Vay nóng Homecredit

Truyện:Yêu Thêm Lần Nữa (Lâm Linh) - Chương 056

Yêu Thêm Lần Nữa (Lâm Linh)
Hiện có 121 chương (chưa hoàn)
Chương 056
Phát Hiện Ra Sự Thật
0.00
(0 votes)


Chương (1-121 )

Siêu sale Lazada


Ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên cao lắm rồi, mà Trương Mỹ và Ảnh Quân vẫn còn cuộn mình trong chăn ngủ.

Cũng phải thôi, cô bị anh hành đến sáng mà, bảo sao không mệt chứ.

Cả cơ thể Trương Mỹ trần trụi dưới lớp chăn, Ảnh Quân thì ít nhất cũng có một chiếc quần ngắn để mặc.

Anh vòng tay qua vòng eo nhỏ nhắn của cô, ôm vào lòng.

Tay không yên phận mà lén lút xoa nắn đôi gò bông của Trương Mỹ.

Cảm nhận được thứ gì đó đang mân mê ngực mình, cô mắt nhắm mắt mở nhìn xuống.

Thấy bàn tay thô ráp của Ảnh Quân, Trương Mỹ giật mình, xoay đầu lại nhìn anh.

"Anh bỏ ra, tối qua hành em chưa đủ hả?! Tại anh mà em trễ làm rồi dây này! "

Cô cau mày khó chịu, đẩy Ảnh Quân ra.

Định ngồi dậy đi vệ sinh cá nhân, nhưng chỉ vừa động đậy nhẹ thôi là thân dưới cô lại nhói lên, đau đến điếng người, cả phần hông cũng thế.

"Ah! Tại anh làm em không đi được nữa rồi này! "

Trương Mỹ rơm rớm nước mắt, cau mày nhìn Ảnh Quân.

Cũng phải thôi, bị như thế này thì đi làm kiểu gì chứ.

"Thôi nào, anh 'lỡ'.

"

Anh cười nói.

"Lỡ cái đầu anh, giờ thì sao em đi làm? "

Cô đánh nhẹ vào cơ ngực trần của Ảnh Quân.

Trương Mỹ cố gắng chồm người xuống giường để lấy cái khăn tắm anh quấn tối hôm qua, giờ lại nằm lăn lóc dưới giường.

Ảnh Quân vốn dĩ đã báo cho Tử Văn biết là cô nghỉ việc hai ngày rồi, Ảnh Quân biết lần này chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra nên xin nghỉ trước.

Nếu vẫn không có chuyện gì thì nếu xin nghỉ cũng đi làm được, còn không xin nghỉ mà nghỉ thì phiền lắm.

"Anh nói này, không đi được thì ở nhà, đừng đi làm.

Anh quyết định rồi, hôm nay em ở nhà cho anh, anh có chuyện muốn hỏi em đây.

"

Khuôn mặt Ảnh Quân bỗng chốc trở nên nghiêm túc, khiến Trương Mỹ cũng có chút bối rối, không biết chuyện đó là chuyện gì.

Để cho không khí bớt căng thẳng hơn, cô đã đánh nhẹ rồi cù lét anh.

"Anh làm gì mà nghiêm túc dữ vậy.

"

Trương Mỹ cười nói.

"Em dám đánh anh à.

"

Ảnh Quân cũng hùa theo, giơ tay định đánh yêu cô.

Nhưng trong khoảng khắc đó, trong đầu Trương Mỹ chợt nhớ đến hình ảnh Cửu Mạnh lúc tức giận cũng giơ cao tay đánh cô như thế.

Trương Mỹ theo phản xạ mà co rúm người lại, nhắm tịt hai mắt, tim cũng vì sợ mà bắt đầu đập nhanh hơn, hơi thở cũng có phần gấp rút.

Anh thấy cô đột nhiên có biểu hiện như thế thì dừng tay, cau mày khó hiểu nhìn Trương Mỹ.

Trong lòng Ảnh Quân nổi lên một cảm giác khó chịu xen lẫn bất ngờ.

Chẳng lẽ cô tưởng anh đánh cô thật nên mới biểu hiện như thế? Phải làm rõ chuyện này mới được.

"Cái biểu hiện đó của em là sao? "

Giọng Ảnh Quân trầm xuống khiến Trương Mỹ giật mình, nhận ra hành động vừa nãy của bản thân.

"À chuyện đó... em giật mình thôi... "

Cô dè đặt nói.

"Hắn từng đánh em? "

Ánh mắt anh lạnh lẽo, nhìn Trương Mỹ chằm chằm.

