Sờ Phía Dưới Mắc Lắm Hả?
← Ch.010 | Ch.012 → |
Cô khuyên thật lòng nhưng không hiểu vì sao đột nhiên Tiết Ngôn lại không vui, sắc mặt của anh ta trầm xuống đưa đôi mắt âm u nhìn cô trông thật đáng sợ.
Rõ ràng khi nãy vẫn còn cười.
Anh ta đã không còn là thiếu nam nữa, sao tâm tư lại khó đoán như vậy, muốn lấy lòng anh ta đúng thật là quá khổ sở.
Vốn dĩ cô định đề cử Đàm Dận thử vai nam chính, bây giờ thì không dám nói nữa.
Dù sao thì cô cũng không biết kỹ thuật của Đàm Dận có kham nổi vai chính không nữa.
Sau đó Tiết Ngôn cũng chẳng hề hé răng nửa lời, chỉ vùi đầu ăn cơm, thức ăn cô gắp cho anh ta cũng không đụng đến.
Haizz.
Hai người tan rã trong không vui, dù sao nơi này cũng gần nhà, Biên Nhan dẫn chiếc xe đạp đậu dưới gốc cây ra, phóng thật nhanh về phía đường lớn.
Tiết Ngôn chạy xe ra khỏi bãi đậu xe, mở sẳn cửa bên ghế phụ chờ cô bước lên: "..."
Anh ta hít vào một hơi thật sâu ý muốn đè nén cảm giác nôn nóng kỳ lạ lúc này.
Quản gia để cửa chờ cô, Biên Nhan rón rén đi vào sảnh. Ông lão đã lớn tuổi nên ngủ cũng sớm, còn có thói quen tiết kiệm điện, cũng không bật đèn chờ cô về vì vậy trong nhà tối đen như mực, bên cạnh cầu thang có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người thon gầy đứng ở đó, không biết là đang làm gì.
Cũng may mắt Biên Nhan vẫn còn tốt, có thể nhìn ra hình bóng đó hình như là của Đàm Dận, nếu không chắc đã sợ vỡ tim mà chết rồi.
Cả buổi trưa Biên Nhan không được gặp anh nên bây giờ thấy nhớ vô cùng, lập tức lao tới tặng cho anh một cái ôm hết sức nồng nhiệt tràn ngập yêu thương.
"Cục cưng!"
Đột nhiên bị cô ôm siết lấy, Đàm Dận hoảng sợ giật nảy người.
Biên Nhan vô cùng ngạc nhiên nói: "Cục cưng ơi hình như anh lại cao thêm rồi, em không với tới anh được."
Đàm Dận thở phào một cái, trái tim thòng ngay cổ họng cũng trở về lại vị trí: "Là do anh đứng trêи em một bậc cầu thang."
"...Ồ."
Đàm Dận cúi đầu dí mũi vào cổ cô ngửi tới ngửi lui sau đó nhỏ giọng hỏi: "Em uống rượu hả?"
"Uống có chút xíu hà." Cô mới uống có một ly đã bị Tiết Ngôn cản lại, cũng không biết tại sao anh ta làm vậy.
Cô tin tưởng anh ta nên mới dám uống rượu trước mặt anh ta mà!
"Sau này lúc ở ngoài cố gắng đừng uống say." Vừa nói xong Đàm Dận lập tức sửa miệng, "Cố gắng đừng uống rượu."
"Uống với bạn cũng không được sao?"
"Không được."
"Tại sao?"
Đàm Dận nghĩ đến việc gì đó, đau đầu nhắm mắt lại: "Tửu phẩm của em không tốt chút nào."
Nhìn vẻ mặt của Biên Nhan lúc này như đang nói "Anh nói bậy": "Tửu phẩm của em ai cũng biết là cực kỳ tốt, không ói không quậy, ngoan ngoãn giống con chim nhỏ vậy đó."
"Đúng là em giống con chim cút thật."
"Nè!"
Đàm Dận xoa đầu cô: "Ngoan đi, muốn uống rượu thì anh uống với em."
"Uống kiểu mớm rượu có được không?"
"..." Đàm Dận câm nín.
Biên Nhan dùng ánh mắt có vẻ kỳ lạ nhìn anh: "Không lẽ tối qua em đã làm việc gì không tốt với anh, làm anh bị ám ảnh tâm lý? Em cưỡng hôn anh không trả tiền hả?"
