Vạch xuất phát hay điểm dừng
← Ch.29 |
Hè đã đến mang theo cái nóng oi ả.
Bây giờ việc của công ti cũng đã ổn định. Nhân Mĩ cũng rỗi rãi. Thờigian rảnh rỗi là cô đưa Ken đi chơi chỗ này chỗ nọ. Vì cậu bé cũng đangtrong thời gian nghỉ hè. Cuộc sống cứ thế tiếp diễn. Nhân Mĩ những tưởng nó sẽ kéo đến hết đời.
Cát Vũ cũng đã lâu Nhân Mĩ không thấy. Có lẽ là tất cả đã bốc hơi hết, tất cả đã chấm dứt. Cả anh cũng vậy. Trong công việc, Hoa Mĩ và ThanhVũ, không ai phạm ai. Mỗi người một bầu trời riêng, tránh không để đụngchạm đến nhau.
Cát vũ hiện giờ đang ở Mĩ. Tuy là đã li hôn với Bảo An nhưng anh vẫnphải có trách nhiệm với cô ấy. Cát Vũ còn bận tìm chỗ ở cho Bảo An, chăm lo cho cô ấy một thời gian anh mới về nước. Mặc dù Bảo An luôn miệngđuổi anh về nhưng anh vẫn nhất quyết ở lại. Đơn giản vì anh thấy anh đãnợ cô ấy quá nhiều.
Tại đây, Cát Vũ đã gặp Kiên.
Cậu ấy đang học nốt để lấy bằng thạc sĩ. Nghe nói Kiên đã không muốn đến Oxford nên mới đến Mĩ. Ở đó lưu giữ quá nhiều kỉ niệm, chỉ sợ nếu cứtiếp tục học ở đó thì Kiên sẽ không thể tập trung vào học hành được.
Nghĩ đi nghĩ lại thì đúng là trái đất tròn. Dù cho họ có đi xa thế nào, có đi xa cả nửa vòng trái đất. Nhưng vẫn gặp được nhau, không ai chạytrốn khỏi ai được. Gặp Kiên ở đây, Cát Vũ có thể yên tâm về Bảo An đượcrồi. Có thể nhờ cậu ấy chăm sóc Bảo An giúp anh.
Ngày Cát vũ về Việt Nam, Bảo An và Kiên đã ra sân bay chào tạm biệt. Anh nhìn thấy giọt nước mắt của Bảo An mà không khỏi xót xa. Cô ấy cũngkhông còn trẻ trung gì nữa, tuổi thanh xuân đã đốt cháy hết cho anh, vậy mà cái cuối cùng cô ấy nhận được lại là một đơn li hôn. Nghĩ thế, Cátvũ liền ôm Bảo An vào lòng và nói:
- Đừng khóc nữa! Sẽ có một ai đó yêu em hơn em đã yêu tôi. Lúc đó, hãy gửi gắm, hãy khắc ghi hết vào đó cho thỏa lòng của em.
Bảo An bấu chặt vai áo của Cát Vũ mà khóc. Cô định nở một nụ cười khianh đi, vậy mà anh lại nói như vậy. Cô không thể ngăn được những dòngnước mắt của mình.
- Em biết.
Rồi Cát vũ quay sang Kiên mỉm cười:
- Thằng khỉ. Cậu không nói gì với đại ca của mình à?
Kiên đặt tay lên vai Cát vũ nói:
- Nói. Rất nhiều điều muốn nói nhưng không có thời gian. Đợi khi tôi trở về, nhất định sẽ nói cho đại ca không muốn nghe nữa thì thôi.
Cát Vũ bật cười rồi ôm Kiên vào lòng một cái. Tình bạn như được thắtchặt rồi anh bước đi. Nhưng đi chưa được bao xa thì đã nghe thấy tiếngKiên gọi lại.
- Đại ca!
