← Ch.15 | Ch.17 → |
<images>Trên bàn cơm, bốn đạo ánh mắt dò xét nhìn làm toàn thân cô không được tự nhiên, giống như đang nhìn một động vật quý hiếm.
Năm vị anh chị em trong Quan gia đến đầy đủ, ngoại trừ lão Tứ Quan Ngưng Ngọc lúc trước cô gặp qua, những người khác quả nhiên như suy nghĩ của cô, nữ thì như nặn ra từ đá ngọc thạch khuynh quốc khuynh thành, nam thì tuấn mỹ làm chúng sinh điên đảo, khách quan nhìn từ góc dưới, người bình thường như cô không khỏi có cảm giác sâu sắc hổ thẹn.
"Chính là cô ấy?" Lão Ngũ Quan Thiên Kình hỏi.
Cái nào? Cái miệng nhỏ nhắn của Ngũ Muội đang ăn, ngắm nhìn nam tử khôi ngô ngồi đối diện. Ánh mắt tự nhiên nhìn thẳng, tuyệt không kiêng kị nhìn chằm chằm vào cô dò xét, nhìn ra được người này thẳng tính nói chuyện không quanh co lòng vòng.
Quan Thiên Tứ thì vẻ mặt hứng thú."Lớn như vậy rồi?"
Nói cô giống như là tiểu cẩu nha! Ánh mắt Ngũ Muội chuyển qua vị nam tử thứ hai mở miệng. Người này thì có vẻ tuấn mỹ nhã nhặn hơn, nhưng trong ôn hòa lại làm cho người ta có một loại cảm giác không thể khinh thường tinh nhuệ.
Lão Ngũ cùng lão Tam hai người châu đầu ghé tai nói.
"Cô ấy thật là tiểu mao đầu kia?"
"Thoạt nhìn không giống."
"Có thể nghĩ sai hay không?"
"Dung nhan sẽ không phải trang điểm qua?"
Một câu, làm cho bốn đạo con mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt của cô, muốn tìm ra sơ hở để chứng minh suy đoán này.
Bị người tà môn nhìn chằm chằm vào như vậy, nuốt trôi cơm mới là lạ, Trữ Ngũ Muội xin giúp đỡ nhìn về phía Quan Thiên Tước bên cạnh, cho tới bây giờ con mắt cô mới dám nhìn anh, từ sau khi bị anh đoạt đi nụ hôn đầu tiên, cô thủy chung e lệ tránh mắt đi, không thể tưởng được mới vừa nhấc mắt, liền chống lại con ngươi bỏng mắt không dời của anh, anh cũng đang nhìn chằm chằm vào cô!
Vệt hồng nổi lên hai má cô, cái này cô không biết nên nhìn ở đâu mới tốt, ngay cả bát đũa cũng không hiểu được cầm như thế nào.
"Cậu ta là Ngũ đệ, gọi Thiên Kình, vị bên cạnh này chính là Tam đệ Thiên Tứ, Tứ muội Ngưng Ngọc vừa rồi em đã gặp qua, vị bên cạnh anh chính là Nhị muội, gọi Ngưng Yên." Anh vì cô giới thiệu từng người.
"Mọi người tốt lành, tôi gọi là Trữ Ngũ Muội." Cô nhẹ nhàng gật đầu, rất có lễ phép chào hỏi.
Quan Thiên Tước gắp một miếng thịt đặt ở trong chén cô, thúc giục cô ăn, cử chỉ này dẫn tới chúng anh chị em kinh ngạc, bọn họ cùng Thiên Tước ở chung những năm gần đây này, vẫn không gặp hắn đối xử tử tế với nữ hài tử nào như thế, chớ nói chi là gắp đồ ăn, mà ngay cả thân là anh em như bọn họ, cũng không có phúc phận này được đại ca tự mình gắp đồ ăn cho bọn họ đấy.
Đáy lòng bọn họ đều biết, cô bé này đối với Thiên Tước mà nói là đặc biệt, đây xem như chuyện thật đáng mừng! Mặt mày bốn người trong lúc đó truyền đạt tin tức lẫn nhau.
