Kiều Cảnh Niên, niềm tự hào của đất nước
← Ch.0069 | Ch.0071 → |
Bạch Vĩ hồi lâu mới nặn ra được một câu: "Luật sư Hoäc thật là biết cách chơi."
Ôn Noãn khá bảo thủ, cô đỏ mặt lấy lại điện thoại Bạch Vĩ có hỏi thế nào cũng không hỏi được gì.
Ôn Noãn xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nói, đêm qua đúng là bọn họ đã làm chuyện ấy, nhưng không có làm tới bến, dù vậy Hoäc Minh vẫn giày vò cô rất lâu...
Bạch Vĩ còn muốn trêu chọc cô vài câu.
Lúc này, một bản tin được phát trên màn hình LCD. treo trong quán cà phê.
Kiều Cảnh Niên, một nghệ sĩ dương cầm sống ở. nước Anh, đã trở về nước và đang chuẩn bị cho chuyến lưu diễn ở một số thành phố lớn
Hiện trường có rất đông phóng viên, vô cùng sôi nổi náo nhiệt,
Bạch Vĩ hừ nhẹ nói: "Kiều Cảnh Niên, không hổ là niềm tự hào của cả nước! Một buổi hòa nhạc ngàn vàng khó kiếm, vô số người tung hô khen ngợi! Ai có thể nghĩ ra 28 năm trước ông ta là một cậu bé nghèo còn không thể trả nổi tiền thuê nhà!"
Ôn Noãn học dương cầm nên đương nhiên biết Kiều Cảnh Niên,
Cô rất ngưỡng mộ ông, khi còn là học sinh, giáo sư đã từng nói với cô rằng phong cách chơi đàn của cô có phần giống với Kiều Cảnh Niên.
Ôn Noãn đã rất vui.
Kiều Cảnh Niên là một nhân vật không thể với tới.
Lúc này xem tin tức về Kiều Cảnh Niên, nghe thấy tên của ông, Ôn Noãn cảm thấy nhiệt huyết trong máu từ từ tuôn trào.
Cô vẫn muốn chơi dương cầm
Có lẽ. lời đề nghị của Hoảc Minh là đúng, sau khi mọi chuyện kết thúc, cô nên sang Anh Quốc du học.
Thấy Ôn Noãn không tập trung, Bạch Vi hỏi cô: "Sao vậy Ôn Noãn?"
Ôn Noãn nhẹ nhàng cười: "Không có gì"
Bạch Ví lại nhìn màn hình, bỗng nhiên nói: "Ôn Noãn, cậu có để ý thấy Kiều Cảnh Niên sử dụng hai tay rất điêu luyện không? Hình như cậu cũng giống vậy! Cái này thật sự không nhiều lắm."
Ôn Noãn không khỏi chú ý nhìn lại.
"Thực vậy."
Kiều Cảnh Niên cũng giỏi cả tay trái và tay phải.
Ôn Noãn bất giác mỉm cười: "Chắc là vì cả hai đều chơi dương cầm."
Bạch Vi đấy cô một cái: "Thôi đi! Khả năng này rất thấp đấy, có liên quan gì đến chơi dương căm chứ, chỉ có thể nói là trùng hợp."
Ôn Noãn ừm nhẹ một tiếng, ánh mắt rực cháy nhìn người đàn ông nho nhã trên màn hình,
Bạch Vi trêu chọc: "Nếu không phải đã chứng kiến chuyện tình của cậu và luật sư Hoắc, tớ xém chút còn tưởng rằng cậu đã yêu một ông già rồi."
Ôn Noãn muốn bùng nổ.
Bạch Vi vội vàng chắp hai tay cầu xin tha thứ: "Ôi bà cô của tớ, chúng ta nên nghĩ xem phải mặc gì vào buổi họp lớp! Không thể thua kém so với on nhỏ Đinh Tranh kia được."
Ôn Noãn không có ý so sánh mình với người như Đinh Tranh, nhưng vào ngày đó Hoắc Minh sẽ có mặt, cô.
nghĩ mình không thể làm anh mất mặt.
Thế là Ôn Noãn chọn thêm hai đôi giày cao gót và tạo lại kiểu tóc mới cho mái tóc dài của mình.
Sau khi làm xong, Ôn Noãn cũng tự thấy rất đẹp.
Cô bắt taxi về nhà, năm trên ghế sô pha gọi điện cho Hoäc Minh, đổ chuông hồi lâu, anh mới nhấc máy.
"Tối nay anh có về nhà không?"
Hoäc Minh cười nhẹ: "Tối qua làm thoải mái rồi, tối nay lại muốn nữa sao?"
Ôn Noãn đỏ mặt không thèm nói tiếp nữa.
Hoäc Minh đứng ở ban công tầng hai của biệt thự: nhà họ Hoắc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chơi đùa với tấm rèm trắng, nhỏ giọng nói: "Một người bạn cũ của bố. tôi từ Anh Quốc về, lát nữa sẽ đến đây, xem ra tối nay tôi không thể về được rồi"
Anh Quốc? Thật khéo! Kiều Cảnh Niên cũng từ Anh Quốc trở về.
Trong lòng Ôn Noãn mềm nhữn: "Vậy anh chiêu đãi người ta cho tốt"
Hoắc Minh gật đầu, đang định nói thêm điều gì với cô, thì một giọng nói trong trẻo tao nhã từ phía sau vang. lên: "Minh!"
Hoäc Minh quay người lại.
Phía sau anh là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, lịch lãm và phong độ.
Hoäc Minh nói nhỏ tạm biệt với Ôn Noãn rồi cúp. điện thoại.
← Ch. 0069 | Ch. 0071 → |