Không được rời khỏi tầm mắt của tôi
← Ch.53 | Ch.55 → |
Quả nhiên, Ôn Khả Tâm vài ngày này vô luận đi đến nơi nào đều tránh không thoát ánh mắt Chu Huyền, trừ phi cô đang ngủ hoặc là đi nhà cầu. Cô cảm thấy hắn quả thực là như lấp kín hội keo di động*, khắp nơi cản trở cô, nhiều lần cô len lén tránh đi ngoài cửa phòng, tránh người giúp việc muốn rời nhà trốn đi, hắn im hơi lặng tiếng xuất hiện, ngăn trở đường đi của cô, sau đó cô lần nữa trở lại điểm ban đầu.
- Dính chị như keo ấy*
"Này, to con, có thể hay không đừng lúc nào cũng quản tôi nghiêm như vậy, tôi không phải là phạm nhân!" Ôn Khả Tâm tính tình đều trở nên bực bội, đứng ở trước mặt hắn trừng mắt, khả thân thể của cô lại chỉ cao tới lồng ngực của hắn, khí thế thoáng cái yếu đi.
"Ôn tiểu thư ở trong phòng thật tốt đi, Ôn tiên sinh cũng nói cô không thể đi." Chu Huyền ngay thẳng, trên mặt không chút thay đổi, giọng nói vẫn như cũ nhàn nhạt không gợn sóng.
"Tôi có thể không đợi ở chỗ này được không? Chẳng phải là tôi mới vừa đi ra cửa chính liền bị anh bắt trở lại sao?" Ôn Khả Tâm trên mặt hiện ra một tia ủy khuất, "Tôi chỉ là không muốn gả cho người tôi không thích mà thôi, vì cái gì các người đều muốn cưỡng bách tôi đi làm việc tôi không thích làm?!"
Ôn Khả Tâm một bên lên án, một bên dùng sức đập một cái vào lồng ngực Chu Huyền, cô chỉ là một tiểu khí lực, Chu Huyền căn bản liền thân thể cũng không động một tý, ngược lại tay của cô lại nện đến đau nhức.
Nước mắt của cô thoáng cái rớt xuống, ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm đầu gối ủy khuất khóc rống lên, "Tôi lại không làm gì sai, các người đều muốn bắt nạt tôi.... Ngay cả anh cũng bắt nạt tôi! Ô ô ô...."
Chu Huyền yên lặng cứng nhắc cuối cùng trên mặt cũng có một tia rạn nứt, cô gái trước mắt này thương tâm khóc thút thít khiến Đại lão thô này có chút ít tay chân luống cuống, giọng nói bất đắc dĩ, "Tôi... Tôi không có bắt nạt cô." Hắn chỉ do ông chủ yêu cầu, trông giữ cô mà thôi, lại không đối với cô đã làm gì chuyện gì quá phận.
"Anh chính là bắt nạt tôi, huhu...." Ôn Khả Tâm không quản, cảm xúc liên tục hậm hực lần này đều bạo phát ra, cô luôn luôn là tiểu bạch thỏ nhu thuận, nhưng gần đây các loại bức bách làm cho con thỏ nóng nảy cũng biết cắn người!
Chu Huyền để cho thân thể bị cô lại đánh lại đạp, sau đó vừa khóc lại nháo nước mắt nước mũi đều lau ở trên quần áo hắn.
Chờ Ôn Khả Tâm phát tiết xong, triệt để tỉnh táo lại sau, cô thấy hình dạng Chu Huyền bị nàng lăn qua lăn lại, khuôn mặt thoáng cái liền hồng, không nghĩ tới thời gian qua thục nữ như thế, nhưng sẽ làm ra chuyên không lịch sự như vậy như... Khóc lóc om sòm?
"Cái kia... Thẹn thùng a." Ôn Khả Tâm con mắt có chút tránh né.
Chu Huyền sửa sang nếp may của quần áo trên người, rất đại khí không so đo, "Không có việc gì."
Ôn Khả Tâm cắn môi dưới, ánh mắt liếc trộm đánh giá hắn một hồi mới nhỏ giọng hỏi, "Ừ... Anh tên là gì?" Nhiều ngày như vậy cô còn không biết tên thật của hắn, bởi vì mỗi lần tức giận liền trực tiếp gọi hắn là "To con".