Từ sau khi tuyên đọc di chúc, những lời chúc khi cha qua đời, trong bốn năm này bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng đều tự tìm đến người bầu bạn, duy chỉ có đại ca thủy chung một mình, mà manh mối cha mẹ thân sinh như trước không có kết quả. Bọn họ bí mật quan tâm Thiên Tước, nhưng lo lắng tình cảm sẽ không đọng ở trên mặt, bởi vì bọn họ cũng minh bạch, thể hiện quan tâm ra ngoài chỉ làm cho đại ca bối rối, bọn họ vẫn là dưới tình huống độc lập tự chủ lớn lên, tạo ra mặt nạ lạnh nhạt để làm nón giáp sắt phòng hộ giữ gìn tự tôn, bọn họ không có thói quen dịu dàng với mọi người, cho dù bọn họ theo bạn đời của mình đã học được ôn hòa đáng quý, nhưng không có nghĩa là có thể dùng ở trên người đại ca, bởi vì anh là người duy nhất trong năm người vẫn đang phong bế cảm tình bản thân.
Bọn họ chờ mong có người có thể gỡ bỏ trái tim khóa của đại ca, chờ đợi tình cảm của hắn có chỗ gửi gắm, cô bé trước mắt này xuất hiện, có phải hay không ý nghĩa cuộc sống đại ca có biến hóa?
Ngưng Yên xem như là người tâm tư mẫn cảm tinh tế nhất trong năm người, cũng thật hiểu được chuyện nhìn mặt mà nói, bầu không khí trước mắt có chút đông lạnh cần thêm một điểm nhiệt độ, lời nói nhỏ nhẹ thích thú mở miệng: "Cô gọi là Trữ Ngũ Muội, có phải là bởi vì trong nhà đứng hàng thứ năm?"
Oa...... Người đẹp, thanh âm càng dễ nghe vô cùng.
"Đúng vậy." Cô thuận theo gật đầu.
"Cha mẹ cô sẽ không đều dùng một hai ba bốn năm mà đặt tên chứ?" Lão Ngũ buồn cười hỏi.
"Đúng vậy, chị hai tôi gọi Trữ Nhất Muội, chị ba gọi Trữ Nhị Muội, theo việc này suy ra, cho nên tôi gọi Trữ Ngũ Muội."
"Thật tục."
"Khá tốt a, hàng sớm cách vách nhà tôi gọi Đại Bao, Trung Bao, Tiểu Bao, ở tại bờ sông thì kêu Thượng Lưu, Trung Lưu, Hạ Lưu, con gái trồng rau gọi là Nhất Hoa, Nhị Hoa, Tam Hoa, con nhà làm dây thừng bán lấy tiền gọi Đại Sợi, Nhị Sợi, Tam Sợi..." (ẹc... cười mà đau cả bụng)
Mọi người nghe mà biến sắc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không thể tin được trên đời này lại có người đặt tên như vậy, cảm giác giống như lúc chơi mạt chược, may mắn cha nuôi bọn họ hiểu biết sâu rộng, học vấn phong phú nếu không y theo loại quy tắc đặt tên này, có khả năng bọn họ gọi Đại Băng, Nhị Băng, hoặc là Tỏa Băng gì đó.
Nếu như lấy loại tên này, không bằng bảo bọn họ chết đi cho xong!
"Tính toán, cô cũng mười chín tuổi đi?" ngưng Yên hỏi.
"Ừ, tôi hiện học năm nhất đại học."
"Tôi nghe nói, thời gian bốn năm này cô rất cố gắng, từ cao trung thành tích luôn luôn đứng đầu, còn thi đậu đại học do nhà nước lập ra, thật không đơn giản, là dấu hiệu mỹ nhân duyên dáng yêu kiều đấy!" Khi nghe thấy Thiên Tước muốn dẫn cô trở về, Quan Ngưng Yên đã từ chỗ Thẩm bà hỏi kỹ càng, từ lúc cô bé này vào cửa, cô liền phát giác cô bé này có loại khí chất đặc thù chiếm được hảo cảm của người khác.