Cát vũ quay lại chờ đợi nốt câu nói của Kiên:
- Anh nhất định phải tốt với Nhân Mĩ. Nếu anh còn làm cô ấy đau khổ, tôi nhất định sẽ không nương tay như bảy năm trước nữa đâu.
Cát vũ mỉm cười không nói gì rồi quay người bước đi tiếp. Đây là câu nói Cát vũ đã muốn Kiên nói. Chỉ cần Kiên nói như thế thì anh nhất định sẽlàm theo. Và anh biết là Kiên sẽ nói thế. Cái Cát Vũ cần bây giờ là một điểm xuất phát. Còn trước mặt anh lại làmột điểm dừng mà Nhân Mĩ đã đánh dấu. Anh không biết có nên bắt đầu từđó hay không, tuy rằng là mạo hiểm nhưng anh vẫn muốn thử. Cát vũ biết, tận sâu đó nơi tâm hồn cô ấy anh vẫn tồn tại. Rõ ràng mà không hề phainhạt. Dã tâm độc chiếm của anh đã ăn sâu trong con người Nhân Mĩ, cô ấycó chạy nữa, chạy mãi thì cũng không thể thoát khỏi anh. Nhất định anhphải lấy lại những gì đã đánh mất.
Nhân Mĩ hôm nay không đi xe đến chỗ làm. Hôm nọ còi xe hơi có vấn đề nên cô đã mang đi sửa. Đó là lí do vì sao cô lại phải đi xe bus vào ngàyhôm nay. cũng đã lâu cô không đi xe bus. Cảm giác vẫn vậy, ngồi trên đó, có thể suy nghĩ về mọi thứ cho đến khi xe dừng lại tại điểm mình muốnđến, và lúc đó ta nhận ra đi xe bus vừa rẻ lại vừa nhanh. Đó là kết luận chung.
Đến lúc về. Trời mưa tầm tã. Từ chỗ làm đến trạm xe bus cũng phải mấtđến 5 phút đi bộ. Mà lúc này trời đang mưa rất to. Có lẽ cô nên gọitaxi. Nghĩ vậy, Nhân Mĩ bèn lấy điện thoại và gọi cho một hãng taxi nàođó.
- Alo! Cho tôi một xe đến trước cổng công ti Hoa Mĩ.
- Vâng! tôi hiểu. - Câu nói Nhân Mĩ hơi mang âm sắc thất vọng.
Mưa như thế này, taxi hết cũng là một điều đương nhiên. Nhân Mĩ thở dàirồi tiếp tục gọi cho một hãng taxi khác. Đầu dây bên kia còn chưa kịpbắt máy thì Nhân Mĩ đã thấy xe của Cát Vũ dừng trước mặt mình. Cửa xeđược mở cùng với một chiếc ô màu... hồng. Chiếc ô đó đã cũ, cán bị gỉ ravì thời gian. Vải ô cũng không còn sạch sẽ gì nữa. Nhưng có vẻ như là nó vẫn còn dùng tốt.
Cát Vũ mỉm cười nói:
- Trả em cái ô năm xưa tôi lấy của em khi trời mưa.
Nhân Mĩ đứng lặng hồi lâu. Hồi ức ngày xưa bắt đầu trở về chầm chậm. Đó là một ngày mưa tầm tã.
**********
Nhân Mĩ được mẹ mua cho cái ô này. Cô mang đi học và cố gắng cất nó vàongăn cặp kín nhất. Cô rất sợ, nếu để Cát Vũ thấy được thì nó sẽ rơi vàotay anh ấy. Cho đến lúc về. Trời mưa như trút nước, mưa to đến nỗi cảmtưởng trước mặt mình ai đó đang giăng một chiếc màn trắng xóa. Nhân Mĩbiết có lẽ cũng nên bỏ ô ra được rồi.
Thế là Nhân Mĩ vội vàng lấy chiếc ô hồng đó ra. Vừa đi được một đoạn thì Cát vũ từ đâu chạy đến. Người anh ấy ướt sũng như chuột lột, xòe bàntay ra trước mặt cô nói:
- Đưa ô cho anh.