Đàm Dận đưa ánh mắt khinh miệt quan sát thân thể nhỏ nhắn của cô: "Em cảm thấy em làm được sao?"
Ngày hôm qua sau khi bước ra khỏi phòng tắm thì anh nhìn thấy cô bé này mặc quần của anh, hai tay nắm dây lưng quần quá rộng so với cơ thể của cô, sau đó cứ đứng im không nhúc nhích, chăm chú nhìn vào phía dưới của chính mình.
Anh lau khô tóc, chậm rãi đi qua đó, nhíu mày hỏi cô: "Em đang nhìn gì đó?"
Vẻ mặt của Biên Nhan vô cùng nghiêm túc nói: "Em phát hiện 'chym' của em đúng là con mẹ nó lớn."
Đàm Dận: "..."
Sau này tốt nhất là đừng cho cô uống rượu nữa.
Biên Nhan suy nghĩ một hồi thì cảm thấy anh nói cũng có lý, cô quyết định chuyển sang nói chính sự: "Cực cưng à, buổi thử vai của anh sao rồi?"
Đàm Dận như hòa vào bóng đêm, cô căng mắt ra nhìn thì cũng thấy anh gật đầu.
Biên Nhan vui mừng, hai mắt như tỏa sáng, ôm ghì lấy cổ anh thật mạnh: "Đây chỉ là bước đầu thôi, chờ đến khi anh nổi tiếng rồi sẽ có thật nhiều đại ngôn đến tìm anh."
Anh bị cô siết chặt đến muốn nghẹt thở, đành phải ôm eo cô, nhếch miệng cười nói: "Vương Hạo đã gửi video quay thử qua, em có muốn xem chung không?"
Sau đó Đàm Dận đặt điện thoại nằm ngang trêи bàn trà, hai chiếc đầu chụm lại một chỗ, cùng ngồi trêи sofa nhìn xem ánh sáng phát ra từ màn hình.
Biên Nhan phát hiện Đàm Dận không hay chủ động ôm cô, có thể nói là một người vô cùng quy cũ.
Vậy nếu cô chiếm tiện nghi của anh thì sao ta.
Mỗi một quý thì nhãn hiệu sữa rửa mặt này đều sẽ tìm những gương mặt mới để quay quảng cáo, cảnh quay của Đàm Dận cũng không nhiều.
"A, mấy người này xấu quá đi, vậy mà bọn họ lại bắt anh cởi áo khoe cơ bắp, đúng là đáng xấu hổ." Biên Nhan tiếc nuối, "Đáng ghét, em còn chưa được nhìn nữa."
"Bọn họ chỉ có thể nhìn nhưng chỉ có em mới được sờ."
"Cũng đúng." Nam sắc trong video quá mức dụ hoặc, đặc biệt là hình ảnh giọt nước lăn dài trêи hầu kết, Biên Nhan nhìn người đàn ông ngồi cạnh mình, sắc tâm nổi dậy, "Bây giờ em có thể sờ anh không?"
Đàm Dận nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt cô, anh im lặng một lát rồi nói: "Có thể."
Được cho phép, Biên Nhan lập tức ngồi thẳng dậy, đưa hai tay gấp gáp cởi cúc áo sơ mi của anh, Đàm Dận bị cô đè xuống, lúc này nhìn anh có vài phần yếu đuối.
Trống ngực anh đập dồn dập, da thịt căng bóng, từng khối cơ bắp xinh đẹp như ẩn như hiện trong đêm.
"Cứng quá hà." Cơ thể của đàn ông chỗ nào cũng cứng.
"Ừm." Ban đầu Đàm Dận cũng không chú ý, đột nhiên giơ tay chụp lấy bàn tay hư hỏng của cô, "Đừng đi xuống dưới."
Bàn tay nhỏ bé của cô đã bắt đầu không ngoan ngoãn, nơi đang sờ mó là phía dưới rốn của anh.
Cô chớp chớp mắt hỏi anh: "Tại sao? Sờ phía dưới mắc lắm hả?"
Anh khàn giọng "Ừ" một tiếng.
Cô thở dài, thành thành thật thật rút tay về.
← Ch. 010 | Ch. 012 → |