Trữ Ngũ Muội thập phần không có ý tứ trả lời: "Cùng nhị tiểu thư và tứ tiểu thư so sánh, tôi thật sự cái gì cũng không bằng." Đây là sự thật, bất luận kẻ nào thấy các cô đều nhịn không được trốn một bên hổ thẹn.
"Xinh đẹp phân rất nhiều loại, có lúc là không thể so, tôi rất hâm mộ khuôn mặt đỏ bừng của cô, cùng với môi đầy đặn."
Nói đến môi, môi của cô cùng với chuyện nói là đầy đặn, còn không bằng nói là "Mập mạp", hơn nữa phi thường đỏ tươi, màu môi bình thường sẽ không hồng như vậy mới đúng, nhìn theo biểu tình không được tự nhiên cùng hai vệt hồng ngượng ngùng, sẽ không phải......
Ánh mắt của mọi người nhất trí nhìn về hướng băng sơn ở bắc cực đang ngồi bất động trước gió thổi, trong ánh mắt mập mờ chất đầy không thể tin, không có khả năng......
Quan Thiên Tước trở lại dùng con ngươi lạnh hạn chế, anh đương nhiên biết rõ bọn họ đang suy đoán cái gì.
"Kiệt tác anh hôn cô ấy, có ý kiến?"
Oanh ── một cái ngũ lôi oanh đỉnh, không ngờ được câu trả lời của anh càngtrần trụi như thế, đầu Trữ Ngũ Muội không cách nào suy nghĩ, một trận ngượng ngùng hận không thể chui xuống đất để trốn.
"Không có việc gì, không có việc gì."
Mọi người đều tự ăn, nhưng lông mày phát động, mắt cười trộm, đều lộ ra tiếng lòng của bọn họ ── có trò hay để xem.
Ngưng Yên như có điều suy nghĩ dò xét Trữ Ngũ Muội, hướng mọi người đưa ra ý kiến của mình.
"Ngũ Muội tên nghe không sai, bất quá sửa cái chữ sẽ tốt hơn, nếu như đổi thành Vũ Mị quyến rũ động lòng người, mọi người cảm thấy như thế nào?"
"Ơ? Không sai, so với tên lúc đầu có nước chuẩn nhiều hơn." Lão Ngũ người vui vẻ nói chuyện sảng khoái đồng ý.
"Bỏ đi tục khí, thêm mị ý." Thiên Tứ gật đầu bày ra đồng cảm.
"Cùng người của cô rất hợp, tuy rằng cùng âm, ý nghĩa lại cách biệt một trời." Ngưng Ngọc từ trước đến nay bội phục chị ba suy nghĩ khéo léo, tên "Trữ Vũ Mị" so với "Trữ Ngũ Muội" tốt hơn nhiều.
Ngưng Yên ôm lấy ý cười yếu ớt, nói ra: "Em là cảm xúc mà phát, Ngũ Muội đã vào cửa chính Quan gia chúng ta, coi như là mới bắt đầu, người thay hình đổi dạng, tên cũng nên phối hợp, mới được xưng tụng 'người cũng như tên', hơn nữa em tính qua, khoản tính toán này rất thích hợp với cô ấy, không biết Thiên Tước cảm thấy như thế nào?"
Trữ Vũ Mị? Trái tim cô trái tim nhảy bịch bịch, ba chữ kia cứ đảo quanh ở trong óc của cô, nhị tiểu thư một câu người cũng như tên làm cô vừa thẹn vừa mừng, chính mình thật sự có thể xứng với cái tên này sao?
"Cần gì phải hỏi anh?" Quan Thiên Tước lạnh nhạt nói.
"Cô ấy là vợ của anh, em đương nhiên phải hỏi anh trước."
Oanh ── lại một cái bom nổ như pháo hoa uy lực mười phần, nổ cô ruột gan rối bời, đừng nói chưa quen tư cách này, địa vị, cô căn bản một điểm cảm giác chân thật cũng không có.
Quan Thiên Tước liếc mắt nhìn cô, mới nhàn nhạt trả lời: "Anh không có ý kiến."
"Cô thấy thế nào? Ngũ Muội."
← Ch. 15 | Ch. 17 → |