Chu Huyền ngẩn người một chút, thành thật trả lời, "Chu Huyền."
"Vậy nhà anh ở nơi nào, có anh em không?" Ôn Khả Tâm cũng không biết vì cái gì đột nhiên hiếu kỳ về hắn đến thế.
"Ừm, có hai em trai, cùng một em gái."
Ôn Khả Tâm phát hiện hắn nói đến hai người em trai trên mặt không có biểu cảm gì, mà cuối cùng nhắc tới em gái mới hiển lộ ra vẻ cưng chiều. Cô không khỏi càng thêm hiếu kỳ, "Oa, nhà anh có bốn anh em a."
Thật tốt, có anh em có thể từ nhỏ cùng nhau chơi đùa đến lớn, không giống cô, con gái một, lại không có bạn thân, cô đơn.
"Không trách được anh muốn đi làm hộ vệ, trong nhà khẳng định gánh nặng rất nặng đi." Ôn Khả Tâm tâm lúc này trong lòng đối với Chu Huyền vừa hâm mộ lại có chút ít đồng tình, trực tiếp đem nhà hắn quy kết là hộ gia đình nghèo khó, cho là hắn đi ra liều mạng kiếm tiền là vì muốn nuôi sống anh em...
"Cái gì?" Chu Huyền không hiểu ra sao, gánh nặng của hắn cho tới bây giờ cũng không lớn a, còn tự do tự tại, lão Tam kia trọng trách mới lớn nha, chưa kịp tốt nghiệp liền bị bắt đi quản công ty.
Ngay sau đó Ôn Khả Tâm lại hỏi, "Anh có bạn gái sao, rất đẹp đi?"
"Không có."
"Làm sao lại thế, thoạt nhìn anh đều đến hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đi, người nhà anh không nóng nảy hôn sự của ngươi sao?" Không giống cô, mới 24 tuổi liền bị bức phải lập gia đình. Ôn Khả Tâm trong nội tâm buồn bực không chỗ phát, đành phải trong lúc vô tình cùng hắn tán gẫu qua ngày.
Lúc ăn cơm tối cha Ôn từ công ty trở lại, Ôn Khả Tâm lại một lần nữa cùng ông cầu khẩn không muốn gả cho Cao Kiều, nhưng ông lại lạnh lùng bác bỏ.
"Vừa ý, không nghĩ tới con không hiểu chuyện như vậy! Hôn nhân đại sự cho tới bây giờ đều là cha mẹ nói, nào có ai chỉ lo chuyện tự mình thích? Trong nhà nuôi con lớn như vậy, con chính là ích kỷ như vậy? Con có biết hay không công ty bây giờ khó xử như thế nào?!" Cha Ôn vẻ mặt nghiêm túc, nếu như không phải là bởi vì công ty nợ nần vấn đề tiền bạc khổng lồ, ông cũng không trở nên vội vã như vậy.
Ôn Khả Tâm quả thực không thể tin nhìn trước mắt cái này vừa quen thuộc lại xa lạ phụ thân, "Ba, vì lợi ích công ty, gả con gái cho người con không thích, điều này chẳng lẽ không ích kỷ sao?"
"Im miệng! Con dám cãi, hàng ngày kiến thức dạy con đều đi đâu rồi?"
Ôn Khả Tâm trong lòng giống như là bị đao cắt, thương tâm tuyệt vọng, nhịn không được che mặt khóc thút thít.
Cha Ôn thấy bộ dạng này, trên mặt giận dỗi cũng hòa hoãn xuống, ông thuận miệng an ủi, "Không sao, Cao gia không chê nhà chúng ta kém, thậm chí điều kiện của họ càng thêm ưu việt hơn, con gả đi sẽ không chịu ủy khuất."
Ôn Khả Tâm khóc lắc đầu, không nên kết hôn như vậy, tính điều kiện ưu việt như vậy thì thế nào, cùng người mình không yêu sinh hoạt chung một chỗ, cuộc sống có thể có ý nghĩa gì?
"Ba, con đối với hắn không có tình cảm, con không sẽ hạnh phúc!"
