Bị anh chơi miệng trên rồi còn bị dẫm miệng dưới, hai miệng b*n tùm lum
← Ch.085 | Ch.087 → |
Tần Bắc Phong không để Lộc Nhung tự giải tỏa không chỉ vì bên trong cô bị sưng đỏ, không nên chạm vào nhiều mà còn vì anh có phần ích kỷ. Cô mèo nhỏ không thể được cho ăn quá no, phải để cô thiếu thốn một chút mới biết trân trọng cảm giác từ dương v*t của anh.
Anh ích kỷ muốn rằng cô chỉ có thể tìm thấy khoái cảm từ anh.
"Có phải cô bé đang ngứa ngáy lắm không?" Tần Bắc Phong khẽ tăng lực ở chân, ngón tay nâng cằm cô lên, giống như đang đùa giỡn với một chú mèo nhỏ.
Suy nghĩ thầm kín bị anh phơi bày không chút thương xót, phía dưới lại bị anh dẫm mạnh, đôi chân thô ráp của anh đâu có giống ai, làm sao cô bé mềm mại của Lộc Nhung chịu nổi, cô run rẩy cả người, cảm giác kích thích không thể diễn tả thành lời: "Ư ư..."
"Khóc gì chứ." Giọng anh ngọt ngào, bàn tay nhẹ nhàng như thể không liên quan gì đến hành động đồi bại ở chân, ngón chân anh linh hoạt kích thích khe ướt của cô.
"Ưm..." Lộc Nhung nhanh chóng mất kiểm soát, ngoan ngoãn nằm sấp, đầu lưỡi nhỏ thè ra như chú thú con đang thở gấp, không rút lại được.
"Ướt hết rồi, chỉ cần ăn cái của anh là cô bé phát lũ." Tần Bắc Phong mắng yêu, cố tình chậm rãi nhấn từng chữ, vừa hỏi vừa để dương v*t của anh cọ sát vào môi cô, đầu khấc nhẹ nhàng ra vào miệng cô: "Ngon không?"
Đầu Lộc Nhung bị anh đẩy nhẹ vào háng, khiến đầu cô ngửa ra sau không ngừng, những tiếng rên cũng bị đứt đoạn, nghẹn lại không thành lời.
Nước mắt và nước dãi của cô đã làm ướt nhẹp dương v*t, tóc bết lại dính vào khuôn mặt nhỏ bé, đôi mắt đờ đẫn, Tần Bắc Phong thoải mái đến mức cả lưng căng ra, tiếng thở hổn hển khàn khàn như con thú đang động tình.
"Ngon không?" Anh nhắc lại câu hỏi, nhân lúc cô thở dốc, anh đẩy dương v*t vào sâu hơn.
Đầu khấc dễ dàng xuyên qua miệng ướt mềm, chạm tới cổ họng, miệng cô mở ra hết cỡ không thể khép lại, cơn buồn nôn trào lên nhưng anh không hề dừng lại.
Tần Bắc Phong không mất nhiều thời gian để tìm ra cách, lúc nhanh lúc chậm dẫm lên cô bé, thỉnh thoảng ngón chân anh còn khẽ cọ vào điểm nhạy cảm bên trong.
Cơn khoái cảm mãnh liệt ập đến, Lộc Nhung bắt đầu phản ứng lại, vô thức nhích mông, cọ xát vào chân anh, đôi môi sưng đỏ ma sát lên mu bàn chân đầy lông.
"Ư ư... nhột quá..." Cô rên rỉ không rõ lời, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để giải thoát khỏi cơn ngứa ngáy chết người này.
Cơ thể cô rung lên, hai bầu ngực căng tròn va vào đùi anh, cảnh tượng đầy gợi tình ấy khiến sống lưng Tần Bắc Phong tê dại.
"Cô bé dâm đãng bị giẫm đến mức uốn éo rồi." Anh giữ chặt đầu cô, tăng tốc đẩy mạnh hơn.
Cùng lúc đó, bụng Lộc Nhung co thắt dữ dội, cơn sóng khoái cảm dồn dập từ tử cung tràn ra ngoài, cô hét lên, bám chặt lấy eo anh, cổ họng co rút lại, dương v*t anh cũng không kìm nén nổi, phóng hết dòng tinh dịch tích tụ.
dương v*t sau khi bắn ra vẫn cương cứng, trượt ra khỏi miệng cô, Lộc Nhung không kịp phản ứng, những giọt tinh dịch còn sót lại làm bẩn khuôn mặt nhỏ bé đẫm lệ. Đôi môi hé mở, cổ họng vẫn còn co giật theo phản xạ, khe nhỏ giữa hai chân cô cũng co thắt, dán chặt vào bắp chân săn chắc của anh.