Nhân Mĩ sợ hãi vội lùi lại một bước nhíu mày nói:
- Không.
Dường Như lúc đó Cát Vũ rất tức giận. Anh liền xô cô ngã xuống ngay cái vũng nước cạnh đó rồi giật lấy cô của Nhân Mĩ.
Nhân Mĩ bị xô ngã nhưng vẫn kiên cường đứng dậy hét lên:
- Trả ô cho em.
Cát Vũ quay lại cười gằn:
- Khi nào hết mưa anh sẽ trả.
Lúc này, Nhân Mĩ cũng đã bị mưa làm cho ướt hết đầu tóc và bộ quần áo. Còn Cát Vũ thì có vẻ như rất thích thú khi cô bị như vậy. Anh đi đến gần kéo tay Nhân Mĩ vào trong ô nói:- Đi cùng với anh.
Nhưng lúc đó, Nhân Mĩ rất ghét Cát vũ nên đã đẩy anh ra và chạy thẳng về nhà trong làn mưa buốt lạnh.
Kể từ đó, Cát Vũ cũng không trả ô cho Nhân Mĩ nữa và cô cũng không đòi. Nhân Mĩ được mua một chiếc ô mới nhưng Cát Vũ cũng không cướp. Câuchuyện dần lùi vào dĩ vãng.
*************
Nhân Mĩ nhìn chiếc ô cạnh mình. Rồi cô lại nhìn Cát Vũ. Đúng lúc ấy có mấy cô nhân viên trong công ti đi ra. Họ trêu:
- Giám đốc. Bạn trai giám đốc đẹp trai quá. Nhớ phải mời chúng tôi đấy.
Nhân Mĩ mỉm cười trước câu nói này. Rồi cô lại cụp mắt xuống:
- Chiếc ô này, không phải của em.
Cát vũ thoáng không hiểu. Từ khi Nhân Mĩ bỏ chạy trong làn mưa, Cát Vũkhông có ý định trả lại chiếc cô này. Và cũng không có dũng khí để trảcô ấy. Bây giờ cô ấy lại nói như vậy. Có phải là không cần nó nữa không?
Nhân Mĩ mỉm cười:
- Ô của em không xấu xí như thế này. Nó mới hơn.
Cát Vũ nhìn sâu vào đôi mắt Nhân Mĩ:
- Biết làm sao được. Tôi cũng không phải thợ giữ đồ.
Nhân Mĩ không nói gì. Cô vội giật lấy ô của Cát Vũ và đi trước.
- Dù sao cũng cảm ơn anh đã mang trả!
Cát Vũ đứng lặng một mình. Bây giờ liệu anh có nên trốn chạy vào làn mưa giống như cô ấy hồi ngày xưa không? Nếu chạy đi, anh sẽ mất cô ấy suốtđời.
Rồi Cát vũ vội vàng chạy về phía người đang cầm ô màu hồng đi khuất xakia. Anh chạy đến nắm lấy tay nhân Mĩ kéo giật cô lại khiến chiếc ô rơixuống và... đặt môi mình lên làn môi ấm nóng của cô.
Mưa vẫn rơi. Hai con người đứng trong làn mưa trao cho nhau nụ hôn mãnhliệt đã bị kìm nén từ rất lâu. Lâu đến nỗi tưởng chừng như đã qua hàngthế kỉ.
Nhân Mĩ đón nhận nụ hôn của Cát Vũ một cách tự nhiên. Có lẽ đến bây giờcô không thể chạy trốn được nữa rồi. Không thể chạy trốn chính mình, không thể chạy trốn tình cảm và không thể chạy trốn khỏi Cát Vũ đượcnữa.
