc lại đảo qua trượng phu của mình, An Định hầu bị ánh mắt liếc qua làm ớn lạnh, ra sức lắc đầu với khát vọng sống sót vô cùng mạnh mẽ trong lòng, đại nam nhân hơn bốn mươi tuổi, ở trong lòng vẫn còn gào thét, hận không thể khóc ra huyết lệ để chứng minh sự trong sạch của mình:
"Nương tử, ta thật sự không phải loại người này! Chẳng lẽ nàng không biết rõ tình huống của ta sao!"
"Đi thôi!"
Dư thị còn duy trì lễ nghi cuối cùng, ánh mắt nhìn về Dư thúc lại xa cách vô cùng khiến ông kinh hãi, sự lạnh nhạt của thê tử như một nhát dao đâm vào lòng ông, phản ứng của nàng đã vượt qua dự đoán của ông.
Ông cho rằng theo tính tình của Dư thị, nàng sẽ làm ầm ĩ một hồi, nhưng bà yêu ông như vậy, chỉ cần ông dỗ dành một chút, cuối cùng bà vẫn sẽ đồng ý với ông.
Nhìn phản ứng của Dư thị đối với mình, rốt cuộc Dư thúc cũng hoảng hốt lên, qua sự lạnh nhạt của thê tử, rốt cuộc cũng dần dần ý thức được "điều tồi tệ" mà mình đã gây ra với nương tử là như thế nào! Đằng sau chuyện này mới nhận ra mình đã thương tổn trái tim của thê tử đến nhường nào!
Dư thị cười như không cười nhìn hắn một cái.
Dư thúc chột dạ rồi lại cảm thấy đúng tình hợp lý, ông chẳng qua chỉ đồng ý một thỉnh cầu trước khi chết của A Gia Sa, giữa bọn họ cũng chẳng phát sinh chuyện gì.
Tất nhiên theo ý kiến của ông vào thời điểm này, ông và A Gia Sa nhiều lắm cũng chỉ là một cái ôm giữa nam nhân và nữ nhân mà thôi, đối với tình cảm lâu năm của Dư thị, thậm chí trong lòng ông còn có ý nghĩ rằng thê tử mình chỉ đang muốn làm sự tình ầm ĩ lên.
Ông cũng không vi phạm lời hứa đã đáp ứng với thê tử năm đó.
Đứa con trai Dư Tu Bách này thậm chí còn lãnh đạm với ông ta hơn cả mẫu thân mình.
Trong lòng Dư thúc sinh ra một cảm giác chột dạ bực bội.
Ngày đầu tiên trở về, Dư lão phu nhân cũng Dư thúc, Dư thị, Dư Tu Bách cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, trên bàn cơm, lúc đầu, mọi người đều ăn ý không nhắc tới hôn sự của Dư Tu Bách, bốn người ăn mà không biết mùi vị gì, làm hao phí biết bao tâm tư nấu món ngon của đầu bếp trong phủ.
Tuy nhiên bổn phận cao nhất trong phủ là lão phu nhân, cũng không cảm nhận được khổ tâm của mọi người, chủ động nhắc tới chuyện này, đánh vỡ sự yên tĩnh trầm mặc:
"Tuổi tác Tu Bách cũng đã lớn, cũng nên nhìn xem có cô nương nào hợp tuổi."
Mặt Dư thị cứng lại hơi hơi mỉm cười, trả lời nói:
"Nên nhìn xem tuổi tác cô nương nào hợp, con cũng đã lén xem vài cô nương trong mỗi nhà, cũng thích mấy người."
Dư Tu Bách làm lơ như là người bị nhắc đến không phải chính mình, an an tĩnh tĩnh ăn đồ ăn trước mặt, Dư thúc mấp máy môi vài lần, muốn mở miệng phản bác, nói nhi tử của mình không phải có hôn ước cùng tiểu cô nương họ Chu kia sao? Nhưng nhìn thần sắc lãnh đạm của thê tử, Dư thúc nhất thời không thể mở miệng.
Sự an tĩnh ngoài mặt cuối cùng cũng bị phá vỡ, những cơn sóng dữ ẩn phía sau sự bình tĩnh kia sắp sửa xáo trộn cả phủ tướng quân.
← Ch. 077 | Ch. 079 → |