"Tình cảm là dựa vào bồi dưỡng! Ta với mẹ con năm đó hôn sự cũng không phải thúc đẩy như vậy sao?" Vẻ mặt không vui của cha Ôn lại lần nữa dâng lên.
Ôn Khả Tâm lúc này cảm thấy toàn bộ thế giới đều sụp đổ, bởi vì vô luận cô nói như thế nào, phụ thân cũng sẽ không thay đổi chủ ý, cô căn bản không lòng dạ nào lại tiếp tục cùng ông tranh chấp.
"Tốt lắm trái tim của ta, ba sẽ không hại ngươi, con về sau sẽ rõ." Ôn phụ trên mặt có chút mệt mỏi, vỗ vỗ bả vai cô nàng liền chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
"Không! Con không muốn bị quản ở nhà, con muốn đi ra ngoài." Ôn Khả Tâm khuyên bảo cha không được, vội vàng thỉnh cầu, cô không muốn cả ngày bị giam lỏng ở nhà, tối thiểu có thể ra đi ra bên ngoài đều còn có cơ hội rời nhà trốn đi.
Cha Ôn cũng cảm thấy lúc nào cũng nhốt cô cũng không nên, hơi chút suy nghĩ một chút liền đồng ý, hiển nhiên năng lực của Chu Huyền vẫn còn đó, ông đối với hộ vệ này là thập phần tín nhiệm.
Sáng ngày thứ hai Ôn Khả Tâm sáng sớm liền muốn ra muốn đi dạo phố, Chu Huyền liên tục đi theo phía sau cô chịu trách nhiệm xách này nọ, Ôn Khả Tâm mỗi lần mua liền ném cho hắn, cho đến khi hai cái cánh tay cường tráng đều đeo đầy đồ.
Ôn Khả Tâm một đường đi dạo đến cửa hàng bán đồ lót, khóe mắt cô quét đến Chu Huyền chứng kiến những món nội y rực rỡ muôn màu, trên mặt có chút ít vẻ xấu hổ, mắt to lập tức chợt lóe qua thoáng cái giảo hoạt.
Cô bước nhanh đi vào, chuyên môn chọn tối màu~ cảm giác lộ ra nội y sexy, Chu Huyền chỉ là ngang ngạnh nét mặt già nua đứng ở cửa không có đi vào.
Cô cầm lấy một bộ áo ngủ dự định đi vào phòng thử quần áo trong tiệm, Chu Huyền cuối cùng nhịn không được lên tiếng, "Ôn tiểu thư."
"Tôi muốn đi thử y phục, anh đừng vào đến nha." Ôn Khả Tâm vầng sáng chợt lóe, cười híp mắt nói.
"Ôn tiểu thư, cô tốt nhất không nên rời khỏi tầm mắt của tôi." Chu Huyền nhíu lông mày, trên mặt có chút ít không đồng ý thần sắc.
Ôn Khả Tâm cầm bộ đồ ngủ màu trắng đục, nhếch lên khóe miệng, "Nhưng là tôi muốn đi thử mực một tý mới biết được có thích hợp hay không."
"Đây đều là một size." Chu Huyền ánh mắt lợi hại một cái quét đến cổ áo nhãn hiệu.
"Ách..." Ôn Khả Tâm cúi đầu nhìn nhìn, quả nhiên đều là một size, kiếm cớ nói, "... Tôi phải thử một chút xem cái kiểu dáng này có thích hợp hay không!"
Ôn Khả Tâm cầm lấy ùn so vào phòng thử quần áo, ở cửa kéo lại có một cô gái đang muốn thay quần áo đi vào, sau đó đem quấn áo trên người cùng cô bé kia trao đổi, cô bé kia thấy quấn áo của cô đều là hàng hiệu lúc này liền gật đầu đáp ứng.
Ôn Khả Tâm mặc quần áo mộc mạc, đôi mũ, cúi đầu từ cửa tiệm bên kia ra ngoài, khóe mắt cô quét đến Chu Huyền một tay nhấc theo rất nhiều thứ đang đứng chờ, trong lòng có chút ít không đành lòng, nhưng khẽ cắn răng, nhanh chóng chạy bộ.