Tần Bắc Phong nhìn cảnh ấy, cảm nhận sự co thắt từ cô, thái dương đập thình thịch, suýt chút nữa anh lại cửng lên.
"Ngoan, từ từ nuốt hết cho anh xem nào." Anh điều chỉnh nhịp thở, nhẹ nhàng nâng đầu cô lên.
"Vâng, để anh xem..." Phần lớn tinh dịch đã được nuốt hết, chỉ còn lại chút ít dính trên môi và lưỡi, Lộc Nhung ngoan ngoãn thè lưỡi ra, đoạn sữa trắng mờ từ từ trượt vào cổ họng cô.
Tần Bắc Phong nín thở, kéo cô vào lòng, một tay ôm chặt lấy eo thon, tay kia giữ lấy gáy cô để dễ dàng hôn hơn. Mùi vị nồng nặc của tinh dịch và nước bọt hoà quyện vào nhau qua những nụ hôn.
Vừa mới lấy lại hơi thở, cô lại chìm vào cơn ngạt thở mới. Toàn thân cô mềm nhũn, không còn chút sức lực, đầu óc quay cuồng, không thể nhìn rõ, chỉ còn những tiếng rên rỉ yếu ớt cầu xin anh dừng lại. Cô bé đã lên đỉnh vài lần, tê dại hoàn toàn.
"Được rồi, xong rồi." Tần Bắc Phong hôn đủ mới chịu rời đi, ánh mắt đầy thỏa mãn nhìn cô gái trong lòng đang mất hồn, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng mảnh mai đang run rẩy.
"Anh... anh... hức... anh thề đi." Hơi thở cô dần ổn định, chỉ còn những tiếng nấc nghẹn, đôi mắt mệt mỏi hé mở một đường nhỏ.
Tần Bắc Phong lúc này mới chịu quay lại dáng vẻ bình thường, gãi mũi ngượng ngùng, cằm cọ nhẹ vào má cô như để xin lỗi: "Ừ, anh thề, tối nay coi như xong."
Thực ra tính ra thì anh mới chỉ bắn một lần. Chỉ là do cô quá nhạy cảm mà thôi.
Vậy nên khi một người đàn ông dẻo dai gặp một cô gái nhạy cảm, đúng là khổ mà.
Nhận được lời hứa của anh, Lộc Nhung không còn chống cự nữa, mềm mại dựa vào ngực anh, bắt đầu rầu rĩ kể tội: "Từ giờ anh không được cắn em nữa, cũng không được cắn ngực em, không được dùng trái cây, cũng không được dùng chân..."
"Thế được dùng cái gì?" Tần Bắc Phong bế cô lên phòng tắm, vài lọn tóc rơi xuống trán anh, đôi mắt lấp lánh sự dịu dàng hiếm thấy.
"Ưm, được dùng..." Cô không biết trả lời thế nào, cũng chẳng dám nói.
Nhưng cô ngại ngùng không có nghĩa anh ngại, anh cười gian hỏi: "Chỉ được dùng dương v*t thôi đúng không, có phải em đặc biệt thích nó không?"
Đừng dùng những từ ngữ đẹp đẽ vào những chuyện kỳ lạ như thế! Lộc Nhung mặt mày đỏ bừng, trốn vào ngực anh, nhưng tay cô vẫn không kìm được siết chặt, so với những thứ khác, cô thực sự thích dương v*t của anh nhất.
Đèn phòng tắm bật sáng, tiếng nước chảy ào ào vang lên xen lẫn giọng nói khàn khàn, trêu chọc của anh cùng—
"Phải không?"
"Không được hỏi nữa."
"Được rồi, không hỏi miệng trên, vậy anh hỏi..."
"Anh đã thề rồi! Đồ lừa đảo!"
"Khi thề, anh đâu có giơ tay lên. Tay này anh để dành cho cái miệng khác..."
"Ư..." Tiếng rên bất lực đầy uất ức của cô vang lên.
← Ch. 085 | Ch. 087 → |