"... Nói chuyện này sau được không? Em muốn đi tắm, người hơi khó chịu.

"

Cô im lặng một lúc rồi nhỏ giọng nói.

"Được, anh cho em mười phút, tắm xong ra đây nói chuyện với anh.

"

"Vâng... !"

Trương Mỹ cố gắng lết tấm thân chi chít vết hôn và dấu cắn đi vào nhà tắm, thấy chậm chạm như thế thì Ảnh Quân liền bế cô vào trong và tắm luôn cho Trương Mỹ, như thế sẽ nhanh hơn.

Đúng mười phút sau, cô đã ngồi yên vị trên giường.

"Rồi, em mau kể rõ cho anh nghe.

"

Ảnh Quân ngồi đối diện, nhìn thẳng vào mắt cô như muốn nhìn thấu hết tâm tư.

"Ừm... lâu lâu em với anh ta có xảy ra xô sát với nhau một chút.

"

Trương Mỹ ấp úng, né tránh ánh mắt kia.

"'Lâu lâu'? Lâu lâu mới xảy ra kiểu gì mà em lại giật mình khi thấy anh chỉ vừa mới giơ tay lên hả? "

"... "

"Còn nữa, vết sẹo sau lưng em là sao? "

Khi nghe Ảnh Quân hỏi về chuyện đó, Trương Mỹ giật mình, mở to mắt hoang mang nhìn anh.

"Sao anh biết về cái vết sẹo đó? "

"Tối hôm qua em trần như nhộng như thế thì làm sao không thấy được, với lại em quên khi nãy anh là người tắm cho em à.

"

"... Thì cũng vì em với anh ta có chút bất hòa nên Cửu Mạnh đẩy em một cái, bả vai em đụng vào cạnh bàn nên chảy máu.

"

Trương Mỹ vừa nói vừa quan sát biểu hiện trên khuôn mặt Ảnh Quân.

"Nh-nhưng mà bị nhẹ lắm, không có gì nặng cả.

"

Thấy anh càng ngày càng khó chịu ra mặt, cô vội nói thêm để Ảnh Quân bớt nóng.

Trương Mỹ biết Ảnh Quân là một người dễ nóng tính, nên đôi lúc cô cũng phải cẩn thận trong lời nói của mình.

"Nhẹ mà anh thấy khâu tận năm mũi, đối với em như thế còn nhẹ, vậy thì rốt cuộc hắn đã làm ra cái chuyện gì tệ bạc hơn nữa hả?! "

Anh nói như muốn gầm lên, nhưng vẫn cố gắng kìm nén cơn giận của mình để tránh làm Trương Mỹ sợ hãi.

"Em từng nói tai em không nghe được cũng là do anh ta làm đúng không? "

Ảnh Quân hít một hơi để lấy lại bình tĩnh, giọng điệu cũng có phần nhẹ nhàng hơn khi nãy, nhưng cũng không thể giấu nổi sự bức tức trong lời nói.

"... Dạ.

"

Cô gật gật đầu, dè đặt nhìn anh.

"Hắn làm gì em? "

"Thì tát em, rồi đẩy em, sau đó lại tát tiếp.

Lực mạnh quá nên tai em cũng bị thương, cho nên mới... "

"Em... chịu đựng như thế suốt hai năm? "

"Dạ.

Nhưng không phải ngày nào cũng bị đánh đâu.

"

Trương Mỹ vội nói.

"Rốt cuộc trước đây em yêu hắn ta đến mức nào mà lại có thể chịu đựng được suốt từng ấy thời gian chứ! "

Anh thực sự không thể nào tin được, một người con gái mỏng manh như thế, lại chịu sự bạo hành của người chồng suốt hai năm.

Trương Mỹ thấy Ảnh Quân lớn tiếng như thế thì giật mình.

Xem ra anh đã đến cực hạn rồi, phải mau chóng làm anh nguôi giận thôi.

"Em xin lỗi... "

"Xin lỗi anh làm gì, đi mà xin lỗi bản thân em vì em không biết quý trọng bản thân em.

"

"Lại đây anh ôm một lát.

"

Ảnh Quân im lặng một lúc rồi nói tiếp, hai tay dang ra chờ cô đến.

Trương Mỹ chầm chậm tiến đến gần rồi nhào vào lòng anh, hít lấy mùi hoắc hương dịu nhẹ từ cơ thể Ảnh Quân.

Cô nghiện cái mùi này mất thôi, sự kết hợp giữa thảo mộc và mùi gỗ đã khiến cho Trương Mỹ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều..


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-121 )