Cát Vũ ôm chặt Nhân Mĩ. Khẽ luồn tay và mái tóc đang ướt nhẹp của cô. Hơi ấm từ cơ thể cô ấy như khiến trái tim thổn thức của anh bùng nổ. Anh đã chờ đợi như thế này gần tám năm qua. Chỉ tại trước đó, cơn mưa trắng xóa, rơi quá lâu, khiến anh không nhìn thấy Nhân Mĩ. Để đến khi, cô ấycầm chiếc ô này, anh mới nhìn thấy điểm xuất phát của mình.
Một chấm nhỏ của tuổi thơ anh vẫn gìn giữ, đợi khi thấy cô ấy, sẽ trao trả và hiến dâng cho cô ấy suốt đời.
Khi mưa đã ngớt. Cát vũ nhẹ nhàng rời đôi môi của Nhân Mĩ. Đôi mắt anhkhông còn lạnh lùng như ngày xưa nữa. Vẻ chín chắn tạo cho đôi mắt anhmột sự ấm áp.
- Tại sao lại chạy trốn như vậy?
Nhân Mĩ ngẩng đầu nhìn Cát vũ. Cô không trả lời câu hỏi cảu Cát Vũ mà khẽ nói:- Em muốn... Độc chiếm anh.
- Không sợ Bảo An sao?
- Chưa từng sợ. Và em biết, cô ấy đã buông tay rồi.
- Sao em biết?
- Nếu cô ấy không buông tay, anh có thể tìm em của ngày xưa sao? Có thể đuổi theo em hay sao?
Cát Vũ mỉm cười rồi ôm cô vào lòng. Đưa đôi tay lần tìm lấy đôi bàn tayNhân Mĩ và luồn chiếc nhẫn vào ngòn tay áp út. Như thế đã là quá đủ chomột buổi cầu hôn trong mưa. Cả hai không ai nói gì, nhưng họ đã ngầmhiểu rằng, mình đã bị đối phương độc chiếm.
3 năm sau.
- Mẹ Nhân Mĩ. Nhanh lên, con phải đi khai giảng.
nhân Mĩ trùm chăn lên đầu nói giọng ngái ngủ:
- Bảo với bố Cát Vũ đi. Nói với bố là con chuyển cấp rồi hôn vào má bố.
Tấm chăn vừa Nhân Mĩ trùm lên đầu đã bị kéo giật ra. Ken lôi mẹ dậy. Cậu bé đã học võ từ nhỏ nên rất khỏe.
- Không được. Bố Cát Vũ đang chuẩn bị bữa sáng rồi. Bố bảo con gọi mẹ dậy.
- Được rồi, được rồi. con xuống nhà trước đi. Mẹ cần phải thay quần áo.
Khi Ken đã chấp nhận buông tha cho Nhân Mĩ thì cô lại trùm chăn ngủtiếp. Sau khi cưới, Hoa Mĩ và Thanh Vũ đã sáp nhập làm một. Việc công ti do Cát Vũ quản lí. Nhân Mĩ giờ đây ở nhà chỉ có ăn với ngủ. Ngay cảviệc nội trợ cũng lười để một mình Cát Vũ làm. Sẽ sớm có ngày cô thànhmột con heo béo trục béo tròn. Lúc đó, chỉ sợ Cát Vũ sẽ đem bán cô cholò giết mổ mà thôi.
Đang tiếp tục say giấc ngủ thì Nhân Mĩ lại bị Cát Vũ làm phiền:
- Em định làm sâu ngủ đến bao giờ nữa?
Nhân Mĩ đẩy Cát Vũ ra nói:
- Được rồi. anh cứ ra ngoài đi. Em sẽ thay quần áo...
còn chưa kịp nói xong thì Nhân Mĩ đã bị Cát Vũ đè xuống, lúc này cô đã tỉnh ngủ hẳn.
- Anh Vũ!
- Em thật to gan khi dám lừa tôi. Phải phạt thôi.
Những câu nói sau đó của Nhân Mĩ đã bị Cát Vũ nuốt trọn bằng một nụ hôn. Sự việc tiếp theo có lẽ tác giả cũng không nên nói tiếp. Để cho họ cómột không gian riêng thì tốt hơn.