Ôn Khả Tâm mới vừa đi ra khỏi cửa tiệm, không đợi cô thở phào một cái, phía trước đột nhiên một chiếc xe nhanh chóng hướng tới cô chạy đến, cô trừng to mắt còn chưa kịp phản ứng, bên cạnh mãnh liệt duỗi ra một cánh tay lớn kéo cô lại như muốn xé ra, trong nháy mắt rơi vào một lồng ngực bền chắc rộng lớn.
Ôn Khả Tâm chỉ cảm thấy chiếc xe kia quả thực là như qua mặt của cô gào thét mà chạy qua...
Cô kinh hãi sợ sững sờ vài chục giây mới phục hồi lại tinh thần, vừa quay đầu lại liền đối mặt với khuôn mặt kiên nghị của Chu Huyền cùng với con mắt thâm thúy như biển, tinh thần bất an, liền như vậy không hiểu sao bỗng an định lại....
"Ôn tiểu thư, cô không sao chứ?" Chu Huyền thấy bộ dáng ngơ ngác của cô, trong ánh mắt dẫn theo một tia ân cần hỏi thăm.
"A?.. Tôi... Tôi không sao..."
Ôn Khả Tâm giật mình tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong lòng Chu Huyền, khuôn mặt vốn là trắng bệch lập tức hồng lên, còn là lần đầu tiếp xúc với một người đàn ông khoảng cách gần như vậy. Không đợi cô tránh ra, Chu Huyền liền buông tay ra đỡ cô đứng vững vàng.
Ôn Khả Tâm lúc này có chút ít lúng túng, "Anh.. Là lúc nào cùng tới?" Cô còn tưởng rằng tránh được tầm mắt của hắn mà đào thoát.
"Cô vừa ra khỏi cửa tiệm tôi liền chạy theo." Chu Huyền thanh âm trầm thấp, thành thật trả lời.
Ôn Khả Tâm trong lòng có chút nhụt chí lại hiếu kỳ, "Kia... Anh là như thế nào phát hiện là tôi?"
"Cô cúi đầu, bước chân vội vàng, hơn nữa giầy cùng túi xách không có đổi qua." Chu Huyền trầm giọng nói, hắn là trải qua huấn luyện đặc thù, quan sát hoàn cảnh chi tiết tuyệt đối nhạy cảm. Lúc ấy thần sắc bối rối của Ôn Khả Tâm vừa ra khỏi cửa tiệm, hắn liền lập tức chú ý tới, lúc này liền đi theo đến.
"Anh còn chú ý tới tôi đi giầy gì, lấy túi xác nào, không trách được..." Ôn Khả Tâm sắc mặt mệt mỏi, tâm tình đê mê, kế hoạch chạy trốn mạo hiểm vừa rồi lại một lần nữa thất bại, cả người đều cảm thấy mệt mỏi.
"Chu đại ca, anh có thể hay không... Không cần đem chuyện ngày hôm nay nói cho ba tôi biết?" Ôn Khả Tâm đáng thương nhìn hắn, một đôi thủy mâu rõ ràng phản chiếu lại bộ dáng của hắn.
Chu Huyền nhíu lông mày, cúi đầu nhìn cô trầm mặc.
"Chu đại ca, coi như tôi như cầu xin anh! Nếu không ba tôi lần sau khẳng định không để cho tôi ra khỏi cửa."
Ôn Khả Tâm biết rõ tính tình của ba, nếu như biết rõ cô rời nhà trốn đi còn chưa từ bỏ ý định, khẳng định lần nữa cấm chân cô.
"Trước đây anh đã nói qua ang có em gái, nếu như con bé cũng giống như tôi vậy bị buộc gả cho người cô bé không muốn, anh cũng nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu sao, anh hãy giúp tôi một chút đi..." Ôn Khả Tâm kéo ống tay áo của hắn, mắt to trắng đen rõ ràng lúc này bịt kín sương mù.
Chu Huyền yên lặng nhìn cô, nếu như là Đa Bảo gặp được tình huống như thế, phỏng đoán không cần hắn ra tay, Chu Tích Tiệp sẽ lửa giận ngút trời bắt lấy người kia nha....
← Ch. 53 | Ch. 55 → |