Ken ngồi dưới bàn ăn sáng một mình với vẻ mặt chán nản. Bố Cát vũ lại bị mẹ Nhân Mĩ lừa rồi. Lúc nào cũng thế, cứ nhờ bố gọi mẹ là cậu lại thấycả bố cũng ngủ luôn. Thế này thì sẽ muộn học mất thôi.
Thế đấy, cứ nghĩ Cát Vũ sẽ độc chiếm Nhân Mĩ. Nhưng cuối cùng anh lại bị Nhân Mĩ đốc chiếm.
Cũng như Ken, những tưởng bố sẽ gọi được mẹ dậy và không để bị mắc lừa. Nhưng cuối cùng bố lại hồ đồ hơn cả cậu rồi. Năm sau nhất định cậu sẽ tự đi học bằng xe đạp. Không thể giao phó trách nhiệm bản thân cho hai con người này mãi được.
***********
Kiên ngồi trên máy.
Hôm nay là ngày cậu về nước. Kiên mỉm cười nhìn xuống cảnh vật bên dưới. Anh có thể yên tâm khi để Bảo An lại bên cạnh người chồng mới của mình. Đó là một anh chàng rất tốt, Bảo An cũng có thể gửi gắm cả đời vào anhấy.
Đang ngồi thì cô gái bên cạnh ngả đầu vào vai anh.
Kiên đưa tay khẽ đẩy đầu cô gái ra. Nhưng cứ đẩy ra cô ta lại ngả vào. Cuối cùng anh cũng biết là cô ta giả vờ. Kiên nói giọng khó chịu bằngtiếng anh, vì anh không biết cô ta có phải người Việt Nam hay không:
- Xin lỗi! Cô hãy ngồi cho cẩn thận một chút.
Cô gái bị lật tẩy. Vội vàng chỉnh lại tư thế rồi mỉm cười.
Chỉ Hoa. 24 tuổi. Rất năng động và cá tính. Cô vừa làm một chuyến dulịch từ Mĩ về. Cũng chỉ tại cô đi chơi quá lâu. Mẹ nói trung tâm thẩm mĩ không ai quản lí nên mới gọi cô về.
Vừa bước lên máy bay, cô đã thấy anh chàng ngồi cạnh mình rất được. Phong thái lịch sự và rất đẹp trai. Anh ta nói tiếng anh cũng không tồi. Cô biết anh ta là người Việt. Trên tay anh đang cầm một tờ bào cũ củaViệt Nam. Chỉ Hoa mỉm cười nói vẻ tội lỗi:
- Bị anh phát hiện rồi.
Kiên cũng hơi bất ngờ vì cô ta là người việt. Tuy nhiên anh cũng khôngnói gì. Nhưng Chỉ Hoa vẫn như con chim tíu tít bên tai. Cô ta đọc mộtdãy số ra. Kiên cũng chẳng bận tâm mà để ý.
Chỉ Hoa hơi tức giận. Biết bao anh chàng muốn số điện thoại của cô màkhông được. Vậy mà khi cô chủ động đọc số, anh ta ngay cả để ý cũngkhông thèm chứ đừng nói là lưu vào. Cô đọc lại một lần nữa. Cô đọc rấtto, khiến cho bao nhiêu người phải quay ra nhìn.
Kiên cũng không chịu được nổi cô nàng này nữa, anh vội gập tờ báo lại rồi nói:
- Cô muốn gì?
Chỉ Hoa mỉm cười rồi hôn anh bất ngờ. Cô rất tự nhiên, như đây là mộtcông việc bình thường vậy. Khi Kiên rơi vào trạng thái đóng băng hoàntoàn Chỉ Hoa mới trịnh trọng tuyên bố:
- Em sẽ làm bạn gái anh, chúng mình hẹn hò nhé?
← Ch. 29 |